Tịnh Yên tỉnh giấc liền nhìn thấy Tuấn Phong ngồi bên cạnh chóng cằm ngắm nhìn cô say giấc. Dạo gần đây tiểu tử trong bụng cô liên tục quậy phá khiến Tịnh Yên vô cùng mệt mỏi, cô mỉm cười lấy chiếc chăn che ngang gương mặt chỉ chừa lại hai đôi mắt nhìn Tuấn Phong.
- Phong ca, nhìn người ta ngủ là xấu lắm.
- Mỗi khi bên cạnh nàng, Trẫm thường không hề muốn chợp mắt. Trẫm chỉ muốn ngắm nhìn nàng say ngủ trong lòng Trẫm, cả đời trọn kiếp muốn một mình Tịnh Yên bên cạnh.
Lời của Tuấn Phong nói ra, câu nào câu nấy đều rất thật lòng thật dạ. Cô xấu hổ chùm chăn kín mặt, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
- Tịnh Yên, nàng sắp làm mẫu thân rồi, lại hệt như một đứa trẻ mới lớn. - Tuấn Phong bật cười trêu chọc.
Bên ngoài, Tiểu Lộ Tử bước đền gần màng che, đứng lên nói vọng vào: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cho người sang báo Thái tử điện hạ đang sốt cao, mong người qua xem xét.”
Chuyện Hoàng hậu mang Thái tứ ra để lấy được sự quan tâm của Tuấn Phong đã dùng nhiều lần khiến Tuấn Phong cảm thấy vô cùng ngán ngẩm. Nàng ta muốn leo lên ngôi vị Hoàng hậu, anh cũng đã cho nàng ta rồi…
- Cho người báo lại, Trẫm không có thời gian. - Tuấn Phong đáp.
Đợi Tiểu Lôi Tử rời ra khỏi cửa, cô hé đầu ra khỏi chăn nhìn anh mà nói: “Thái tử bị ốm, sao huynh không đến thăm thái tử.”
- Là nàng ta muốn Trẫm đến hậu cung nên bày ra chuyện này mà thôi. - Tuấn Phong lăc đâu ngán ngẩm.
- Lỡ như lần này là thật? - Cô khẽ hỏi, thái tử không phải con của Tuấn Phong, chỉ là trẻ con không có tội, cô không muốn luật pháp không có tình người.
- Tất nhiên Trẫm rất yêu thương Triệu Hàn, đứa trẻ này ngoan ngoãn và rất hiền lành. - Nghĩ đến con trai mà khẽ mỉm cười.- Nhưng là Trẫm không muốn gặp Hoàng hậu, nàng ta lần đó hành hạ nàng, nàng còn nói giúp cho nàng ta.
Cô đưa tay sờ vào bụng mình khẽ nói: "Những chuyện không vui không nên để bụng, hài tử sắp chào đời, Tịnh Yên chỉ muốn đứa trẻ này bình an chào đời và sống yên bình."
Nơi đẹp nhất trong Hoàng cung có lẽ chính là cung Thuỷ Cát, Yên phi nương nương chính là được Hoàng thượng sủng ái nhất. Tính cách của Yên phi lại không mưu mô xảo quyệt, cũng không tranh giành quyền lực. Hằng ngày đều tự mình chăm sóc vườn hoa nhỏ mà Tuấn Phong cho trồng phía sau làm thú vui, mọi tranh giành bên ngoài đều bỏ mặc, chỉ đang đếm từng ngày đợi tiểu tử ra đời.
- Nương nương, nương nương, không hay rồi. - Tiểu Mai từ bên ngoài chạy về phía sau vườn hoa, trong giọng nói đầy sự gấp rút.
Cô đưa mắt nhìn Tiểu Mai, trên tay đang cầm một chậu xương rồng nhỏ:" Có chuyện gì, từ từ nói."
- Nô tỳ nghe bọn thái giám trong cung đang tháo nhau, Hoàng thượng sắp lập thêm phi tầng trong những quý nhân vừa vào cung. - Tiểu Mai vừa thở vừa nói.
Cô làm rơi chậu xương rồng trên tay xuống đất, những mảnh sành sứ tung toé dưới chân. Tịnh Yên nhìn những cây xương rồng trơ trọi nằm dưới đất liền nhặt lên thì bị gai xương rồng đâm đổ máu.
- Nương nương, người bị chảy máu rồi. - Tiểu Mai lo lắng. - Nô tỳ gọi thái y.
