Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 4

Sáng sớm hôm sau, Tần Phi còn chưa kịp ra khỏi ổ chăn liền lấy di động gọi cho Giang Ninh.

Di động vang lên mấy tiếng Giang Ninh mới chịu bắt máy, “Có chuyện gì?”

Nghe giọng Giang Ninh như đang vận động mạnh, trong thanh âm còn lẫn theo tiếng thở dốc mỏng manh.

Tần Phi nghe được tiếng nói của cậu, cổ họng anh căng thẳng, chỗ mẫn cảm nào đó bắt đầu có phản ứng.

“Khụ khụ…… Tiểu Ninh, rời giường rồi à?.” Tần Phi cố gắng đè xuống dao động.

Ngữ khí Giang Ninh rõ ràng thiếu kiên nhẫn, “Đã mười một giờ.”

Tần Phi dụi dụi mắt nhìn ra bên ngoài, quả nhiên bên ngoài trời xanh nắng ấm, thời tiết tốt như vậy không đi hẹn hò quả là đáng tiếc.

“Cậu đang làm gì?”

“Chơi bóng.”

“Bóng gì?”

“Tennis.”

Trong đầu Tần Phi nhanh chóng dần hiện ra hình ảnh Giang Ninh ở trên sân tennis vung bóng, vẻ đẹp cường tráng gợi cảm, mỹ nhân như thế nếu đặt ở dưới thân, nhất định tư vị so với những thanh niên khác sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu! Anh càng ngày càng cảm giác mình thật sự mẹ nó mê mẩn cậu quá nhiều rồi.

“Tiểu Ninh, mau tới đón tôi, một giờ trưa tôi còn có hội nghị cần phải tham gia.”

“Tôi không phải thư ký hay tài xế của anh, không có nghĩa vụ tiếp đón anh.” Giang Ninh cả người cứng đờ nói.

Tần Phi oan ức nói: “Nhưng cậu đem xe tôi lái đi rồi, vậy làm sao tôi dự họp đây?”

“Trong nhà của anh có đến ba chiếc xe thể thao, bốn chiếc việt dã, tùy tiện chọn đại một chiếc cũng đủ để anh đến đúng giờ họp.”

Tần Phi da mặt dày nở nụ cười: “Ui, quan sát cẩn thận ghê ta, xem ra cậu đối với tôi còn rất quan tâm.”

Quả thật Giang Ninh không biết nên nói gì đối với Tần Phi tự đề cao mình, “Buổi chiều tôi còn có tiết học, học xong tôi sẽ đem xe trả lại cho anh.”

Nói xong, liền cúp điện thoại.

Tần Phi nhìn di động liền nhún vai một cái, quả nhiên là đóa hoa cao lãnh.

Gia Ninh đem di động nhét vào trong túi áo ngoài, Bạch Soái ở phía sau vỗ vai cậu.

“Có chuyện gì thế? Tiểu Ninh tử! Luyện cả một buổi sáng rồi, có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”

Giang Ninh lắc đầu: “Không có việc gì, tiếp tục luyện đi, chúng ta sắp sửa đến giải thi đấu rồi.”

Bạch Soái cau mày nói: “Buổi sáng luyện như vậy đã đủ, hôm nay tâm trạng cậu không tốt.”

Giang Ninh giọng đầy áy náy nói: “Công ty ba tôi gần đây xảy ra nhiều chuyện, ông muốn kéo tôi cùng đi xã giao.”

Bạch Soái thu hồi vợt tennis, lấy khăn mặt sạch sẽ đưa cho Gia Ninh: “Ông già nhà cậu cũng không phải là người dễ dãi, thời thời khắc khắc muốn cậu kế thừa sản nghiệp.”

Giang Ninh bất đắc dĩ nói: “Haizz, ông cũng quá nóng ruột, sau khi tốt nghiệp đại học xong tôi sẽ tiếp nhận cơ nghiệp, thế là xong, thôi không nói những điều này nữa, em cậu sao rồi?”

