Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 2

Qua một lúc, cậu đành nói: “ Cũng tốt.’

“Thật sự, cũng tốt lắm.” Tần Tuấn thành thực trả lời, cậu không nghĩ sau khi chia tay gặp lại có thể làm khó nhau, trước đây cậu từng yêu người này, biết bản thân mình không có được anh, anh tuy không phải là tình nhân tốt nhất nhưng thật sự là một người tốt.

Từ Đằng Đào yên lặng không nói, mắt đen nhìn chăm chú vào cậu.

“Xem ra anh cũng tốt lắm....” Tần Tuấn cười nói: “ Chúng ta thoạt nhìn cũng rất tốt mà.”

Cậu bước hai bước, quay đầu lại nhìn Từ Đằng Đào còn đứng đó, nở nụ cười, không chờ anh, lập tức hướng về đại sảnh.

Vừa mới ngồi xuống một chút, Uông Uông oán giận nói: “ Sao không đi HongKong?? Có thể  mua giùm tôi ít quần áo, lần trước cậu mang mấy cái áo sơ mi về, lần này đi mang nhiều một chút,  phải cỡ lớn một chút, tôi cùng thân ái nhà tôi muốn mặc đồ tình nhân...”

Tần Tuấn chìa tay: “Tiền......”

Uông Uông mở to mắt, dùng đũa hung hăng tét lên tay cậu một cái, hừ một tiếng.

Tần Tuấn gặm cua tiếp: “ Tôi mà có tiền đã sớm đi rồi.... mà tôi cũng muốn mỗi ngày ở nhà ngủ ngon a...”

“Đã nói cậu phải để dành tiền mà....” Uông Uông tiếc nuối sắt không luyện  thành thép.

Tần Tuấn rưng rưng, “Đừng ép tôi đi đánh hắc quyền.”

Uông Uông xì một tiếng: “ Không có tương lai.”.Rồi mới nháy nháy mắt với cậu, Tần Tuấn lần này hiểu ý, quay đầu lại, chỉ thấy Từ Đằng Đào đang đứng phía sau.

Có chút kinh ngạc khi thấy anh chưa đi, Tần Tuấn cũng không hẹp hòi kéo ghế ra, nhiệt tình tiếp đón: “ Ăn tiếp ha....”

Cho đến lúc ăn xong, Từ Đằng Đào đều im lặng ngồi một chỗ, không nói quá nhiều, thỉnh thoảng Uông Uông nói anh vài câu, anh cũng chỉ mỉm cười lễ phép đáp lại, toàn bộ thời gian đều nhìn vào Tần Tuấn đang hướng đũa khoắng nồi lẩu.

Cuối cùng ăn xong, Tần Tuấn tê liệt, ôm bụng không dám đi, sợ vừa đứng lên liền ngã, thân ái của Uông Uông đã sớm đứng lên giúp cậu mặc quần áo kín như gấu mèo, tính đứng dậy chuẩn bị ra cửa,  Tuần Tuấn bất lực nhìn họ, cuối cùng đành với tay lấy áo khoác dù thấy chưa tiêu hóa hết đồ ăn.

Uông Uông ở bên cạnh hừ hừ: “ Hay lắm, nhanh mà đứng dậy coi, mai tôi giúp cậu gói mấy miếng bánh ngọt mang đi, cho vào tủ lạnh, bây giờ trời lạnh, cũng có thể giữ được mười ngày nửa tháng.”

Tần Tuấn ném một cái hôn gió, cười nói: “ Uông Uông ơi, cậu là thiên sứ của tôi.”

Cậu chậm chạp đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế dựa phủ lên người, quay đầu nhìn Từ Đằng Đào vẫn không nhúc nhích nói: “ Anh về trước nhé, chúng tôi cũng phải đi rồi.”

Ra ngoài bất chợt một cơn gió lạnh thổi tới, Tần Tuấn hít một hơi dàu, đem khăn quàng trên tay quấn vội vào cổ, thân thể theo bản năng co lại một chút.

Từ Đằng Đào đứng phía sau  nói ; “ Anh đưa em về.”

“A?” Tần Tuấn nghi hoặc quay đầu lại.

“Anh muốn đưa mọi người về.” Lần này giọng nói Từ Đằng Đằng thật sự bình tĩnh hơn nhiều, phía sau, hai người Uông Uông đã đi cách họ vài bước chân đang đứng đón taxi.

“Đường không xa...... phiền cho anh lắm.’ Tần Tuấn mỉm cười.

Từ Đằng Đào hơi lắc đầu, nói: “ Anh sẽ đưa mọi người về.” Anh hướng về phía Uông Uông nói nhanh: “ Tôi đi lấy xe.”

Nhìn anh bước thật nhanh hướng về phía nơi xe đang đỗ, Uông Uông tò mò hỏi: “ Anh ta là ai thế? Có vẻ thân mật nhỉ, sao ân cần thế?”

Tần Tấn nặng nề vỗ đầu cậu: “ Bà tám ít thôi, xem cậu biến thành cái dạng gì này?” Cậu véo khuôn mặt thanh tú của Uông Uông.

Uông Uông ôm mặt oan uổng kêu: “ Tôi là đàn ông con trai nha....” Bật người ba bước nhảy vào lòng bánh ngọt sư phụ, nịnh nọt cười cười: “ Có phải không, thân ái?”

Sư phụ có vết sẹo kia không hề nghĩ ngợi gật đầu cái rụp,  đổi lấy sự đắc ý dạt dào của Uông Uông.

Tần Tuấn buồn cười nhìn nhưng lập tức dời mắt về phía Uông Uông, cố ý nói: “ Đấy là sợ cậu buồn, mới không dám nói sự thật mà thôi..... “

“Tần Tuấn, muốn chết à.....” Uông Uông nổi giận, vươn năm móng vuốt bắt lấy quần áo Tần Tuấn.

Lúc này, một chiếc taxi tiến đến, còn chưa tới gần đã bấm còi.

Uông Uông nhíu mày, nói: “ Chúng ta đi xe taxi.’

Tần Tuấn gật đầu.

Uông Uông lập tức chạy đến ven đường đón xe, trước khi lên xe, Uông Uông mở cửa xe, nhìn về phía ngã tư đường nói: “ Chúng tôi bắt xe đi trước, không làm phiền anh.’

Xe taxi dừng hẳn lại, Tần Tuấn mở cửa xe hướng về phía Từ Đằng Đào đang ngồi trong xe phía xa vẫy tay, hét một tiếng: “ Cám ơn....”

Trong lúc kêu, Uông Uông ngồi vào ghế sau, dựa vào ghế nói: “ Lạnh  chết mất, nhưng mà bụng nóng quá, mùa đông ăn lẩu cay chính là sướng nhất.”

Tới quán, Uông Uông giúp Tần Tuấn dọn chăn nệm ra, nói: “ Chăn nệm trong phòng có cần lôi ra đi phơi nắng không?”

Tần Tuấn nằm trên sô pha không lớn lắm, gác chân như ông cụ, miêng còn phì phéo điếu thuốc, trên tay cầm máy game PSP, lơ ngơ trả lời: “ Đem phơi nắng đi....”

“Có nắng cái khỉ ấy.’ Uông Uông đem gối hung hăng ném: “ Không thèm nói nữa.”

Tần Tuấn mặc kệ chép miệng, lại tiếp tục say sưa chơi game.

Đã quá nửa đêm, Tần Tuấn vẫn không ngủ được, đi lên ban công gió thổi thật lạnh, lạnh quá sức, tay lạnh chân lạnh lê lên  giường, lầm bầm nói nhất định phải ngủ.

Buổi sáng lúc dậy đau đầu không chịu nổi, rì rầm nói: “ Uông Uông đại nhân, giúp tiểu nhân nấu bát canh gừng đi.”

Uông Uông đạp cậu một cước, nói: “ Cho cậu chết đi.”

Tần Tuấn  ôm gối nằm lên sô pha: “ Làm ơn cho tôi chết đi... mà trước khi chết cho miếng canh nóng ấm áp cái dạ dày đã.....”

Vậy là, Uông Uông bước vào bếp nấu canh gừng.

