Chân Chử Thanh Thu bỗng khựng lại, ánh mắt nàng đầu tiên rơi xuống bó hoa trong tay người nọ, đó quả là cúc mới hái, từng cánh hoa trắng như bạch ngọc, vương vài giọt nước trong suốt, nở rộ sạch sẽ mà rực rỡ.
Mà dung nhan thiếu nữ kia lại càng rực rỡ hơn. Ánh nắng xua tan tà khí, rải một lớp vàng óng dưới đáy mắt nàng, nhuộm cả tóc mai thành sắc vàng trong trẻo.
Khiến người ta chỉ cần liếc nhìn thêm một khắc liền dễ đắm say.
Chử Thanh Thu lập tức dời mắt, vội vàng chỉ nhìn hoa, cố ý lờ đi cơn sóng cuộn dâng trong lòng, không dám lại nhìn nữa.
Dòng người tấp nập lướt qua hai người họ. Ninh Phất Y thấy nàng không phản ứng, bèn mở miệng định hỏi, lại nghe một tiếng nói khẽ cất lên: "Đóa hoa này, ngươi xin từ đâu vậy?"
"Xin gì mà xin, ta mua." Ninh Phất Y lắc lắc bó hoa trong tay, hơi hất cằm về phía xa, "Kia, cửa tiệm bên ấy."
Chử Thanh Thu quay đầu nhìn theo, cánh môi vô thức mím lại thật chặt.
"Thường ngày ngươi cũng mua hoa từ hung ti tặng người à?" Chử Thanh Thu tựa hồ cân nhắc ngôn từ nửa ngày, lúc này mới chậm rãi nói.
*Hung ti: là tiệm tang lễ, nơi chuyên buôn bán vật phẩm dùng trong việc mai táng.
Hung ti? Ban đầu Ninh Phất Y còn không tin, nheo mắt nhìn kỹ. Tới khi thấy rõ biển hiệu treo ngoài cửa tiệm, tim nàng bỗng lỡ một nhịp, cảm giác bó hoa trong tay nặng tựa ngàn cân.
Xong rồi, hỏng bét rồi... Vừa nãy vội quá không nhìn kỹ tên tiệm, hơn nữa tiệm này đâu có âm u như mấy nơi hung ti khác, thế mà lại mua nhầm mất rồi.
"Không phải cũng là hoa cả sao, mua chỗ nào thì có sao đâu?" Ninh Phất Y vốn chẳng câu nệ lễ giáo, câu nói đầu tiên là để thuyết phục bản thân. Nói xong, nàng bình thản ung dung đưa bó hoa lên lần nữa, nhét nhét về phía Chử Thanh Thu, "Ngươi không thấy hoa này cũng rất đẹp mắt à?"
Đẹp thì có đẹp, Chử Thanh Thu nhắm mắt lại, cổ tay thoáng động, lại như nhớ đến gì, trầm giọng hỏi: "Sao lại tặng ta?"
"Văn Trúc thấy ngươi tâm trạng không tốt, bảo ta đến dỗ dành." Ninh Phất Y tuyệt không tranh công, chỉ nói thực lòng.
Tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, chân mày Chử Thanh Thu khẽ nhíu lại, quay phắt người sang một bên, giọng nói cũng bỗng trở nên lạnh lùng: "Bản tôn chỉ là mệt mỏi, đâu cần ngươi tự cho là đúng."
Ninh Phất Y khó khăn lắm mới chịu hạ mình đi dỗ nàng, nào ngờ lại bị lạnh nhạt một phen. Cảm giác như mặt nóng áp vào mông lạnh, trong lòng bốc lên một cơn giận khó tả.
"Cũng phải thôi, Thần Tôn tôn quý trên cao, cao cao tại thượng cần chi người như chúng ta đến dỗ dành." Nàng thấp giọng nói, "Thần Tôn đã không cần, thì đúng là đệ tử vô sự sinh sự, làm chướng mắt Thần Tôn rồi."
