Ninh Phất Y lập tức sững người, cúi đầu nhìn "Chử Thanh Thu" trước mặt, lại ngẩng lên nhìn về phía cửa, nơi Chử Thanh Thu thật sự đang đứng, rồi không nhịn được buông một câu chửi thề.
Nàng tất nhiên biết khi tu hành đến một cảnh giới nhất định, thần tiên thường có thể sử dụng thuật phân thân. Nhưng pháp thuật này hao tổn linh lực và tâm thần, nên thường chỉ dùng vào thời khắc then chốt. Nào ngờ được Chử Thanh Thu người này lại chẳng hề để tâm, ngày thường không việc gì cũng muốn phân ra một linh thể để luyện thêm một phần công pháp.
"Ngươi đang làm gì?" Ánh mắt Chử Thanh Thu dừng lại trên tay Ninh Phất Y.
"Gây rối." Đã bị phát hiện, Ninh Phất Y cũng chẳng buồn che giấu nữa, nàng thản nhiên phủi tay, rồi vươn người đứng thẳng dậy.
Chử Thanh Thu không ngờ nàng lại đáp lời sảng khoái như thế, lời sắp nói ra nhất thời nghẹn lại nơi cổ họng, bầu không khí trong phòng chợt trở nên yên ắng quái lạ.
"Ngươi thật sự không muốn tu hành đến thế sao?" Hồi lâu sau, Chử Thanh Thu mới mở lời, giọng nói nhẹ như gió, chẳng rõ vui buồn.
"Không muốn." Đã bị bắt tại trận, Ninh Phất Y cũng lười quanh co lòng vòng, "Đệ tử ngu muội đần độn, thật chẳng phải hạt giống tu tiên, Thần tôn đừng uổng phí công sức nơi ta nữa."
"Cho nên ngươi liền bày trò phá rối, chỉ mong ta sớm dứt lòng dạy bảo ngươi?"
"Phải." Ninh Phất Y đáp lời dứt khoát, sau đó cúi đầu, thắt nốt sợi dây mình đang buộc dở, rồi ngay trước mặt Chử Thanh Thu đem nó hóa thành một màu đỏ rực rỡ chói mắt.
Tay Chử Thanh Thu lại siết chặt thêm mấy phần, sắc mặt cũng rõ ràng trầm xuống.
Ninh Phất Y lập tức cảm nhận được một luồng áp lực hùng hậu đè xuống vai, tuy bề ngoài không lộ vẻ sợ hãi, nhưng tim lại đập nhanh hơn, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tuy rằng nàng từng là ma đầu, cũng từng không ít lần giày vò Chử Thanh Thu, nhưng nay rốt cuộc chỉ là thân xác thiếu nữ, nỗi sợ năm xưa đối diện với vị Thần tôn băng lãnh này vẫn chưa thể phai nhạt.
Chỉ là, cảm giác căng thẳng ấy chưa kéo dài bao lâu, nàng liền nghe thấy một tiếng "Ra ngoài", nhỏ nhẹ như thì thầm sát bên tai. Ninh Phất Y như được đại xá, chẳng thèm liếc mắt nhìn Chử Thanh Thu, lập tức xoay người, phóng qua cửa sổ, thân ảnh đen nhánh tan biến giữa những tán cây rợp bóng.
"Sư tôn!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, Thu Diệc vừa mới đến cửa liền bị dáng vẻ trên giường của "Chử Thanh Thu" dọa suýt nữa thì ngã quỵ, nàng vội vàng vịn lấy khung cửa, giận không thể kìm, gằn từng chữ: "Ngoài tên phế vật kia thì còn ai có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế! Sư tôn chớ giận, đệ tử lập tức đi bắt nàng ta về nhận tội với người!"
"Thu Diệc." Chử Thanh Thu chợt xoay người nhìn nàng, ánh mắt sắc như dao, khiến lời của Thu Diệc nghẹn lại nơi cổ, không thể thốt thêm lấy một chữ.
"Ta đã nói rồi," giọng Chử Thanh Thu trầm thấp, "hai chữ 'phế vật' không được phép gọi lại."
"Xin sư tôn thứ tội." Thu Diệc vội vàng lấy tay bịt miệng, quỳ một gối xuống đất, "Đệ tử chỉ là không đành lòng nhìn người bị khinh nhục, mới..."