Uông Uông vừa đi, Tần Tuấn nhìn người có vết sẹo đang lau sàn, nói: “ Sao thế?”

Bánh ngọt sư phụ yên lặng một chút, nói: “ Cậu ấy nói hết năm lại đi.’

Tần Tuấn  gật đầu, không nói thêm gì.

Uông Uông mắc bệnh ung thư trị không khỏi, bây giờ phải tính từng ngày một, có ngày nào được vui vẻ liền hưởng hết ngày vui đó thôi.

Uông Uông bưng chén canh hừng đi ra, nói: “ Buổi trưa muốn ăn gì nào?”

Tần Tuấn uống canh, hít hà mũi có chút sưng đỏ, nói: “ Không ăn, đi về.”

“À.” Uông Uông mở tạp trí ra, nói: “ tôi phải xuống mở quán, tối nay ở lại đi, tôi giúp cậu chuẩn bị đồ ăn.”

“Tạ ơn Uông Uông đại nhân thương xót.” Tần Tuấn uống xong chén canh, tội nghiệp thổn thức.

“Cùng tôi xuống dưới mở quán coi.” Uông Uông trừng cặp mắt xinh đẹp, cười thật hung ác nói.

.

Tần Tuấn bị dọa cho sợ hãi, ôm gối run rẩy: “ Tiểu nhân.... bị bệnh mà, không đi xuống đâu, ngài tha tiểu nhân lần này đi.’

Uông Uông đại từ đại bi, nói: “Lần sau không được lôi lý do này ra nữa...” Cậu thuận thế đi xuống, không cùng Tần Tuấn ầm ĩ nữa, quán cũng đến giờ mở cửa.

Bánh ngọt sư phụ đẩy cửa sổ ra cho thoáng khí.... Tần Tuấn run lên một cái: “ Đóng cửa, tôi sắp thành băng nè.”

Bánh ngọt sư phụ chậm rãi nhìn cậu một cái, lấy khăn lau bước đi.

Tần Tuấn liếc mắt một cái nước mắt nước mũi mà ôm lấy gối chạy vào phòng, nói thầm: “ Uông Uông vừa đi, lại khi dễ mình ngay được, này là mệnh hả...”  Rùng mình, cậu thuận miệng hừ hừ: “ Gió Bắc kia thổi tới, lại sắp có tuyết bay...”

Câu ca dao nổi tiếng do tầng lớp chịu áp bức của địa chủ mà cậu thốt ra thêm ba phần thê lương.

Giai cấp bị áp bức là Tần Tuấn vì Uông Uông lẫn bánh ngọt sư phụ phải đi ra ngoài, lại đụng ngay Tiểu Ái.

Tiểu Ái lời nói ác độc vô cùng rãnh mãnh, vừa thấy cậu, liếc ngang liếc dọc: “Là anh......” Tần Tuấn vô cùng chân thành, nói: “Sờ xem, hàng thật giá thật, là sống chứ chưa chết.”

Tiểu Ái quay trái quay phải xem cậu, tay chỉ vào dúm vai cậu, hâm mộ nói: “ Anh sao gầy thế? Vòng eo chắc còn sáu mươi bảy là cùng.”

Tần Tuấn mắt trợn trắng, gỡ tay Tiểu Ái ra: “ Đừng ghen tị”. Hơi run rẩy nhẹ nhàng chỉnh lại áo khoác, trầm mặc nhìn xuống cái eo của mình, gầy nên eo mỏng còn hai thước mấy thôi? Eo thành như vậy sao coi được? Xem ra phải mua vài con gà về tẩm bổ mới được, cũng không nên ngược đãi mình nhiều quá.

Tiểu Ái lại xem xét   một trận, nói, “Tần Tuấn, em xem anh là biết tại sao mấy con gà trong thôn sao lại vô sinh, tình yêu giúp tu bổ nhan sắc đo, anh nhìn mặt anh xem, đi ra ngoài mà dọa trẻ em hả? làm sao đây? mới xuống núi chắc? Thật sự chẳng muốn nói thêm? Lo lắng quá, lo lắng quá....”
Bình Luận (0)
Comment