Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 43

Một mình Tần Tuấn gặp riêng bác sĩ.

Trong văn phòng, đầu tiên bác sĩ nghiêm túc hỏi một câu: “ Anh là gì của bệnh nhân?”

Tần Tuấn suy nghĩ một lúc, cười nói: “ Người yêu.’

Bác sĩ nghe thế nhưng không trách cứ gì, hỏi: “ Anh có biết bệnh sử của anh ta không?”

Tần Tuấn rất thành thực: “ Trước kia biết, nhưng là bốn năm trước, chúng tôi mới hợp lại, tình trạng vài năm này thì chưa kịp nói gì.”

“Sao vậy, hai người?”Bác sĩ giương mắt nhìn cậu.

“Ngài xem, chúng tôi đều lớn tuổi rồi, không cách nào phải cùng nhau thôi.” Tần Tuấn nhìn  nhìn rõ tuổi của bác sĩ, nói với người trưởng thành mới có thể hiểu được.

“Ừ ” Bác sĩ gật đầu, trầm ngâm  hạ giọng nói: “ Tinh thần anh ta vốn không tốt lắm, làm cho than thể cũng suy yếu theo.”

“Nan y.” Tần Tuấn cười.

“Cậu biết?” Bác sĩ kinh ngạc.

“Tôi thấy anh ta đau nửa đầu ….” Tần Tuấn gật đầu, cười chua xót: “ Đau vô cùng, tôi nhìn mà cảm thấy rất đau lòng.”

Bác sĩ lại kinh ngạc nhìn cậu, chính là bác sĩ chỉ để ý than thể người bệnh chứ cũng không quan tâm đến việc riêng, giây phút yên lặng ngắn ngủi qua đi sau mới nói: “ Tình trạng như vậy sớm hay muộn cũng sẽ cực kỳ suy yếu, cậu có biết không?”

Tần Tuấn hoàn toàn ngồi thẳng người, hai tay xoa huyệt thái dương: “ Ngài nói, tôi xin nghe.”

Từ văn phòng bác sĩ đi ra, Tần Tuấn trực tiếp vào phòng bệnh, nhìn thấy Từ Đằng Đào đang ngắm cảnh gần cửa sổ, cậu đi lại nói: “Có đói bụng không?”

Từ Đằng Đào quay lại nhìn, giọng nói bỗng như nhẹ nhõm: “ Em đã trở lại.”

Nhìn thấy anh rõ ràng thở dài một hơi, Tần Tuấn không phản ứng gì, chỉ hỏi: “ Anh muốn ăn gì, em ra ngoài mua.”

Từ  Đằng Đào nhìn cậu, nhỏ giọng nói, “Cảm xoàng thôi mà.”

Tần Tuấn lại gần hơn, đặt tay lên trán anh, xem nhiệt độ cơ thể cho chắc chắn mới nói: “ Có chút nóng, nên truyền nước biển cho tốt.”

Từ Đằng Đào nhìn cậu, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng, gọi cậu một tiếng: “ Tiểu Tuấn …”

Tần Tuấn”Vâng”  một tiếng.

Từ  Đằng Đào chỉ cười lắc đầu.

Tần Tuấn bật cười, nhíu mi: “ Chính anh gọi tên em mà?”

Từ Đằng Đào gật đầu.

Tần Tuấn nhìn gương mặt anh, đột nhiên hiểu rõ thương hải tang điền là thế nào, cúi đầu ở bên mặt anh cọ cọ, nói: “ Lúc trước nằm cạnh anh, em đã nghỉ, bắt được anh, cả đời sẽ chẳng bao giờ buông….”

Từ Đằng Đào như ngừng thở, ánh mắt sợ hãi nhìn cậu.

Tần Tuấn giống như không nhận ra,  tiếp tục nói: “Đời nay em chỉ yêu một người, khao khắt có được người đó so với khát vọng của cả thế giới này còn sâu hơn…..Nhiều năm qua đi, anh vẫn còn trong lòng em, am không thể hoài nghi.’

Từ Đằng Đào nhìn hắn, bàn tay nắm chặt một chút, không hề động.

“Đáp ứng em, cùng sống nhau thật tốt.” Tần Tuấn nhìn anh.

Ánh mắt Từ Đằng Đào nhìn cậu dường như đã trầm mê sâu trong đáy, anh khẽ gật đầu: “ Được.’

Tần Tuấn ngày hôm sau mới trở về, đưa Từ Đằng Đào đã hạ số về trường học rồi mới lái xe về nhà mình.

Mấy chục tiếng không ngủ cũng không khiến cậu mệt mỏi nhiều, nhưng nhìn lên ban công thấy Đái Hải vẫn suy sụp thất vọng nói: “ Anh xem mất ngủ thật không tốt.”

Tần Tuấn vào nhà liền ngã thẳng lên ghế, một câu cũng không nói, ở căn nhà quen thuộc này lặng yêu nhắm mắt lại, không nói thêm  gì nữa.

Đái Hải từ trên nhìn xuống cậu vài giây, lại quay đầu lại, nhìn quanh một mảnh yên ắng, nơi này vắng lặng hiu quạnh vô cùng, thầm nghĩ tại sao Tần Tuấn sao có thể vượt qua được sự tĩnh lặng này đến hơn bốn năm.
Bình Luận (0)
Comment