Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 17

"Ninh Phất Y! Y Y!" Mấy tiếng kêu thảng thốt từ trên cao vọng xuống, tựa hồ là Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm đang định đuổi theo Ninh Phất Y, nhưng lại bị hai nhánh dây mây của Nguyên Minh trưởng lão kéo giật về chỗ cũ, quát lớn: "Các ngươi không muốn sống nữa rồi sao!"

 

Tiếng ồn ào phía trên rất nhanh bị tiếng gió rít gào thay thế. Ninh Phất Y muốn mở mắt ra nhìn tình hình, nhưng dòng khí lưu mạnh mẽ liên tục va đập quanh thân nàng, thổi đến nỗi trước mắt mờ mịt, chỉ đành triệu ra tiên lực, miễn cưỡng bảo vệ đôi mắt.

 

Đây tuyệt đối không phải tốc độ rơi thông thường, trong lòng Ninh Phất Y hiểu rõ. Quỷ Nhãn kia tựa như một chiếc miệng hút khổng lồ, ra sức cuốn tất cả mọi vật tiến lại gần vào trong. Trọc khí cuồn cuộn, xoáy tròn như bão tố cuốn nàng vào giữa, gần như rút sạch sức lực của nàng. Ninh Phất Y không thể giãy dụa, chỉ còn cách co người lại như chiếc lá tàn tạ rách nát bị cuốn vào gió xoáy, cố gắng thu nhỏ thân thể, mong chịu ít thương tổn hơn.

 

Từng mảnh đá vụn cứ thế quét qua cánh tay và mặt nàng, cứa ra những vết thương sâu như dao cắt. Ninh Phất Y muốn há miệng kêu lên cũng không thể, đành nhắm chặt mắt lại, trong lòng chỉ biết giận dữ mắng thầm: Sống lại được một đời, chẳng lẽ lại phải chết mờ mịt như vậy trong cái Quỷ Nhãn này sao?

 

May thay quá trình rơi xuống cũng không quá dài. Khi rơi vào khe nứt to lớn gần như chạy ngang qua cả vùng Đồng Xuyên, ánh sáng bốn phía bỗng chốc tối sầm, mắt thường khó mà thích ứng, chỉ thấy trước mắt tối đen.

 

Ninh Phất Y cảm giác được luồng khí lưu dần yếu đi, vô thức vẽ một thủ quyết trước ngực, tức thì tiên lực tụ lại thành những giọt nước bao lấy yếu huyệt toàn thân. Mặc dù yếu ớt nhưng rốt cuộc cũng giảm bớt được phần nào va đập.

 

Tiếng va chạm dữ dội giữa nước và mặt đất vang lên. Cùng lúc đó, cảm giác rơi tự do lập tức chấm dứt. Ninh Phất Y chỉ cảm thấy như có một tảng đá nặng nề đập thẳng vào tim phổi khiến ngực nàng tê dại. Nàng rên khẽ một tiếng, từ trong thủy cầu vỡ nát lăn ra ngoài, lăn vài vòng mới dừng lại.

 

Phải đến nửa khắc sau, Ninh Phất Y vẫn còn choáng váng đến cực điểm. Nàng cắn răng co mình lại nơi đó rất lâu, mãi sau cảnh vật trước mắt mới dần dần rõ ràng trở lại.

 

Nhặt lại được cái mạng rồi, Ninh Phất Y khổ sở nghĩ thầm. May mà hiện giờ nàng đã là Ninh Phất Y từng sống cả nghìn năm, nếu vẫn còn là thiếu nữ ngây thơ đời trước, e rằng đã bị dọa chết giữa đường rồi.

 

Cũng may mà những khẩu quyết thủy hệ mà Chử Thanh Thu ép nàng học ngày trước nay đã phát huy tác dụng. Giữa thời khắc nguy hiểm, nàng lại có thể nhớ ra, nếu không dù có mạng lớn đến đâu, hôm nay e cũng khó giữ được.

 

Chung quanh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vút. Ninh Phất Y lại vận công nằm thêm một lát, đợi đến khi cơn đau âm ỉ nơi ngực do va đập dịu bớt, nàng mới chậm rãi đứng dậy, thi triển một đạo pháp thuật hút khô nước đọng trên người.

 

Mắt nàng lúc này đã thích nghi được với ánh sáng lờ mờ nơi đáy cốc. Nơi đây không hoàn toàn tối đen, chỉ là so với bên ngoài thì u ám hơn nhiều.

