Tần Phi đe dọa xong liền mở cửa xuống xe, mỗi một động tác đều khiến phía sau đau đớn nhức nhối, anh thầm mắng: Trước đây lúc làm top rất là thoải mái, không nghĩ tới khi thành bot lại đau đến như vậy!
Anh đi khập khiễng thật chậm, bên ngoài mưa rất lớn, dưới cơn mưa to anh đi khó khăn lại chậm chạp.
Đại khái đi được mười bước, nghe đến phía sau có tiếng mở cửa xe, lương tâm Giang Ninh đột nhiên trỗi dậy, xuống xe đi tới bên người Tần Phi, đưa tay đỡ lấy cánh tay Tần Phi.
“ĐM đừng có giả bộ làm người tốt! Cút!” Tần Phi hất tay cậu ra.
Trời mới vừa mưa nên mặt đường có chút ẩm ướt, phía sau Tần Phi lại đau đến đòi mạng, đi thêm hai bước chân, liền ngã sấp mặt xuống đất.
Giang Ninh tiến lên một bước, đỡ anh dậy.
Tần Phi chạm vào Giang Ninh giống như bị điện giật, cáu kỉnh quát: “Đừng chạm vào tôi!”
Thế nhưng khi anh đẩy Giang Ninh ra, phía sau liền đau nhức không thôi, anh khom lưng hít một ngụm khí lạnh.
Giang Ninh thở dài không nói gì, rõ ràng đi còn không nổi, lại còn ương ngạnh, bị chính mình chỉnh qua, nhưng người này lại như một con khổng tước ngước đầu kiêu ngạo, nam nhân như vậy chỉ sợ cả đời cũng không biết hai chữ “Cúi đầu” viết ra sao.
Tần Phi hít sâu vài hơi, từ từ đứng thẳng eo lên, tiếp tục đi về phía trước.
Giang Ninh nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Phi một lúc, nhanh chân tiến lên, bỗng nhiên chặn Tần Phi ôm ngang lấy, đặt lên bả vai chính mình vác đi.
Tần Phi sửng sốt, không kịp phòng bị Giang Ninh vác trên vai, nhanh chóng quát tháo: “Đệt, thả tôi xuống! Giang Ninh ngu ngốc, mau thả tôi xuống!”
Giang Ninh mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Tần Phi mắng vài câu thấy không có tác dụng, đột nhiên ưỡn thân một cái, chiếu trên gáy Giang Ninh dùng sức cắn tới!
Tần Phi rất quyết tâm, anh hận Giang Ninh đến thấu xương, hận không thể cắn Giang Ninh cho đến chết.
Trong nháy mắt hàm răng sắc nhọn tràn ngậm mùi máu tươi, Tần Phi cảm nhận được thân thể Giang Ninh cứng đờ, nhịp bước dưới chân cũng không dừng lại, vẫn vác anh đi hướng đến trước cửa.
Tần Phi cắn một lúc, lại cảm thấy nếu như mình cắn xuống, khối thịt trên gáy Giang Ninh phỏng chừng rơi xuống mất, lúc này, bỗng nhiên đầu óc anh xoay một cái, chính mình cắn thịt Giang Ninh sắp rơi xuống luôn rồi, thế mà tiểu tử này lại không hé răng một chút nào, xem ra chỉ là thích đưa tới cửa tìm ngược! Đã như vậy, anh còn chần chờ gì nữa?
Mẹ nó, mông lão tử tốt như vậy lại dám chịch?! Xem tôi dằn vặt cậu như thế nào.
Tần Phi hung hăng dùng sức, lúc này mới dần dần mở lòng ra.
Giang Ninh vác người tiến vào trong thang máy đặt xuống, cậu ấn xuống tầng lầu, sau đó quay đầu lại lườm Tần Phi, khẽ nói: “Sao không cắn tiếp đi? Tôi tưởng anh sẽ cắn chết tôi chứ?”
Tần Phi hừ lạnh: “Nếu làm vậy quá có lợi cho cậu, tôi có một trăm loại phương pháp làm cậu thống khổ đến chết!”
Trong mắt Giang Ninh hiện ra ý vị không rõ ràng, không lên tiếng, chỉ nhìn Tần Phi.
Thang máy đến nơi, Tần Phi khó khăn cất bước, mỗi một chuyển động, phía sau như có từng cơn lửa đốt thiêu cháy hừng hực đau đớn.
Giang Ninh theo Tần Phi đi ra thang máy hỏi: “Chìa khóa anh đâu?”
