Câu này vừa nói xong, con sẻ mập màu trắng ôm Họa Đấu khóc òa lên, đến cả chim sẻ lông vàng trông không đáng tin kia cũng hét lớn, “Nguyên Mộ, mau điều tra xem bố mẹ con bé đang ở đâu, ông đây phải thịt chúng nó!”
“Hừ! Chúng nó mới không đáng làm người!”
“Đừng vội.” Nguyên Mộ xoa xoa đầu sẻ lông vàng an ủi, sau đó mới điều tra cuộc đời của Họa Đấu.
Chỉ có thể nói, có những lúc trời cao thật không công bằng. Kẻ bị ức hiếp không rên được tiếng nào, mà những tên lòng lang dạ sói vẫn được ăn no mặc ấm, sống cuộc sống ấm no từng ngày.
Đôi vợ chồng vứt bỏ Họa Đấu kia hiện đã dẫn con trai lên trấn để sinh sống.
Ba ngàn đồng kia cộng với số tài sản tích trữ đã giúp bọn chúng vững chân trong trấn, thậm chí còn thuê một cửa tiệm nhỏ, ba năm nay còn mở một cửa hàng bánh bao sống đến là sung sướng, trong tay hai người kia có của ăn của để, còn mua một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện.
Mà chúng không biết rằng, trong mỗi phần an nhàn vui vẻ ấy lại thấm máu của Họa Đấu.
Về phần nhóm buôn người kia, mặc dù lúc còn ở trong núi hại chết một mạng người, thế nhưng bọn chúng vốn đã không sạch sẽ gì, tất nhiên không dám dừng lại đi tìm cha mẹ Họa Đấu đòi tiền, chỉ có thể nhanh chóng chạy đi nơi khác.
Nhưng chúng vẫn hành nghề cũ, cũng sống đến tự do tự tại.
“Đm!” Lông chim sẻ vàng xù lên, chim sẻ lông trắng càng cố gắng dùng đôi cánh ngắn che kín mắt Họa Đấu, cứ như không muốn để nó nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười sảng khoái của kẻ thù.
Dù sao những điều này cũng quá tàn nhẫn đối với nó.
Nhưng hiển nhiên Họa Đấu đã dự liệu được kết quả như vậy, ánh mắt nhìn Nguyên Mộ mang theo ý châm chọc. Nó cứ như đang hỏi, anh có thể làm được gì?
Nguyên Mộ bình tĩnh nói với nó một câu, “Không phải không báo, mà chưa tới lúc.”
Họa Đấu nghe không hiểu.
Nguyên Mộ lại cúi đầu nhìn nó, “Vì để đảm bảo cho sự cân bằng của thiên đạo, các vị thần đã từng định ra các điều luật liên quan, ma vật và thần tộc không được quấy nhiễu nhân loại, bằng không tức là phạm tội.”
“Nhưng loài người đã có luật pháp riêng của mình trừng trị.”
“Ý anh là gì?”
“Ý anh Nguyên là báo cảnh sát.” Chim sẻ lông trắng nói chen vào.
“Không có chứng cứ đâu. Những cô bé mua được từ trong thôn vừa sinh ra đã không có chứng minh, càng không được ghi tên vào sổ hộ khẩu. Chẳng khác nào vừa sinh ra đã chết.”
“Chưa cần điều tra mấy người này, chỉ cần thề thốt phủ nhận là không ai biết bọn chúng đã từng có con gái.”
Chim sẽ lông vàng không hiểu, “Tại sao lại không có? Không phải em cứu không ít bé gái sao? Chỉ cần các cô bé đó đến cục cảnh sát xác nhận là có thể lập án.”
“Mấy cô bé đó…” Nhất thời Họa Đấu rơi vào im lặng.
Chim sẻ lông vàng còn muốn nói thêm vài câu, Nguyên Mộ lại ra hiệu cho nó đừng nói nữa.
Nguyên Mộ đã nhìn thấy tất cả ký ức của Họa Đấu, tất nhiên sẽ rõ những người được cô bé cứu về như thế nào. Cậu cũng hiểu vì sao nó lại báo thù cha mẹ thay cho các cô gái đó bằng những thủ đoạn ghê rợn như vậy.
Bởi vì nếu không thể dùng một đòn dứt điểm, những người này chỉ cần vì sợ hãi mà bỏ chạy khỏi núi, lúc đó Họa Đấu không thể rời núi sẽ không trả thù bọn chúng được nữa.
