Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 11

Bữa cơm Tiếu Văn Tiến mời mang theo cái tính hào sảng của mình, không kiêng kị hỏi: “ Cậu trốn đi đằng nào thế? Đang làm ở công ty nào?”

Tần Tuấn cười khổ, “Ai trốn? Chỉ là chuyển đến một nơi hẻo lánh, còn công việc đã không đi làm lâu rồi.”

Tiếu Văn Tến ngây người: “ Thật hay giả?? Không phải cậu bỏ đi xa sao?”

Tần Tuấn cười, không nói thêm gì.

Năm đó chính cậu làm việc như điên, vì muốn bản thân kiếm nhiều tiền để ổn định cuộc sống với Từ Đằng Đào, mặt khác cậu không muốn về mặt tiền bạc mà ỷ lại cho anh, cho nên đến với việc đi công tác luôn nhiệt tình mười phần.

Chính là, giờ chỉ còn một mình, có tiền hay không cũng chẳng quan trọng,  một người ăn no cả nhà không đói bụng, cũng lười biếng đi bôn ba khắp nơi.

Tiếu Văn Tiến nhìn cậu, lại liếc qua Từ Đằng Đào, nói: “Sao toàn chuyện kỳ lạ vậy....” Anh vỗ vai Tần Tuấn rồi nói: “ Nếu đã gặp, hay cùng sư huynh nói chuyện một chút đi.”

Tần Tuấn gật đầu, đồ ăn đầy trong miệng làm cậu không muốn nói chuyện chút nào.

Vui chơi giải trí được một lúc, di động của Tiếu Văn Tiến vang lên, anh liền đứng dậy ra một góc nói chuyện.

.

Tần Tuấn nhìn Từ Đằng Đào nãy giờ vẫn chưa đụng đũa vào món gì cười nói: “ Anh muốn ăn món gì khác không?”

Nói xong, di động của cậu cũng vang lên.

Nhìn thấy là Đái Hải gọi tới, cậu có hơi do dự, vẫn không đứng lên ra ngoài nói chuyện mà ngồi ở ghế nghe luôn.

“Gì đây?” Tần Tuấn vừa nghe thấy Đái Hải đã mua giúp cậu vé máy bay liền bực tức mắng mỏ:” Đã nói là không đi cơ mà.”

“Rồi sao... nhớ mang theo visa đấy, lần trước tôi có nói sẽ giúp bạn cậu việc đó,  việc đi Mỹ ấy, gã đại sứ quán là bạn tôi sẽ giúp một tay, ngày mai nhớ lên kế hoạch đi...’ Đái Hải ở bên kia cứ thao thao không ngừng.

“Sao anh cứ muốn làm mấy việc này thế?” Tần Tuấn tức giận.

“Ở Hongkong chuyển máy bay qua Mỹ luôn, tiện ngắm cảnh đi shopping... “ Đái Hải cũng tức giận theo: “ Nhớ xem lần cuối cậu đi mua quần áo là lúc nào?? Mùa xuân sắp đến rồi, còn không chịu mặc theo mua,  cậu  không ngại đi trên đường dọa người à?”

“Ông đây không có tiền.” Tần Tuấn gào lớn.

“Chết sao được, ông đây đưa cho ...” Đái Hải không muốn gặp Tần Tuấn đang tự hành hạ bản thân chút nào.

“Uông Uông cần phẫu thuật...” Tần Tuấn thú nhận, nói: “ Tôi cần ở lại.”

“Thì ở lại, ai nói không cho cậu ở lại...” Đái Hải mất kiên nhẫn: “ Tôi còn có việc, ngày mai cậu nhớ mà đến đại sứ quán gặp bạn tôi đấy, tôi ở HongKong chờ cậu.”

Nói xong liền cúp máy luôn, Tần Tuấn cũng cho điện thoại vào túi, thoáng ngước lên, thấy Từ Đằng Đào vẫn yên lặng nhìn cậu.

