Đặng Thiên Vũ ở trong một nhà hàng buffet lấy một đống thức ăn để lên bàn rồi ngồi ngấu nghiến, vừa ăn vừa nghĩ đến thái độ lúc nãy của Tấn Tiểu Lỗi. Anh trộn bi phẫn với đồ ăn mà cố gắng tiêu diệt đống này.
Đây là một trong những tật xấu của Đặng Thiên Vũ. Từ nhỏ, mỗi khi gặp chuyện gì không vừa ý thì anh thích ăn để bù lại sự uất ức của mình. Ăn no rồi thì sẽ đi vận động đến khi mệt không đứng dậy nổi thì vào tắm rửa rồi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại anh sẽ có thể quên hết những chuyện không vui.
Lần này anh quyết định ăn no xong kiếm người làm vận động để toát mồ hôi, cũng để quên đi đả kích mà Tấn Tiểu Lỗi gây ra cho mình.
Rõ ràng anh đã lấy hết dũng khí ngỏ lời với Tấn Tiểu Lỗi, không nghe được thì thôi, đằng này không cự tuyệt nhưng lại muốn anh trả tiền điện nước là cái khỉ gì chứ?!
Máy nước nóng với tủ lạnh xe hơi tốn chút điện thôi chứ có cái gì đâu, chỉ có một trăm đồng thôi mà, còn không bằng bữa buffet hai trăm đồng này của anh. Làm người yêu của anh có cái gì không tốt chứ, anh có tiền như vậy mà đi để ý một trăm đồng sao?
Người kia thật quá đáng ghét!!!!!!! Đang nói chuyện giữa chừng thì có một mối quen gọi điện muốn chở hàng, Tấn Tiểu Lỗi tên kia lập tức ném lại một câu lần sau nói chuyện rồi chạy biến đi lái xe, anh không uất ức mới lạ.
Nguyên cả buổi chiều Tấn Tiểu Lỗi hoàn toàn không thèm gọi điện thoại cho anh, anh thì không còn mặt mũi nào mà gọi điện. Đợi cho đã đến khi trời tối dần, anh đành phải đi ăn để giải tỏa sự bất mãn của mình.
Hừ, đợi ăn xong nhất định phải ghé vào bar kiếm một người làm chút vận động. Anh không tin mình mất giá đến cỡ đó.
Đúng lúc này thì di động của Đặng Thiên Vũ vang lên. Điện thoại hiện tại của anh giờ không phải là Iphone không thể thay pin của Apple mà là smartphone 5.5 inch của hãng nào đó, giá tiền khoảng năm nghìn đồng thời còn có thể thay pin. Sau khi đổi di động xong anh vẫn muốn khoe khoang với Tấn Tiểu Lỗi một chút nhưng chưa có cơ hội.
“Chào, có phải anh là ông chủ của Tấn Tiểu Lỗi không? Đây là đồn công an XX, anh có thể đến đây một chút được không?” Âm thanh vang trong điện thoại rất xa lạ, số điện thoại cũng là máy bàn.
Lừa đảo sao? Nhưng mà đối phương lại biết Tấn Tiểu Lỗi…
“Tấn Tiểu Lỗi? Anh ta bị sao à?” Đặng Thiên Vũ thử thăm dò một chút.
“Anh ta đánh nhau với người khác nên bị mang đến, anh có thể đến đây…”
Không đợi đối phương nói xong Đặng Thiên Vũ đã cúp điện thoại chạy ra khỏi nhà hàng.
Ở thành phố này lâu như vậy, anh dĩ nhiên biết đồn công an kia ở chỗ nào, vậy nên anh liền dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến đó.
Đến nơi hỏi một chút mới biết được, nguyên lai là Tấn Tiểu Lỗi đang chạy trên đường cái bình thường thì có một chiếc xe thể thao muốn vượt qua, không ngờ khoảng cách quá gần nên xe thể thao kia khi vượt lên bị cạo một đường. Nghĩ cũng biết, Tấn Tiểu Lỗi lái chiếc xe kia quẹt mười lần thì chín thắng một hòa, so với cái xe của hắn thì mấy chiếc xe thể thao đẹp mã chỉ có 5 phần chiến lực mà thôi.
