Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 39

Hằng ngày 1

Ngày nào đó, đạo diễn ngồi trước máy tính cùng một đống lớn hình ảnh tư liệu lo lắng không thôi, phát hiện linh cảm gần như khô kiệt, nhìn quanh toàn bộ lầu hai một vòng, không tìm được người muốn gặp.

"Bảo bảo? Bảo bảo!"

Bảo bảo nào đó từ dưới thang lầu ló người ra: "Làm gì?"

Đạo diễn dang rộng hai tay: "Lại đây, cho chị ôm một cái ~"

Bảo bảo chậm rì rì đi qua, vẻ mặt ngạo kiều: "Một cái, là một lần, hay là lập tức?"

Đạo diễn nở nụ cười: "Lập tức ~"

Bảo bảo nâng cằm tự hỏi một lúc, miễn cưỡng mà đáp ứng: "Được rồi, vậy lập tức nga!"

Đạo diễn kéo cô vào lòng, dùng sức ôm một cái, sau đó để cô ngồi vào lòng mình, tiếp tục công việc lúc trước.

Đợi đến lúc đạo diễn kết thúc công việc, bảo bảo nào đó đã sớm nằm trong lòng nàng ngủ say sưa....

Hằng ngày 2

Buổi chiều, đạo diễn ngồi trên sô pha đọc sách, bảo bảo nào đó nằm trên đùi nàng chơi di động – cụ thể là, lướt weibo, cụ thể hơn nữa, xem diễn đàn fan điện ảnh của đạo diễn Lam Băng.

Đột nhiên, bảo bảo đang nằm lật người quỳ lên, nằm úp lên người đạo diễn, gác cằm lên vai nàng, cầm điện thoại giơ giơ trước mặt nàng: "Nhìn xem cái này, ha ha ~ " giọng nói che không được kích động.

Đạo diễn thấy vậy hứng thú nhìn một cái, lập tức nhịn không được cong khóe môi.

Bảo bảo nào đó rốt cuộc chịu không nổi đem câu nói kia đọc lớn lên: "Căn cứ quyền uy của gia tộc Khả Nhạc xem xét, Thủy Nhạc đại nhân nếu là T, tuyệt đối là một T vô cùng mạnh mẽ!" Đọc xong dương dương tự đắc nhìn đạo diễn: "Có nghe chưa, em là một là một T vô cùng mạnh mẽ! Ha ha ha~"

Đạo diễn nhướn mày, cười mà không nói.

"Hắc, chị không tin? Cho chị xem chứng cứ, tuyệt đối thuyết phục!" Bảo bảo thò ngón tay lướt trên màn hình, đột nhiên điện thoại trên tay bị người đoạt lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị áp đảo trên sô pha.

Đạo diễn từ trên cao nhìn xuống bảo bảo: "Em biết rõ một T mạnh mẽ, là có ý gì sao?" Nói xong chậm rãi cúi đầu, ghé vào bên tai thổi một hơi: "Hửm?" Sau đó cắn một ngụm vào tai bảo bảo...

Điện thoại bị bỏ quên một bên, trên màn hình, dưới comment một đám fan điện ảnh cười xấu xa ~

Hằng ngày 3

Đạo diễn phải đến thành phố khác quay phim, đã hai tuần chưa được gặp bảo bảo nhà nàng.

Bảo bảo cũng vừa vặn công tác bề bộn, từ F quốc bay đến D quốc, vẫn cứ đem chuyển bay thẳng đổi thành quá cảnh tại thành phố nơi đạo diễn đang quay phim, nhân đó tận dụng 4 giờ rảnh rỗi.

Đợi đến lúc đạo diễn từ đoàn phim bứt ra đuổi đến khách sạn gần sân bay, bảo bảo đã buồn ngủ đến không được.

Đạo diễn thật cẩn thận đi đến bên giường, nhìn bảo bảo nhà nàng ngủ sai trên mặt che kín mệt mỏi, không đành lòng đánh thức, lúc xoay người lại nghe bảo bảo hô một tiếng mơ hồ không rõ: "Lam?"

Đạo diễn quay lại, quỳ gối bên giường, vô cùng thương tiếc vuốt ve mặt bảo bảo: "Không phải nói vài ngày nữa chị sắp xếp công việc đến thăm em sao? Lần sau ngoan một chút ~"

Bảo bảo kéo khóe miệng, nở nụ cười: "Chị đau lòng không?"

"Em nói xem?"

"Đau lòng vậy đúng rồi ~ muốn cho chị đau lòng áy náy, sau đó em có thể càng ngày càng không kiêng nể gì ~ " nói đến không kiêng nể gì, trong mắt lại không có chút khí phách nào, mà là thuận theo, lại giống như làm nũng đem đạo diễn kéo đến, sau đó từng chút một xê dịch vào trong lòng nàng, ôm chặt lấy.

"Ha ha ~ ngủ tiếp sao?"

"Ân..."

Đạo diễn lấy di động ra cài báo thức, sau đó đem cánh tay lót dưới đầu bảo bảo, làm bảo bảo ngủ trong lòng mình.

Hai giờ sau, bảo bảo cảm thấy mỹ mãn tỉnh dậy, đạo diễn lại chết lặng một cánh tay, bảo bảo bĩu môi giúp nàng xoa xoa ~

"Đau lòng?"

"Mới không có đâu..."

Đạo diễn buồn cười lại bất đắc dĩ.

"Em nếu đau lòng, chẳng lẽ chị cũng muốn không kiêng nể gì?"

"Không phải, chỉ nghĩ muốn làm gì thì làm ~ "

Sau đó, đạo diễn thật sự đối với bảo bảo nhà nàng muốn làm gì thì làm....