Cô ngăn Tiểu Mai lại, đưa đôi mắt khẽ buồn mà nói:" Không cần đâu Tiểu Mai, ngươi xem vết thương này ta không có một chút đau đớn nào."
- Nương nương, Tiểu Mai nhiều chuyện đã làm phiền lòng nương nương.
Cô không đáp, chỉ nhìn Tiểu Mai lắc đầu ý không phải là lỗi của cô ta. Cô có chút buồn nhưng nghĩ lại việc Tuấn Phong lập phi với thời điểm hiện tại là một việc quá bình thường, phận nữ nhi thời này thật bạc bẽo, chỉ một người đàn ông lại tranh giành nhau.
- Hoàng hậu nương nương giá đáo. - Giọng của thái giám vang lên.
Tuyết Sương đến cắt ngang suy nghĩ của cô, Tịnh Yên theo nghi lễ mà chào hỏi tránh phiền phức.
- Từ ngày muội muội vào cung, bổn cung vẫn chưa đến thăm muội lấy một lần cho đường hoàng, xem ra muội muội cũng sắp đến ngày lâm bồn.
- Được hoàng hậu quan tâm, Yên phi vô cùng cảm kích. Tịnh Yên bụng mang dạ chửa, đi lại khó khăn không thể đến thỉnh an Hoàng hậu, mong Hoàng hậu bỏ qua.
Tuyết Sương ngồi xuống ghế nhìn xung quanh cung Thuỷ Cát mà ấm ức, nơi này xem ra tuy không rộng như hậu cung nhưng lại vô cùng mát mẻ và trang hoàng lộng lẫy. Cô nương ta so về sắc lại chẳng bằng ai, vậy vì cớ gì được Hoàng thượng ân sủng như vậy.
- Muội muội mau ngồi xuống, những hiềm khích trước kia mong muội bỏ qua hết, chúng ta cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng để người an tâm lo chuyện giang sơn xã tắc. - Tuyết Sương nhỏ nhẹ.
- Chuyện trước kia Yên phi đã quên hết, Hoàng hậu đừng nói lời khách sáo.
Cô là không muốn chóng đối Tuyết Sương nữa, cô ta nham hiểm cô phải bảo vệ hài tử.
- Ta đến đây là để bàn bạc với muội chuyện Hoàng thượng lập cung phi, bổn cung bận chăm sóc Thái tử còn nhỏ, muội lại sắp lâm bồn. Bổn cung thiết nghĩ bên cạnh Hoàng thượng cần phải có người hầu hạ, vậy nên tròn số quý nhân, cũng đã chọn ra được một người tài sắc vẹn toàn để hầu hạ Hoàng thượng.
- Hoàng hậu quả nhiên là mẫu nghi thiên hạ, việc này một mình người cũng có thể quyết định. Yên phi chỉ là một quý phi không dám xen vào.
Tuyết Sương nhoẻn miệng cười: " Bổn cung chỉ sợ muội không quen với cảnh phòng không lẻ bóng."
Cô cũng khẽ cười:" Đa tạ Hoàng hậu đã lo nghĩ giúp Yên phi, chỉ cần Hoàng thượng vui thì dù có phòng không lẽ bóng suốt mấy năm cũng không dám oán trách."
Tuyết Sương biết Tịnh Yên nói xéo cô ta về việc mấy năm qua Tuấn Phong không hề ngó ngàng gì đến cô ta. Nhưng nếu tức giận hoá ra là thừa nhận, xung quanh bao nhiêu nô tỳ thái giám, bọn chúng còn coi uy nghiêm cô ta ra gì.
- Không phiền muội muội nghĩ ngơi. - Tuyết Sương đứng lên bước đi. - Hồi cung.
Tịnh Yên theo lễ đứng lên cuối chào.
Đi ngang qua cô, Tuyết Sương dừng lại khẽ nói rất nhỏ:" Đừng vội đắc ý, rồi ngươi sẽ thê thảm hơn ta."
Màn đêm buông xuống, ánh nén le lói chiếu sáng khắp cung Thuỷ Cát, cô ngồi một mình bên ngoài vườn hoa của riêng mình. Cô hiện tại không thể hiểu nổi bản thân, rõ ràng là mục đích đến đây để đứa bé trong bụng được sinh ra, nhưng rồi cô chìm đắm trong vòng tay cưng chiều của Tuấn Phong. Nghĩ đến chuyện anh bên cạnh cô nương khác, liền cảm thấy đau buồn.