Cậu sờ sờ chóp mũi nở nụ cười, Tiếu Văn Tiến còn chưa quay về chỗ,  cậu không khỏi kêu khổ rồi, ánh mắt Từ Đằng Đào nhìn cậu quá mức chăm chú, làm hại cậu không biết phải mở miệng thế nào cho tiện, hay nên nói đến chuyện gì cho tốt nữa đây?

Chẳng lẽ hỏi anh xem vì sao cứ nhìn cậu như vậy?

Ài, vậy thì quá ngốc rồi.

Cho nên, Tần Tuấn làm bộ không thèm để ý, lại cầm đũa gắp thức ăn lên.

“Anh......” Từ Đằng Đào vừa cất tiếng, trong giọng có chút khàn khàn, anh ho nhẹ một chút mới lại nói tiếp: “ Hồi trước anh có đến công ty của em, mới biết em đã tạm thời rời bỏ vị trí công tác đó.”

Tạm rời rời bỏ vị trí  công tác? Đó là nói cho dễ nghe thôi....Tần tuấn ở trong lòng muốn trợn ngược mắt lên, là mình bị người ta đuổi việc mới đúng.

“Ha hả......” Cậu nhếch miệng một chút.

“Anh không hề biết....” Từ Đằng Đào thật khó khăn nói tiếp.

“Từ từ......” Tần Tuấn nhìn anh đang nhíu mày, không khỏi buột miệng nói: “ Anh không định cho là tôi vì muốn trốn tránh anh nên mới tạm thời rời bỏ công việc chứ?”

Từ Đằng Đào nhìn cậu, trên mặt như viết ra câu: “ Chẳng lẽ không đúng à?”

Tần Tuấn chân chính nở nụ cười khổ, ” Tôi sao lại có thể làm mấy chuyện đó chứ....”

“Chẳng lẽ không đúng?” Từ Đằng Đào thốt ra khỏi miệng, tim có chút loạn nhịp đạp nhanh hơn.

“Đương nhiên không phải......” Tần Tuấn nhún vai, “Khi đó có xảy ra chút việc, cho nên mới đi khỏi công ty đó, không liên quan đến anh đâu.”

Từ Đằng Đào ngây ngốc, thì thào nói: “ Thật không? Anh còn tưởng em không muốn gặp lại anh.”

Tần Tuấn nghe anh nói thì không ngăn được sửng sốt, sau đó mới bất đắc dĩ mỉm cười ; “ Tôi là người yếu đuối vậy sao?”

Nếu là người như thế, sao có thể mất vài năm lao lực quá độ như vậy, rồi cho đến cuối cùng nhận ra bản thân không còn một chút hy vọng nào mới quyết định ra đi?

Con người này, thương anh nhiều năm như vậy, còn nghĩ anh sẽ hiểu cậu nhiều lắm.

Nhớ lại thời điểm bản thân mình theo đuổi anh kiên cường bất khuất, cho dù bị anh cự tuyệt rất nhiều lần, rồi đến thời điểm cậu thật sự  suy sụp mất hết toàn bộ sự kiêu ngạo tự tôn của chính mình. Tần Tuấn đột nhiên cảm thấy lúc ấy cậu buông anh ra là sự lựa chọn chính xác.

Từ Đằng Đào đã không còn nghĩ đến cậu nữa.

Vì sao có thể nghĩ vì chia tay nên mới trốn tránh anh, rõ ràng.... ngay sau khi chính mình nói chia tay, cho dù anh không còn thương cậu nữa, vẫn luôn hy vọng lại nhìn thấy anh.

Nhưng một lần... rồi lại một lần cũng không thấy anh xuất hiện.

Sau khi mùa đông thê lương kia qua đi, chính cậu cũng đánh mất lý do để tiếp tục yêu anh.

Anh không thương cậu, hoàn toàn không hề để ý đến việc cậu ra đi, sau khi cậu vực dậy thì ngoài việc than tiếc ra, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, đành đem tình yêu đối với anh quên đi, giải phóng cho mình một con đường sống, cũng là cho anh một con đường khác.

Từng nghĩ cho dù sau này buông tâm không được, cũng phải để mình không còn nhớ thương đến đoạn tình này nữa, thầm mong anh sống thật tốt.
Bình Luận (0)
Comment