Hằng ngày 4

Có một năm tân niên, bảo bảo phải trải qua một mình ở dị quốc tha hương.

Thời điểm tiếng chuông tân niên vừa điểm, bảo bảo đang cùng đạo diễn gọi điện thoại, bảo bảo đột nhiên nói: "Lam, em nhớ chị ~ " thanh âm rầu rĩ, có chút ủy khuất, đạo diễn lập tức hoảng.

Ngày hôm sau, đạo diễn phong trần mệt mỏi đuổi tới nơi bảo bảo công tác, liền nhìn thấy bảo bảo nhà nàng nhân duyên tốt đang cùng nhân viên trong đoàn phim chuyện trò vui vẻ, cơ hồ toàn bộ mọi người đều tập trung ánh mắt trên người cô ấy.

Đạo diễn dừng lại bước chân, trong tay cầm chiếc khăn quàng cổ vì gấp gáp lên đường mà cởi ra, sửa sang lại áo ngoài, im lặng nhìn từ xa xa.

Không bao lâu, bảo bảo nhà nàng được người bên cạnh nhắc nhở xoay người lại, kinh ngạc nhìn lại đây, theo sau là không chút nào che dấu, mừng rỡ như điên. Bảo bảo bỏ lại mọi người, tựa như hài tử chạy như bay về phía nàng, bổ nhào vào trong lòng nàng, tại xương quai xanh cọ xát cọ xát, thanh âm áp lực gọi tên nàng: "Lam, Lam..."

Bảo bảo cực ít tỏ ra dính nàng như vậy trước mặt người khác. Đạo diễn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, lại chỉ nhéo nhéo mũi bảo bảo, một câu cũng không nói.

"Chị cố tình đến đây thăm em?"

"Ừm."

"Treo điện thoại liền đến?"

"Ừm."

"Lo lắng cho em?"

"Ừm."

"Em có thể hôn chị không?"

"Không thể." Lam Băng buộc chặt hai tay: "Chị không muốn bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ của em lúc chị hôn em."

Bảo bảo ngẩng đầu nhìn đạo diễn, bĩu môi, sau đó ngây ngốc nở nụ cười.

Hằng ngày 5

Đạo diễn bị lệnh cưỡng chế phải mang bảo bảo nhà nàng về gặp gia trưởng. Hai vị lão nhân tuổi trẻ nhà nàng, đối với bảo bảo vô cùng yêu thích, nhất là mẹ nàng, giống như chính mình tuổi già mới sinh được con gái út...

Trên bàn cơm, mẹ nàng theo lệ thường không chút áy náy dùng thành quả lao động của ba ba đối với bảo bảo xum xoe. "Nghe Lam nói con thích ăn đồ ăn truyền thống Trung Quốc, nếm thử xem, mẹ đã nếm thử, tuyệt đối nguyên nước nguyên vị ~ " Nói xong gấp một miếng đậu hủ cho bảo bảo, lại bởi vì kỹ thuật không tốt, bể thành vài miếng nhỏ.

Ba ba vô cùng đau đớn, đạo diễn thờ ơ.

Bảo bảo cố nén ý cười: "Cảm ơn dì ~"

"Ai nha, đừng kê dì." Mẹ đột nhiên nói: "Không bằng con cũng như Lam kêu dì một tiếng mẹ được không? Mẹ sẽ rất vui vì có thêm một đứa con nha!"

Thủy Nhạc không dễ phát hiện đứng người, thu ý cười, trầm mặc gấp một miếng đậu hủ bảo vào trong miệng.

Mụ mụ mới phản ứng lại, tự biết nói lỡ, đứa nhỏ này có khúc mắc, bà kích động liền quên. Đang muốn nói gì đó bù lại, bảo bảo đã ăn xong đậu hủ, tự nhiên mà nói tiếp: "Cảm ơn mẹ, ba làm đồ ăn rất ngon ~" Nói xong cười ngọt ngào, trong mắt sạch sẽ trong sáng, không chút nào giả ý.

Mẹ nàng ngân ngấn nước mắt, há miệng nói không nên lời. Đứa bé này tốt bao nhiêu a, thật muốn đem toàn bộ tốt đẹp trên thế giới này đều cho cô ấy.

Ba ba vỗ nhẹ lưng mẹ: "Bà xem, Nhạc Nhạc còn biết khen tay nghề tôi, còn bà, thật là nuôi ong tay áo ~"

Mẹ nhỏ giọng nói thầm một câu: "Ông không phải thích nuôi ong tay áo sao?"

Ba ba dở khóc dở cười.

Bảo bảo đảo mắt nhìn đạo diễn, nàng chính đang đầy mặt ôn nhu nhìn mình, đáy mắt cất giấu rất nhiều lo lắng.

Bảo bảo cho nàng một nụ cười trấn an, thuận tay cũng gấp cho nàng một miếng đậu hủ, kỹ thuật tốt đến làm mẹ phải hô lên một tiếng, vì thế một bữa cơm dưới tài nghệ của chiếc đũa của bảo bảo viên mãn kết thúc.

Buổi tối, trước khi ngủ, đạo diễn rốt cuộc có cơ hội cùng bảo bảo nhà nàng ở riêng với nhau, nhắc đến chuyện xưng hô, bảo bảo cười cười, nghiêng qua ôm eo nàng, trong lòng nàng ngẩng đầu lên: "Thật sự không có việc gì, lúc đó chỉ là em đang nghĩ, hóa ra toàn bộ bất hạnh trong quá khứ mà em đã trải qua, chì là vì hiện tại và tương lai có thể gặp được mọi người...."

- ---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment