Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 23

Buổi sáng lúc thức dậy, trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể  nghe được.

Lúc ra khỏi cửa, Từ Tiểu Thiêm ở bãi đỗ xe thì thào nói: “ Em đưa anh đi.”

“Không cần......” Từ Đằng Đào cúi đầu nhìn bước chân, thản nhiên nói: “ Cám ơn cậu.”

“Đằng Đào......” Từ Tiểu Thiêm kêu tên anh, mang theo chút cầu xin.

“Tôi ngồi xe buýt là được rồi.” Anh bước đi nhanh hơn.

“Anh có uống thuốc chưa?” Từ Tiểu Thiêm ở phía sau vẫn không bỏ cuộc.

Từ Đằng Đào dừng lại, quay đầu  nói, “Tiểu Thiêm, đừng cứ vây quanh tôi nữa.’

Mọi ôn nhu trên gương mặt anh không còn nữa, giữa chân mày ẩn chút u buồn khó tiêu tan.

Từ  Tiểu Thiêm  kìm lòng không được cắn môi: “ Em sẽ nói xin lỗi với anh ta.”

“Tôi biết rồi.....” Từ Đằng Đào quay người lại, vội vàng ném lại một câu cám ơn, bước đi.

Từ Tiểu Thiêm  nhìn anh đang mặc chiếc áo khoác đã bạc màu kia, vạt áo phấp phới bay trong gió sớm mai, bước chân vẫn nhanh chóng đi xa.

Cái áo đó anh mặc đã nhiều năm, cho dù cậu có mua cho anh bao nhiều quần áo anh cũng chưa thay đổi, giống như chính anh,  đối với chuyện tình trong quá khứ mãi không quên được.

Bộ áo đó là do người kia tặng anh khiến anh không muốn thay đổi lâu như vậy sao? Cho dù cậu có nghĩ ra bao nhiêu cách thức gì cũng không chiếm được anh.

Cậu cúi đầu cười khổ, nhìn dáng anh đi xa, ân nhân cứu cậu sức khỏe ngày càng đi xuống, dùng chính cách tổn hại bản thân nói cho cậu rõ, cho dù có thế nào chăng nữa, anh cũng chỉ yêu người kia, hết lòng tuân thủ hẹn ước, yêu người đó cả đời.

Giữa trưa nổi gió, trời bỗng tối sầm, sợ là sẽ mưa to.

Từ Đằng Đào ra khỏi phòng thí nghiệm, học trò hỏi anh có muốn cùng họ ăn cơm trưa không, anh chỉ cười từ chối, học trò vẫn hơi do dự mới hỏi anh: “Người thân của thầy đã khỏe lại chưa?”

Từ  Đằng Đào  sửng sốt một chút, mỉm cườinói, “Cũng tốt hơn rồi  ......”

“Có cần bọn em đến thăm không......” Mấy học trò nhiệt tình thăm hỏi, một nữ sinh cũng phụ họa theo.

Từ Đằng Đào vẫn cười như trước,  chỉ là ý cười hơi nhạt đi một chút, anh chậm rãi nói: “ Không cần đâu, cậu ấy khỏe nhiều rồi.’

Nói ra chính anh cũng rất lo lắng, cậu  ấy sao có thể tốt được, lần trước anh mở của phòng nhìn cậu tắm, cả người đều là vết thương, cũ có mới có, gấp khúc dữ tợn,  anh tìm mãi không thấy trên người Tần Tuấn một nơi lành lặn, tóc cậu đã lâu chưa nhuộm, trên đầu có khá nhiều tóc bạc, cậu ngẩng đầu đón làn nước âm, anh liền thấy cậu toàn thân tràn ngập mỏi mệt, đứng một bên mà anh cũng cảm nhận rõ sự mệt mỏi đó.

Nhưng mà, anh chưa từng nghĩ, rõ ràng cả hai cùng ở một thành phố,  chỉ cần đi một chuyến xe, vậy mà anh cũng không thể gặp cậu.

Mà anh cũng đáp ứng với cậu, sẽ không gặp lại nữa.

Từ Đằng Đào mỉm cười nhìn học trò rời đi, chờ họ đi xa, ý cười trên mặt anh cũng chậm rãi phai nhạt, anh từng bước đi tiếp, đến lúc này cũng không còn cảm giác thân thể của mình đang ngày càng nghiêm trọng hơn.

Từ ngày đó rời đi, anh chỉ biết rằng, bao nhiêu tội tình Tần Tuấn đều gánh trọn lên người cậu, anh gần như không thở nổi, cũng không cách nào tha thứ bản thân anh.

Gió thổi qua, không khí đầu xuân mang theo hơi lạnh, đi vài bước, Cảnh Nguyên ở phía sau gọi tới: “ Đằng Đào, chờ chút.’

Từ Đằng Đào quay đầu lại nhìn anh, theo thói quen mỉm cười.

“Cậu đem tất cả quỹ bán hết rồi à?” Cảnh Nguyên nhăn nhó nhìn anh.

“Ừ.” Từ Đằng Đào hơi cười một chút, theo anh ta đi về phía căn tin

“Cậu thiếu tiền à?” Cảnh Nguyên nghi hoặc.

“Ừ.”

“Xe cũng đã  bán?” Cảnh Nguyên bất đắc dĩ.

Từ  Đằng Đào gật gật đầu, còn nở nụ cười.

“Cuối cùng cậu xảy ra chuyện gì hả? Từ Tiểu Thiêm phá sản à?”

“Không phải.” Từ Đằng Đào phủ nhận xong cũng không nói thêm gì.

Cảnh Nguyên đang muốn nghe anh giải thích cũng chỉ có thể nói: “ Cậu lại giúp ai hả? Dù có táng gia bại sản cũng đáng giá? Cậu có thể để lại giới hạn một chút được không?”

Từ Đằng Đào nghe xong khép mắt, gió thổi tới làm anh không thể mở mắt được, anh mơ hồ cười: “ Thự ra tôi đã biết giới hạn.” Nhưng mà chờ đến lúc bản thân mình biết được giới hạn đó, anh đã mất Tuần Tuấn.
Bình Luận (0)
Comment