Bạch Soái vẻ mặt buồn thiu: “Cái con gấu con kia, tôi không quản nó, chỉ mới mấy ngày thôi, lại đi ra ngoài lêu lỏng cùng nam nhân, mẹ nó, cậu nói xem vì sao nó lại nhiễm tật xấu này, nói ra thì tôi ngại mất mặt, nếu thật sự có ngục giam ngay chỗ này, tôi sẽ đem nhốt nó vào trong đánh gãy chân nó cho nó biết mùi!”

Giang Ninh khuyên nhủ: “Cậu đừng tức giận như vậy, hai người các cậu đang thiếu tiền, chỗ này tôi có……”

“Đừng!” Bạch Soái đánh gãy lời cậu, “Cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều, nếu như không phải ba cậu giúp đỡ, tôi cũng không kham nổi tiền đóng học phí đại học, có thể dẫn Bạch Băng đi ra khỏi nông thôn, tôi đặc biệt cảm kích cậu cùng chú Giang, tôi không thể nhận tiền cậu nữa.”

Giang Ninh biết Bạch Soái tính tình ngay thẳng, không nói thêm gì nữa, hai người cầm lấy vật dụng, đi đến căng tin ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Giang Ninh cùng Bạch Soái chia tay mỗi người trở về phòng ngủ chính mình.

Giang Ninh từ khi lên đại học, liền bắt đầu trọ ngay tại trường học, một mặt do cậu thích loại hình sinh hoạt tập thể này, xem như đây là một loại trải nghiệm; Mặt khác, cậu cảm giác mình hiện tại bắt đầu hòa nhập vào xã hội, nên để dành chút thời gian bên cạnh ba, từ lúc mẹ mất đi, ba một mình nuôi lớn cậu, cậu muốn ba nên suy tính một chút về vấn đề cá nhân, nên tìm một người vợ mới.

Giang Ninh mới vừa đi tới lầu dưới ký túc xá, liền nhìn thấy ở lối vào ký túc xá có một người đang đứng.

Người kia mặc quần dài màu đen, cùng áo thun màu vàng chói, trên mặt đeo kính mát, vóc người dong dỏng cao không thuộc về khí chất sinh viên đại học, anh chỉ đứng ngay tại cổng ra vào thôi cũng khiến sinh viên không ngừng liếc mắt quan sát, ngay cả nữ sinh ngoài sân đều hướng về bên này nhìn qua.

Giang Ninh cảm thấy rất là đau đầu, Tần biến thái lại chạy đến trường học của cậu.

Giang Nịnh hận không thể quay đầu bước đi, hoặc làm bộ không quen biết Tần Phi, nhanh chóng lách vào bên trong ký túc xá. Nhưng đúng lúc này, dường như có tâm lý tương thông Tần Phi quay đầu liền nhìn thấy Giang Ninh, lập tức nở ra một nụ cười xán lạn.

“Hey hey hey, Tiểu Ninh về rồi sao?”

Trong nháy mắt sắc mặt Giang Ninh cứng đờ, Tần Phi hướng về cậu đi tới, xung quanh đã có rất nhiều sinh viên hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Hai người đều có ngoại hình xuất chúng, đứng chung một chỗ không gây chú ý cho người khác mới là lạ!

Hiện tại, Giang Ninh vui mừng nhất chính là Bạch Soái không ở cùng khu ký túc xá với cậu, nếu không khi Bạch Soái biết cái tên biến thái dâm loạn Bạch Băng có liên hệ với cậu, nhất định Bạch Soái sẽ tức giận chạy đến đây đánh tên biến thái này……

Hai tay Tần Phi cắm trong túi quần, dáng vẻ phong lưu tiêu sái, đi tới trước mặt Giang Ninh, nhìn thoáng qua bao da đựng vợt tennis, cười nói: “Hóa ra cậu cũng thích đánh tennis, trên bảng báo cáo có viết tháng sau cậu sẽ tham gia trận thi đấu tennis, xem ra cậu đúng là cao thủ, ngày nào đó tôi muốn cùng cậu đấu một trận.”

Giang Ninh không để ý tới anh, từ trong túi áo khoác lấy ra chìa khóa xe, ném đến Tần Phi: “Tôi trả xe lại cho anh!”

Nói xong rồi tính vòng qua Tần Phi tiến vào ký túc xá.