"Lui xuống đi." Chử Thanh Thu hơi khép mắt lại, tựa như đang kìm nén điều gì đó, giọng nói cũng dịu đi vài phần, "Về sau những lời như thế, đừng để ta nghe lại lần nữa."
"Đệ tử không dám." Thu Diệc bị nàng dọa cho mồ hôi lạnh túa ra, chẳng còn dám nói thêm câu nào, lập tức đứng dậy lui ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Chử Thanh Thu trong viện.
Nàng từ từ mở mắt ra, ánh nhìn lại rơi xuống thân thể "phân thân" kia của chính mình, chậm rãi bước tới gần, đầu ngón tay khẽ chạm vào hai đóa sơn chi đỏ thắm cài trên tóc, như thể nhớ đến điều gì, giữa vẻ mặt nghiêm nghị ấy, khóe môi lại khẽ nhếch lên.
"Ta nên làm sao với ngươi đây..."
"Tiểu ma đầu." Nàng khẽ lẩm bẩm.
Ninh Phất Y cảm thấy trò quấy phá của mình quả thật có tác dụng, chí ít là trong hai ngày sau đó, chẳng ai còn lôi nàng ra khỏi chăn, bắt đi tu luyện buổi sáng ở cái nơi chó má Tĩnh Sơn Cung kia nữa. Hẳn là Chử Thanh Thu đã nhìn rõ sự thật, rốt cuộc cũng từ bỏ chuyện thực hiện di ngôn của Ninh Trường Phong rồi.
Thế nhưng sáng sớm hôm sau, khi nàng đang lén lút như trộm cắp định chuồn khỏi Châu Quang Các, lại bắt gặp một xấp giấy ghi đầy tâm quyết đặt trước cửa. Giấy đã được đóng thành tập, từng phần từng loại đều được ghi chú cẩn thận bằng nét bút thanh tú quen thuộc.
Khi giở cuốn sách ấy ra, trong lòng Ninh Phất Y bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng rất nhanh liền tan biến.
Mặt nàng dày hơn cả tường thành, sao có thể sinh ra hổ thẹn với Chử Thanh Thu được? Hẳn là ảo giác mà thôi, nàng dứt khoát kết luận như thế.
Cuộc sống của Ninh Phất Y lại trở về vẻ yên ả thường ngày. Nàng tiếp tục lén lút nghiên cứu ma công, ngày thường khi lên lớp tiên môn thì thuận tiện luyện thêm tâm quyết thủy hệ, nhưng đúng như nàng tự biết, thiên tư ngu độn, chẳng có mấy hiệu quả.
Cũng may nàng chẳng hề để tâm.
Hôm ấy tiết trời trong lành, Ninh Phất Y như thường lệ bước vào đại môn Huyền Lương Uyển, nhưng chợt phát hiện hôm nay có chút khác lạ. Đám đệ tử vốn thường túc trực trong Bắc Uyển nay lại chen chúc tụ họp ngoài sân, ríu rít bàn luận điều gì.
"Y Y!" Một giọng gọi mềm mại từ phía sau vang lên. Ninh Phất Y ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm một trước một sau chạy đến, mà tay Liễu Văn Trúc lại đang ôm theo một con sư tử đá cao tới tám thước. Đệ tử hai bên đường vừa trông thấy đã hoảng hồn vội vã tránh đường.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Liễu Văn Trúc vừa chạy vừa rối rít xin lỗi, đến trước mặt Ninh Phất Y thì dừng lại, nhẹ nhàng đặt sư tử đá xuống đất. "Rầm" một tiếng, nền gạch cũng khẽ rung lên mấy nhịp.
Dù đã quen với những màn như thế, Ninh Phất Y vẫn không khỏi há hốc miệng, tỏ chút kinh ngạc.
"Cái này là..." Ninh Phất Y quạt tay phủi bụi nơi chóp mũi, chỉ vào con sư tử đá cao hơn nàng hẳn hai cái đầu hỏi.
"Là Nguyên Minh trưởng lão bảo ta khuân đến, nói muốn đặt trong Bắc Uyển." Liễu Văn Trúc cài trên búi tóc một đóa nhung hoa sắc trà thanh nhã, trên má không có lấy một giọt mồ hôi, ý cười dịu dàng. "Mà hôm nay có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại đứng chật kín ngoài này?"