 

Đáy cốc cũng không khác nhiều so với những gì nàng tưởng tượng, mặt đất hỗn độn, chất đầy các loại xương cốt ngổn ngang. Có những bộ đã khô quắt phong hóa, có những cái vẫn còn tươi mới, tỏa ra mùi hôi thối đến buồn nôn.

 

Nếu nhìn kỹ, còn có thể nhận ra những bộ phận cơ thể người lẫn trong đó.

 

Ngoại trừ những bộ hài cốt rải rác khắp nơi, nơi đây không có lấy một tia sinh khí, ngay cả một nhành cỏ cũng chẳng mọc nổi. Chỉ có những tảng đá lớn nhỏ khắp nơi, phát ra thứ huỳnh quang kỳ dị, tựa như có vô số đom đóm cư trú, đối lập hoàn toàn với cảnh tượng thi thể chất chồng xung quanh.

 

Ninh Phất Y chớp chớp mắt, cẩn thận đứng vững rồi ngẩng đầu nhìn lên. Khe nứt này quả thực quái lạm dưới đáy tuyệt không một ngọn cỏ, vậy mà trên miệng vực lại có vô số dây leo tầng tầng lớp lớp, đan xen như mạng nhện, che khuất toàn bộ sắc trời.

 

Muốn trèo lên thì không thể nào, Ninh Phất Y thầm nghĩ, chỉ còn cách liều một phen bay lên thử xem sao.

 

Nàng lập tức niệm khẩu quyết đã học thuộc từ trước, hơi nước xung quanh bắt đầu ngưng tụ, chầm chậm hóa thành một thanh thủy kiếm hữu hình. Nhưng ngay khi nàng vừa muốn đặt chân lên đó để thi triển thuật ngự kiếm, thì thủy kiếm liền như bị thứ gì đó phá tan, "phịch" một tiếng nổ tung, hắt toàn bộ bọt nước lên người Ninh Phất Y.

 

Ninh Phất Y vội đưa tay áo che mặt, trong lòng chợt trầm xuống, không ổn rồi, nơi này dường như còn có thể áp chế pháp thuật của người tu tiên. Vừa nãy trong khoảnh khắc thủy kiếm vỡ nát, nàng cảm nhận rõ ràng tiên lực trong cơ thể đang bị rút đi.

 

Giờ phải làm sao mới được?

 

Họa vô đơn chí, ngay lúc nàng còn đang rối loạn, từ phía sau một tảng đá bên cạnh bỗng vang lên tiếng sột soạt, như có sinh vật nào đó đang bò tới gần. Trong nơi đáy cốc hoang vắng này, âm thanh ấy đột ngột mà đáng sợ, khiến Ninh Phất Y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tay phải nàng vội ngưng tụ một chút tiên lực ít ỏi còn lại, nheo mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động.

 

Tim nàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng nín thở, nhìn chằm chằm vào vật thể sau tảng đá, nó càng lúc càng gần, càng lúc càng gần... cuối cùng...

 

Một cái đầu nhỏ phủ đầy lông tơ lấp ló ngoi ra.

 

Khoan đã!? Ninh Phất Y thoáng sững người, vội thu tiên lực đang chuẩn bị đánh ra, kinh ngạc nhìn sinh vật trước mắt, một chú chó nhỏ trắng muốt, thân dính đầy bụi đất, cái đuôi đen trắng xù lông ve vẩy không ngừng.

 

"Bình An?" Giọng nàng vì kinh ngạc mà hơi biến đổi. Nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi khập khiễng bước tới trước mặt chú chó nhỏ đang sủa vang, đưa tay nhấc bổng nó lên bằng cách túm vào phần da lưng nơi cổ.

 

Đôi mắt đen láy tròn xoe, bộ lông như kẹo bông bị phủ bụi, cái đuôi ve vẩy không ngừng như bánh xe lửa, nếu không phải Bình An thì còn ai vào đây?

 

"Sao ngươi lại ở đây? Cũng rơi xuống cùng ta sao?" Ninh Phất Y nhất thời đau cả đầu, vội kiểm tra toàn thân nó một lượt, ngoài việc lại hóa thành chú chó lấm lem thì cũng không thấy vết thương mới.

