Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 40

Tuấn Phong quay về khách điếm trước, đợi Tuấn Quốc đến đón mà lặng lẽ quay về Hoàng cung. Tất nhiên anh có thể đường đường chính chính mà quay về nhưng như vậy sẽ khiến các quan chức trong triều sẽ nhiều chuyện mà bẩm tấu… Anh muốn quay về một cách yên lặng và mọi chuyện sẽ chỉ có những người thân thuộc nhất được phép biết.

Tuấn Phong tự mình mua thuốc về băng bó lại vết thương trên bắp tay mình, nhìn mảnh vải mà Đồng Lân kia tận tâm băng bó cùng với việc lấy loại thuốc lào gây nghiện kia mà cầm máu khiến Tuấn Phong có chút bận tâm. Ngay từ đầu gặp gỡ đã cảm thấy có chút gì đó kì lạ, không ngờ hắn ta chính là tên biến thái thích đàn ông…

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tấm vải của Đồng Lân băng bó vết thương cho mình… Tuấn Phong lại không nỡ vứt đi mà giặt sạch cất vào trong người.

Tuấn Quốc được báo lại rằng có một người rất giống người anh tìm kiếm đi vào khách điếm quen thuộc kia thì nhanh chóng rời cung mà đến khách điếm với sự phấn khích tột cùng. Nhưng vì sao Hoàng huynh lại quay về một mình, vậy còn Đồng Lân đâu rồi… Tuấn Quốc nhanh chóng phóng ngựa chạy đến khách điếm.

- Hoàng huynh…  - Tuấn Quốc nhanh chóng đẩy tung cửa mà xông vào.

- Tứ đệ, đệ đến thật đúng lúc. - Tuấn Phong đang gặp khó khăn trong việc băng lại vết thương.

- Hoàng Thượng… - Tuấn Quốc quỳ gối xuống. - Thần hộ giá chậm trễ… xin người bàn tội.

- Tứ đệ, trẫm sẽ trách tội đệ sau… trước tiên giúp trẫm băng bó lại vết thương này thật cẩn thận. - Tuấn Phong nói.

Tuấn Quốc nhanh chóng đến bên cạnh Tuấn Phong, sau khi giúp Hoàng huynh băng bó lại vết thương tiếp tục quỳ gối trước mặt Hoàng huynh mà chịu nhận tội. Thân mang trọng trách bảo vệ sự an nguy của Hoàng thượng, lại để người mang trong người thương tích nặng như vậy thật tội đáng muôn chết.

- Đệ mau đứng lên, ta cần phải quay về Hoàng cung trước. - Tuấn Phong thay đổi trang phục mà nói. - Bọn người phương bắc kia đúng như Đồng Lân suy đoán, là chúng đang muốn thăm dò Triệu Quốc.

- Hoàng Thượng, đệ nghĩ chúng ta phải cắt bỏ giao thương… cấm tuyệt bọn người phương bắc lợi dụng mà thăm dò Triệu quốc.

- Vấn đề này, trẫm nghĩ phải hỏi ý kiến của các chư hầu… - Tuấn Phong nói. - Dù sao khi tiên hoàng còn sống, họ cũng đã phù trợ phụ hoàng một thời gian dài.

- Hoàng thượng thánh minh. - Tuấn Quốc nói.

Tuấn Quốc nhìn xung quanh tìm kiếm thì không hề thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Đồng Lân kia, lúc mật báo truyền về cũng chỉ nhìn thấy một mình Hoàng huynh quay lại khách điếm… trong lòng không ngừng lo lắng liền khẽ hỏi:” Hoàng Thượng, còn Đồng Lân… hắn ta chẳng phải đi cùng người ư?”

Nhắc tới Đồng Lân, bỗng dưng Tuấn Phong có chút ngập ngừng… chẳng biết phải đáp trả lời của Tuấn Quốc ra sao. Chẳng lẽ lại nói rằng hắn ta biến thái hôn anh… nên anh đã đuổi cổ đi ư… thật đáng mất mặt.

- Hắn ta muốn quay về huyện Thái Hòa… nên trẫm cho hắn đi rồi. - Tuấn Phong nhớ đến có lần Đồng Lân nói muốn quay về nhà… đoán chắc hắn ta sẽ quay về nhà liền đáp lời Tuấn Quốc như vậy.