Tên lái xe thể thao kia cũng không phải loại hiền lành gì, rõ ràng là gã đụng người ta mà còn ngoan cố nhảy xuống xe, rủ bè kéo cánh với mấy thằng bạn đi cùng muốn đánh hội đồng. Tấn Tiểu Lỗi thì muốn để cảnh sát giao thông đến xử lý, không ngờ đám người kia cầm cây gậy bóng chày đập vỡ kính chắn gió của hắn.
Chuyện này khiến Tấn Tiểu Lỗi điên tiết, hắn vốn nghĩ đợi cảnh sát giao thông đến xử lý cho nhanh rồi còn đi giao hàng. Bây giờ kính chắn gió đã nát vậy còn giao hàng cái mẹ gì nữa.
Kẻ có tiền quả nhiên khốn khiếp!
Tấn Tiểu Lỗi xông xuống xe đánh nhau với đám người kia.
Hừ, cọp không phát uy thì khinh hắn là mèo bệnh phải không! Có tiền thì thế nào, trên đường mọi người ai cũng chứng kiến cả.
Hơn nữa, hắn cũng không phải không quen biết người có tiền.
Nhìn thấy quần áo rách nát, mặt mày bầm tím Tấn Tiểu Lỗi thì Đặng Thiên Vũ thật muốn đem đám người đứng không xa ở bên kia đánh một trận. Mẹ kiếp, quá đáng lắm rồi. Nguyên một đám đánh một người, còn làm hư cả bộ quần áo anh mua tặng Tấn Tiểu Lỗi.
Tấn Tiểu Lỗi ngoại hình không phải đẹp trai, hiện tại miệng rách một miếng, chân mày bầm tím xuất huyết, nhìn càng cảm thấy… rất man…
Chờ một chút, anh vừa mới suy nghĩ gì, tại sao không nghĩ hắn ta nhìn xấu đi mà lại càng thấy đàn ông chứ?
Sau khi nhìn thấy thì Đặng Thiên Vũ lập tức nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao, có đánh thắng không?”
“Nói nhảm, năm đánh một sao tôi thắng được?” Tấn Tiểu Lỗi liếc mắt nhìn anh vừa nghĩ, lúc nãy cảnh sát hỏi hắn có người đến bảo lãnh hay không thì chả hiểu sao lại thần kinh nói ra số điện thoại của Đặng Thiên Vũ. Đồng hương của hắn nhiều như thế, gọi một cái sẽ có vài người đến đây ngay.
“Cũng phải… trên người anh vẫn có chút thương mà.” Đặng Thiên Vũ nghĩ đến khi Tấn Tiểu Lỗi rời đi có chút lảo đảo, trong lòng có chút tội lỗi. Ở trong lòng của anh, kiểu người như Tấn Tiểu Lỗi như vậy nếu đánh nhau với người ta nhất định sẽ phải thắng, cho dù không thể thắng thì ít nhất thân thể cũng sẽ không sao, bây giờ Tấn Tiểu Lỗi bị thương như vậy có phải do anh ảnh hưởng hay không?
“Đệt, không phải chỉ bị người đánh vài cái thôi, có mẹ gì đâu!” Tấn Tiểu Lỗi cũng hiểu ý tứ của anh, nhưng chỗ này là đồn công an, bên cạnh còn có cảnh sát đại nhân kìa, hắn làm sao có thể chơi trò mập mờ ẩn ý với Đặng Thiên Vũ.
Lúc này, người của bên đánh nhau kia cũng đến. Đó là một nam nhân mặc vest đen, mang kính mắt viền vàng rất nhã nhặn, nhìn qua có một loại cảm giác không thể diễn tả được. Hmm… Cảm giác khá giống với Đặng Thiên Vũ, nói cách khác thì phong cách quần áo của bọn họ giống nhau.