"Thần Tôn đi thong thả, đệ tử cáo lui." Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh, chẳng thấy chỗ nào bỏ rác, bèn dứt khoát tránh khỏi Chử Thanh Thu, quay đầu chạy trở lại cửa tiệm nọ, mạnh tay đặt bó hoa xuống trước mặt chưởng quầy: "Lão bản, bó hoa này ta không cần nữa, trả lại đó!"
Chưởng quầy bị nàng làm giật mình, vừa thấy là Ninh Phất Y thì gãi đầu khó xử: "Khách quan, chỗ tiểu đ**m làm ăn nhỏ lẻ, hàng đã bán ra, không hoàn không đổi."
"Tiền ta cũng không cần, ngươi cứ giữ đi." Ninh Phất Y hừ nhẹ, phẩy tay quay người bỏ đi, bước chân đầy tức giận.
Phía bên kia, Chử Thanh Thu nhìn theo bóng lưng thản nhiên của nàng, lửa giận đã bốc đầy trong lòng lại như bị đổ thêm dầu. Hai tay nàng siết chặt, đứng yên tại chỗ, khép mắt nín thở.
Giỏi lắm... Ninh Phất Y đúng là giỏi lắm. Kiếp trước kiếp này đều là kẻ hỗn trướng, nói không được, mắng cũng không được.
"Hỗn trướng." Chử Thanh Thu thấp giọng mắng, rồi tức tối phất tay áo bỏ đi.
"Khách quan đi thong thả." Chưởng quầy hô theo bóng lưng Ninh Phất Y đang khuất xa, kế đó tươi cười rạng rỡ rút ra miếng thủy ngọc hôn lên một cái, vui vẻ nâng bó hoa trong tay, định bụng cắm trở lại kệ.
Chẳng ngờ vừa vươn tay ra thì nghe tiếng có người gõ nhẹ lên khung cửa, hắn vội quay đầu, thấy gương mặt nữ nhân liền sững lại.
Hôm nay Phù Dung trấn có đại tang sự gì chăng? Sao người đến liên tiếp đều phong tư xuất chúng, khí chất trác tuyệt như vậy? Chưởng quầy thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười niềm nở: "Khách quan muốn chọn gì? Thích vòng này hay vòng kia? Trong nhà còn có cả quan tài đấy ạ, Thanh Long mộc đấy, đẹp lắm!"
"Ta không cần quan tài, ta muốn bó hoa kia." Nữ nhân thấp giọng nói, vừa nói vừa từ trong tay áo rút ra mấy mảnh ngọc vụn, đặt lên quầy.
"Khách quan, cái này thì..." Chưởng quầy chỉ vào mấy mảnh ngọc, chần chừ không nói.
"Nàng tiêu xài hoang phí, đầu óc không để làm gì, ngươi tưởng ai cũng như vậy sao?" Nữ nhân cau mày liếc qua, khiến chưởng quầy lập tức vã đầy mồ hôi lạnh, không dám hó hé, cung cung kính kính dâng bó hoa lên.
Nữ nhân nhận lấy, chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Chưởng quầy liền thở phào, ngồi phệt xuống ghế, lấy khăn lau trán liên hồi.
Sau khi Nguyên Minh trưởng lão chữa trị cho Tinh Linh tộc được cứu ra, liền giao việc bọn họ bị bắt cóc cho Thiên Cơ Kiếm Tông đứng đầu lục phái xử lý. Sáng sớm hôm sau, hắn dẫn theo Ninh Phất Y cùng đoàn người rời đi, thẳng hướng Vân Tế Sơn Môn.
Trên đường đi, Ninh Phất Y ngủ suốt, chẳng hề hay biết những chuyện mấy hôm nay nàng gây ra đã sớm lan khắp Vân Tế Sơn Môn, trở thành đề tài bàn tán của bao đệ tử. Các đệ tử nơi này xưa nay luôn cảm thấy vị thiếu môn chủ vô dụng kia thật mất mặt, chỉ hận không thể lảng tránh, nào ngờ nàng không chỉ sống sót chạy ra khỏi Quỷ Nhãn, còn cùng Chử Thanh Thu phá tan Như Yên Lâu, việc này thật khiến người người kinh ngạc.
