Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 57

Club đêm đông người, tiếng nhạc xập xình xóa tan những tiếng nói cười của mọi người. Chỉ vừa bước qua cánh cửa, Bích Trân đã cảm thấy tim cô như muốn nổ tung, gương mặt bắt đầu trắng bệt toàn thân bất động không thể bước lên phía trước. Từng dòng người phía sáu bước vào đẩy cô về phía trước, bàn tay đặt lên ngực mình, cơn đau khiến cô khó thở, hiện tại chỉ muốn ngã gục.

Không thể gắng gượng được giây phút nào nữa, cô ngã nhào về phía trước, hơi thở gấp rút khiến cả đám đông hỗn loạn.

- Này, cô đang làm gì vậy? - Uy Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Bích Trân đang ngồi quỵ xuống đất hai bàn tay ôm lấy lòng ngực.

Bích Trân không thể nghe thấy giọng của Uy Vũ vì tiếng nhạc quá lớn kia đang dồn dập vào tai cô, hiện tại chỉ còn sự đau đớn nơi lòng ngực và cảm giác giống như nơi ngột ngạt này không còn chút không khí cho cô.

Anh tiến về phía cô, lấy chân mình khều về phía chân cô… không ngờ chỉ một hành động nhẹ như vậy, cô đã ngã xuống, nằm giữa sàn…

- Này, cô làm trò gì vậy hả? - Uy Vũ nghĩ rằng cô gái này lại muốn bày trò.

Chiếc balo trên lưng, cô nhanh chóng tìm lọ thuốc luôn mang theo bên mình… nhưng cô không còn đủ sức để mở nó ra… càng lúc tiếng nhạc lớn càng khiến cô không còn chút sức lực nào, bấy giờ cô chỉ nhớ đến mẹ mình… nhớ đến cái gia đình tan vỡ của cô… Cuộc đời của cô thật bất công, cô có nên buông xuôi mọi thứ.

Uy Vũ càm thấy không ổn, sau đó nhanh chóng bế cô nhóc nghịch ngợm kia ra khỏi club trước sự kinh ngạc của bao nhiêu ánh mắt. Ra khỏi cánh cửa, tiếng nhạc đã bị cách li trả lại sự yên tĩnh… Uy Vũ tìm một lọ thuốc bên trong balo của cô, nhìn qua liền nhận ra chính là thuốc trợ tim, thứ mà ông nội thường dùng. Anh mang một viên đưa vào miệng cô, Bích Trân liền quay đầu đi không muốn uống… hiện tại mọi thứ với cô như tuyệt vọng, thà bị lên cơn đau thắt mà chết đi, còn hơn đối diện với những nỗi đau ngấm ngầm qua từng ngày.

- Uốn mau. - Uy Vũ đưa vào miệng Bích Trân nói như mắng.

Cô khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi sự giải thoát…

Anh đưa một chai nước suối trên bàn lên miệng uống một hớp đầy, sau đó bỏ viên thuốc kia vào miệng mình. Đưa bờ môi mình chạm vào bờ môi kia, truyền hết những thứ trong miệng mình vào miệng cô, ép cô phải uống hết bằng cách không rời bờ môi mình khỏi môi cô…

Bích Trân cảm nhận được một vật thể lạ chạm vào môi mình, nó rất mềm mại… cô mở mắt mình ra… nhận ra chính là Uy Vũ… cướp mất nụ hôn đầu đời của cô…

Đợi đến khi Bích Trân chịu nuốt viên thuốc kia, anh rời khỏi bờ môi cô trong sự kinh ngạc của mọi người. Từ lúc anh bế cô ra khỏi club, bọn họ đã bắt đầu chụp ảnh và quay phim lại… ngày mai chính là tin tức về Phong Vũ và Hoàn Cầu sẽ gây bão trên diện rộng.

Cô đã từ từ lấy lại được nhịp thở, chỉ là trái tim kia không còn đau đớn nhưng vẫn đập mạnh liên hồi… Bích Trân từ từ đứng lên, đi về phía Uy Vũ đang dương dương tự đắc đừng trước mặt cô.

- Bốp. - Bích Trân đưa tay tát anh.

Quả là không thể lường trước được viếc gì, Uy Vũ không hề phòng ngự nên lãnh trọn cái tát kia…

- Cô… - Uy Vũ kinh ngạc nói.

Bích Trân không nói gì, đeo chiếc túi mèo kitty của mình rời khỏi club trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, cô gái đó danh tính ra sao lại dám tát vào tổng tài Phong Vũ… lần này xem ra quá là thú vị đây.