Đặng Thiên Vũ nhìn thấy người đàn ông kia thì chảy mồ hôi hột, sao nhìn quen quá vậy? Ừ… hình như là bạn tình trước của anh…
Anh từng kết giao với người tên Trang Lĩnh này vài tháng, chơi khá kích thích nhưng sau gã lại muốn bao nuôi anh. Mẹ, cặp với người giàu hơn anh đúng là không kham nổi, dựa vào tài sản của cha mẹ thì giỏi lắm sao? Anh bộ giống trai bao hả?
Gia cảnh người này anh biết rõ, phú nhị đại, làm ăn cực lớn cho nên thích cái gì thì sẽ muốn đem nuôi nhốt lại. Anh không thích bị chăn nuôi kiểu đó nên chia tay với gã, sau này nghe nói gã ta rất nhanh chóng kiếm được một người khác để nuôi, sở thích quá hardcode.
Người đàn ông kia vẻ mặt vô cảm nói chuyện vài câu với tên lại xe thể thao, sau đó nhíu mày hướng bên này đi tới.
“Đặng… Thiên Vũ, sao anh lại ở chỗ này?” Gã nhìn thấy Đặng Thiên Vũ thì cùng anh chào hỏi.
“Chào, đã lâu không gặp, Trang Lĩnh.” Đặng Thiên Vũ hơi lúng túng, sao lại đụng phải người này chứ? Nếu như bị Tấn Tiểu Lỗi hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
“Này, người của anh tổn thương đến thú cưng của tôi, anh tính thế nào?” Trang Lĩnh rất hờ hững nhìn chằm chằm Đặng Thiên Vũ hỏi.
Đặng Thiên Vũ bĩu môi, người này bình thường mặt lúc nào cũng vô cảm nhưng thật ra ở trên giường chơi rất điên, thích nhất trò trói người khác lại để mình tự động, có khi hứng lên còn thích dùng đồ chơi, là một tên 0 có khuynh hướng S. Cái tên lái xe thể thao kia là thú cưng của gã thì xem chừng bình thường bị người này hành thảm nên mới phải ra ngoài giải tỏa.
Thật phiền toái, chó của người giàu đi ra ngoài cũng phiền phức vãi.
“Thú cưng hả? Quả nhiên đánh chó là chủ tìm đến.” Tấn Tiểu Lỗi nhìn thấy không khí giữa hai người có vẻ quái dị, nhe răng cười một cái: “Này, chó nhà anh bị dại đấy, mau đem đi chích ngừa dùm cái.”
Đặng Thiên Vũ tối sầm mặt, tên Tấn Tiểu Lỗi miệng thúi này.
Trang Lĩnh nhìn Tấn Tiểu Lỗi, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang. Đặng Thiên Vũ lo lắng vội che trước mặt Tấn Tiểu Lỗi. Anh rất hiểu Trang Lĩnh, người này kiêu ngạo hơn anh rất nhiều, không biết cái gì gọi là nhẫn nhịn. Nguyên tắc làm người của Trang Lĩnh chính là: Người ta tát mình một cái thì đánh cho nát người trả lại.
Tấn Tiểu Lỗi vừa mắng gã nuôi chó dại, không chừng người này sẽ hóa thành chó dại cắn Tấn Tiểu Lỗi thật.
Bỗng có một người đàn ông trung niên nhìn rất lão luyện khôn khéo đi đến bên cạnh, thầm thì vào tai Trang Lĩnh vài câu. Trang Lĩnh nghe xong nhíu mày, sau đó khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười.
Tiêu… Trong lòng Đặng Thiên Vũ rét run. Anh biết người đàn ông trung niên này, ông là luật sư của Trang Lĩnh. Trước kia chuyện Trang Lĩnh gây thương thích với bạn tình đều nhờ một tay người này giải quyết sạch sẽ, dù sao nhà gã cũng nhiều tiền, lấy tiền đè người không phải chuyện lạ.
Trang Lĩnh nhìn Đặng Thiên Vũ giống như gà mẹ đang che chở cho con đứng trước Tấn Tiểu Lỗi, hất cằm lên nói: “Ừ, tôi quả thực nuôi một con chó dại.” Vừa nói vừa lấy một cuốn chi phiếu từ người đàn ông trung niên bên cạnh, ở trên viết vài cái rồi đưa cho Tấn Tiểu Lỗi: “Đền bù thương tổn cho anh, cầm số tiền này đi, chuyện cứ thế thôi.”