Tuy phần lớn đều biết đây là công lao của Chử Lăng Thần Tôn, nhưng một đám đệ tử tu luyện mấy trăm năm còn chưa gặp chuyện gì ghê gớm, giờ thấy Ninh Phất Y vướng phải đại sự như vậy, lại sinh lòng ghen tị. Cái ghen tị ấy rơi vào tai những kẻ vốn ghét nàng, liền khiến người ta giận đến nghiến răng.
Như Lý Triều An chẳng hạn, kéo lê cái chân gãy vừa nối lại chưa lành, vừa nghe tin Ninh Phất Y còn sống quay về, liền tức đến mức mấy hôm liền đóng cửa không tu luyện.
Ninh Phất Y vừa bước chân vào trong môn, liền nhận ra bầu không khí khác hẳn thường ngày. Các đồng môn từng thờ ơ lạnh nhạt, nay lại chủ động chào hỏi, thậm chí còn có không ít người chạy đến hỏi han chuyện hành trình, khiến nàng lấy làm ngỡ ngàng, tâm tình những ngày sau đó cũng theo đó mà tốt lên, cuộc sống dần trở về quỹ đạo.
Mà lúc này, Chiêu Diêu đại hội ngày một đến gần, đệ tử các viện đều ngày đêm khổ luyện, mong được tứ đại trưởng lão lựa chọn tham dự đại hội. Tuy Ninh Phất Y không ôm hy vọng với Chiêu Diêu đại hội, nhưng bị bầu không khí siêng năng xung quanh cuốn theo, hiếm hoi cũng chịu khó dậy sớm luyện công.
Càng chủ yếu là vì nàng muốn tìm cho ra lai lịch của luồng sức mạnh trong thân thể. Thế nhưng, nàng đã hỏi thăm đủ các trưởng lão giảng dạy, tìm đến cả Học Uyên trưởng lão trông coi thư khố, thậm chí còn mạo muội gõ cửa Thủ tịch trưởng lão quanh năm bế quan, vẫn không thu được kết quả.
Vị Thủ tịch trưởng lão già như ngọn đèn trước gió kia, lay lắt bắt mạch cho nàng một hồi, bỗng "hừ" một tiếng khinh khỉnh, rồi há miệng ngủ gật luôn tại chỗ, khiến Ninh Phất Y sinh lòng hoài nghi không biết tu vi mình có thấp đến mức đầu óc có bệnh không, mới sinh ra ảo giác bản thân từng đẩy lùi ma thú.
Nàng cũng từng định đi hỏi Chử Thanh Thu, nhưng đứng trước cửa Tĩnh Sơn Cung do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn tức tối quay lưng bỏ đi.
Từ hôm đó tới nay, trong lòng nàng vẫn còn hờn giận, há lại cam tâm đi rước rủi ro của vị sát thần kia?
Thấm thoắt đã năm ngày năm đêm trôi qua. Giữa trưa hôm ấy, Ninh Phất Y đang ngồi trong nhà ăn ồn ào, vừa ứng phó với đám đồng môn xung quanh, vừa há to miệng mà ăn, chỉ mong ăn xong cho sớm, rời khỏi chốn quỷ quái này.
"Thiếu môn chủ, ngươi kể đi mà, hôm đó Chử Lăng Thần Tôn đã dẫn ngươi thoát khỏi Quỷ Nhãn thế nào vậy?" Nữ đệ tử buộc tóc củ tỏi ngồi đối diện lên tiếng hỏi.
"Chỉ có Thần Tôn đại nhân mới lợi hại như vậy, hai lần ra vào Quỷ Nhãn!" Nam đệ tử đầu trọc bên cạnh mặt hơi đỏ lên, chen sát vào Ninh Phất Y, hạ giọng nói, "Thiếu môn chủ, kể cho bọn ta nghe chút đi?"