Dung Cẩm đi đến sau lưng hai người, tránh qua pho tượng rồi mới đứng lại, chậm rãi nói: "Ta cũng vừa mới nghe được tin, nói rằng mấy vị sư huynh sư tỷ bên Đông Uyển khi đi lịch luyện ở Đồng Xuyên đã săn được rất nhiều linh thú cao giai. Vì đệ tử Bắc Uyển chúng ta đa phần chưa kết khế linh sủng, nên họ mới gọi mọi người đến xem thử, biết đâu gặp được thú nào hữu duyên, có thể tại chỗ kết khế."
Vừa nghe thấy hai chữ "linh thú", đôi mắt vốn đã trong veo của Liễu Văn Trúc càng thêm sáng rực. Nàng buông tay nắm lấy tay áo Ninh Phất Y, nhỏ giọng nói: "Y Y, ta sớm đã mong mỏi có một linh thú cho riêng mình. Có nó rồi, sau này ra ngoài cũng thuận tiện hơn nhiều, không cần mỗi lần đều phải ngự kiếm mà mệt đến nửa sống nửa chết."
Ninh Phất Y bật cười, nhẹ nhàng gật đầu, chẳng nỡ nói với nàng rằng linh thú tương lai của nàng là một con nhím thần sơn, lúc cần cưỡi kiếm thì vẫn cứ phải cưỡi kiếm thôi.
"Đi cùng ta đi." Liễu Văn Trúc lắc lắc tay áo Ninh Phất Y, cười nói, "Đồng Xuyên tuy có nguy hiểm, nhưng có sư huynh sư tỷ cùng các trưởng lão đồng hành, hẳn không xảy ra chuyện gì đâu. Huống chi còn có ta với Dung Cẩm sư huynh."
"Được." Ninh Phất Y đáp lời.
Dĩ nhiên, nàng không thể từ chối lời mời của Liễu Văn Trúc. Hơn nữa, Đồng Xuyên nằm ở biên giới Đông Hoang, mà bên ngoài Đông Hoang là nơi yêu tà hoành hành, xưa nay vẫn là vùng đất man hoang mà tu sĩ hiếm khi đặt chân đến. Bởi vậy, trong Đồng Xuyên đầy rẫy những nơi hiểm địa đầm rồng hang hổ, linh thú vô số, mà ma thú cũng không hề ít.
Điều quan trọng nhất là, kiếp trước sau khi thành ma, ma thú Xích Luyện Điểu mà nàng thu phục chính là đến từ Đồng Xuyên.
Vì thế, nàng muốn thử vận may một lần.
Bên này trò chuyện chưa dứt, bên kia đã có một nhóm nam nữ cao ráo từ xa bước tới. Cả bọn đều khoác y bào trắng xanh của Đông Uyển, lưng buộc kim đai, trong tay cầm các loại thần binh pháp khí. So với đệ tử Bắc Uyển, bọn họ trông rõ ràng càng thêm oai phong lẫm liệt, khí thế ngời ngời.
Phần lớn đệ tử Đông Uyển đều đã vượt qua Tiên Thân Nhị Giai, bình thường sẽ không còn tham gia khóa học pháp nữa mà ra ngoài du lịch lịch luyện. Bởi vậy, so với đám đệ tử Bắc Uyển còn non nớt, bọn họ nhìn vào trầm ổn hơn nhiều.
Khi họ đi đến gần, đám đệ tử đang tụ lại phía này lập tức chuyển hướng, cúi đầu hành lễ.
"Hẳn các ngươi cũng đã biết việc hôm nay. Có điều Đồng Xuyên hiểm nguy, nếu ai không nguyện ý đi, có thể ở lại tự tu hành."
Người đi đầu là một nam tử vóc người cao lớn, mặt mũi đoan chính, giọng nói trầm khàn như sấm: "Người nào muốn đi, liền ra ngoài lên thuyền Phi Ưng Chu."
Giữa đám đông vang lên tiếng reo hò vui sướng. Tu sĩ ai lại không mong mỏi có một linh thú cho riêng mình? Cho nên không một ai ở lại, cả trăm đệ tử Bắc Uyển đều bước lên boong thuyền Phi Ưng Chu. Người đồng hành ngoài mấy đệ tử Đông Uyển đã đạt Tiên Thân Nhị Giai, còn có vị du hiệp nổi danh — Nguyên Minh đạo nhân, cũng là Nguyên Minh trưởng lão.