“Chậm đã.” Tần Phi nắm chặt cánh tay Giang Ninh.

Khí trời rất nóng, Giang Ninh mới vừa đánh tennis xong chỉ muốn đi tắm, trên cánh tay còn rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Lẽ ra Tần Phi là người có chút bệnh thích sạch sẽ, bình thường khi anh tiếp xúc với những thanh niên khác đều yêu cầu đối phương phải tắm rửa sạch sẽ, lúc đó anh mới chịu chạm vào. Nhưng ngày hôm nay, không biết Tần Phi bị làm sao ấy, nắm chặt tay đối phương như vậy, chỉ cảm thấy lực cánh tay của Giang Ninh đầy mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc, hơn nữa da dẻ đàn hồi tốt đến không nói thành lời! Những giọt mồ hôi mỏng cũng đặc biệt gợi cảm.

Càng ngày càng thỏa mãn!!!

Đúng là Giang Ninh đã nghĩ như vậy, đột nhiên cậu lùi về phía sau một bước, nhanh chóng lấy cánh tay rút về, ánh mắt cảnh cáo nhìn Tần Phi: “Đây là trường học, anh nên chú ý một chút!”

Lần thứ hai không nể tình mặt mũi từ chối, vừa nãy Tần Phi còn cảm giác thỏa mãn bây giờ biến mất không còn một mống.

Anh nhíu mày lại, “Tôi sẽ chú ý nếu như cậu nói cho tôi biết cậu đậu xe ở đâu?”

Sắc mặt Giang Ninh vẫn rất kém, “Tôi đậu xe ngay rừng cây nhỏ nhất nằm ở phía tây.”

“Không tìm thấy!” Tần Phi rất tức giận với thái độ của Giang Ninh, mẹ nó, để lão tử đây chạm một chút thì mất miếng thịt à, đứng chung một chỗ với lão tử mất mặt thế à!

“Vậy anh hỏi thăm người dân gần đó.”

“Không muốn, cậu phải dẫn tôi đi!” Tần Phi cương quyết nói, “Trường học các cậu lớn đến thế, nếu như làm mất chiếc xe của tôi, liệu cậu bồi thường nổi không?”

Bây giờ Giang Ninh mới biết được cái người đứng trước mặt này sao vô lại đến thế.

Dưới lầu ký túc xá vốn là địa phương người đến người đi, cậu không muốn ở dưới con mắt của mọi người cùng Tần Phi qua lại đối chất lẫn nhau, không nói những điều khác, Tần Phi mặc một thân lộ liễu như vậy, vừa nhìn chính là công tử phong lưu có tiền không có chỗ tiêu, cùng cậu lằng nhà lằng nhằng tính toán cái gì nha!

Giang Ninh đành phải lui một bước, nhẫn nại nói: “Để tôi đem túi tennis này trở về đã.”

“Vậy tôi cùng cậu đi lên lầu.” Tần biến thái được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Anh……” Giang Ninh thật sự không thể làm gì khác hơn, “Thôi vậy, đi thôi!”

Nếu cậu thật sự đưa Tần Phi đi đến phòng ngủ, vậy chắc chắn là cậu điên mẹ rồi! Cả đời này Tần Phi cũng không muốn cho anh vào phòng ngủ của cậu!

Giang Ninh bước nhanh đi về phía trước, Tần Phi đi theo phía sau.

Nhìn Giang Ninh nhịp bước vội vàng, Tần Phi càng ngày càng khó chịu, anh đã thả xuống cái tôi để theo đuổi cậu rồi, nhưng cậu vẫn làm lơ thái độ của anh, có bao giờ anh nói năng khép nép với ai như vậy chưa?!

Đi theo Giang Ninh vào sâu bên trong trường cũng đã hơn hai mươi phút, càng đi càng hẻo lánh không một bóng người.

Tần Phi không nhịn được hỏi: “Cậu đậu xe ở đâu? Đi lâu như vậy mà vẫn chưa tới?”

Giang Ninh nói qua loa: “Không còn xa nữa.”

“Đ* mẹ, mười phút trước không phải cậu nói vẫn không còn xa.” Tần Phi khá là tức giận.

Giang Ninh không buồn nói, tiếp tục đi về phía trước.

Tần Phí áp chế cơn tức giận nuốt xuống vào bụng, lại đi thêm năm phút nữa mới nhìn thấy một rừng cây nhỏ không có người xung quanh, bên ngoài là tường viện trường học, mà chiếc xe Lamborghini của anh có trị giá hơn sáu triệu nhập khẩu từ nước ngoài về đang được che giấu ở trong rừng cây nhỏ đó, có rất ít người nhận ra chỗ này, hẳn là cậu sợ người ta nhìn thấy!

“Xe ở đây.” Giang Ninh ném xuống một câu, quay đầu liền đi.

Mẹ nó! Tần Phi bắt đầu nổi điên lên.

“Giang Ninh cậu đứng lại đó cho tôi, cậu đừng có mà quá phận! Đừng tưởng rằng lão tử coi trọng cậu, mà lại tỏ ra thái độ ngông nghênh như thế!” Tần Phi lấy kính mát xuống, ném xuống đất, hướng về Giang Ninh rống lên.

Giang Ninh dừng bước chân, xoay người nhìn Tần Phi, vẫn là vẻ mặt xem thường đó.

“Không ai cầu anh phải coi trọng tôi, hơn nữa tôi đã sớm nói qua, tôi đối với nam nhân không có hứng thú, đặc biệt là loại nam nhân như anh.”

“Loại nam nhân như tôi thì sao?” Tần Phi nhanh chân đi đến trước mặt Giang Ninh, trừng hai mắt nhìn cậu, “Tôi có điểm nào không xứng với cậu? Để cậu phải sỉ nhục tôi như thế, mẹ nó, chắc giờ cậu nghĩ mình đặc biệt lắm nhỉ, cao quý lãnh diễm khó theo đuổi?!”

Đôi mắt Giang Ninh không chớp nhìn Tần Phi nói: “Đúng là vậy.”

Tần Phi nắm chặt nắm đấm, anh đột nhiên rất muốn đánh người trước mặt này!

Chính mình rời giường xong còn ngu ngốc dời hội nghị buổi chiều lại, chạy đến trường học Giang Ninh, mượn lý do lấy xe mời Giang Ninh ăn bữa trưa, loại chủ động theo đuổi này, không phải thường rất hữu hiệu sao? Nhưng Giang Ninh nhà anh lại không phải thuộc trường hợp này.

Giang Ninh hừ lạnh: “Anh chết tâm đi, còn có, đừng đánh chủ ý lên công ty ba tôi, như vậy chỉ khiến tôi càng khinh bỉ anh hơn!”

Giang Ninh nói xong những lời này, một giây cũng không muốn tiếp tục lưu lại đây, liền vác theo bao tennis bước đi.

Đây được xem ra là lời từ chối hết sức trắng trợn.

Cả đời này Tần Phi bị người khác cự tuyệt khó có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà Giang Ninh ở trong lòng bàn tay anh chiếm phân lượng đủ một ngón tay.

Tần Phi vốn không phải là người có kiên nhẫn, càng không phải là người dễ dàng để cái tôi xuống trước mặt người khác, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay anh nhiều lần lấy lòng Giang Ninh đã xem như đến giới hạn cho phép.

Lúc này nếu như anh thả Giang Ninh đi, vậy anh cần gì phải đứng đắn làm chi, Tần gia đại thiếu vốn dĩ lòng dạ độc ác nào giờ.

Tần Phi đi không tới ba bước, đột nhiên tăng nhanh tốc độ, dùng sức đẩy mạnh phía sau lưng Giang Ninh.

Giang Ninh không phòng bị, hơn nữa sức mạnh Tần Phi lại lớn, bị anh đẩy một cái, thân thể đổ về phía trước.

Trước mặt là một thân cây, Giang Ninh một tay đỡ lấy thân cây, xoay người muốn trách cứ Tần Phi.

Tần Phi lại nhanh chóng dựa vào, đè trước ngực Giang Ninh, không hề có điềm báo trước xông tới hôn lên môi Giang Ninh.

Hết chương 4
Bình Luận (0)
Comment