Mà nỗi oan của những cô gái kia cũng không thể rửa sạch.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Họa Đấu nhảy khỏi ngực Nguyên Mộ đứng lên đất, đi hai bước lên trước, quay đầu nói với nhóm Nguyên Mộ, “Đi với tôi.”
“Không phải các người muốn gặp mấy cô bé kia sao? Tôi mang các người đi gặp.”
Họa Đấu nói xong cũng không quay đầu lại mà đi vào sâu trong núi. Nhóm Nguyên Mộ đuổi sát theo sau.
Trong rừng núi mênh mông hoang vắng, khắp nơi đều đìu hiu lạnh lẽo. Càng đi vào bên trong, cây cỏ lại càng tươi tốt. Đợi đến lúc vào sâu trong núi thì thấy một cái động tự nhiên.
Đi xuyên qua bãi đá gồ ghề tăm tối, giấu trong đó là một khoảng rừng tre xanh rờn. Tre xanh vây xung quanh, ở giữa có một căn nhà gỗ nhỏ, bấy giờ trước cửa đang có một đứa bé gái tám, chín tuổi.
Khuôn mặt của bé rất quen thuộc, đó là cô bé Đại Ny bị mẹ đánh mắng ngay trên sân phơi lúa, chỉ là bây giờ cô bé bị dọa sợ, hiện đang ngồi dại ra run lẩy bẩy.
Khi nhìn thấy Nguyên Mộ đi vào, cô bé theo bản năng tìm được món đồ có thể che chắn được trên người.
Họa Đấu nhảy xuống khỏi ngực Nguyên Mộ, “Đừng sợ.”
Nhưng sự an ủi như vậy cũng không thể khiến cô bé thôi cảnh giác.
“Đừng chạm vào tôi, tôi không đi học nữa…” Giọng nói của Đại Ny vô cùng yếu ớt.
Lúc đó cô bé đã mất gần nửa cái mạng, nếu Họa Đấu xuất hiện trễ thêm chút nữa, cô bé sẽ chỉ còn lại cái xác lạnh lẽo.
Mặc dù Nguyên Mộ thoạt trông dịu dàng đẹp trai, trông không giống đám người xấu chút nào, thế nhưng đối với một cô bé đã phải trải qua những giờ phút kinh hoàng, vẻ đẹp như vậy cũng chỉ là sự đạo mạo đầy dối trá.
Cũng không trách được, cô thật sự quá bé nhỏ, dù là ở đâu cũng thấp kém tới đáng thương.
Họa Đấu quay đầu nhìn về phía Nguyên Mộ, cứ như đang hỏi anh định làm thế nào?
“Không phải cứu được thêm vài cô bé sao? Số còn lại đâu?” Xem ra đã không thể hỏi được Đại Ny nữa rồi, chim sẻ lông vàng nóng tính, vội vàng hỏi chỗ của những người khác.
“Ở đây.” Họa Đấu dẫn họ ra sau nhà gõ.
Hai con chim sẻ đều mơ hồ cảm thấy được tình huống không đúng lắm, mà sắc mặt của Nguyên Mộ cũng dần đen như mực.
Đúng như dự đoán, phía sau nhà gỗ kia có một loạt gò đất nhô cao, trên mỗi cái đều dựng một chiếc bia vô danh.
Đây là nơi quy tụ cuối cùng của những cô gái mà Họa Đấu cứu được.
Người sống còn không thể báo cảnh sát, vậy thì sao người chết có thể lên tiếng báo công an giải oan được?
Họa Đấu ngồi xổm trước mộ, ngửa đầu phát ra tiếng tru đầy bi thương.
Mà trong bầu trời đêm, bốn phía xung quanh cũng nổi lên tiếng khóc đau thương, Nguyên Mộ quay đầu nhìn lại, đây là oan hồn của những cô bé không thể siêu thoát.
Lệ quỷ sở dĩ là lệ quỷ, bởi vì chúng đều có nỗi hận không thể giải thoát. Còn nhỏ như vậy đã chết thảm, sao bọn họ có thể thoải mái buông bỏ chấp niệm để đi đầu thai cho được?
Dù nghe rất buồn cười, nhưng các cô không có khả năng trả thù hận như biển, cuối cùng lại trở thành dị văn lưu truyền trong miệng của những người trong thôn kia.