"Muốn biết thì đi hỏi Chử Thanh Thu, hỏi ta làm gì?" Ninh Phất Y gắt gỏng, bực đến muốn bứt cả tai. Những câu hỏi này mấy ngày đầu nghe còn thấy được quan tâm, nhưng liên tục năm hôm đều bị hỏi hoài, nàng thật sự chịu hết nổi.
Nữ đệ tử rùng mình một cái: "Ta không dám đâu, chỉ cần nàng liếc mắt một cái, ta đã thấy như rơi vào hầm băng rồi. Chử Lăng Thần Tôn lạnh lùng xa cách như thế, ai mà dám lại gần chứ..."
"Người ta là Thần Tôn, sao để ngươi dễ dàng đến gần?" Nam đệ tử bất bình nói.
"Tu vi Đại Thừa thì đâu chỉ mình nàng ta? Sao người khác không đáng sợ như vậy? Như Thiên Thụy Đế Quân của Bồng Lai Cảnh, hay tiên chưởng môn của chúng ta, ai chẳng ôn hòa thân thiện?" Nữ đệ tử lẩm bẩm.
"Ngươi nói đúng đó." Ninh Phất Y gật đầu đồng tình.
"Lời này không hợp lẽ..." Nam đệ tử đập bàn phản bác. Thấy hai người sắp cãi vã, Ninh Phất Y vội ôm lấy bát cơm, nói một tiếng đã ăn xong, rồi xoay người thu dọn bát đũa, tranh thủ chuồn lẹ.
Chỉ khi đi đến bóng râm dưới tàng cây ngoài cửa, nàng mới thở hắt ra một hơi, vừa xoa xoa tai, vừa định quay về Châu Quang Các chợp mắt một chút.
Nào ngờ chưa đi được mấy bước, nàng đã nghe tiếng bước chân dồn dập "bịch bịch" vang lên. Quay đầu nhìn lại, thì thấy Liễu Văn Trúc đang đội nắng trưa chạy tới, mồ hôi đầm đìa.
"Y Y, không hay rồi!" Nàng như cơn gió dừng sững trước mặt Ninh Phất Y, chưa kịp để đối phương mở miệng, đã túm nàng kéo đi, lại như cơn gió vèo một cái quay ngược trở lại, khiến cánh tay Ninh Phất Y suýt nữa bị rút khỏi khớp.
"Ngươi chậm chút đi, xảy ra chuyện gì?" Ninh Phất Y bất đắc dĩ rảo bước đuổi theo, vừa chạy vừa thở hổn hển hỏi.
"Là Lý Triều An, không biết nghe được từ đâu chuyện chúng ta mang về một Tinh Linh tộc nhân, giờ đang dẫn người tới Doanh Lai Các gây chuyện đấy!" Lưu Văn Trúc tức tối nói, kéo nàng rẽ ngoặt, khiến chân nàng hẫng khỏi đất, rồi lại bị kéo trở về giữa không trung, loạng choạng tiếp tục chạy.
Cô gái tên Mạn Nhi ấy từ lúc ngất xỉu tại Như Yên Lâu đến nay vẫn chưa tỉnh. Ninh Phất Y tuy rất muốn điều tra thân phận nàng, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể tạm an trí nàng tại Doanh Lai Các, nơi tiếp khách của Vân Tế Sơn Môn, chờ tỉnh dậy rồi tính tiếp.
Còn Lý Triều An thì mũi nhạy không khác gì chó săn, chuyện gì cũng có thể lần ra mà tới gây phiền toái. Ninh Phất Y âm thầm rủa một tiếng, nhưng cũng tăng tốc bước chân. May mà từ nhà ăn đến Doanh Lai Các không xa, rất nhanh đã đến nơi.
Vừa bước vào sân, nàng đã thấy một đám người vây quanh thành vòng tròn. Giữa vòng là Lý Triều An, đầu cài đầy hoa lụa, đang vênh váo nói gì đó.
