Từ ngày Tấn Tiểu Lỗi qua nhà Đặng Thiên Vũ ở thì trời bắt đầu đổ mưa, không khí vừa lạnh vừa ẩm thấp nên bọn họ cũng không buồn ra ngoài. Mỗi ngày nếu không ôm nhau ngủ một chỗ thì cùng nấu ăn, lên giường hoạt động này nọ. Cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Đặng Thiên Vũ đã bó tay với cửa hàng mới kia nên đành bán cái cho quản lý, bảo mình bị bệnh, có chuyện gì đối phương cứ trực tiếp giải quyết. Dù sao anh cũng là ông chủ, bị bệnh thì có quyền cho mình nghỉ mấy ngày chứ.
Hiện tại hình ảnh bệnh nhân được Đặng Thiên Vũ thể hiện cực kỳ xuất sắc, cơm đến thì há mồm, quần áo thì đưa hai tay lên trời, Tấn Tiểu Lỗi đến thì anh liền nằm ngửa ra chờ hắn ngồi xuống. Nhìn kiểu bệnh tật của Đặng Thiên Vũ làm Tấn Tiểu Lỗi bực đến nghiến răng nghiến lợi mà nhéo mấy cái lên ngực anh — không còn cách nào khác, không thể nhéo phía dưới được, nếu không sẽ không có miếng ăn.
Tấn Tiểu Lỗi không lười biếng như Đặng Thiên Vũ. Hắn là kiểu người không thể rảnh rỗi được cho nên người này hết giặt quần áo thì lại đi lau nhà. Thậm chí nhìn thấy đống đồ ăn trong tủ lạnh không có món ưa thích của mình, nhưng cũng tiếc tiền đi mua nên Tấn Tiểu Lỗi bèn mượn mấy cái hộp có nắp trong phòng Đặng Thiên Vũ rồi tự làm vài món.
Hắn còn lấy mấy phần nguyên liệu còn dư lúc đi siêu thị mua cùng với Đặng Thiên Vũ như chân gà, da heo này nó gom lại, làm chân gà ngâm dấm và thịt đông. Khi Đặng Thiên Vũ ăn vào thì mắt muốn hóa thành hình trái tim, lập tức muốn Tấn Tiểu Lỗi dọn qua ở chung.
“Tiểu Lỗi, chuyển qua đây được không? Ở chung với tôi đi.” Trong khi Tấn Tiểu Lỗi đang ở trong bếp xắt đồ ăn thì Đặng Thiên Vũ đến ôm hông của hắn nài nỉ, một bên làm nũng một bên bốc lấy miếng tai heo cấp đông bỏ vào trong miệng mình, làm Tấn Tiểu Lỗi tức muốn lấy dao chặt tay anh.
“Bỏ tay ra!” Tấn Tiểu Lỗi muốn bỏ thêm chút đồ một chút đĩa thịt đông, nhưng bởi vì cái tên bệnh nhân kia mà từ nãy đến giờ vẫn chưa làm xong.
“Chỉ là ăn hai miếng tai heo thôi mà, cần gì phải hung như vậy?” Đặng Thiên Vũ dùng cái tay toàn dầu chọt chọt mặt của Tấn Tiểu Lỗi.
“Ai bảo cái tay này? Tôi bảo cái tay đang ở trong quần tôi kia kìa!” Tấn Tiểu Lỗi hai tay đều dính dầu, dù rất muốn đem cái tay của Đặng Thiên Vũ đang ở trong quần mình lấy ra nhưng lại sợ dơ quần, chỉ có thể dùng miệng mắng.
“Thật sự muốn tôi lấy tay hả? Tôi cảm thấy nó rất thích tôi sờ ấy.” Cảm giác được vật kia đã bị mình khiêu khích tỉnh dậy, Đặng Thiên Vũ ở bên tai Tấn Tiểu Lỗi vừa thổi khí vừa đùa giỡn nói.
“Cút ngay!” Tấn Tiểu Lỗi da mặt trừu rút. Trước kia hắn còn nghĩ người này dễ bắt nạt, bây giờ ở chung một thời gian mới phát hiện lúc trước người này luôn bị hắn khi dễ là bởi vì hay sĩ diện hão. Bây giờ Đặng Thiên Vũ ở chung với hắn đã không còn biết xấu hổ là gì, hắn cũng sắp bị sự trơ trẽn này của anh ép đến không chịu nổi.
Ở chung này nọ nghe có vẻ rất tốt, nhưng… hắn không muốn!
Mặc dù ở chung thì hắn có thể tiết kiệm tiền thuê nhà mỗi tháng, cộng với những chi phí lặt vặt khác, chưa kể có thể lên giường với Đặng Thiên Vũ bất cứ lúc nào. Thế nhưng, như vậy không phải trở thành bao nuôi?
Bởi vì không tìm được tài thay thế, trời còn đổ mưa nên giấc mộng lấy thêm hàng về bán của anh đồng hương coi như tan thành mây khói.
Tấn Tiểu Lỗi ở trong nhà Đặng Thiên Vũ ba bốn ngày, lúc quay về nhà thì thấy quýt vẫn chưa bán hết.
Mặc dù Đặng Thiên Vũ muốn vẫn cứ tiếp tục bị bệnh nhưng không chống được Tấn Tiểu Lỗi một ngày ba lần mớm thuốc cho mình, hơn nữa tuổi trẻ sức đề kháng cao nên chưa đến hai ngày thì bệnh đã khỏi.
Vốn khi sức khỏe của anh khá hơn thì Tấn Tiểu Lỗi đã muốn rời đi, kết quả bị Đặng Thiên Vũ giả ho mấy tiếng, thậm chí còn muốn tắm nước lạnh để làm mình bệnh trở lại, sau đó bị hắn phát hiện tét mông vài phát rồi quay sang uy hiếp nói: “Nếu anh muốn bệnh lại thì tôi sẽ thừa lúc anh bệnh không bò dậy nổi cưỡng hiếp anh, một ngày làm bảy lần, làm đến khi anh không bước xuống giường nổi trong vòng một tháng mới thôi.”
Nếu như Đặng Thiên Vũ là 0, nghe hắn nói như vậy nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc cố gắng bệnh thật nặng chờ Tấn Tiểu Lỗi đến làm. Đáng tiếc, anh là 1, cực kì thuần khiết 1.
Cho nên, bệnh của anh cứ như vậy khỏi hẳn.
Sau khi Đặng Thiên Vũ đã khỏe lại hoàn toàn thì Tấn Tiểu Lỗi cũng không còn nghĩa vụ phải ở đây chăm sóc miễn phí cho anh nữa. Phải biết rằng, hắn cần tiền, cực kì cần tiền. Mặc dù tình yêu quan trọng, nhưng kiếm tiền còn quan trọng hơn.
Logic của Tấn Tiểu Lỗi là: Không có gì quan trọng bằng tình yêu, nhưng có một ổ bánh mì còn hơn không có gì, cho nên công thức trở thành bánh mì > không có gì = tình yêu. Bởi vậy bánh mì sẽ quan trọng hơn tình yêu. Mặc dù hắn không thích bánh mì nhưng hắn vẫn phải ăn cơm, không thể cứ ăn bám ở chỗ Đặng Thiên Vũ mãi.
Đặng Thiên Vũ là một ông chủ, anh có thể tự cho mình nghỉ nhưng Tấn Tiểu Lỗi không thể cứ tự nghỉ như vậy được.
Bởi vậy, Đặng Thiên Vũ bi kịch.
Đặng Thiên Vũ bị Tấn Tiểu Lỗi vứt bỏ, chỉ có thể quay về cửa hàng của mình mà cố gắng kiếm tiền.
Khi anh một lần nữa quay trở lại cửa hàng mới ế ẩm kia thì quản lý thông báo cho anh một tin tốt: Nghe nói thương xá và khúc đường đi bộ bên kia khiếu nại nên chính phủ đã phê chuẩn xây cầu vượt nối hai khu vực này với nhau.
“Thật sao?” Nghe được tin này Đặng Thiên Vũ vui không kể xiết. Nếu nơi này thật sự xây cầu vượt thì người bên khu đường đi bộ kia muốn qua bên này đi tàu hay lấy xe đều phải qua cửa tiệm của anh. Nhưng tại sao nhanh vậy? Lúc trước dây dưa mấy năm cũng không chịu xây.
Đặng Thiên Vũ đứng ở cửa sổ thủy tinh, chỉ vào một cây cầu vượt cách thương xá không quá năm mươi mét hỏi quản lý: “Không phải ở đây đã có một cái cầu vượt rồi sao?”
Quản lý kia trả lời: “Cái cầu đó đã xây được bảy năm rồi, lượng người đi qua nó hằng ngày rất nhiều nên bây giờ phải trùng tu lại. Từ nay về sau sẽ có thêm mấy cây cầu xây ở khu này. Sắp cuối năm rồi, đến lúc đó người mua sắm ở đây sẽ gia tăng nên chính phủ hành động rất nhanh, chưa đầy hai ba ngày đã có người đến đo đạc. Chắc chỉ cần một thời gian ngắn là cầu sẽ làm xong, nơi này sẽ có lượng người lưu thông đông đúc.”
Đặng Thiên Vũ không cho là đúng. Đã sắp cuối năm rồi, hơn tháng nữa là đến lễ mừng năm mới, không biết khi nào cầu mới xong. Xem ra cái tiệm này còn phải gồng thêm một khoảng thời gian. Có điều, sau khi có cầu rồi thì doanh thu của chỗ này nhất định sẽ được vực dậy.
Đặng Thiên Vũ rốt cuộc thở dài một hơi, sự nghiệp của anh xem như khổ tận cam lai.
Vậy tình yêu của anh thì sao?
Cuối năm thì cái gì nóng bỏng nhất? Dĩ nhiên là đồ sắm tết.