Còn hận thù của các cô, ngoại trừ có Họa Đấu ra tay kịp thời, giúp các cô báo thù rửa hận, những nhà khác vốn đã dựa vào tin đồn này, chân trước quang minh chính đại bán con gái lấy tiền, chân sau đã rời ngay khỏi thôn nhỏ trong núi.
Họa Đấu, “Cả nhà kẻ bán tôi bây giờ đang sống vui vẻ trên trấn, còn những kẻ bán các cô bé này đều đang sống thật tốt.”
“Ba năm trước tôi tình cờ thấy một bé gái rớt xuống sông. Cả hai anh em nhà kia đều là lũ cặn bã, bé gái chỉ mới mười một tuổi đã bị hành hạ tới mức người không ra người, ma không ra ma. Lúc tôi vớt được cô bé từ dưới sông lên, mang về định chữa trị, nhưng cô bé đã suy yếu lắm rồi, tối hôm đó đã rời khỏi trần thế.”
“Hai anh em kia bị tôi gi3t chế3t, nhưng còn người nhà hai bé gái cách ngàn dặm kia thì sao?”
“Bọn chúng cầm tiền bán bé gái kia mua căn nhà mới, còn được người trong thôn hâm mộ không thôi.”
“Hai năm trước có một bé gái mười ba tuổi vì khó sinh mà chết trên giường bệnh. Mà mẹ của cô bé lại có được đứa con trai chờ đợi đã lâu.”
“Cho nên tôi tới tận cửa, xé sống con ả kia ra.” Giọng nói ra khỏi miệng Họa Đấu dần trở nên âm u.
“Anh hãy nhìn cô bé ngồi ngoài cửa kia đi, anh đoán xem cô bé gặp phải điều gì.”
“Đừng nói nữa.” Chim sẻ lông trắng nghe không nổi nữa, nhưng Họa Đấu lại không dừng được, cứ như xốc toàn bộ tuyệt vọng trong lòng bọn họ lên.
“Cô bé vì muốn được đi học, không thuyết phục được mẹ nên mới muốn tìm tới ông nội, muốn ông nội mình nói đỡ cho cô bé. Nhưng lại bị anh họ uống say tóm được, xé tung quần áo của cô bé, nói muốn ngắm nhìn một chút.”
“Nếu tôi đi muộn thêm chút nữa thì thật sự là chậm rồi.”
“Anh nói đi, kẻ súc sinh như vậy, tôi thân là thần núi, sao không thể trừng phạt chúng?”
“Tại sao thiên đạo lại phán tôi có tội?”
“A!” Vết thương bị xé toạc ra, oan hồn của các cô gái xung quanh không khống chế nổi mà phát ra tiếng rít sắc bén. Mà Đại Ny ngồi trong góc nhà gỗ cũng tự ôm chặt lấy mình, phát ra tiếng khóc trầm thấp.
Vừa thê thảm, lại vừa là tiếng r3n rỉ đau thương của các cô đối với số phận của mình.
Hai con chim sẻ đứng im ở chỗ cũ, biểu cảm trên mặt cực kỳ nghiêm túc. Mà Họa Đấu lại biến thành chó dữ, nhìn chằm chằm Nguyên Mộ từ trên cao xuống, “Thưa ngài chấp pháp tôn kính, những điều anh muốn biết tôi đều đã nói, xin hỏi, anh muốn đòi công bằng cho các cô như thế nào?”
Nguyên Mộ lại cười, “Vẫn là câu nói kia.”
“Cái gì?”
“Không phải là không báo thù, mà là thời gian chưa tới.”
“Đêm đã khuya rồi, xứng đáng để có giấc mơ đẹp.” Họa Đấu không hiểu câu nói này của Nguyên Mộ, nhưng hai con chim mập lại hiểu.
Người bị thiên đạo để ý tất sẽ có quả báo thiện ác, dù sao thần trong ấn tượng của loài người cũng là “Chúng sinh bình đẳng, thần độ loài người”, nếu đã như vậy, những kẻ ác nhân đã từng lấy máu đổi lấy cuộc sống ấm no cũng nên trả nợ rồi.
Dựa theo miêu tả của Họa Đấu, tổng cộng có mười sáu gia đình liên quan, mà nó chỉ trả thù thành công bốn nhà. Còn lại có mười hai nhà có cha mẹ vứt bỏ con gái, bao gồm cả bố mẹ của nó,
Nguyên Mộ nói được làm được, nếu cậu đã cam đoan sẽ giải quyết, vậy thì nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Quả thật thần không thể can thiệp vào cuộc sống của loài người, nhưng nếu loài người tự mình nhận tội, vậy thì luật pháp của loài người sẽ trừng phạt bọn chúng, không tính là trái với thiên đạo.