Phi Ưng Chu, như tên gọi, trông như một chiếc thuyền con, mũi thuyền tựa mỏ chim ưng, uy phong bừng bừng. Kích cỡ có thể tùy theo số người mà biến hóa, là tọa kỵ được dùng phổ biến mỗi khi đệ tử Vân Tế Sơn Môn xuất môn.
Thuyền lướt nhẹ trên mây, chẳng mấy chốc đã vượt qua muôn trùng núi non. Ninh Phất Y ngồi nơi cuối thuyền, nhìn xuống phong cảnh mây lành ánh đỏ trải dài tựa tranh họa, lòng sinh chút ngẩn ngơ.
Từ sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Vân Tế Sơn Môn, cũng là lần đầu tiên được ngắm lại non sông từng bước nàng đã đi đến mòn mỏi kiếp trước.
Đường đến Đồng Xuyên thật xa, dù là Phi Ưng Chu có thể bay tám nghìn dặm một ngày cũng không thể đến nơi trong một ngày một đêm. Huống hồ ban đêm ở Đồng Xuyên hung hiểm khôn lường, vì vậy đoàn người không lập tức tiến vào, mà hạ xuống bên ngoài Phù Dung trấn khi hoàng hôn buông xuống.
Phù Dung trấn là một trấn nhỏ ở biên thùy, phàm nhân khó mà sinh sống được, bởi vậy trên đường phần lớn là tu sĩ qua lại, còn có cả những thợ săn linh thú và kẻ đào linh thạch từ núi rừng quanh vùng. Ai nấy ăn mặc kỳ dị, bày bán đủ loại linh thú và kỳ trân dị bảo, vô cùng náo nhiệt, đặc sắc phi phàm.
Hơn trăm người của Vân Tế Sơn Môn đi giữa đám người ăn mặc lạ lùng ấy, thoáng trông có phần lạc lõng. Nhưng đệ tử Bắc Uyển xưa nay chưa từng xuất môn, nay vừa ra khỏi núi đã thấy biết bao sự vật mới lạ, chẳng khỏi ríu rít hò reo.
"Tối nay nghỉ lại khách đ**m lớn nhất là Đỗ Quyên Lâu, tất cả đứng gần nhau, đừng để tản mát!" Dung Cẩm đi sau cùng, lớn tiếng quát bọn đệ tử đang lén định chuồn đi chơi.
"Ây dà, Dung Cẩm, để bọn trẻ chơi một chút đi, hiếm lắm mới ra được ngoài, đời người còn dài, chẳng lẽ suốt ngày bị nhốt trong Vân Tế Sơn mà làm chim trong lồng mãi sao." Nguyên Minh trưởng lão khoanh tay sau lưng, cười tủm tỉm nói.
"Trưởng lão, vậy không ổn. Nơi này ngư long hỗn tạp, chẳng thuộc tứ đại thế gia hay lục đại môn phái quản lý. Nhỡ có sơ suất thì..."
"Nơi đây tuy hỗn tạp, nhưng nhìn quanh có mấy kẻ thật sự tu vi cao đâu? Có lão phu ở đây, có thể xảy ra chuyện gì?" Nguyên Minh trưởng lão khoát tay cản bước Dung Cẩm đang định đi bắt người về.
"Trên người bọn họ đều mang truyền âm bài, đến giờ gọi họ về là được rồi." Nói đoạn, Nguyên Minh trưởng lão vỗ vỗ vai Dung Cẩm, cười tiêu sái: "Đi thôi, tiểu tử, bên này."
Ninh Phất Y và Liễu Văn Trúc ngoan ngoãn đi phía trước, quay đầu nhìn lại, đội ngũ từng oai phong lẫm liệt giờ chẳng còn lại mấy người.
Liễu Văn Trúc tức thì lộ vẻ luống cuống, nắm chặt tay Ninh Phất Y, thấp giọng nói: "Y Y, hình như chúng ta đi lạc rồi... Nguyên Minh trưởng lão với Dung Cẩm sư huynh đâu rồi?"
Ninh Phất Y nghe vậy, định đưa tay lấy truyền âm bài, nào ngờ vừa cúi đầu, chợt một bóng trắng quen thuộc lướt qua trước mắt.
Nàng lập tức khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, tim như bị người ta bóp nghẹt, bỏng rát đau đớn đến không thở nổi.