“Trong túi quần.” Tần Phi trả lời lạnh lùng.
Giang Ninh cúi đầu nhìn quần Tần Phi, gò má có chút phiếm hồng, liền ho nhẹ một tiếng, lúc này mới khó chịu luồn tay vào trong túi quần Tần Phi, kiếm nửa ngày mới móc ra được chìa khóa ra khỏi túi.
Tần Phi đứng ở nơi đó có chút lúng túng, hướng lên trên liếc mắt, không thèm nhìn tới tên tiểu tử chết tiệt kia.
Giang Ninh cầm chìa khóa mở cửa, Tần Phi nhìn bóng lưng Giang Ninh, trong thâm tâm nói: Coi như cậu còn biết thức thời, không dám ném lão tử ở đây một mình.
Đừng tưởng Tần Phi vừa nãy không cho Giang Ninh dìu mình đi, luôn mồm luôn miệng kêu Giang Ninh cút đi, nhưng nếu Giang Ninh thật sự không dìu anh mà cút đi ấy, nhất định Tần Phi sẽ tức giận tột độ, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Giang Ninh, đây là tâm khẩu bất nhất, thật làm khó cho Tần đại thiếu mà.
Giang Ninh mở cửa phòng, mở đèn xong, đối với Tần Phi nói: “Trước tiên anh nghỉ ngơi một chút, tôi đi nấu nước.” Nói xong, cậu xem như đây chính là nhà mình, đến nhà bếp tìm ấm nước nấu nước, lại đi đến phòng tắm kiểm tra có nước nóng hay không, sau đó châm nước vào bồn tắm.
Tần Phi đi đến trước ghế sô pha ngồi xuống, vừa mới ngồi, dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn không cách nào lơ là đi được, anh không nhịn được lần thứ hai hít một ngụm khí lạnh.
“Anh…… Không bằng trước tiên nên đi tắm, tắm xong rồi tôi bôi ít thuốc cho anh.” Giang Ninh đi tới.
Tần Phi thái độ ác liệt rống lên: “Cút đi!”
Anh hống xong rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trái gò má Giang Ninh đang chảy máu, lúc này mới nhớ tới lúc đó anh điên cuồng đập cửa kính xe, Giang Ninh bị thủy tinh cứa vào mặt.
Tần Phi cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nhẹ dạ, nhìn thấy Giang Ninh mái tóc ướt sũng kề sát trên trán, sắc mặt tái nhợt, trên mặt cùng cổ đều dính máu, có muốn mắng cũng không nói thành lời, anh mở miệng nửa ngày, cuối cùng chỉ buồn bực nói một câu: “Mèo khóc chuột giả từ bi*!”
*Mèo khóc chuột giả từ bi (猫哭老鼠假慈悲): tâm địa độc ác, giả bộ từ bi.Tính khí Giang Ninh lúc này đã ổn định, không cùng Tần Phi đôi co, xoay người đi vào phòng bếp nhìn ấm nước, “Tắm trước đi, vừa nãy anh dầm mưa, coi chừng dễ cảm mạo.”
“Mẹ nó cậu đừng có giả mù sa mưa quan tâm tôi!” Tần Phi ngoài miệng nói thế, nhưng vẫn đứng lên đi tới phòng tắm, anh xác thật mình cần phải đi tắm.
Tần Phi đi vào phòng tắm, nhìn thấy chính mình trong gương, thật sự có bao nhiêu chật vật liền bấy nhiêu chật vật, trước đây phong lưu phóng khoáng liền biến mất không còn hình dáng, bây giờ nhìn lại thật giống như mới vừa bị người ta SM.
Đệt, không phải mình cũng bị trói hai tay bằng cà vạt vậy có được tính là SM không?!
Tần Phi phẫn hận cắn chặt hàm răng, kéo quần áo xuống, tiến vào nằm bên trong bồn tắm, thật đau quá đi.
Ngón tay cẩn thận từng li từng tí một sờ vào chỗ đau đớn, sau cơn đau đớn, vẫn còn sót lại một ít chất lỏng chảy ra, phải cào phải chùi ra cho bằng được!
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, trong tay Giang Ninh cầm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, còn bưng một ly nước nóng, đặt phía trên bồn tắm lớn ở bên ngoài.
Tần Phi nhắm mắt lại, chẳng muốn nhìn cái tên tiểu tử chết tiệt thích giả bộ làm người tốt kia.
Giang Ninh cũng không nói chuyện, đặt đồ vật xuống liền muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên Tần Phi mở miệng: “Đứng lại!”
