Edit: Mr.Downer
Lục Tư thật sự rất chán ghét mùa đông. Mùa đông mười năm trước, Tề Viễn rời đi, mùa đông mười năm sau, hắn lại trở về. Khoảng thời gian mẹ cậu sinh bệnh đến khi qua đời, Lục Tư điên cuồng nhớ đến Tề Viễn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Tề Viễn ở lại nước ngoài, những năm qua cậu kiên trì là vì sao.
Lục Tư nằm trên giường, mở to hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà. Cậu vén chăn xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ. Tề Viễn lưu lại, thân hình cao lớn của hắn chen chúc trên ghế sô pha chật hẹp, khuôn mặt khẽ nhíu mày, trông có vẻ không yên ổn. Lục Tư ngồi ngồi xổm trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Tề Viễn.
Đường nét gò má của Tề Viễn rõ ràng, nhắm mắt lại cũng khó dấu được sự sắc bén. Lục Tư cười khẽ, người lợi hại như thế nhưng khi ở trước mặt cậu lại như một đứa trẻ con, không làm nũng thì cũng là chơi xấu. Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào tóc của Tề Viễn, đi một đường từ trán, trượt xuống đôi mắt, rồi đến sống mũi, miêu tả dáng vẻ của hắn, cuối cùng dừng tại nơi khoé môi.
Tề Viễn đột nhiên xoay người, nắm lấy tay Lục Tư đặt trên sườn mặt mà cọ cọ. Lục Tư bị doạ cho giật mình, cho rằng hắn đã tỉnh giấc, sau một khắc lại nghe thấy Tề Viễn lẩm bẩm: “Tư Tư, đừng đi…”
Lục Tư nghiến răng ngắt Tề Viễn một cái, rốt cuộc là ai đi thẳng một mạch, hiện tại kêu cậu đừng đi cái gì, thế nhưng tay cậu lại nắm chặt tay của hắn.
Lục Tư nghĩ, có lẽ bệnh của cậu đã đến giai đoạn cuối không có thuốc chữa.
Tề Viễn quấn lấy Lục Tư nguyên một ngày, làm phiền cậu quá xá. Trợ lý tiểu thư gọi ba cuộc điện thoại đến hối thúc cậu nhanh chóng hoàn thành chuyên mục của Trần Tể Vũ, rồi viết thêm chuyên đề mới. Tề Viễn ở bên cạnh cậu, cậu cơ hồ đều không viết xuống được một chữ.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, Tề Viễn suy nghĩ một chút, xuống lầu lái xe rời đi. Lục Tư ở trên lầu, ngồi đối diện với màn hình máy tính, nghe thấy tiếng động cơ xe rời khỏi, đôi tay đang đặt trên bàn phím bất giác nắm lại thật chặt.
“Không Thành” là tên một quán bar nằm trên con đường phồn hoa nhất của thành phố S, khoảng thời gian đèn đường sáng rực rỡ là lúc náo nhiệt nhất của thành phố này. Ánh đèn mập mờ trong quán tạo nên một bầu không khí ái muội, bàn ghế được sắp xếp theo thứ tự vây quanh sân khấu trong đại sảnh. Một cô gái tóc dài ngồi bên cây đàn ghi ta khẽ hát lên một bài ca không tên.
Lúc Tề Viễn đến, Trần Tể Vũ đã ngồi vào chỗ, dựa lưng vào ghế mềm, cầm cốc thuỷ tinh trên tay, lắng nghe nữ ca sĩ đang hát trên sân khấu.
Trần Tể Vũ nhìn thấy hắn, nghiêng người rót cho hắn một cốc rượu: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Tề Viễn giơ cốc lên, nhấp một ngụm.
“Cậu làm sao lại có số điện thoại của tôi?”
Khuỷ tay Tề Viễn đè trên đầu gối, mắt nhìn chăm chú tia sáng nhỏ bé khúc xạ từ cốc rượu thuỷ tinh, miễn cưỡi nói: “Từ điện thoại của Tư Tư.”
“Tìm tôi có việc gì?”
“… Tư Tư, em ấy mấy năm qua sống có tốt không?”
Trần Tể Vũ châm chọc: “Không phải cậu đi tìm cậu ấy rồi sao? Cậu không có mắt à?”
“…” Hắn thấy được, hắn đều thấy được, so với lúc trước, Lục Tư trở nên gầy đi, trên mặt cơ hồ không còn biểu tình gì, giấc ngủ không tốt, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, dưới mí mắt không che giấu được sự mệt mỏi rã rời… Hắn không biết tại sao cậu lại trở nên như vậy, hắn không biết mười năm nay cậu đã phải trãi qua những gì.
“Tại sao cậu lại trở về? Cậu đi lâu như vậy, còn trở về làm gì?” Trần Tể Vũ không trả lời, trái lại hỏi hắn một vấn đề khác.
Tề Viễn ngửa đầu một hơi uống cạn chút rượu còn dư lại, thản nhiên nói: “Tôi đã đáp ứng em ấy.”
Trần Tể Vũ sửng sốt, ánh mắt trống rỗng, vào lúc y muốn mang Lục Tư đi với mình, cậu đã nói
“Tôi đã đáp ứng anh ấy.” Thái độ lãnh đạm cùng ngữ khí thản nhiên của Lục Tư ngày ấy, đến bây giờ y vẫn còn nhớ. Ngày hôm nay, Tề Viễn cũng dùng ngữ khí giống y như vậy mà nói với Trần Tể Vũ những lời tương tự. Y không đoán được tình cảm của bọn họ là như thế nào đằng sau những lời này, cho tới hôm nay, y mới hoàn toàn minh bạch lý do vì sao Lục Tư từ chối y.
Trần Tể Vũ đột nhiên không nhịn được mà nổi giận, y bắt lấy cổ tay Tề Viễn, nhẹ gầm lên: “Cậu đã hứa là sẽ không rời bỏ cậu ấy, cậu hứa nhưng lại để cho cậu ấy chờ cậu lâu như vậy! Cậu có biết Lục Tư đã phải trãi qua những gì không? Cậu có biết vào năm thứ năm sau khi cậu đi khỏi, cậu ấy đã đến sân bay đợi cậu một ngày một đêm không? Cậu có biết vào lúc mẹ Lục Tư qua đời, cậu ấy có bao nhiêu đau khổ không? Nhưng khi đó, cậu ấy vẫn không muốn từ bỏ cậu! Cậu dựa vào cái thá gì mà làm cho cậu ấy phải chờ cậu? Cậu dựa vào cái thá gì?!
Tề Viễn còn chưa kịp tức giận vì bị y tóm lấy cổ áo, nhưng lại khiếp sợ vì những lời của Trần Tể Vũ: “Cậu, cậu mới nói cái gì?… Mẹ của Lục Tư…”