Nghe nói như vậy Đặng Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, cũng may…
Từ lúc mới tới luật sư của Trang Lĩnh đã đi coi camera theo dõi xem xét tình huống lúc đó, vậy nên Trang Lĩnh mới có thể đưa chi phiếu cho Tấn Tiểu Lỗi như thế. Muốn lấy tiền để bịt chuyệt là chiêu muôn thuở của Trang Lĩnh. Đối với một người như gã thì có thể dùng tiền để giải quyết phiền phức thì càng tốt.
Cũng như khi Trang Lĩnh muốn bao nuôi Đặng Thiên Vũ thì trực tiếp đưa cho anh một tấm thẻ vàng, nói nếu theo gã thì anh có thể tùy ý sử dụng chiếc thẻ này.
Đặng Thiên Vũ mặc dù chỉ là một người kinh doanh tư nhân có chút tiền, so với Trang Lĩnh thì gia tài của anh chỉ bằng một giọt nước mưa, nhưng anh ít nhiều gì cũng có nguyên tắc làm người. Anh quen biết Trang Lĩnh trong quán bar, từ tình một đêm hợp cạ, vài lần ngẫu nhiên gặp mà phát triển thành bạn tình. Anh thích kiểu điên của Trang Lĩnh lúc ở trên giường, nhưng không thích tính tình của gã.
So sánh Trang Lĩnh với Tấn Tiểu Lỗi thì Tấn Tiểu Lỗi vẫn dễ thương hơn rất nhiều.
“Tên kia đụng phải xe của tôi, còn kéo người đánh hội đồng, chuyện này chẳng lẽ chỉ cần một ít tiền là bỏ qua được sao?” Tấn Tiểu Lỗi từ phía sau lưng của Đặng Thiên Vũ nhảy lên muốn mắng vào mặt đối phương, nhưng sau khi hắn nhìn thấy tờ chi phiếu viết một số 1 với năm số 0 thì sửng sốt một chút.
Quả nhiên là đại gia, không nói hai lời đã đưa ngay mười vạn đồng.
Có điều… nếu nhận số tiền này thì tương lai hắn sẽ không thoải mái nổi.
Tấn Tiểu Lỗi cầm tấm chi phiếu kia, phẩy hai cái: “Ghê, mười vạn đồng luôn. Quả là có tiền. Bị chó dại cắn một phát liền được ngay mười vạn đồng.”
Sắc mặt Đặng Thiên Vũ có chút u ám, đối với Tấn Tiểu Lỗi mà nói, tiền mới là quan trọng nhất sao?
Từ khi quen biết đến bây giờ, lúc nào ở bên nhau Tấn Tiểu Lỗi cũng nói chuyện tiền nong với anh, ngay cả khi anh tỏ tình thì Tấn Tiểu Lỗi cũng muốn đòi tiền điện nước. Xem ra đối với Tấn Tiểu Lỗi mà nói anh thật sự là một cây rụng ra tiền.
Tấn Tiểu Lỗi nhìn chằm chằm tấm chi phiếu một hồi lâu, sau đó xé nát.
“Hừ, ông đây mặc dù nghèo nhưng đồng tiền dơ bẩn của anh thì cho xin kiếu.” Tấn Tiểu Lỗi trực tiếp ném mấy mảnh giấy của tờ chi phiếu vào thùng rác bên cạnh.
Trang Lĩnh nhìn Tấn Tiểu Lỗi một chút, rồi lại nhìn Đặng Thiên Vũ, gã mỉm cười. Không phải cười lạnh, cũng không phải kiểu ngoài cười nhưng trong không cười, mà là cười khổ.
“Đặng Thiên Vũ, ánh mắt của anh quả nhiên không sai.”
Năm đó khi Đặng Thiên Vũ cự tuyệt gã cũng là như thế. Chắc có lẽ cũng bởi vì vậy nên hai người này mới có thể cùng một chỗ.