Đêm nay đã muộn, anh vẫn chưa đến bên cô. Cung Thuỷ Cát vắng lặng đầy cô độc, Tuyết Sương cũng thật đáng thương, cảm giác cô đơn này thật quá tệ hại.
- Nương nương, ngoài trời đêm rất lạnh, người không nên ngồi nơi này. - Tiểu Mai khẽ nói.
- Ta đang đợi Hoàng thượng, các ngươi lui vào trong hết đi. - Cô đáp.
- Có lẽ hôm nay Hoàng thượng không đến, đã rất khuya rồi. Nương nương đang mang thai, mong người giữ gìn sức khoe. - Tiểu Mai nói.
Cô nghe xong cũng không muốn nhiễm lạnh, cô đứng lên đi vào trong phòng. Bình thường trước khi ngủ đều được Tuấn Phong sưởi ấm, nằm trong lòng tay anh mà ngủ không lo không nghĩ.
- Nương nương, Tiểu Lộ Tử đến báo rằng đêm nay Thái tử bị sốt cao, Hoàng thượng đang ở bên cạnh thái tử, đêm nay không đến đây.
- Được rồi, gửi lời cảm ơn Tiểu Lộ Tử đã cất công đến báo. Nhắn với hắn là ta đã ngủ rồi.
Tiểu Mai lui ra ngoài, cô nằm xuống chiếc giường lớn mông lung suy nghĩ, sau đó chìm vào giấc ngủ khi nào không rõ.
Sáng hôm sau cô tỉnh lại, khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Tuấn Phong đang nằm bên cạnh. Chẳng phải đêm qua huynh ấy không đến được
- Không phải Thái tử bị sốt sao?
- Nữa đêm đã hết sốt, hiện tại có thể chạy nhảy. - Tuấn Phong cười đáp.
- Huynh đến sao không gọi muội chứ, Phong ca.
- Ta sao nỡ đánh thức khi nhìn nàng ngủ say như vậy. - Tuấn Phong hôn lên trán cô. - Không có ta bên cạnh nàng cũng có thể ngủ ngon như vậy, xem ra thật không công bằng. - Tuấn Phong trách yêu.
- Vì sao lại không công bằng? - Cô hỏi.
- Vì không có nàng bên cạnh, ta không tài nào ngon giấc... Luôn có cảm giác nàng sẽ biến mất không một lí do.
Cô tựa đầu vào ngực anh, sau đó ôm chầm lấy anh khẽ đáp:" Tịnh Yên sẽ không đi đâu cả, cả đời sẽ ở bên cạnh chàng và con chúng ta... Phong ca, chỉ cần chàng còn yêu Tịnh Yên, Tịnh Yên sẽ ở lại bên chàng."
- Ta hứa, sẽ mãi mãi chỉ yêu nàng mà thôi.
Lời hứa của Tuấn Phong, đất trời làm chứng... Và cô tin anh...
Chuyện công chúa nước Hoàng ở lại Triệu quốc và nhất định ở trong phủ vương gia khiến nhiều người phỏng đoán rằng nhân duyên này trước sau cũng thành, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng đau đầu nhất vẫn là Tuấn Quốc, cô công chúa này rất ư là bướng bỉnh.
- Tứ vương gia, hôm nay ta đến tìm huynh đưa ta đi chơi. - Công chúa nước Hoàng chạy vào trong phòng khách không một chút nể nang, không màng có ai đang bên trong.
- Đây là vị công chua huynh nói sao. - Trân Trân khoanh tay đi một vòng, sau đó noi tiếp. - Xin lỗi công chúa nha, hôm nay Tuấn Quốc đã hẹn cùng tôi.
- Ngươi là ai dám hổn láo với bổn công chúa, đáng chết. - Công chúa nước Hoàng vung gươm.
Trân Trân nhanh chóng né gươm, cô nương thấy vậy càng tức giận đưa lưỡi gươm sắc bén lao về phía Trân Trân. Không nhường nhịn, Trân Trân quyết tranh đấu vơi công chúa nước Hoàng, theo kiểu tranh giành nam nhân.
- Là công chúa gây chuyện, bị thương cũng đừng ăn vạ Tuấn Quốc. - Trân Trân vung gươm đánh trả, hai người giao đấu khiến bàn ghế trong phòng đỗ ngã.
- Để xem tài cán của nhà ngươi ra sao, dám đấu với bổn công chúa.
Tuấn Quốc nhìn thấy cảnh tượng trên liền hoảng hốt, cả hai người đều không thể để ai bị thương, nếu không anh biết ăn nói ra sao với phụ thân bọn họ. Cuộc giao đấu có thêm Tuấn Quốc xen vào, nhát kiếm nào đều đỡ khiến cục diện vô cùng rối rắm.