Tuấn Quốc có chút buồn bã… vì sao quay về lại không nói một lời cáo từ… Nhưng nghĩ lại, chuyện này có chút khó tin, Đồng Lân lại có thể bỏ mặc Hoàng Thượng khi người đang bị thương ư.

Vì Tuấn Phong vội vàng quay về Hoàng cung… vả lại chuyện của Hoàng thái hậu cũng khiến Tuấn Quốc bận tậm nhiều hơn nên không còn nhắc đến cô gái khiến trái tim anh thổn thức kia… Huyện Thái Hòa ư, cô ấy quay về đó… sẽ bình an hơn.

*********************************

Ngọc Hân rời khỏi Hán phủ, cô hiện tại là muốn tìm gặp người đàn ông kia hổi rõ mọi chuyện bởi vì cô có cảm giác ông ta là người duy nhất biết rõ về cô nhất mặc dù trước kia cô chưa từng quen biết. Trước kia hay hiện tại cô đều muốn quay trở về cái thế giới thật sự của mình, cô suy nghĩ rất nhiều về điều kiện mà người đàn ông kia đưa ra… cô không thể xem Tuấn Phong là Uy Phong mà đem lòng yêu anh ta được, điều đó không công bằng cho cả ba người…

Cô đi khắp nơi kinh thành tìm kiếm người đàn ông bí ẩn kia, cô gặp những kẻ ăn mày ở trên phố liền hỏi qua nhưng bọn họ đều lắc tay không biết. Ngọc Hân liền động não mà suy nghĩ, chẳng phải lần đó vì cô muốn tự sát mà ông ta xuất hiện ư… dùng cách đó cũng không phải là tệ nha.

Đi tới địa điểm lần đó chọn làm nơi kết thúc cuộc sống. Lần này không hề có ý định đó nên nhìn xuống vực thảm liền xanh mặt, nơi này mà rơi xuống thì tan xương nát thịt chứ chẳng đùa. Nhưng với mục đích đề ra, Ngọc Hân cũng đứng nép bờ vực thẳm sau đó liền đưa mắt về phía xa xăm mà hét:” Uy Phong… em đi theo anh đây.”

Cô hét xong, nhìn xung quanh đều vắng người không hề có bất cứ ai….

- Phong… đợi em… - Ngọc Hân lại hét lên.

Vẫn không có gì thay đổi…

- Tạm biệt nhân gian… Ngoc Hân cáo từ thế giới không phải của tôi. - Cô nhắm mắt lại…

Từ phía xa, một người đàn ông lại xuất hiện… ông ta lần này vừa đi vừa ngáp, cái kiểu chán nản cái cô gái làm trò trước mắt.

- Tiểu cô nương… ta ra rồi, đứng hét nữa.

Ngọc Hân hơi mỉm cười… quay đầu lại sau khi nghe tiếng nói quen thuộc. Lần này cô không để cho ông ta bỏ đi tùy ý nữa mà nhanh chóng chạy đến gần phía ông ta mà giữ lại.

- Ông muốn ăn bánh bao không, tôi mua cho ông?? - Ngọc Hân hỏi.

- Không cần, phụ nữ đột nhiên trở nên tốt bụng đều có vấn đề. - Ông ta lắc đầu.

- Ông đã nói vậy thì tôi lật bài ngữa vậy. - Ngọc Hân không cười nữa mà nghiêm mặt. - Tôi muốn quay về hiện tại… ông phải giúp tôi.

Người đàn ông kia nằm trên bãi cỏ gần đó, đang nhắm mắt làm ngơ nghe Ngọc Hân nói liền hơi hé đôi mắt mình ra mà nhìn cô, sau đó bật cười nói:” Cô nghĩ ta là tiên ư… ta làm sao có phép đưa cô quay về hiện tại.”

- Chẳng phải ông biết tôi ở thế giới khác đến sao?? Chắc chắn ông biết cách để tôi quay về mà…

- Chẳng phải ta đã nói rồi ư?

