Sở Thu Nhận Ma Vật Đặc Biệt

Chương 1

Đúng là mùa thu hoạch đầu thu, không hổ là điềm tốt khi năm mới lại đổ một cơn tuyết lớn, nhóm làm nông nhà họ Lưu năm nay thu hoạch lớn hơn những năm trước nhiều.

Đi dọc theo sân phơi lúa trải đầy hạt thóc vàng, Nguyên Mộ cười tủm tỉm ngồi ở đó trò chuyện với bà nội.

Một thân cậu mặc quần áo thể dục trắng, trên mặt rộ đầy ý cười. Thế nhưng tay lại không hề nhàn rỗi, cứ một hồi lại đảo thóc, hồi thì giúp đỡ quét dọn xung quanh.

“Đi đi đi, về nhà đi! Đừng có để bẩn quần áo.”

Cậu thanh niên Nguyên Mộ vừa mới nói vài câu hài hước, chọc cho bà nội đang cầm chổi bên trong quét không nổi, đành phải liên tục đuổi người.

“Được rồi.” Nguyên Mộ đứng lên, ý cười trên mặt vẫn còn đó, thế nhưng lại nhận lấy chổi từ tay bà nội.

“Làm giúp bà xong con sẽ quay về.” Rõ ràng khuôn mặt đẹp trai sáng lạn tới cùng cực, vậy mà đôi mắt lại dịu dàng tới cực điểm.

“Haiz, thanh niên như các con đâu biết làm việc nhà?” Bà nội còn đang muốn cản, Nguyên Mộ nhẹ nhàng tránh đi.

“Không biết thì xem là biết, bà phải để con báo ơn nuôi chứ.”

Nói xong, cậu tiện đường xắn ống tay áo lên thật cao. Điều đặc biệt là, trông Nguyên Mộ còn trẻ, thế nhưng kỹ năng làm việc lại cao tay hơn vài người có tuổi nhiều.

“Hừ, thật là không có tiền đồ, đường đường là người chấp pháp thu nhận ma vật lại suýt nữa chết đói ở thế giới loài người, còn bị giữ lại làm việc trả tiền cơm, Nguyên Mộ, nếu anh quay về nhất định sẽ bị cười chết!” Một cục lông màu vàng giãy dụa chui ra khỏi túi tiền treo bên hông của Nguyên Mộ, khó khăn đập cánh hai lần.

Đó là một con sẻ Shima – Enaga(1) tròn vo, đôi mắt đen như hạt đậu rất linh hoạt, vừa nhìn là biết —— không vặt lông phí vê lờ.

Nhưng mà nó vừa nói được một nửa, đã bị con chim trắng chui ra sau đạp lên đầu, “Đồ béo ị khốn kiếp! Ai cho mày nói anh Nguyên như vậy.”

Rõ ràng con lông vàng kia không phục, nhưng chẳng biết sao con chim trắng này còn nặng hơn cả nó, miễn cưỡng chặn đầu, không cho nó tìm được cơ hội nhảy ra, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm đệm dưới chân.

Đáng tiếc không có người đặt nó vào mắt.

Con chim trắng thậm chí còn lấy việc công trả thù riêng mà nhổ vài sợi lông trên đỉnh đầu nó, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Nguyên Mộ, “Anh Nguyên, chúng ta đã đến nơi chưa?”

Nguyên Mộ đáp một tiếng, “Ừ, đến rồi.”

Sau đó đưa tay xoa đầu nó, “Đừng nhổ lông đầu nữa, Pipi sẽ trọc đấy.”

“Ừm, vậy cũng được, lần sau đổi sang đuôi.”

Sẻ lông vàng bị đạp không thở nổi nhất thời tức phát khóc, phắc, mẹ nó đây là hai tên khốn gì đây!

Một người hai chim nói chuyện vô cùng tự nhiên, không hề kiêng kỵ, bởi vì xung quanh không có bất kỳ ai nghe thấy. Ngay cả bà nội ngồi cách họ gần vậy mà cũng không nghe được.

Lý do thì không phải do bà, mà bởi vì Nguyên Mộ này vốn không phải người bình thường, cậu là người chấp pháp do thần giới phái xuống, chuyên phụ trách thu nhận các ma vật nhân gian.