Trong tay Nguyên Mộ có một con dao sắc bén không biết xuất hiện từ khi nào, vừa quẹt lên da đã làm máu chảy ra.
Trận pháp phức tạp bỗng hiện ra, từng dòng chữ cổ lóe lên ánh sáng thần bí rực rỡ.
Một con chim đuôi dài bỗng dưng xuất hiện, lông chim màu đỏ rực sáng chói như mặt trời, cái mỏ lại có màu xanh lam trong suốt như mặt nước.
Dường như nó rất tò mò với thế giới trước mặt, cứ bay vòng quanh như thế, lại như chiếc đèn thiên đăng(1) đột nhiên xuất hiện giữa trời đêm, chiếc lông đuôi thon dài mang theo chút mộng ảo.
Chim Linh Yêu(2), nghe nói là loài chim ăn thịt, là ma vật có thể giúp người ta không mơ thấy ác mộng nữa. Nhưng trên thực tế nó không chỉ có tác dụng như vậy. Chim Linh Yêu giỏi nhất là thao túng mộng cảnh, cũng có thể làm loại người chìm vào giấc mộng.
“Đi đi!” Nguyên Mộ xoa xoa đầu nó, không dặn dò gì mà thả nó bay đi.
Tất cả ma thú ký khế ức với cậu đều có thể tâm ý tương thông, mà chim Linh Yêu cũng biết rõ chuyện mà Nguyên Mộ muốn nó làm.
Chim Linh Yêu nhanh chóng biến mất trong màn đêm, mà trong đêm nay, ác mộng đã lâu không gặp đối với những kẻ phạm tội kia rốt cuộc cũng tới.
Trên trấn, đôi vợ chồng đã vứt bỏ Họa Đấu chạy đi mở tiệm buôn bán kia cũng giống vậy. Bình thường ba rưỡi sáng chúng đã dậy để chuẩn bị đồ.
Nhưng hôm nay chúng lại ngủ rất say, chuông báo thức vang lên nhiều lần nhưng cả hai đều không tỉnh.
Mà khi mở mắt ra lại phát hiện đã hơn sáu giờ sáng. Đợt khách đầu tiên đã chờ chúng ở ngoài cửa.
“Đúng là quỷ quái.” Ả đàn bà giật mình một cái, lập tức leo xuống giường, tiện tay mặc đồ xong lập tức chạy ra ngoài. Mà tên đàn ông cũng nhanh chóng xuống giường ra ngoài mở tiệm.
Nhưng khi vừa đến gian bếp sau cửa hàng, cả hai người đều dừng bước.
Trong nhà bếp có tiếng động, còn bốc lên hương thơm khó nói.
“Chẳng lẽ là con trai mình làm ư?” Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, người phụ nữ kia vén rèm lên đi qua xem, lại thấy một cô bé xấp xỉ khoảng mười tuổi đang nấu gì đó trên bếp.
Tay cô bé vô cùng linh hoạt, thoăn thoắt vài cái đã gói xong một xửng bánh bao, nghe thấy tiếng động còn quay đầu lại gọi bọn họ, “Bố, mẹ, con thấy hai người còn chưa dậy nên mở tiệm trước. Con bán được hai mươi lồng bánh bao, sáu bát cháo rồi, còn thêm ba bát hoành thánh nữa.”
Khuôn mặt quen thuộc, hiển nhiên cô bé này là đứa con gái ăn hại của bọn chúng.
Tên đàn ông kia đầu tiên là hơi ngạc nhiên, thế nhưng sau khi ả đàn bà nhìn vào nhân thịt bánh trong chậu và bánh bao trong xửng hấp, đột nhiên xông lên tát cô bé một cái.
“Con ăn hại! Mày xem mày gói bao nhiêu nhân bánh kìa, muốn tao tán gia bại sản đúng không?”
“Tao đánh chết mày, đồ ngu xuẩn không có óc!”
Rõ ràng cô bé này là một người thật thà, bất kể là thịt làm nhân bánh đã được trộn sẵn trong chậu hay là thịt được gói trong chiếc bánh bao cầm trên tay, tất cả đều là thịt thật.