- Lão tử muốn chết ư? - Ngọc Hân hét lên. - Nếu thật sự là trả nợ ân tình cho Uy Phong thì tôi sẽ phải ở bên cạnh Tuấn Phong cả đời mà bù đắp… vì sao để huynh ấy yêu rồi bỏ về hiện đại, chẳng phải là sẽ khiến huynh ấy đau lòng.”

- Thôi được rồi, theo ta. - Ông ta nắm lấy tay Ngọc Hân, kéo cô vào một khoảng không gian ảo tượng nhiều màu sắc… xong đó là họ rơi vào một hang động lớn với những ánh sáng được phát ra từ các chất lỏng lóng lánh trên cao…

Cô nhìn xung quanh cảm thấy lạ lẫm và đánh giá nơi đầy vô cùng đẹp… hệt như trong những bộ phim về thành thánh ma quỷ… bọn họ cũng chỉ thích ở trong những hang động lộng lẫy.

- Đây là đâu? - Cô khẽ nói.

Ông ta không đáp… sau đó đưa cô đến một chiếc lò giống như lò luyện tiên đơn ở trong phim Tây Du Kí… thật không ngờ trên cõi đời này lại có chiếc lò như vậy. Bên trong có rất nhiều nước, là một loại nước trong veo không có chút tạp chất có thể nhìn tận xuống đáy… Người đàn ông kia đưa tay qua chiếc lò một lần… từ từ hình ảnh được hiện ra trong mặt nước.

*****************

Năm 2015, biệt thự nhà họ Uy…

- Chị… chị ơi… - Ngọc Diệp đang mặc một chiếc đầm màu đen… khóc không nguôi trước di ảnh của Ngọc Hân.

Uy lão gia cũng buồn bã mà mặc một bộ vest màu đen ngồi bên cạnh Ngọc Diệp, tội nghiệp đứa cháu đáng thương còn quá nhỏ đế mất đi tất cả người thân trong gia đình.

Bên ngoài, Uy Vũ đi vào bên trong trong bộ áo vest đen trịnh trọng… anh ra hiệu cho Uy lão gia ra ngoài để nói chuyện.

- Ông… bên cảnh sát đã hoàn thành xong thủ tục rồi ạ… - Uy Vũ nói.

- Được rồi, mọi thứ xem như đã quá rõ ràng chỉ là chúng ta cố chấp. - Uy lão gia lắc đầu. - Camera trong bệnh viện đã quay rõ ràng con bé leo lên sân thượng và không hề đi xuống… chỉ là chưa thấy xác Ngọc Hân nên chúng ta cứ cố chấp mãi.

- Cũng vì chúng ta giấu cô ấy… nên mói chuyện mới ra cớ sự như vậy… - Uy Vũ nói.

- Không giấu con bé… liệu con bé sẽ phải chờ đợi Uy Phong đến bao lâu. Thời gian trôi qua như vậy, Uy Phong vẫn mê man không có dấu hiệu tỉnh lại… - Uy lão gia đau lòng mà nói. - Tất cả chỉ tại ta… từ đầu không nên khiến bọn chúng có mối nhân duyên kia.

Uy lão gia và Uy Vũ nhìn về phía di ảnh của cô mà xót thương…

******************

- Uy… Phong… anh… ấy…. còn…. sống… ư…? - Ngọc Hân không kìm được nước mắt… mọi thứ đi quá tưởng tượng của cô…

Người đàn ông kia không nói gì… đưa tay xua làn khói bay lên… lại hiện ra một khung cảnh khác…

*****************

Năm 2015…. tại bệnh viên quốc tế…

Uy Phong đang được gắn rất nhiều thiết bị trên người để duy trì hơi thở… anh có thể ra đi bất cứ lúc nào đó là do số trời định đoạt… nhưng với Uy lão gia, chỉ cần Uy Phong còn duy trì bất cứ hơi thở nào, ông đều mong muốn đứa cháu đáng thương kia sẽ tỉnh lại, sẽ quay trở về cuộc sống bình thường… Là Uy lão gia mong chờ vào một phép màu nào đó, đứng lấy đi đứa cháu đáng thương của ông.

