Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu

Chương 57

Edit +Beta: Anky

Một câu Mục Song Hàm nói ra, tất cả mọi người giống như gặp quỷ nhìn nàng – – thái tử phi không phải bị thái tử làm giận điên lên chứ?

Bởi vì lời Lạc Chiêu Dực nói thực sự quá lạnh lùng chết tâm, ngoại trừ Trần Trầm luôn trung thành và tận tâm hộ vệ, những người khác đều cảm thấy trong lòng phát rét.

Mặt Mục Song Hàm lạnh nhạt, người ngoài nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì, nhưng đều cho rằng, thái tử phi nhất định rất khổ sở rất bi thương…

“Ngươi, ngươi…”

Trang Nhược Hân chọc tức người không thành ngược lại tức đến chính mình, tiểu hồ ly đột nhiên xông qua, một móng vuốt cào tới, lại nghe Trang Nhược Hân kêu thảm một tiếng, trên mặt liền có thêm vài vết máu, nàng ta hoảng sợ che mặt, “Mặt của ta, mặt của ta! Ngươi đồ súc sinh này, ngươi làm cái gì…”

Ánh mắt tiểu hồ ly hung ác, liếm móng vuốt, hừ vài tiếng – – nữ nhân xấu xa! Ai bảo ngươi đòi hủy dung người khác! Tự mình nếm thử tư vị này đi!

Trang Nhược Hân muốn xông lên, bị Từ Chính Hoằng một phen giữ lại, đánh ngất xỉu.

Lạc Thương cùng Lạc Chiêu Dực cũng không lên tiếng, nhìn một trò khôi hài kia, đến lúc này, Lạc Thương mới cười nhạo nói: “Mục Song Hàm, ngươi nghe đi, lời phu quân tốt của ngươi, Thất đệ tốt của ta nói gì chưa! Nữ nhân quả nhiên đều là ái mộ hư vinh, đều muốn cái danh mẫu nghi thiên hạ gì đó! Nếu lúc trước ngươi chọn ta, hôm nay cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy !”

“Ta cũng thực rất hối hận, ” Mục Song Hàm có chút buồn rầu, thở dài, rất là ủy khuất nói: “Ai có thể nghĩ tới thái tử điện hạ nhẫn tâm như vậy chứ, lại nói một ngày phu thê trăm ngày ân ái…”

Lạc Chiêu Dực hừ một tiếng, ánh mắt bất thiện, lạnh nhạt nói: “Hiện tại hối hận cũng đã muộn.”

Mục Song Hàm mím miệng, bộ dáng tức giận không chịu nổi.

Lạc Thương híp híp mắt, trong lòng khuây khoả, trên mặt càng tỏ ra trào phúng, “Các ngươi một kẻ lạnh lùng vô tình, một kẻ ích kỷ sợ chết, thật đúng là tuyệt phối!”

“Quá khen, ” Lạc Chiêu Dực liếc nhìn hắn một cái, không quan tâm nói: “Sao ngươi còn chưa động thủ? Chút thích này cũng làm cô chán ghét, ngươi giết nàng, cô vừa vặn cưới một thái tử phi gia thế hiển hách hơn…”

“Thái tử điện hạ!” Mục Bách nổi giận nảy ra, quát lên, “Sao ngươi có thể nói ra những lời này?”

Bọn họ càng trở mặt, Lạc Thương càng hưng phấn, nhưng hắn vẫn có chút hoài nghi, kiếm trong tay đưa lên phía trước một chút, trên cổ Mục Song Hàm lập tức xuất hiện một tia máu, làn da nàng trắng muốt, lần này, tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết, càng lộ vẻ thê lương diễm lệ.

“A Hàm!”

“Hàm biểu muội!”

Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp, chỉ có Lạc Chiêu Dực vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, bất quá hắn làm một động tác kỳ quái – – hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trên bầu trời đột nhiên vang tiếng sấm lớn, cơ hồ là cùng lúc, sắc trời tối tăm trầm xuống, mưa to tầm tã trút xuống!