Giang Ninh nhíu mày nhìn anh.
Tần Phi hắng giọng, cực kỳ không tự nhiên nói: “Lại phòng khách bên trong ngăn tủ có thuốc.”
“Ừ.”
Giang Ninh gật đầu, liền đi ra ngoài, không quá hai phút lại đi vào, trong tay cầm một lọ thuốc mỡ.
“Thuốc này…… Khi nào nên bôi?”
Tần Phi liếc mắt nhìn lọ thuốc mỡ trên tay Giang Ninh, mặt đỏ lên, quát tháo: “Tôi kêu cậu lấy thuốc cầm máu, ai bảo cậu lấy Mã Ứng Long*?!!!”
Vẻ mặt Giang Ninh cứng lại: “Không phải chỗ đó của anh đang đau sao…… Tại anh cũng không nói rõ ràng.”
Tần Phi tức giận muốn nổ tung từ bên trong bồn tắm lớn nhảy ra, thì ra vừa nãy Giang Ninh nói tắm xong sẽ bôi thuốc cho anh, chẳng qua là do anh bị thương ở cúc hoa nên cậu ấy mới chịu bôi…… Ai thèm chứ!
Giang Ninh đi ra ngoài, rất nhanh lại từ bên ngoài cầm hòm thuốc trở về, nhìn thấy sắc mặt Tần Phi vẫn như cũ không tốt lên chút nào, lạnh lẽo nói: “Trong nhà anh không có nhiều thuốc lắm, thuốc mỡ Mã Ứng Long lại đặt phía trên cùng, tôi còn tưởng anh thường dùng loại này.”
“Cậu mới thường dùng đó, cả nhà cậu mới thường dùng đó!” Tần Phi quả thực cạn lời, thuốc trong nhà anh chủ yếu là do trợ lý mua, phỏng chừng trợ lý mỗi một lần đều tới đưa cho anh, anh cũng không nhìn kỹ bên trong có loại thuốc gì.
CMN thật sự đáng chết mà!!! Hôm nay xem như xui xẻo tột độ, tất cả những điều này là do tên tiểu tử chết tiệt không biết trời cao đất rộng này!
Thấy Giang Ninh đứng bất động, Tần Phi lại quát: “Thất thần làm gì, đến đây băng bó cho lão tử!”
Giang Ninh không cãi lại, ngồi vào một bên bồn tắm lớn, kéo cánh tay Tần Phi qua, thoa thuốc cho anh.
Giang Ninh nhìn thấy chỗ cổ tay Tần Phi có dấu vết bầm tím, rõ ràng là vừa mới ở trong xe bị cà vạt trói qua.
Tần Phi hừ lạnh: “Đủ tàn nhẫn nha, đến cùng cậu có bao nhiêu cừu hận đối với tôi? Không biết còn tưởng rằng chính tôi giết ba cậu, dáng vẻ đó hận không thể bằm thây tôi thành nhiều mảnh.”
Giang Ninh: “……”
Tần Phi: “Không phải cậu còn nhớ mối hận trước đây tôi cướp chuyện làm ăn của công ty ba cậu? Lúc này cậu lại cưỡng hiếp tôi, cuối cùng cũng coi như báo thù xong rồi nhỉ?!”
“Cưỡng hiếp” Hai chữ cực kỳ chói tai vọt vào tai Giang Ninh, trên tay cậu dừng một chút, nhưng chung quy không nói gì.
Cho đến khi bôi thuốc xong, dùng băng gạc cột lên, Giang Ninh vẫn không có biểu cảm gì: “Đừng để dính nước, hai đến ba ngày sau vết thương sẽ tốt hơn.”
Tần Phi giương mắt, lại nhìn thấy trên mặt cùng trên cổ Giang Ninh dính máu, hừ một tiếng nói: “Mặt cậu toàn máu, phỏng chừng sau này bị hủy dung, không biết con gái Thẩm Trung Hoa có còn coi trọng cậu không, thật sự rất là đáng tiếc, Thẩm sắc lang muốn có rể hiền e thất bại rồi!”
Giang Ninh nhìn Tần Phi mấy lần, từ từ nói: “Anh đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
Lúc này Tần Phi hống lên: “CMM lão tử thành ra dạng này là do ai, chẳng lẽ không được thù dai sao? Nói cậu hai câu không thèm nghe, lão tử còn muốn làm cậu đây! Giang Ninh tôi cho cậu biết, bây giờ cởi quần để tôi chịch cậu một lần, bằng không tôi sẽ không để yên đâu!”