Cứ một xửng lại một xửng, bán mười xửng rồi mà mới được năm đồng mốt.
Nhưng năm nay thịt tăng giá, ba đồng năm cũng một cái cũng không đủ lại vốn tiền thịt.
Càng nghĩ càng tức giận, ả đàn bà không khống chế được, tiện tay vớ lấy cái chày cán bột bên cạnh đánh lên người cô bé.
“Tao đánh chết con ăn hại nhà mày!”
“Ai bảo mày ở đây quấy rồi!”
Ả đàn bà càng đánh càng hăng, cứ như muốn đánh cô bé chết tươi.
Đánh mỏi tay rồi, bà ta còn quay đầu lại gọi chồng, “Ông còn đứng đó làm gì! Còn không qua đây giúp một tay! Coi hôm nay tôi có đánh chết được con ranh này không!”
Thế nhưng khuôn mặt của người chồng lại trắng bệch, vẫn luôn dùng tay chỉ vào hai người bọn họ, “Quỷ… Là quỷ…”
Giọng nói của người chồng rất thấp, ả đàn bà không nghe rõ, nhưng bà ta lại nhìn thấy nỗi sợ tới cực hạn trong mắt ông ta.
Thuận theo hướng ngón tay của ông ta, ả đàn bà nhìn về khuôn mặt của cô bé bị đánh, cái chày cán bột trong tay nhất thời rơi xuống đất.
Không, không đúng, đây không phải con gái của bà ta.
Rõ ràng ba năm trước con gái bà ta đã chết đuối trong sông rồi! Lúc được vớt lên còn sưng phù như quả bóng nước, căn bản không thể nhìn ra mắt mũi mặt đâu nữa.
Giống hệt với người đang đứng trước mặt bà ta lúc này…
Nhìn chằm chằm vào mặt cô bé, cơ thể bà ta không khống chế được mà run lên. Bà ta đột nhiên lùi lại mấy bước, muốn rời xa cô bé. Thế nhưng bà ta lại bị cô bé kéo cổ tay lại.
“Mẹ, sao mẹ không đánh nữa?” Như nhìn ra được nỗi sợ của bà ta, cô bé đột nhiên nở nụ cười.
Hàm răng trắng ởn vô cùng đáng sợ, nhưng ánh mắt lại ngây thơ mà trong sáng.
Cô bé từ từ tiến lên, nói với ả đàn bà, “Nếu dừng đánh rồi thì chúng ta ăn cơm thôi, mẹ nếm thử bánh bao con làm đi.”
Ả đàn bà nào dám, cố gắng lắc đầu.
Cô bé thấy thế thì hơi đau khổ.
Trầm mặc một lát, cô bé lấy ra một cái, dùng sức nhét vào mồm bà ta.
Mùi thịt thơm phức tỏa ra khắp nơi, ăn rất là ngon. Thế nhưng ả đàn bà không tài nào nuốt nổi.
Dù sao đây cũng là đồ ăn do quỷ làm.
Bà ta không chịu nổi mà nôn khan, nhưng cô bé lại bịt miệng bà ta lại.
“Đừng! Chẳng phải đây là thứ mẹ thích nhất à?”
“Mẹ yêu anh ấy như vậy, chẳng phải không nỡ để anh ấy chịu khổ, hận không thể nhét anh ấy vào bụng, nuôi nấng anh ấy cả đời ư?”
Lời nói quỷ dị đã để lộ những dấu hiệu mơ hồ, ả đàn bà đột nhiên trừng to mắt, liều mạng lắc đầu.
Thế nhưng cô bé không muốn buông tha cho bà ta, cầm lấy một cái bánh bao tàn nhẫn nhét vào miệng bà ta.
“Ăn đi!”
“Mau ăn đi!”
“Đừng để sót lại cái nào hết!”
“Bà bán con gái đi mới đổi được tiệm này, bây giờ cơm áo không lo rồi, cũng là lúc nên nếm thử thịt con mình đi!”
Ả đàn bà run lên bần bật, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Cô bé buông tay ra, sảng khoái bật cười, thâm trầm nhìn ả đàn bà nói, “Mẹ, mẹ và bố đi theo con luôn đi!”
Cô mở nắp nồi đậy nhân bánh bên cạnh kệ bếp lên. Trong chậu là cái đầu của đứa con trai lẫn vào đống thịt làm nhân bánh, đôi mắt trừng to đầy hoảng loạn, chết không nhắm mắt!
******************************