Nước vào trong mắt, lại bị mưa làm mông lung tầm nhìn, Lạc Thương vô thức nhắm lại hai mắt, mà trong một khắc kia, cơ hội Lạc Chiêu Dực chờ đã đến, thân hình hắn nhanh chóng tiến lên, tiểu hồ ly cũng cùng lúc phóng qua…

Lạc Thương nghe được động tĩnh, giận không kềm được vung kiếm xuống!

Thanh âm lưỡi kiếm đâm vào thân thể vang lên, máu tươi ấm nóng bắn trên mặt.

Tiểu hồ ly cắn lấy bờ vai Lạc Thương, vai phải hắn đau xót, lại bị Lạc Chiêu Dực đánh thêm một chưởng mười phần nội lực, kinh mạch đứt đoạn, ngã xuống đất, bốn phía vang lên tiếng cung tên, tiếng kêu thảm thiết rối rít vang lên, tàn binh Lạc Thương mang theo cuối cùng cũng đồng loạt ngã xuống, Nhạc Kiêu thúc ngựa đến, “Thái tử điện hạ, chúng thần không làm nhục sứ mạng…”

Thanh âm hắn phút chốc ngừng lại, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, cầm lấy cái ô liền lao đến.

Lạc Thương phun ra một búng máu, hắn không biết một kiếm vừa rồi đâm trúng ai, gian nan ngẩng đầu, cũng ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy cả thân thể Lạc Chiêu Dực đều chắn trước mặt Mục Song Hàm, hắn kéo Mục Song Hàm ra, lại không kịp tránh một kiếm kia, trường kiếm hung hăng đâm vào thân thể hắn – – đó là phía ngực trái, vị trí gần trái tim nhất.

Tất cả mọi người ngốc rồi, cho dù không còn uy hiếp cũng sững sờ ở tại chỗ.

“Ha ha ha, ” Lạc Thương điên cuồng cười ra tiếng, “Ta, ta suýt nữa đã bị ngươi lừa, Lạc Chiêu Dực, vì nữ nhân này ngươi cũng cam lòng liều mình… Ngươi, ngươi cũng không có thắng… Chúng ta trên đường đến hoàng tuyền tranh thắng bại lần nữa!”

Lạc Chiêu Dực ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, nước mưa làm ướt tóc rối bời dính trên mặt: “Cái loại địa phương quỷ quái như đường hoàng tuyền đó, một mình ngươi đi đi!”

Lạc Thương còn muốn cố sức đứng lên, lại lần nữa ngã trên mặt đất, tam điện hạ Đại Cảnh ngày xưa, lúc này chật vật không chịu nổi, hơi thở thoi thóp, “Mẫu phi nói, phải tranh, phải đoạt, nhưng đến cuối cùng chúng ta cũng chưa đạt được gì… Một lần kia, ta động tay động chân trên cái thang, vì cứu ngươi mà gãy một cánh tay, lần đầu tiên, phụ hoàng lần đầu tiên dùng vẻ mặt yêu thương nhìn ta như vậy… Ta cao hứng, cũng khó chịu, về sau, kỳ thật ta lặng lẽ đi theo ngươi đến chỗ kia, nhìn thấy ngươi đang khóc, ta liền bện một con châu chấu bằng cỏ đặt trên cửa sổ phòng ngươi.. Về sau nữa…”

Ánh mắt hắn dần tan rã, thanh âm dần yếu đi cho đến khi biến mất, cũng không ai biết cuối cùng hắn nói lời này là có ý gì, có lẽ Lạc Thương đã từng muốn làm một huynh trưởng tốt, nhi tử tốt, chỉ là hắn nghe lời Thục phi, đi về phía một con đường khác.

Hối hận? Hay vẫn không cam lòng?

Kỳ thật đều không quan trọng, người chết như ngọn đèn tắt, khói bụi đều tản đi trong gió, huống chi những ký ức hư vô mờ mịt kia.

Lạc Thương đã chết, đích thân hắn giết … Ánh mắt Lạc Chiêu Dực ảm đạm, trong lòng phức tạp không hiểu, mà hiện tại đã vô tâm đi nghĩ những thứ này, hắn nắm chuôi kiếm, đầu ngón tay xẹt qua, trường kiếm đứt gãy, chỉ để lại một đoạn ngắn nhỏ.