- Anh… hôm nay là ngày bên công an tuyên bố Ngọc Hân đã ra đi mãi mãi… - Vân Du ngồi bên cạnh giường bệnh của Uy Phong vừa khóc. - Ông và anh Vũ đã rất đau lòng rồi, anh hãy tỉnh lại để họ bớt đau xót… anh đừng bỏ em và mọi người mà đi nhé…

Uy Phong vẫn nằm đó… nhịp tim có tăng lên đôi chút rồi vẫn chìm trong trạng thái hôn mê…

**************************

- Không được, tôi phải quay lại thế giới của mình… Uy Phong… anh ấy cần tôi bên cạnh  hơn ai hết, lúc này chính là lúc Uy Phong cần tôi nhất. - Ngọc Hân khóc thét lên.

Người đàn ông kia xóa tan hình ảnh Uy Phong trong dòng nước, sau đó đưa mắt về phía Ngọc Hân khẽ nói:” Con người sinh ra trên cõi đời này đều do ông trời đã viết sẵn những thứ họ phải trải qua để trả nợ cho kiếp làm người… Ngọc Hân, như ta đã nói cô sẽ không bao giờ quay trở về thế giới của mình… nếu như cô không có được tình yêu của Triệu Tuấn Phong.”

- Nhưng… nếu tôi có thể khiến anh ta yêu tôi… tôi quay về thế giới của mình thì Tuấn Phong phải làm sao? - Ngọc Hân nói.

- Vì người đàn ông đang bất tỉnh kia, nhẫn tâm một chút với người đàn ông khác cô cũng không thể làm được ư? Thật tiếc cho tình cảm mà Uy Phong dành cho cô?

Ngọc Hân đưa ánh mắt nhìn về phía trước… Triệu Tuấn Phong chẳng phải là vua một nước ư, bên cạnh anh ta sẽ có rất nhiều phi tầng, nếu thiếu mất cô đi… cũng không có gì là quan trọng. Cô nhất định sẽ làm đủ mọi cách để quay về với Uy Phong, anh hiện đang rất cần cô…

- Làm sao để biết Tuấn Phong đã yêu tôi?

- Rất đơn giản… chỉ cần cô khiến hắn rơi lệ vì cô… là hắn đã rất thật lòng với cô.

Giọt lệ nam nhi khó mà rơi… chỉ trừ khi vì người mà họ toàn tâm toàn ý yêu thương…

Khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong khác điếm… chuyện vừa rồi phải chăng hệt như một giấc mơ. Ngọc Hân ngồi dậy, từ bây giờ cô sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình… sẽ khiến Triệu Tuấn Phong phải yêu cô.

Ngọc Hân di dạo ngoài những buổi chợ ở kinh thành, hôm nay chợ khá đông đúc người mua kẻ bán… phải nói dưới thời của Triệu Tuấn Phong thiên hạ thái bình. Nhưng nghĩ đến bọn người phương bắc kia, có lẽ Triệu Tuấn Phong thong minh kia sẽ có cách xử trí bọn chúng.

Cô đang đi trên đường bị một tên công tử hách dịch động vào người té ngã xuống đất, tất nhiên với bản tính của Ngọc Hân sẽ nhẫn nhịn mà cho qua chuyện… than cô thế cô sẽ không có gì tốt nếu gây sự với bọn người đó.    

-        Ngươi không có mắt hả, động vào đại công tử nhà ta. – Bọn người hầu đi phía sau hung hăng nói.

-        Xin lỗi. – Ngọc Hân khẽ cuối đầu nói, không quan tâm mà bỏ đi.

Bọn chúng rõ rang là muốn kiếm chuyện, dù là công tử nhà hắn ta đi đứng không nhìn trước sau mà đụng vào người cô lại  còn hung hăng la hét.

Mặc dù cô đã nhận lỗi và xin lỗi nhưng bọn chúng vẫn không hề chịu buông ta.

-        Đánh cho ta. – Tên công tử kia hét.

Ngọc Hân đang đi thì bọn người đó kéo lại… thật tình hôm nay ra đường là bước chân nào ra trước mà lại xui như vậy chứ, gặp phải bọn hác ám ở đâu. Lần này chẳng còn ai mà cứu giúp cô đâu, chẳng lẽ chịu trận thật ư…
Bình Luận (0)
Comment