 

Xem ra lúc nàng ngã xuống, Bình An cũng theo xuống đây.

 

Nhưng từ độ cao như vậy mà rơi xuống, tại sao Bình An lại không bị thương gì chứ...

 

Đang nghĩ ngợi, chú chó bỗng "gâu gâu" hai tiếng, rồi vươn cổ ra l**m mặt Ninh Phất Y, khiến nàng sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

 

Dù thế nào đi nữa, không bị thương là tốt rồi. Giờ chuyện cấp thiết nhất là phải tìm đường ra khỏi đây. Ninh Phất Y nghĩ thế liền đỡ lấy mông của Bình An, để nó ngoan ngoãn nằm lên vai mình. Khi chú chó khịt khịt rúc đầu vào cổ nàng, nàng nghiến răng chống chân bị tím bầm, cẩn thận bước về phía trước, nơi đầy rẫy những bộ hài cốt.

 

Ở lại nơi này cũng chẳng phải cách, một thân một mình lại không còn tiên lực, nếu đợi đến lúc trời tối thì chỉ sợ chẳng còn cơ hội thoát ra nữa.

 

Dưới đáy cốc huỳnh quang lấp lánh, nhưng không đủ để soi sáng con đường trước mắt. Ninh Phất Y thỉnh thoảng lại bị những mảnh xương lồi lên hay đá nhọn làm vấp ngã, đau đến toát cả mồ hôi lạnh.

 

"Ninh Phất Y à Ninh Phất Y, đường đường là Tru Thiên Thần Ma mà giờ lại thành ra thế này..."

 

Nàng bực bội lau lớp tro bụi trên mặt, miệng lẩm bẩm, rồi hậm hực đá bay một cái sọ đầu không biết của ai ra xa.

 

Ngay lúc ấy, chú chó trên vai nàng bỗng "ư ử" một tiếng. Ninh Phất Y vừa định quay đầu nhìn thì chợt cảm thấy một luồng sát khí đánh úp lại, nàng lập tức xoay người né tránh. Chỉ thấy một cái lưỡi đỏ rực như máu lướt qua trước mặt nàng, dừng lại giữa không trung trong khoảnh khắc rồi "vút" một tiếng thu về.

 

Một khắc đó, khiến Ninh Phất Y lạnh cả sống lưng.

 

Nàng nghiêng người nhìn sang, chỉ thấy trên vách đá đen ngòm bên cạnh đang dán chặt một con thằn lằn bốn chân có màu sắc gần như hòa làm một với vách đá. Toàn thân nó mọc đầy những khối u giống như đá tảng, nếu không phải ban nãy nó để lộ vị trí trước, thì dù nàng có đi sát mép đá cũng chưa chắc đã phát hiện ra.

 

May mắn thay, con thằn lằn này kích thước không lớn, thân dài cũng chẳng hơn chiều cao Ninh Phất Y là bao, mà sát khí trên người nó lại yếu ớt, xem ra chỉ là một loại ma thú cấp thấp. Ninh Phất Y khẽ thở phào một hơi, ánh mắt đảo qua, trong lòng đã có chủ ý.

 

Con thằn lằn sau một đòn thất bại, màu sắc trên thân lập tức biến đổi, không còn hòa lẫn với vách đá nữa mà khôi phục thành thứ sắc thịt nhờn nhợt vốn có. Đầu nó nghiêng lại, hai con mắt ti hí lập tức chiếu thẳng về phía Ninh Phất Y khiến nàng nổi hết da gà, không nhịn được mà cau mày lộ vẻ ghê tởm.

 

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, gió rít nổi lên, con thằn lằn bất ngờ nhảy vọt lên, chiếc lưỡi vung ra vẽ thành một đường thẳng khó thấy bằng mắt thường giữa không trung, nhằm thẳng vào mặt Ninh Phất Y.

 

Chỉ một khắc sau, đầu lưỡi kia tựa như một thanh kiếm bắn thẳng tới, dẻo dính như bùn, "phạch" một tiếng dính chặt vào vách đá. Ở đoạn cuối, máu màu xanh sẫm tuôn ra.

 

Trong tay Ninh Phất Y là một thanh tiểu đao vừa được nàng ngưng tụ từ tiên lực. Nàng vẫn đứng yên bất động, khóe môi cong lên đắc ý, hé miệng cười với con thằn lằn.