Nhạc Kiêu lao đến, mở ô ra che trên đầu Lạc Chiêu Dực, gấp đến độ muốn điên, “Thái tử điện hạ, mau, mau…”

Nói xong, hắn nhìn về phía Mục Song Hàm, thấy thái tử phi như khúc gỗ cứng ngắc tại chỗ, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt, cũng không tiến lên đây đỡ một chút, hắn có chút lẩm bẩm, cũng may bọn Trần Trầm xông tới hỗ trợ.

“A Hàm?” Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu, kêu nàng một tiếng, thanh âm rất nhẹ.

Mục Song Hàm tựa như đột nhiên hoàn hồn, tựa hồ bị kích thích rất lớn nức nở nghẹn ngào lên tiếng, khóc đến mức không kịp thở, nàng ngơ ngẩn nhìn quần áo Lạc Chiêu Dực bị máu nhiễm đỏ, từng hình ảnh giống như thủy triều xông lên trong đầu, căng đến mức đầu nàng đau muốn vỡ ra, muốn tiến lên đỡ hắn, nhưng không cách nào nhúc nhích được.

Một nơi chốn đen như mực, cửa sổ nhỏ hẹp lộ ra một tia ánh sáng, có rất nhiều đứa trẻ đang khóc… Nàng nhìn thấy một bé trai bảy tám tuổi, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, còn nhỏ tuổi đã xinh đẹp không tưởng, hắn lại nghiêng đầu cười với nàng, đôi mắt xanh u cong thành trăng non.

– – Sao ngươi không khóc?

– – Ngươi cũng không có khóc… Tiểu ca ca, ngươi là ai?

– -… Lạc Già, ta tên Lạc Già, ngươi thì sao?

Mục Song Hàm che lấy đầu, cúi người xuống.

– – Lạc Già ca ca, ngươi đừng khổ sở … Cái này tặng cho ngươi, chúng ta nhất định có thể thoát được!

– -… Đây là cái gì?

– – Ồ? Ngươi chưa thấy qua Hứa Nguyện Thạch sao?

Bé trai kia trầm mặc lắc đầu, hình ảnh bỗng dưng vỡ thành ngàn vạn mảnh, tiếp đó tràn ra đều là một mảnh máu đỏ.

“A Hàm!”

Tiếng mưa rơi càng ngày càng nhỏ, xung quanh huyên náo một mảnh, rất nhiều người đang nói chuyện, ầm ĩ đến mức làm lòng người phiền muộn, cái gì nàng cũng không thấy rõ, sau đó, trời đất đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh trở lại, một mảnh yên lặng.

Không biết qua bao lâu, tiếng mưa rơi lại vang vọng bên tai.

Nàng bỗng dưng mở hai mắt ra, ngồi dậy, một đầu mồ hôi lạnh, ngơ ngác, có chút hoảng hốt.

“A Hàm, con đã tỉnh!” Từ thị đang kéo rèm cửa sổ, nghe được động tĩnh, xoay người nhìn lại, lập tức vui mừng đi tới, “Thật tốt quá…”

Ánh mắt Mục Song Hàm mờ mịt, nhìn không thấy tiêu cự, nàng giống như vừa mơ một giấc mộng, mơ thấy những chuyện linh tinh vụn vặt lại không nhớ rõ lắm, lại nghe Từ thị nói: “Thái tử điện hạ bị thương thành như vậy cũng không ngã, con lại hôn mê bất tỉnh…”

Tựa như một tiếng sấm nổ, chấn động đến mức cả người nàng run run, hoàn toàn thanh tỉnh lại, “Nương, thái tử đâu? Chàng ở nơi nào? Chàng thế nào?”

Sợ hãi cùng bi thương tột độ cơ hồ đem nàng bao phủ, nàng run rẩy ngẩng đầu nhìn Từ thị, sắc mặt trắng bệch.