Giang Ninh nheo mắt, nói: “Tôi cũng không muốn để yên chuyện này đâu.”
Tần Phi nhất thời sửng sốt, nghiêng mắt nhìn Giang Ninh: “CMN ý cậu là sao?”
Giang Ninh không lên tiếng, cầm lấy đồ vật xoay người đi ra ngoài.
Tần Phi nhìn bóng lưng Giang Ninh, tàn nhẫn nói: “Tiểu tử chết tiệt cậu đừng nghĩ tôi sẽ giống như lúc trước, nếu như lão tử hiện giờ có súng trên tay, ngay lập tức sẽ đem cậu bắn chết!”
Lúc này, Giang Ninh xoay người trở về, chỉ có điều cầm trong tay di động: “Di động của anh.”
Tần Phi liếc một chút, nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên anh hai, thu lại cơn tức giận, trừng Giang Ninh, đem di động nhận lấy.
“Ô, chào anh.” Tần Phi tận lực dùng giọng ôn hòa nói.
Giang Ninh như không có chuyện gì xảy ra đi ra phòng tắm, cũng không đi xa, liền đứng trước cửa phòng tắm, lẳng lặng nghe Tần Phi nói chuyện điện thoại.
“Tiểu Phi, sinh nhật vui vẻ.” Âm thanh Tiếu Cẩn luôn luôn ôn hòa truyền đến.
“Cảm ơn anh.” Trong tâm Tần Phi nghĩ, đã sớm không còn vui vẻ gì nữa, em trai anh bị người ta cưỡng hiếp, sinh nhật này có thể vui sướng à?!
“Về nhà rồi? Sao buổi tối không ra ngoài chơi.”
“Dạ, về rồi.”
“Sớm như vậy? Trước đây em toàn chơi thâu đêm suốt sáng.”
“Ạch…… À không có gì, giờ lớn tuổi rồi, lười vận động lắm.”
“Biết mình tuổi không còn nhỏ mà vẫn cứ ham chơi, từng nói với em bao nhiêu lần rồi, tìm đối tượng thành thật kiên định ổn định lại chính mình, nam cũng được, nữ cũng tốt, chỉ cần là loại em thích, có thể chăm sóc cho em, cùng nhau đi hết quãng đường còn lại.”
Tần Phi trong lòng chua xót, ngay mấy tiếng trước, anh còn muốn cùng Giang Ninh cố gắng ở chung, ổn định đây này, nhưng hiện tại…… Biến CMM đi!
“Anh, sao vậy, anh nghĩ thông suốt rồi à, không phản đối em tìm nam nhân?”
Tiếu Cẩn có chút bất đắc dĩ nói: “Em lớn như thế rồi, đâu đến lượt anh phải dạy dỗ em, lại nói nếu phản đối có ích lợi gì.”
“Ha…Ha…” Tần Phi nở ra nụ cười khổ sở.
“Sao anh nghe em cười không hứng thú gì vậy, có chuyện gì thế?” Quả nhiên là anh em ruột, tâm tình Tần Phi bị Tiếu Cẩn phát hiện.
“Dạ không, em chỉ cảm thấy hơi mệt một chút.”
“Vậy nên sớm nghỉ ngơi đi, sắp tới anh chuẩn bị về nước để giải quyết một số việc, nhanh thì hai đến ba tháng, chậm nhất cũng là nửa năm, sau khi xong anh sẽ thường trú lại đây luôn.”
“Anh, cuối cùng anh cũng đồng ý trở về!” Tần Phi cao hứng nói, “Em nhớ anh muốn chết à!”
Tiếu Cẩn thâm trầm nói: “Ừ, anh sẽ trở về, thời gian cũng không lâu lắm. Tiểu Phi, xem như đây là quà sinh nhật anh dành bất ngờ đến cho em.”
“Được, được, em cám ơn anh.” Tần Phi kích động gật đầu liên tục, đây là quà sinh nhật tốt nhất mà anh nhận được, anh trai ruột xuất ngoại mười mấy năm cuối cùng muốn về nước, đó là người thân cận nhất trên thế giới này dành cho anh nha!
Cúp máy, tâm tình Tần Phi chuyển biến tốt đi rất nhiều, đứng dậy lau chùi thân thể, thay áo ngủ, từ trong phòng tắm đi ra.
Ra cửa phòng tắm liền nhìn thấy Giang Ninh ngồi trên ghế sô pha, tâm tình đang tốt lên một chút lập tức trầm xuống trở lại.
Hết chương 18