Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 39

Kết quả là cả mùa xuân qua đi, Đái Hải không hề rời khỏi nhà Tần Tuấn.

Tần Tuấn lại lười ra khỏi nhà, cũng sợ Đái Hải nghĩ quẩn trong lòng,  thấy cậu vừa ra cửa anh liền chiếm luôn chỗ nằm của chủ nhà, trong phòng chủ nhà có cái ban công thật lớn, trên giàn trồng hoa tử đằng bao phủ, sắc hoa khiến Đái Hải vừa thấy đã chung tình, lúc nào cũng tận dụng tính kế chiếm phòng ngủ của chủ nhà.

Lần đầu tiên thấy nhà của Tần Tuấn, Đái Hải có thể hiểu được vì sao cậu gặp sấm cũng không động, nhất quyết không chịu rời nhà, nhân sinh tình cảm muốn thư thái của cậu đều giấu hết trong nhà.

Phía dưới giàn hoa xinh đẹp có kê một bàn đá, có cả ghế nằm lại kèm theo một bộ trà cụ, thậm chí còn mắc cả võng, mà cái võng lớn đến độ đủ cho một gã cao mét chín nằm trên đó thoải mái còn thừa cả khoảng rộng.

Cảnh vật này đối với kẻ thiếu thốn ý chí như Đái Hảo quá sức hấp dẫn, hôm nay còn thật thà nói với Tần Tuấn: “Có nên thành một đôi với cậu không nhỉ, vậy phòng ngủ của cậu mới chia nửa được cho tôi.”

Tần Tuấn không định mắc mưu, trả lời nhanh.

Đái Hải từng bước giới thiệu: “ Cậu xem tôi thế nào nào? So với cái ông giáo sư chỉ biết mang đồ ăn đến kia mạnh mẽ hơn nhiều, trẻ tuổi này, anh tuấn này, lại còn giống với cậu thích mấy đồ xinh đẹp như thế. Cậu xem chúng ta có nhiều điểm chung như thế, khẳng định có thể ân ân ái ái một khoảng thời gian đấy.”

Tần Tuấn uống một ngụm trà, thanh thanh cổ họng mới hỏi lại: “ Chỉ vì cái ban công mà anh bây giờ muốn leo lên giường của tôi?”

Đái Hải không chút do dự gật gật.

Tần Tuấn chỉa chỉa xuống dưới: “ Tôi khẳng định cái gã đang nguyện ý cho anh mượn vài triệu xoay vòng vốn kia sẵn sang giúp anh kiếm trăm nơi giống y chỗ này đấy.”

Đái Hải cúi mắt, không tin được Tần Tuấn nói thế nên đành á khẩu bất lực, không dám bán than vì cái ban công nữa.

Chuông cửa vang lên, Tần Tuấn nhìn cà phê Đái Hải mới pha nói: “ Để cho tôi một ly.” Rồi mới dùng thang dây xuống lầu mở cửa.

Đái Hải thấy cậu đi xuống,  nhíu nhíu mắt gian, đem số cà phê ít ỏi trong bình đổ vào ly cà phê Mark của mình.

Từ Đằng Đào mang đồ ăn như bình thường đến trước cửa.

Vì hiện giờ công việc của anh lại bắt đầu bận rộn, mới them đề tài mới lại phải dẫn dắt vài sinh viên nên bận tới mức chân không chạm đất, ngay cả thời gian mang đồ ăn cứ cách hai ngày cho Tần Tuấn cũng là cố lắm mới được.

Mùa xuân đã hoàn toàn ấm áp, quần áo cũng mặc đơn giản hơn, Từ Đằng Đào hôm nay  mặc một áo sơ mi trắng, lúc quay lại xe lấy đồ ăn Tần Tuấn nhìn thấy cả xương sườn của anh lộ rõ ràng  theo lớp áo sơ mi kia.

Tần Tuấn kinh ngạc vô cùng, đã lâu không thật sự nhìn rõ anh, cậu hoàn toàn không biết anh gầy đến mức này.

Từ Đằng Đào quay lại, trong tay mang theo đồ ăn này nọ, nhìn Tần Tuấn dịu dàng cười: “ Anh mang theo nhiều rau dưa đến, đều đã rửa sạch sẽ rồi, em lúc lấy ra dung nhớ rửa lại lần nữa là được.”

Tần Tuấn gật gật đầu, nhìn Từ Đằng Đào đem đồ ăn đặt xuống bàn, nghe anh dặn dò đồ này ăn như thế nào dung ra sao, rồi không biết từng này có đủ hay không,  anh chỉ nhẹ nhàng chậm rãi cẩn thận nói, một câu một từ cũng không có chút phiền não.

“Cái kia ….” Tần Tuấn cảm thấy tim mình lắc qua lắc lại như thoi, sờ sờ cái mũi hỏi: “ Hôm nay anh có thời gian không? Ăn cơm xong rồi về nhé?”

Cậu vừa nói xong, cái người đang đưa lưng về phía cậu, còn đang loay hoay mở hộp đồ ăn ra tính bảo cậu trong này có gì đột ngột đứng bật dậy quay đầu lại, giây phút đỏ trên gương mặt u uẩn của anh hiện lên ý cười dịu dàng, anh mỉm cười gật đầu: “ Có.”

Tần Tuấn nhìn ý cười trên mặt anh, có thể ví như tia nắng mặt trời vô cùng nóng ấm, khoảnh khắc đó làm mặt cậu có chút nóng, đi hai bước đem cửa lớn mở ra: “ Giúp em đêm mấy món này lên bàn nhé.”

Cậu cúi đầu, nhìn thấy khe đá gần cửa lớn, mấy khóm hoa dại vốn đã chết héo rũ từ năm ngoái vậy mà bây giờ lại xuyên qua khe đá kia dạt dào sức sống vươn lên cao ngất, hơn nữa trong mấy khóm đó nở ra vài đóa hoa dại xinh đẹp vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment