Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 36

Nguyên cả đêm, Tần Phi ngồi trên giường khách sạn hút thuốc.

Giang Ninh tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, nhìn dưới đất thấy toàn đầu mẩu thuốc lá, trong phòng lượn lờ khói thuốc, sắp không còn thấy rõ trang trí trong phòng.

“Đừng hút nữa.” Giang Ninh đoạt thuốc lá trong tay Tần Phi, dập tắt, đi đến cửa sổ mở ra một khe hở.

Gió đêm thu cuối mùa tiến vào phòng, thổi vào nhiều đến mức khiến trong người tỉnh táo đi rất nhiều.

Tần Phi khép lại laptop, ném qua một bên, uất hận mắng: “Thẩm Trung Hoa chết tiệt đúng là lão hồ ly lòng tham vô đáy.”

“Làm sao vậy?” Giang Ninh ngồi vào bên người Tần Phi.

“Trước kia hạng mục này lão có cùng tôi đàm luận qua, tôi cảm thấy điều kiện lão đưa ra quá hà khắc, mặc dù đáp ứng hợp tác, cũng là mất công sức không đạt kết quả tốt, sẽ không dễ gì kiếm được tiền lời. Lúc này ỷ vào trong tay có nhược điểm, lão mới đem hợp đồng gởi đến hộp thư điện tử, lần này hợp đồng bị lão sửa lại quả thực chính là muốn đoạt tiền! Công khai từ trong túi tôi móc tiền ra ngoài!” Tần Phi tức giận dùng chân đạp laptop để ở bên cạnh.

Giang Ninh nắm chặt mắt cá chân anh, giải cứu laptop đáng thương: “Lão đã có dự định anh sẽ thỏa hiệp?”

Tần Phi trầm tư trong chốc lát, nói: “Tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”

“Anh nghĩ tới điều gì?”

“Tại sao Thẩm Trung Hoa lại tra được tôi có người anh ruột? Coi như lão uy hiếp tôi muốn ký được hợp đồng, kỳ thực có rất nhiều thủ đoạn thương mại có thể sử dụng, dù cho muốn lợi dụng nhược điểm cá nhân tôi, tại sao lão lại nghĩ đến thân nhân tôi, hơn nữa nhanh như thế liền tra ra được? Năm đó ba mẹ tôi ly hôn là do chính ông nội tự mình xử lý, căn bản không thể có người biết tôi có mối quan hệ với Tiếu gia.”

Giang Ninh biết rõ Tần Phi, Tần Phi cùng ông nội Tiếu Cẩn là nhân vật cỡ nào, ông tự mình xử lý sự tình, tất nhiên khi làm sẽ kín kẽ không có lỗ hỏng.

“Có khi nào Thẩm Trung Hoa cùng anh ruột anh lúc đó có mâu thuẫn?” Giang Ninh nói.

“Anh tôi không có khả năng đó đâu, anh tôi chính là quả hồng mềm, nếu như không phải có người nói bóng nói gió, thì sao có thể thăm dò được thân thế của ảnh?”

Giang Ninh không lên tiếng, trầm mặc trong chốc lát nói: “Trong lòng anh có dự định gì?”

“Tiểu Ninh, cậu biết chuyện này có tính chất nghiêm trọng không? Trong tay Thẩm Trung Hoa nắm được đồ vật, mặc kệ vật này là thật hay giả, riêng việc anh hai trong lúc còn nhậm chức hai người bọn họ từng có lợi ích vãng lai cũng khiến cho thanh danh ông nội hủy hoại một đời. Hiện tại xã hội tin tức phát triển, rất nhiều người nắm được chứng cứ vô lý, chuyện này một khi lộ ra ánh sáng, hậu quả không thể tưởng tượng được, tôi…… Ông nội tôi đã qua đời, khi ông còn sống hơn nửa đời người đều đấu tranh giành thiên hạ, sau khi an nghỉ, nếu bởi vì loại chuyện này mà đi quấy rầy anh linh ông……”

Câu nói kế tiếp Tần Phi không nói ra, thở một hơi thật dài, rơi vào trầm mặc, ông nội của anh, đó là nhân vật được ghi nhớ vào trong sách lịch sử, không cho phép có vết nhơ nào.

Giang Ninh nhìn Tần Phi, ánh mắt sâu thẳm: “Chuyện này nếu là thật, anh hai của anh từng làm chuyện có lỗi, anh vì không muốn ảnh hưởng danh dự ông nội, tính mang chân tướng che lấp đi sao? Đây mà là công bằng à?”

Tần Phi nâng mắt lên, đối diện khuôn mặt Giang Ninh có chút kích động.

Anh lắc lắc đầu, đưa tay bóp cằm Giang Ninh: “Tiểu Ninh, tôi biết cậu đang nghĩ gì, cũng lý giải được nó, dù sao cậu cũng chỉ là sinh viên, trong lòng còn mơ về thế giới khát khao công bằng tốt đẹp, có lẽ chờ đến tương lai cậu sẽ minh bạch ngay, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, bất luận quan trường hay là thương trường, trên thế giới này nơi nào có chân tướng tuyệt đối, thì lúc đó mới có công bằng tuyệt đối.”

Tần Phi nói xong lời này, nhìn thấy trong mắt Giang Ninh có chút thất vọng.

Tần Phi mỉm cười, ấn vai Giang Ninh, xoa tóc cậu: “Cậu đúng thật là một tiểu phẫn thanh, không phải muốn theo tôi nói đạo lý đi?”

Giang Ninh hừ lạnh: “Đạo lý thì có làm sao? Quyền lên tiếng còn không phải nắm trong tay các người?”

Tần Phi bất đắc dĩ nhìn cậu, thâm tâm nói, bề ngoài tiểu tử này nhìn qua trưởng thành, nhưng mặc kệ có như thế nào đi nữa cũng chỉ là sinh viên hai mươi tuổi, suy nghĩ trong lòng không khỏi quá đơn thuần đi.

“Tôi đọc sách cũng từng có tâm tình như vậy, cảm thấy thế giới này đen chính là đen, trắng chính là trắng, nhưng khi tiếp quản Tần thị, tiến vào thương trường, mới từ từ biết rõ, trắng cùng đen đôi khi còn lẫn lộn vào nhau.”

Giang Ninh không nói nữa, đôi mắt rũ xuống không biết đang nghĩ đến điều gì.

Tần Phi đến gần hôn lên trán cậu, có chút mệt mỏi nói: “Ngủ đi, chuyện này cứ để tôi xử lý.”

Nói là ngủ, nhưng Tần Phi làm sao ngủ được, anh cả đêm trợn tròn mắt nhìn bóng tối, trong đầu đều là hình ảnh khi anh còn bé được ông nội dạy dỗ ra sao, cho đến nay, ông nội ở trong lòng anh luôn luôn là một vĩ nhân, một vĩ nhân khiến cho anh cả đời kiêu ngạo, mặc dù anh không phải họ Tiếu, nhưng anh biết, trên người mình chảy huyết quản Tiếu gia, giữ gìn danh dự Tiếu gia, anh không còn cách nào để từ chối.

Dựa theo kế hoạch, sẽ là Tần Phi ở huyện XX bồi theo Giang Ninh sau đó cùng nhau trở về, nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện, anh phải trở về Bắc Kinh trước.

Giang Ninh đối với chuyện này không có thái độ đặc biệt gì, sáng sớm hôm sau liền đi ra ngoài phỏng vấn.

Tuy rằng Tần Phi cảm nhận được từ tối hôm qua hai người nói chuyện này, tâm tình Giang Ninh vẫn không tốt lắm, như đang muốn làm chuyện gì đó, lại hết sức lảng tránh anh, nhưng anh cũng không rảnh cùng Giang Ninh tỉ mỉ đàm luận, vội vàng chạy về Bắc Kinh.

Đến Bắc Kinh, anh trực tiếp đi tìm Tiếu Cẩn, hai người hẹn gặp nhau tại quán cà phê trên đường Ngọc Tuyền Lộ.

Tiếu Cẩn nhìn thấy vẻ mặt Tần Phi, liền mở miệng nói: “Thẩm Trung Hoa đi tìm em?”

“Dạ.” Tần Phi gật đầu, “Anh hai, anh hãy nói thật cho em biết, năm đó ở huyện Tấn Nham anh đã làm chuyện gì? Sao lại bị Thẩm Trung Hoa thó được cái đuôi?”