Uy Vũ là lần đầu tiên cảm thấy bị sỉ nhục đến mức không ngất cao đầu lên được nữa, trước bao nhiêu con người mà cô gái đó dám tát vào gương mặt đẹp trai này ư… Uy Vũ nhanh chóng bước theo chân Bích Trân, không nói gì kéo cô nhét vào xe mình là lái đi như tên lửa…

- Anh muốn gì. - Bích Trân không ngạc nhiên, anh ta chắc chắn sẽ nổi đóa với cô.

Uy Vũ phóng xe như bay trên đường, không đáp...

Anh dừng trước tòa nhà Centery của tập đoàn Phong Vũ… bảo về nhìn thấy anh nhanh chóng mở cửa để anh bước vào bên trong. Uy Vũ nắm chặt lấy cổ tay Bích Trân mà kéo vào trong, đi đến phòng họp có một màn hình chiếu rất rộng… Anh đẩy chiếc ghế ép cô ngồi xuống, sau đó mở màn hình kia lên. Bích Trân không hiểu Uy Vũ muốn làm gì, cô cũng đang rãnh… xem anh ta muốn giờ trò gì nào.

Thì ra là Uy Vũ kia đang giới thiệu về cái tập đoàn hoành tráng nhà anh ta, sau đó khoe khoang về thành tích mà anh ta đạt được khi tại vị, cuối cùng là khoe khoang sự phát triển thịnh vượng và những hợp đồng nước ngoài để chiếm lĩnh thị trường toàn cầu… Bích Trân chống cằm ngồi nghe, cuối cùng cũng không chịu đựng nỗi mà lên tiếng.

- Anh nói với tôi những thứ kia để làm gì?

- Cô đã tát một người có vị trí quan trong trong nền kinh tế nước nhà, và cô sẽ phải chịu hậu quả nặng nề về việc cô đã làm.

Bích Trân như muốn lật bàn, ngồi nghe anh ta thao thao không ngừng nghĩ là với mục đích này ư… Cô chán ngán đứng lên, quay đầu bước đi như không quan tâm..

- Đồ điên. - Bích Trân vừa quay đi vừa nói.

- Cô cũng không thể tát ân nhân cứu mạng của mình như vậy được. - Uy Vũ lại đáp.

- Tôi không nói cần anh cứu. - Bích Trân vừa bước đi vừa nói. - Cướp đi nụ hôn đầu của tôi, đáng ra tôi phải lên gối với anh mới đúng, tát là còn nhẹ.

Uy Vũ cũng bước theo phía sau, cô nàng này cũng thật trẻ con… dù sao cũng đã lớp 11 lại còn dùng balo hình mèo kitty…

- Nhưng hai tên đi theo cô đâu rồi?

- Hôm nay tôi trốn. - Bích Trân thở dài. - Cứ nghĩ đêm nay sẽ thoải mái, không ngờ lại gặp phải anh.

- Đêm nay tôi cũng không vui… cô muốn cùng tôi đi đến một nơi để khuây khỏa

- Không phải những nơi giống lúc nãy chứ. - Cô nhớ đến vẫn còn thấy mệt.

- Theo tôi. - Anh bấm thang máy… kéo cô vào trong mà bấm lên nút cao nhất…

Thang máy chạy vút lên tầng cao nhất, đây là tầng của tổng giám đốc nên Uy Vũ có mã số mà mở ra… Tuy nhiên, anh lại kéo cô về phía thang bộ để đi lên phía trên, chính là sân thượng cao nhất trung tâm này…

Gió mát lùa qua mái tóc cô… anh và cô đứng trên cao nhìn về thành phố hoa lệ với nhiều màu sắc khác nhau từ những ánh đèn soi rọi. Cô thích thú vì rất lâu rồi mới trải qua cảm giác vô cùng thoải mái, không ngờ cái thành phố mà cô từng chán ghét lại mang một nét đẹp không thể cưỡng lại…

- Đẹp quá đi. - Bích Trân khẽ nói.

UY vũ không đáp, đứng một cách cô không xa nhìn về phía trước…

Gió mạh, thổi tung tóc cô… chiếc kẹp trên mái tóc cũng bị hất đi mà rơi mất trong khi chủ nhân của chúng không hề hay biết… cô nhìn về phía trước, muốn ôm trọn thành phố xinh đẹp vào lòng.

- Phụt… - Bỗng nhiên mất điện… một khoảng nhỏ của thành phố chìm trong bóng tối…

- Mất điện rồi. - Bích Trân nói. - Nhưng Uy Vũ… ở đây lạnh quá…

- Tôi đưa cô về. - Uy Vũ đáp, sau đó lặng lẽ bước về phía cầu thang.