 

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt ti hí của con thằn lằn như trừng to cả ra. Nó không thể biểu lộ biểu cảm gì, nhưng Ninh Phất Y vẫn thấy rõ nỗi căm phẫn ngập tràn của nó. Quả nhiên, con thằn lằn đang bám trên vách đá đột nhiên giãy giụa, bốn chân vung lên, thân thể hóa thành một làn tàn ảnh lao thẳng về phía nàng, tựa hồ muốn đồng quy vu tận cùng kẻ đã cắt đứt lưỡi nó.

 

Mà Ninh Phất Y chính là chờ đợi khoảnh khắc ấy. Nụ cười trên mặt nàng chợt tắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Ngay sau đó, một luồng tiên lực cuối cùng dốc toàn lực đánh l*n đ*nh đầu. Cùng lúc mũi chân nàng điểm nhẹ xuống đất, thân thể lập tức lùi về phía sau.

 

Chỉ nghe "rầm" một tiếng vang dội, từ trên cao không rõ rơi xuống từ đâu một tảng đá lớn bằng mấy người, ầm ầm đập xuống mặt đất, bắn tung bụi mù và huyết nhục tung tóe.

 

Ninh Phất Y nhẹ nhàng đáp xuống đất, tay đưa lên chạm nhẹ vào chóp mũi, đang định bước đến xem xét, thì ánh mắt sắc bén chợt ngẩng lên, hô hấp ngưng lại, toàn thân xoay người như theo bản năng, tim nàng như bị treo lơ lửng giữa không trung, lỡ mất một nhịp.

 

Sau lưng nàng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vật thể kỳ dị. Thứ đó gần như chẳng thể phân rõ hình dạng, toàn thân bị bao phủ bởi khí đen cuồn cuộn, chỉ có một đôi mắt trống rỗng đang mở to trong lớp khí đen ấy, im lặng trừng trừng nhìn nàng.

 

Cảnh tượng ấy khiến người người khiếp vía. Đến cả Ninh Phất Y cũng suýt bị dọa bật thốt thành tiếng. Nàng lập tức cau mày lùi lại, cố gắng không đánh động đến quái vật khổng lồ kia.

 

Nhưng nàng quên mất, lúc này đâu chỉ có một mình nàng là vật sống. Còn chưa kịp phản ứng, bả vai đã truyền đến tiếng tru chói tai của Bình An vì bị dọa sợ. Tiếng tru ấy lập tức k*ch th*ch con ma vật, nó đột nhiên nhảy vọt lên không, há miệng như chậu máu, lao thẳng đến định nuốt chửng Ninh Phất Y.

 

Nếu bản thân còn có thể sống lại một đời nữa, nhất định phải cho Bình An uống thuốc câm trước tiên, Ninh Phất Y nghiến răng nghĩ thầm trong làn khí tanh tưởi ngập tràn.

 

Con ma vật này thực sự quá mạnh, trong tay nàng không còn chút tiên lực nào có thể sử dụng, mà hàm răng nanh của quái vật đã ở ngay trước mắt, nàng dứt khoát nhắm mắt, nín thở chờ chết.

 

Sát khí lướt qua khiến da nàng nóng rát. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, cơn đau đột ngột biến mất. Một luồng khí nóng từ trong cơ thể nàng bùng lên, rồi tản ra thành từng cánh quang vũ màu trắng, như sa mỏng quấn quanh, ngăn cản sát khí đang ập đến.

 

Ninh Phất Y kinh ngạc mở mắt, ánh sáng chói lòa xuyên qua con ngươi, cùng lúc đó, từ phía sau nàng chợt truyền đến một mùi hương ngọt ngào dễ chịu. Một đôi tay kéo lấy nàng, khiến nàng không tự chủ được mà lùi lại, toàn thân xoay về phía sau, nhắm mắt ngã vào một cái ôm ấm áp.

 

Hai cánh tay đó ôm lấy nàng vô cùng chặt chẽ, không hiểu sao, Ninh Phất Y lại cảm nhận được từ thân thể ấy một nỗi sợ hãi không cách nào che giấu.

 

Một tiếng gầm dữ dội như thú hống vang lên bên tai, như vọng đến từ tận cửu thiên, khiến lòng người không khỏi rúng động. Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, lạnh nhạt vang lên từ trên đầu: "Bạch Lân, kết liễu nó."

Bình Luận (0)
Comment