- Ngươi mau tránh ra, ta phải cho cô ta một bài học. - Công chúa tức giận vì đường kiếm nào cũng bị Tuấn Quốc cắt ngang.
- Huynh tránh sang một bên, muội phải khiến cô ta bớt kiêu căng. - Trân Trân xem ra lần này thật sự muốn tranh giành.
- Cả hai người bình tĩnh lại một chút, đao kiêm vô tình sẽ khiến các muội bị thương. - Tuans Quốc nhìn về phía Trân Trân, nghĩ rằng cô dễ dỗ dành nhất.
Đến khi công chúa nước Hoàng dùng đường kiếm "xuyên tâm kiếm" đánh trực diện nhưng gây cho đối thủ cảm giác mơ hồ, không thể tránh né kịp khi kiếm tới cổ. Không ngờ Trân Trân lại nhanh như chớp phá giải, khiến thanh gươm trên tay công chúa rơi xuống.
- Cô nương vì sao biết kiếm pháp này. - Trân Trân hỏi.
- Sao cô nương có thể phá giải được chứ. - Công chúa cũng cùng lúc hỏi.
- Sư phụ cô nương là ai? - Trân Trân nghi ngờ.
- Là Xuất Yết kiếm, nổi danh khắp thiên hạ bới đường kiếm đầy ma thuật.
- Thì ra là chúng ta cùng một sư phụ, đã lâu ta không gặp sư phụ, bà ấy khoẻ không? - Trân Trân buông gươm phấn khởi hỏi.
- Hoá ra cô nương cũng là đệ tử của Xuất Yết ư, thật không ngờ chúng ta lại học kiếm pháp cùng một ngươi. - Công chúa cũng vui vẻ nói. - Sư phụ đã lên núi để tìm ra kiếm pháp mới, cũng đã một thời gian không gặp.
Hai cô gái ngồi nói chuyện rơm rả về kiếm pháp của Xuất Yết, rồi tính xấu của sư phụ ra vẻ thân thiết từ khi nào, chẳng còn quan tâm đến Tuấn Quốc đang ngẩn người nhìn hai người họ khe tắc lưỡi:" Phụ nữ bọn họ, thật khó hiểu."
Tố Như được đưa đến cung Thượng Uyển cùng Tuyết Sương đến ra mắt Hoàng thượng. Chuyện lập phi tầng này một tay Tuyết Sương bày ra, nhưng là đúng theo luật lệ đại Triệu quốc và được văn võ bá quan ủng hộ nên không thể không lập.
Mở đầu là màn múa lụa của Tố Như làm say đắm lòng người, một mình cô toả sáng giữa các cô nương xung quanh. Từng nụ cười ánh mắt đều hướng về phía Tuấn Phong đầy tình ý.
- Bệ hạ, đấy là quý nhân Tố Như. Tài sắc vẹn toàn, con nhà gia giáo là người nổi bạt nhất trong toàn bộ quý nhân vừa vào cung. - Tuyết Sương khẽ nói.
- Hoàng hậu đã quá lo nghĩ cho Trẫm rồi. - Tuấn Phong thờ ơ.
- Tuyết Sương biết bệ hạ sủng ái Yên phi, nhưng Yên phi cũng sắp đền ngày lâm bồn, cần có người bên cạnh hầu hạ bệ hạ, chuyện này thiếp cũng đã bàn qua với Yên phi, muội ấy cũng hoàn toàn tán thành không chút đắn đo.
Nghe tin Tịnh Yên đã biết chuyện anh sắp lập phi tử Tuấn Phong có chút nao lòng, chỉ sợ tính nàng ta hay suy nghĩ rồi tự đau buồn.
- Chuyện này Trẫm giao cho Hoàng hậu toàn quyền quyết định, Trẫm phải đến một nơi.
Tuấn Phong nói xong liền bỏ đi không nhìn qua Tố Như một lần. Tuyết Sườn khẽ mỉm cười.
- Hoàng hậu, thần đã làm sai điều gì sao?
- Tốt lắm, tốt lắm... Từ nay ngươi phải nghe lời bổn cung, bổn cung sẽ nâng đỡ ngươi.
- Tố Như nguyện nghe lệnh Hoàng hậu nương nương.
Tuyết Sương cười nhìn Tố Như, để xem Tịnh Yên kia tốt số được bao lâu.