Tiếu Cẩn cầm muỗng khuấy cà phê trước mặt, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Phi, em vẫn luôn hỏi năm đó tại sao anh không để ý mọi người phản đối, cố ý đi xuất ngoại, kỳ thực đáp án rất đơn giản, khi đó anh không thể ở lại quốc nội.”

Tần Phi trong lòng chấn động: “Có liên quan đến Thẩm Trung Hoa?”

Tần Phi mỉa mai cười lên: “Đúng đấy, khi đó anh chỉ mới hai mươi tuổi, chính là độ tuổi rất sung sức, ông nội cùng cha là thần tượng của anh, anh cảm thấy chính mình có đủ sức lực có thể thành công làm ra sự nghiệp. Cha nói trước tiên để anh đi cơ sở rèn luyện vài năm, phái anh đến huyện Tấn Nham làm bí thư, mới vừa đến cái huyện cằn cỗi nhỏ bé kia, anh quyết định muốn dẫn dắt mọi người trong thị trấn làm giàu, cải thiện sinh hoạt bách tính, lấy huyện Tấn Nham trở thành huyện có cuộc sống lý tưởng nhất.

Bởi vì thân phận của anh đặc biệt, rất nhiều trường hợp có thể nói chuyện được, bởi vậy anh thi hành chính sách rất nhanh liền chấp hành, nhưng mà, trời không chiều lòng người, hành động của anh làm quá lớn, chặn con đường phát tài của những người nơi đây, Thẩm Trung Hoa cũng là một người trong số đó, khi đó, Thẩm Trung Hoa dùng hết biện pháp thu mua anh, tiền tài, mỹ nữ, lại không dao động được lòng anh, nhưng người kia quá âm hiểm xảo trá, anh không có sự phòng bị bị lão sử dụng thủ đoạn bỉ ổi……”

Tiếu Cẩn nói tới đây, bàn tay không nhịn được khẽ run lên, tuy nhiên đã qua mười bốn năm, những trải nghiệm năm đó lại ồ ạt xông vào đầu, làm cho anh khó có thể bình tĩnh lại.

“Anh……” Tần Phi đè tay Tiếu Cẩn, nhẹ giọng nói, “Lão đưa cho anh ma túy?”

Tiếu Cẩn chậm rãi nhắm mắt lại, tận lực che giấu thống khổ, một lúc lâu mới gật đầu: “Là tiêm vào.”

“Mẹ nó!” Tần Phi vỗ mạnh lên bàn, trong lòng tức giận bắt đầu bay lên, Tiếu Cẩn là dạng nhân vật gì, là do ông nội dốc lòng dạy dỗ, từ nhỏ đã thông minh, ưu tú, sau này lớn lên là quân tử khiêm tốn, Thẩm Trung Hoa sao lại có thể đối xử với anh trai anh làm ra chuyện ác độc như vậy?!

Tần Phi nhớ lại Thẩm Trung Hoa đưa tới mấy tấm hình kia, cật lực khống chế tâm tình anh hai đau khổ ngay trước mặt mình, hận không thể đem Thẩm Trung Hoa bầm thây vạn đoạn.

Tiếu Cẩn bình phục lại tâm tình, tiếp tục nói: “Anh bị Thẩm Trung Hoa uy hiếp, làm ra rất nhiều chuyện phản bội lý tưởng, phản bội tín ngưỡng, đáng lẽ ra mười bốn năm trước anh phải nhận trừng phạt, nhưng anh không có cách nào thản nhiên đối mặt với chuyện này, anh có lỗi với dòng họ, anh không xứng đáng làm cháu ngoan của ông nội!”

“Anh……”

“Tiểu Phi, chuyện này em không nên nhúng tay vào, anh sẽ gánh vác trách nhiệm hết thảy việc mình làm.”

“Anh làm thế nào gánh vác?” Tần Phi nhìn Tiếu Cẩn, “Để thanh danh ông nội bị bôi nhọ? Khiến ba chịu đựng thế nhân trào phúng chỉ trích? Nham Nham đã mất đi mẹ rồi bây giờ phải xa lìa khỏi ba?”

“Thế nhưng……”

“Anh, trách nhiệm này, anh gánh vác không nổi đâu!”

Tiếu Cẩn không còn lời nào để nói, Tần Phi nói những câu này rất có lý, anh biết mình không gánh vác nổi, chỉ cần hai điều kiện trước thôi đã khiến anh không thể gánh nổi, huống hồ hiện tại anh còn có Nham Nham, đã là một người cha rồi.

Hai người rơi vào trầm mặc.

Thật lâu sau, di động Tiếu Cẩn vang lên đánh vỡ sự trầm mặc, anh nhìn vào màn hình, bắt máy và nói chuyện rất tự nhiên nhu hòa: “Nghe đây! Nham Nham hả?”

“Dạ, ba ơi con tan học rồi, chừng nào ba mới rước con?”

“Ba…… Sẽ rước con trễ một chút.”

“Dạ, hôm nay con thi trung khảo đạt thành tích rất tốt, hi hi, khi nào con về nhà sẽ cho ba xem thành tích, cuối tuần này lớp có họp phụ huynh, ba đừng quên nha.” Âm thanh Nham Nham líu lo, nghe vào là biết thành tích kỳ thi không đến nỗi tệ.

Tiếu Cẩn nói: “Ừ, ba nhớ rồi.”

“À quên,” Nham Nham lại vui vẻ nói, “Tối mai con có thể đi chơi với tiểu thúc thúc không? Với cả anh Giang Ninh nữa, mấy ngày nay con chưa thấy hai người đâu cả.”

“Thúc thúc con đang rất bận rộn, chờ chú có thời gian sẽ tìm con chơi sau.”

“Ơ…… Dạ rồi.”

Tiếu Cẩn cúp máy, nhìn Tần Phi, bất đắc dĩ lấy tay che trán mình.

Tần Phi thở dài: “Anh, đừng để Nham Nham thất vọng, chuyện này giao cho em đi.”

“Như vậy sao được?” Tiếu Cẩn nói, “Em là người của Tần gia!”

“Em biết chừng mực, anh cứ yên tâm.”

“Tiểu Phi……”

Tần Phi nheo mắt: “Thẩm Trung Hoa dám xuống tay với anh, em sẽ không bỏ qua cho lão đâu!”

Tiếu Cẩn nói: “Anh không hi vọng em xen vào, chính anh tự muốn giải quyết.”

“Anh!” Tần Phi nhíu mày, “Anh bây giờ không còn giống như mười bốn năm trước, anh xuất ngoại lâu như thế, những người mà anh từng đối tác đã phai nhạt đi rất nhiều, lẽ nào anh muốn đi ngồi tù thật sao? Trừ phi anh vận dụng…… Vận dụng quan hệ của ba, bằng không anh không có cách nào làm được, thế nhưng nếu làm vậy, anh nhất định phải cho ba biết chuyện này?”

“……”

Tần Phi nói: “Quyết định như thế đi, tạm thời anh đừng hành động, em sẽ nghĩ biện pháp.”

Tiếu Cẩn không lên tiếng, em trai anh trải qua mười mấy năm rèn giũa, đã không còn là thiếu niên năm đó vì tránh né cha dượng mà chạy đi nhờ vả anh. Người trước mắt này, là một nam nhân có năng lực cường đại.

Thật lâu sau, Tiếu Cẩn nói: “Tiểu Phi, có chuyện này anh không thể không nhắc nhở em, lần này Thẩm Trung Hoa tra được anh em ta có mối quan hệ, anh cảm thấy có người mật báo, phía bên anh ngoại trừ Nham Nham cùng Từ Yến người bên ngoài không ai biết đến vụ này, anh đã liên lạc qua bên Từ Yến, cô ấy không tiết lộ với bất kỳ người nào, cho nên, tốt hơn hết em nên tra rõ người bên cạnh mình một chút đi.”

Tần Phi nâng mắt lên: “Bên này em chỉ có mình Tiểu Ninh biết…… Anh, anh sẽ không nghi ngờ Tiểu Ninh đi?”

Tiếu Cẩn nhíu lông mày: “Anh chỉ nhắc nhở em nên cẩn thận nhiều hơn.”

Tần Phi liên tục lắc đầu: “Không đâu, anh ơi, em luôn tín nhiệm Tiểu Ninh, giống như em luôn tín nhiệm anh vậy.”

Tiếu Cẩn nhìn Tần Phi biểu tình kiên định, không nói nữa.
Bình Luận (0)
Comment