Những người đi dạo phố cầm hết bao nhỏ đến bao lớn đồ sắm tết như thể mua không cần trả tiền, cho nên Tấn Tiểu Lỗi bây giờ cực kỳ bận rộn. Mỗi ngày hắn không phải giúp ông chủ này chở hàng thì đi giao hàng cho ông chủ kia, bận đến chân không chạm đất nổi — toàn là ngồi trên xe.
“Này, Tiểu Lỗi, rảnh không? Chúng ta đi mua đồ tết.” Đặng Thiên Vũ vui vẻ gọi điện thoại cho Tấn Tiểu Lỗi muốn hẹn hắn đi dạo phố. Nghĩ mà xem, hai người bọn họ sánh vai đi trung tâm thương mại mua đồ tết không phải là chuyện rất hạnh phúc sao.
“Không rảnh, bận muốn chết đây!” Tấn Tiểu Lỗi đang lái xe nên nói một câu xong liền cúp điện thoại, làm Đặng Thiên Vũ tức đến dậm chân.
Tấn Tiểu Lỗi biết mùa dễ kiếm tiền nhất trong năm chính là khoảng cuối năm này, lúc này hắn chỉ hận không thể một ngày biến thành hai, làm gì có thời gian để đi dạo phố chứ. Hắn cũng biết nói như vậy với Đặng Thiên Vũ khá tàn nhẫn nhưng không còn cách nào khác, hắn bây giờ còn đang nợ ngập đầu, phải kiếm tiền trả nợ cho xong nhanh một chút, sau đó còn kiếm tiền để cho cha ở một chỗ điều kiện tốt một chút, đem nhà sửa lại một chút, rồi kiếm tiền để cho em trai tương lai còn lấy được vợ…
Đến lúc đó hắn mới có thể an tâm ở cùng một chỗ với Đặng Thiên Vũ.
Đặng Thiên Vũ vốn muốn rủ Tấn Tiểu Lỗi đi qua khu dành cho người đi bộ mua một ít đồ, nhưng sau khi cúp điện thoại xong anh chợt không còn hứng thú, chán chết ngồi kiểm tra doanh số của cửa hàng.
“Anh Đặng, bọn tôi đến ủng hộ nè, còn không ra đây chào đón chút sao?” Tiếng của một người đàn ông truyền tới kéo Đặng Thiên Vũ ra khỏi dòng suy tư. Anh lấy lại tinh thần thì phát hiện người đến là nhóm bạn bè trong giới.
Đặng Thiên Vũ chưa bao giờ giấu diếm tính hướng của mình nhưng cũng không cố ý lộ ra, cho nên nhân viên trong cửa hàng của anh ngoại trừ một vài người kỳ cựu ra thì phần lớn đều không biết anh là gay. Mà biết để làm gì? Đồng tính luyến ái cũng không phải bệnh truyền nhiễm.
Huống chi, nhân viên nữ trong cửa hàng của anh khá nhiều nên dù có biết cũng chả ảnh hưởng gì. Dù sao anh không có hứng thú với phụ nữ, càng không hứng thú với việc ra tay với những người không ở trong vòng.
Chả biết đám này làm sao biết được anh mở cửa hàng mới ở đây mà đến ủng hộ. Nhóm đến có năm sáu người thì mua hết bốn năm cái điện thoại di động, từ máy loại cũ mấy trăm đồng đến Iphone mới nhất đều có. Hai người mua Iphone có vẻ như là một đôi, một người râu quai nón nhìn rất có tiền, người còn lại là một thiếu niên tuấn mỹ. Bọn họ mua điện thoại một đen một trắng rồi người đàn ông râu quai nón quẹt thẻ.
Thiếu niên tuấn mỹ kia lúc trước nhất định là gu của Đặng Thiên Vũ, dù đối phương có bạn thì anh cũng sẽ nghĩ biện pháp tiếp cận đùa giỡn một chút. Nhưng bây giờ anh lại thấy chán ghét kiểu người như vậy, ỷ mình có tuổi trẻ mà đi ve vãn các loại đàn ông, dùng thân thể của mình đổi lấy vật chất. Mặc dù là 0 không phải chuyện gì xấu, nhưng làm 0 để đi ăn bám thì rất đáng khinh.
Dù 0 hay 1 đều là đàn ông cả, 0 không phải là một con đàn bà có chim, cho nên dù là 0 cũng phải đàn ông độc lập như Tấn Tiểu Lỗi mới phải.
Đột nhiên anh có thể hiểu được tại sao Tấn Tiểu Lỗi lại bận như vậy.
Thấy Đặng Thiên Vũ không dùng Iphone thì một người trong nhóm kinh ngạc một chút thắc mắc, trong suy nghĩ của y thì một người chủ cửa hàng điện thoại di thế này không phải rất có tiền? Không xài Iphone mà nói mình là chủ cửa hàng điện thoại không phải rất xấu hổ sao?
Nếu là Đặng Thiên Vũ trước kia thì sẽ liệt người này vào danh sách từ chối tiếp cận, nhưng bây giờ anh chỉ mỉm cười nói: “Iphone rất tốt nhưng không hợp với tôi. Dùng thứ hợp với mình vẫn là tốt nhất.”