Đối diện nàng là một thiếu nữ, thân thể mảnh khảnh như cành liễu, đôi mắt ngấn lệ, đang cố gắng giải thích điều gì. Ngay khoảnh khắc Ninh Phất Y bước qua ngưỡng cửa, thiếu nữ ấy bỗng quay đầu, ánh mắt xuyên qua đám đông, đối diện với nàng từ xa.
Ninh Phất Y khựng lại, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng.
Ánh mắt đó... quá đỗi quen thuộc.
Đỗ Bạch Song.
Đỗ Bạch Song là người được đưa đến bên cạnh nàng từ rất lâu về trước, lâu đến mức khi ấy Ninh Phất Y đã quên mình từng là con người, bị Ma tộc dùng làm lễ vật, dâng tới trước mặt nàng.
Khi ấy, nàng đã là Tru Thiên Thần Ma xú danh rõ ràng, chiếm giữ một góc Ma Quật, tự lập xưng vương. Nàng không yêu mỹ thực, chẳng màng châu báu vàng bạc, khiến các Ma tộc muốn lấy lòng nàng phải nghĩ đủ mọi cách. Cuối cùng, họ chọn cách đem Đệ Nhất Mỹ Nhân Lục Giới - Đõ Bạch Song gói làm lễ vật dâng lên.
Khi nghe họ dâng người, Ninh Phất Y ban đầu định khoát tay đuổi đi. Nhưng khi mở túi lễ vật, vừa thấy gương mặt kia, tay nàng liền cứng đờ, không thể giơ lên nữa.
Không phải vì Đỗ Bạch Song quá xinh đẹp, tuy quả thật dung nhan khuynh quốc khuynh thành, thân thể yểu điệu như hoa, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nhân. Điều khiến Ninh Phất Y dừng tay, chính là... nàng có bảy phần giống Chử Thanh Thu.
Một gương mặt tương tự, nhu thuận nghe lời, thông minh lanh lợi, biết cách lấy lòng người. Ninh Phất Y không rõ mình trúng tà gì, lại giữ nàng ta lại.
Từ đó về sau, nàng luôn gọi Đỗ Bạch Song đến bên cạnh, chẳng làm gì, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt ấy. Mà Đỗ Bạch Song quả thực cũng rất ngoan, luôn dịu dàng mềm mỏng, ứng biến linh hoạt, khắp nơi nhu tình như nước, nghĩ trăm phương nghìn kế khiến nàng vui lòng.
Ninh Phất Y biết mục đích nàng ta là gì, cũng biết nàng ta là người của ai, nhưng chẳng hề vạch trần. Nàng chỉ hưởng thụ quãng thời gian nhìn khuôn mặt đó, cho đến một ngày, khi nàng ngủ say, Đỗ Bạch Song rút kiếm định lấy mạng nàng, Ninh Phất Y mới kết thúc trò chơi tâm lý kỳ quặc này bằng một chưởng đoạt mạng.
Thích ư? Không, chẳng hề thích. Nhưng khi khuôn mặt tuyệt sắc ấy mất đi sinh khí, nàng lại rơi một giọt lệ.
Chỉ vì... trên đời này, thật sự chẳng còn ai ở bên nàng nữa.
Ninh Phất Y chớp mắt, chấm dứt dòng hồi ức.
Nàng thở ra một hơi, vừa định bước lên, thì thấy thiếu nữ kia như bị ai đánh trúng, khẽ lảo đảo ngã xuống, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Triều An, loạng choạng đứng dậy, xông ra khỏi đám đông, giữa muôn vàn ánh nhìn, lao tới ôm chặt lấy thắt lưng của Ninh Phất Y.
"Tỷ tỷ, mau cứu ta..." Thân hình nhỏ nhắn run rẩy, nức nở cầu xin.
Lời tác giả:
Chử Thanh Thu: Hừm, tình địch đến rồi.