Mặt ngoài Nguyên Mộ là nhà chấp pháp thu nhận ma vật đặc biệt, trên thực tế cậu là ngự thú sư đứng đầu thần giới. Khác với những người chỉ đơn thuần là nhà chấp pháp chỉ biết trấn áp, Nguyên Mộ lại thu nhận chúng vào sở, cho nên những ma vật cậu thu nhận đều có thể tùy ý sử dụng, tùy ý triệu hoán.

Về phần nhiệm vụ trước mắt, Nguyên Mộ chỉ cho đó là điều trùng hợp.

Cậu đã bế quan rất nhiều năm, sau khi tỉnh giấc thì đã là năm trăm năm sau, dựa theo quy định của hiệp hội quản lý thần giới, trong vòng năm trăm năm người chấp pháp nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ, mà trước mắt cũng chỉ có thể chọn cái này.

Quầy quản lý thần giới.

Nguyên Mộ ôm hai con sẻ trong ngực cười híp mắt với người người quản lý hiệp hội đối diện.

“Bởi vì linh khí nơi này ngày càng mỏng, các loại phép thuật hay năng lực tà ma đều sẽ bị hạn chế… Cho nên nó thích hợp để ngăn cách cải tạo ma vật cỡ lớn nhất, cũng chính vì như thế, tổ chức không tiện cung cấp các kỹ thuật để phòng ngự…”

“Nhưng nó vẫn có điểm tốt, đó là ở đây không có bất kỳ hạn chế nào đối với người quản lý, người quản lý muốn làm gì ma vật thì làm, hợp với người chấp pháp có thực lực mạnh như ngài nhất.” Lén nhìn phản ứng của Nguyên Mộ, người kia lau cái trán toàn mồ hôi, càng nói càng cẩn thận từng li từng tí.

“Nói cách khác, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì đúng không?” Ý cười trong mắt Nguyên Mộ càng thêm sâu.

“Đúng vậy.” Người kia còn muốn giải thích thêm vài câu, ví dụ như có quà rồi điều kiện các loại.

Nhưng Nguyên Mộ lại đồng ý luôn.

“Được đấy!” Nói xong, cậu nhận nhiệm vụ rồi đi ngay.

Người ngồi kia hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn. Phải vài giây sau, hắn mới hưng phấn nhảy cẫng lên hai lần.

“Tốt quá! Nhất định năm nay sẽ không bị trừ điểm công trạng.”

Phải biết rằng, mặc dù Nguyên Mộ trông ôn hòa, nhưng trên thực tế lại là người chấp pháp giàu nhất và am hiểu cưỡi thú nhất. Mà đối với đại đa số ma vật, chỗ nào Nguyên Mộ đi qua, chỗ đó bị tóm sạch, đi bắt bọn nó vào sở thu nhận chẳng khác nào đi chơi.

Mà thân là người giao nhiệm vụ cho Nguyên Mộ, chờ đến cuối năm, chắc chắn tiền thưởng của hắn sẽ ào vô như nước.

Nhưng sau khi cơn vui mừng qua đi, nhớ lại biểu cảm lúc đó của Nguyên Mộ, đột nhiên hắn lại thấy lạnh cả người.

Tên sứ giả này luôn cảm thấy, hình như lúc đó Nguyên Mộ không hề miễn cưỡng chút nào, trái lại còn cao hứng nữa?

Nhưng rốt cuộc vì sao cậu lại cao hứng? Là vì đơn giản vui thôi, hay là vì… có thể được làm gì thì làm đối với ma vật nên vui vẻ?

Sứ giả dại ra tại chỗ, cảm thấy việc này rất đáng suy nghĩ, nhưng lúc này Nguyên Mộ đã đến trái đất lại đang cố gắng nhẫn nhịn kích động không quay về thần giới làm loạn hiệp hội.

Bởi vì nơi để thực hiện nhiệm vụ gọi là thu nhận ma vật này rõ ràng chỉ là một cái miếu đổ nát, ăn bữa nay lo bữa mai, hơn nữa còn sập hết gần nửa. Đừng nói là thu nhận ma thú, đến cả người sống vào ở cũng lo một ngày nó đó mở mắt thấy mình bị chôn thây dưới miếu.

Mà vì bị hố, cho nên Nguyên Mộ còn chưa sử dụng được tiền tệ lưu thông trên trái đất, suýt nữa đói xỉu tại trận.

