Sở Thú Trong Mắt Tôi

Chương 8

Việc nhớ nhung một đoạn tình cảm khiến tâm tình tôi không được tốt lắm, phải mất tận ba tháng tôi mới thoát ra khỏi vực sâu này. Thế nhưng, ngay vừa lúc tôi chuẩn bị vứt Diệp Án ra sau đầu thì tôi nhận được điện thoại từ hắn.

Nhìn thấy mấy chữ “Mèo lớn và gấu koala” hiển thị trên màn hình, trong lòng tôi “bùm bùm” loạn xạ, không thể không suy đoán mục đích hắn gọi đến là gì.

Bệnh của hắn tái phát sao? Hay là hắn lại muốn yêu đương với tôi?

Mang theo cảm giác chờ mong bắt máy, đầu dây bên kia thế nhưng không phải là Diệp Án mà là một người lạ.

Người đó nói Diệp Án đột nhiên ngất xỉu giữa đường, gọi thế nào cũng không tỉnh, gây ùn tắc giao thông nghiêm trọng, tôi là người nằm trong danh sách liên lạc khẩn cấp của hắn.

Diệp Án ngất xỉu? Ở giữa đường lớn? Tôi bị tin tức này làm sốc nặng. Hắn có bị thương không? Dáng vẻ của hắn đẹp trai như vậy thì có bị người nào lợi dụng không? Quần áo của hắn đắt tiền như vậy thì có bị kẻ nào tâm cơ để ý không?

Một đống suy nghĩ không tốt ập tới khiến cả người tôi rét lạnh. Bất chấp mớ hỗn độn trong đầu, tôi vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo, hỏi người lạ địa chỉ cụ thể rồi vội vã chạy đến.

Nơi Diệp Án ngất xỉu chỉ cách phòng khám một con phố, mười phút sau tôi đã đến nơi.

Cảnh sát giao thông đã mang Diệp Án vào lề đường để tránh kẹt xe, thế nhưng vẫn có không ít người hiếu kỳ vây quanh đứng xem.

Một con gấu koala đáng thương cuộn mình ngủ, xung quanh là một đám thú lạ chỉ trỏ vào nó, đây là thứ tôi nhìn thấy được.

Tôi bước tới dạt đám người ra, dường như Diệp Án cảm nhận được tôi đang đến gần, hắn hơi hơi nhướng mắt, ôm lấy chân của tôi, tôi kéo hắn ngồi dậy thì hắn lại như động vật không xương dựa vào người tôi, tôi nửa ngồi xổm xuống, hắn ngoan ngoãn nằm lên lưng bảo tôi cõng hắn.

“Anh là người liên lạc khẩn cấp phải không?” Cảnh sát hỏi.

“Đúng vậy.” Tôi nhận ra vị cảnh sát này chính là người gọi điện thoại bèn luôn miệng nói: “Cám ơn anh.”

“Bạn của anh bị làm sao thế?”

“Bệnh ngủ rũ đấy.” Tôi nói bậy bạ.

“Tôi có nghe qua chứng bệnh này nhưng chưa từng gặp, cũng xem như mở mang tầm mắt.” Cảnh sát nói, “Anh ấy không gây ra rắc rối gì lớn, anh có thể đưa bạn của anh đi, có điều nếu như anh nói bạn của anh mắc căn bệnh này thì tốt nhất đừng cho anh ấy ra ngoài một mình nhé.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn đồng chí cảnh sát nhiều.”

Tôi cõng Diệp Án quay về phòng khám, tình cờ chạm mặt bác sĩ Cáo.

Bác sĩ Cáo tấm tắc ngạc nhiên, “Làm bác sĩ còn phải nhặt bệnh nhân từ ngoài đường về hả.”

“Đây là trường hợp đặc biệt.”

“Này là bệnh nhân hổ-koala của cậu chứ gì.” Bác sĩ Cáo cười gian, “Có thể lượm về cũng tốt quá, ba tháng vừa qua cậu viết hết đau khổ lên trên mặt, tổn thất sức sống của chúng ta biết bao nhiêu.”

“Anh đừng có bịa chuyện, phòng khám của chúng ta ngay cả một chút nước cũng không đổ nhá.”

Bác sĩ Cáo nhún nhún vai, anh mập mờ cảm thán khắp nơi: “Đúng là người trẻ tuổi có khác~”
Bình Luận (0)
Comment