“A Hàm, con tỉnh táo một chút, bình tĩnh một chút, thái tử điện hạ không có chuyện gì, ” Từ thị vội vàng vỗ nhẹ sau lưng nàng, luôn miệng nói: “Lúc ấy chúng ta cũng sợ hãi, về sau mới biết một kiếm kia tránh được chỗ trí mạng, bị thương tuy nặng, lại không nguy kịch đến tính mạng… Con ngất đi, hắn lại trọng thương, những người khác bị dọa không biết làm sao, vẫn là thái tử điện hạ phân phó đâu đấy hết thảy, mới đến y quán gần nhất chữa…”

“Nơi này là y quán?” Mục Song Hàm nhìn phòng, vành mắt đỏ lên vội xuống giường mang giày, “Nương, con lo lắng…con muốn đi xem chàng…”

Lạc Chiêu Dực là vì cứu nàng… Hắn đã cứu nàng không biết bao nhiêu lần, chỉ có lần này phải trả giá nặng nhất.

Từ thị biết rõ trong lòng nàng sốt ruột, cũng không ngăn cản, vừa đi vừa thở dài, “A Hàm, lúc trước nương còn hiểu lầm thái tử điện hạ, bây giờ mới biết lúc đó biểu hiện ra bộ dáng lạnh lùng tuyệt tình thật ra là vì cứu con, con cũng chớ để trong lòng, cùng người ta sinh ngăn cách…”

Bình thường nam tử đều rất ít nguyện ý liều mình cứu vợ, huống chi là thái tử quyền cao chức trọng? Trong tích tắc kia, Từ thị thật sự rung động cũng cảm động.

“Con biết rõ, ” Mục Song Hàm sao có thể không biết tính tình Lạc Chiêu Dực, hắn càng biểu hiện không thèm để ý nàng, Lạc Thương sẽ càng do dự… Cho nên khi đó nàng cũng phối hợp hắn diễn một vở, nàng nhẹ giọng nói: “Nương, trước nay con chưa từng hoài nghi chàng ấy.”

Lạc Chiêu Dực vì nàng làm quá nhiều, có đôi khi làm nàng cảm thấy… Không tín nhiệm hắn cũng là một loại tội lỗi.

Cho nên, cho dù hắn ngay trước mặt Lạc Thương nói ra lời lạnh lùng đến mức tận cùng, nàng vẫn trước sau như một tin hắn.

Lạc Chiêu Dực rất ít khi đem chữ yêu nói ra khỏi miệng, nhưng giống như ở trước mặt hoàng hậu đã từng nói qua, hắn vĩnh viễn sẽ không làm cho nàng thất vọng, đây là phương thức hắn yêu một người.

Một gian phòng khác cách đó không xa, Mục Song Hàm đi tới trước cửa, bước chân ngừng lại, chẳng biết tại sao có chút do dự.

Cửa cũng không khóa, còn tưởng rằng sẽ thấy một đống người vây quanh giường Lạc Chiêu Dực đang nằm, nhưng trong phòng chỉ có hai người, Lạc Chiêu Dực ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt so với bình thường có chút tái nhợt, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, vẻ mặt lại không có gì không ổn, bên trái cánh tay được băng bó, tay phải lại cầm bút viết gì đó, Trần Trầm đứng bên cạnh hắn, gương mặt trước giờ không chút biểu tình cũng thêm vài phần lo âu và bất đắc dĩ, trong miệng thỉnh thoảng nói chuyện.

Mục Song Hàm ngẩng đầu nhìn lên, sau đó ánh mắt ngưng tụ, xông tới đoạt bút của Lạc Chiêu Dực, vừa tức vừa vội vừa giận vừa lo, bật thốt lên: “Chàng không muốn khỏe lên?”

Vốn dĩ nàng muốn nói, bị thương nặng như vậy còn không nghỉ ngơi thật tốt, có phải là không muốn khỏe lên không… Kết quả quýnh lên liền đem lời phía trước nuốt mất luôn, câu nói phía sau nghe riêng biệt thật đúng là có chút giống dạy dỗ ==

Từ thị: “…”

Hiện tại bà không lo lắng thái tử có đối tốt với khuê nữ của bà không, mà bắt đầu lo lắng khuê nữ ỷ sủng sinh kiêu … Làm nương cũng thật là không dễ dàng.
Bình Luận (0)
Comment