Nguyên Mộ giỏi nhất là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ có hai việc không thể chịu nổi, một là chịu đói, hai là chịu lạnh.

May mà gặp được bà lão này, thấy sắc mặt cậu không tốt, lại nghe nói cậu không có tiền, cho nên tốt bụng nấu cơm cho cậu ăn.

Bột ngô được làm từ hạt mới xay lẫn bột mì nướng thành từng miếng bánh nóng hổi vừa ra lò mang theo vị ngọt thanh của ngũ cốc, một bát cơm bo bo chan nước sôi, một đĩa nhỏ dưa chuột muối chua cay, vừa đơn giản vừa khiến người ta ch4y nước miếng.

Nguyên Mộ ăn tới no nê, tất nhiên là phải báo đáp. Đây cũng là lý do vì sao một người chấp pháp ở thần giới như cậu lại ở đây phơi thóc giúp người ta.

Có việc trong tay, thời gian cũng nhanh chóng trôi đi. Đảo mắt đã tới chạng vạng, mà người trong sân càng lúc càng nhiều. Không ít bà mẹ ôm con tới đây gọi chồng mình về ăn cơm.

Ngay lúc này, một tiếng chửi rủa chói tai đã phá vỡ bầu không khí hài hòa trước mắt.

“Ai cho mày ra đây? Đồ ăn hại cút về nấu cơm mau lên!”

Nguyên Mộ nương theo tiếng nói nhìn sang đầu kia, là một cặp mẹ con.

Chuyện người lớn đánh trẻ con rất thường gặp ở nông thôn. Người đánh là bà mẹ đang chửi đổng, mà người chịu đòn là một đứa bé gái chừng tám, chín tuổi.

Ở đây nhiều người, nếu là đứa bé da mặt mỏng khác có lẽ sẽ thôi. Nhưng cô bé này lại cực kỳ lỳ lợm, mạnh miệng gào với mẹ mình.

“Tôi muốn đi học! Bà không cho tôi đi học, tôi sẽ không làm việc cho bà!”

“Mày đi học làm gì?” Người làm mẹ kia cũng tức giận không thôi, cầm chổi đuổi theo đánh nó.

Cô bé vẫn cứng rắn vừa chạy vừa gào.

“Bà là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!”

“Trước đây bà đã nói em trai học xong có thể ở nhà để tôi đi học, bây giờ em cũng sắp được đi học rồi, dựa vào đâu mà không cho tôi đi?”

“Sách giáo khoa của anh hai tôi đã học hết, thi cử cũng tốt hơn cả anh, dựa vào đâu không cho tôi đi?”

“Cái con báo cô như mày còn dám to mồm à? Coi bà đây có đánh chết mày không!”

“Nói bậy! Cứ mở mồm là lại báo cô này báo cô nọ. Tôi ba tuổi đã có thể đi đun nước cho các người, bây giờ việc hàng ngày dưới bếp cũng do tôi lo, em trai cũng do tôi canh giữ.”

“Mỗi ngày các người về nhà đều có nước nóng uống, cơm ngon canh ngọt ăn. Tôi ăn hại chỗ nào?”

“Đến cả quần áo của bà cũng là do tôi giặt! Nếu trong nhà có tên ăn hại thật, vậy thì đó chính là anh hai, Tiểu A Phúc mới bốn tuổi đã biết giúp nhặt thóc, chỉ có anh tôi là không biết làm gì, sao lại đổ cho tôi là đồ ăn hại!”

Có lẽ cô bé kia bị dồn tới đường cùng, có oan ức gì đều nói hết ra ngoài.

Con gái trong thôn sớm phải gánh việc nhà, nếu mẹ còn trẻ khỏe sẽ phải giúp giặt quần giặt áo làm việc vặt. Cho nên lần này không ít người đều nhìn sang bà mẹ kia.

Bà mẹ kia cũng tức giận hết sức. Một bên túm lấy bím tóc cô bé một bên lôi vào trong nhà.

“Cút! Về nhà với tao! Bà đây còn không trị được con ranh như mày chắc!”

“Anh Nguyên, không có chuyện gì chứ!” Cục lông trắng víu lấy túi tiền vô cùng lo lắng.

Rốt cuộc con chim vàng kia cũng có chỗ để thở, ló một phần đầu trọc lóc lên nói, “Loài người vẫn cứ ghê tởm như vậy!”

Nguyên Mộ không để ý tới bọn chúng, mà đi lên trước một bước, cản đường hai mẹ con.

“Cậu là ai?” Bà mẹ kia vẫn đang nổi nóng, giọng điệu không được tốt cho lắm. Dù vậy khi thấy mặt Nguyên Mộ cũng lập tức ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên bà thấy thanh niên đẹp trai như vậy, không khác thần tiên được vẽ trên tranh là mấy.

Đến cả cô bé kia cũng không nhịn được mà nhìn Nguyên Mộ nhiều thêm vài cái.

Nguyên Mộ quan sát bé gái một lúc lâu, sau đó nói với mẹ bé: “Cô đừng tiếc cho cô bé đi học.”

“Cái gì?”

“Nếu tôi nhìn không nhầm thì con gái cô có mệnh phú quý, trong mệnh có thần minh bảo hộ, sớm muộn gì cũng sẽ giàu sang sung túc. Cô cần gì phải ngăn cản đoạn đường bằng phẳng của cô bé, tạo thành nghiệt duyên?”

“Cậu điên à?” Người phụ nữ kia cười lạnh, “Đừng cho là người nhà quê bọn tôi sẽ tin mấy câu hoang đường của cậu. Thời phong kiến dị đoan đã bị dẹp bao nhiêu năm rồi…”

Có thể bị hành động đột ngột của Nguyên Mộ cắt đứt sự châm chọc của bà, cậu ngửi một hơi trong không khí.

“Thì ra là một con chó nhỏ…” Cậu trầm giọng nỉ non một câu khiến bà mẹ sợ hết hồn.

“Cậu lẩm bẩm gì đấy?”

Nguyên Mộ ngây ra vài giây mới lên tiếng lần nữa, nhưng bây giờ giọng nói đầy cân nhắc.

“Con gái bị thần để ý, nếu không cẩn thận giấu đi, không cẩn thận sẽ biến mất.”

“…”

“Đúng rồi, tôi ở trên thần miếu nơi núi này, nếu không có chuyện gì mọi người có thể đến chơi.”

“Mua thần bán phật?” Bà ta lại mở miệng trào phúng.

“Không.” Nguyên Mộ lắc đầu, ý cười trong mắt càng thêm sâu, “Là quán cơm.”

“Trời sắp tối rồi, mau về nhà đi.”

Nói xong, cậu không hề quan tâm mấy chuyện vô bổ này nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài. Rõ ràng chỉ mới hai bước chân, nhưng mọi người đã không thấy cậu đâu nữa.

Người quanh thôn đều dùng biểu cảm sợ hãi nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyên Mộ, có kẻ nhát gan thậm chí còn sắp bị dọa khắp.

Cái này không thể trách bọn họ được, rõ ràng thanh niên đẹp trai đến từ xứ khác, vừa chỉ gặp một lần đã nói ra được truyền thuyết đáng sợ về đêm ở thôn quê bọn họ —— Sơn Thần ăn thịt người.

Hàng năm trong thôn đều có các cô gái xinh đẹp bị Sơn Thần chọn trúng, sau đó liền biến mất không chút tăm hơi. Trọng điểm là, sau khi những cô bé này biến mất, những gia đình đã từng đối xử tệ với các cô đều sẽ gặp phải điềm xấu. Mà gia đình bất hạnh nhất hiện tại đã đoạn tử tuyệt tôn, toàn bộ gia tộc bị diệt sạch.

Người già trong thôn nói, những cô bé bị Sơn Thần ăn thịt biến thành oan hồn quay về trả thù đòi mạng.

Còn về những cô bé này, khi biến mất mới chỉ tầm chín tuổi, giống cô bé bị mẹ dạy dỗ như đúc.

“Lúa trĩu bông, bà con cười, cô bé chín tuổi gào trong núi.

Gọi cha, gọi mẹ, ông sơn thần đang lén lút nhìn.”

Cách đó không xa, có mấy đứa bé đang dùng âm thanh non nớt vừa chạy vừa hát bài đồng dao, vùng núi vốn ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo…

****************
Bình Luận (0)
Comment