Họ đi xuống cầu thang, đèn điện nơi này đã tắt hết… thì ra trung tâm cũng nằm trong vị trí bị mất điện.

- Thang máy không hoạt động. - Bích Trân nói. - Chúng ta phải đi thang bộ thôi.

- Không có lối thang bộ. - UY Vũ cũng có chút lo lắng.

- Cái gì, sao lại không có thang bộ. - Bích Trân ngơ ngác hỏi.

- Không có nghĩa là không có chứ sao, đưa điện thoại của cô cho tôi. - Uy Vũ cáu gắt.

Bích Trân sờ vào túi quần, không có… chẳng lẽ đã làm rơi lúc leo rào ư… Cô lắc đầu nói:” Điện thoại anh đâu?”

- Tôi để dưới xe.

- Khi nãy bảo vệ thấy chúng ta đi vào, có lẽ họ đang tìm cách giúp chúng ta. - Bích Trân trán an.

- Đành đợi thôi. - Anh chán nản nói.

Trong khi đó… hai người bảo vệ được đổi ca đến đang nằm trong phòng bảo vệ mà say giấc khi đã an tâm khóa mọi cổng lại… Chỉ vì người tan ca trước không hề nhắc đến chuyện cò tổng giám đốc đang ghé qua.

Trời đêm xuống, Bích Trân co người lại vì lạnh ngồi một góc xa Uy Vũ… Nhìn thấy toàn thân cô run lên vì lạnh..Uy Vũ khẽ nói:” Lại đây.”

- Anh muốn… làm gì chứ. - Cô đỏ mặt nói.

- Thôi mơ tưởng đi cô bé, hai người ngồi cạnh nhau sẽ bớt lạnh.

Bích Trân nhất quyết không chịu đến gần Uy Vũ, thà cô có lạnh chết cũng không nhờ vả anh. Nhìn thấy cô lạnh co rúm người vẫn còn lì lợm, Uy Vũ đứng lên đi về phía cô… quàng tay qua người cô để cô bớt lạnh… Cô lạnh rung người không còn nghĩ được gì, nép người vào lòng anh mà nhắm mắt lại… Họ ngồi đợi bảo vệ giải cứu, không ngờ ngủ quên cho đến sáng…

********************************

Triệu Quốc….

Tịnh Yên từ xe ngựa chạy xuống… cô làm sao có thể ngồi yên khi nhìn thấy Tuấn Phong bị tên sát thủ kia chỉ còn một chút nữa thôi là lấy mạng anh. Cô chỉ là nữ nhân thường tình, không có một chút võ công trên người… nhưng nếu không thể cứu được anh, cô nguyện chết cùng người đàn ông mà cô yêu thương nhất.

- Tuấn Phong… - Cô hét lên chạy về phía anh, chặn ngang lưỡi gươm kia.

- Nàng làm gì vậy… mau chạy đi… - Anh bị nội thương, máu tràn ra cửa miệng nhưng vẫn lo lắng cho cô, không muốn cô có chút tổn hại nào.

- Có chết… thiếp nguyện chết cùng chàng… - Cô rơi nước mắt, nhìn anh mà nói, bàn tay đưa lên gương mặt anh. - Vì thiếp chính là nữ nhân của chàng, là Tịnh Yên của chàng...

- Ta ra lệnh cho nàng mau rời khỏi nơi này. - Tuấn Phong lo lắng nói. - Tịnh Yên, nàng dám kháng ý chỉ của ta ư?

- Thiếp từng nói… người thiếp yêu chính là một nam nhân tên Triệu Tuấn Phong, thiếp không yêu hoàng thượng… vì sao phải nghe ý chỉ của người. - Tịnh Yên lắc đầu. - Thiếp sẽ không đi, dù chết cũng không đi.

- Tịnh Yên… ta chưa hề yêu nàng, mỹ nhân bên cạnh ta không thiếu… nàng xem lại bản thân tài sắc hơn ai lại muốn độc chiếm ta… nàng mau cút đi… ta không muốn nhìn thấy nàng nữa. - Tuấn Phong dùng chút sức lực cuối cùng mà nói.

Tịnh Yên bật khóc… lời nói kia tuy cô biết là anh chỉ nói ra để cô được an toàn, nhưng cô không muốn… sống trên đời này không còn Triệu Tuấn Phong, liệu còn có ý nghĩa gì…

- Ta biết người nhà ngươi muốn giết là ta… mau ra tay đi… đừng động vào nàng ấy. - Triệu Tuấn Phong nhìn về tên sát thủ mà nói. - Ngươi võ công cái thế, nếu không chọn sai đường ắt đã trở thành một bật anh hùng… Cô nương ta chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, lấy mạng ta mới là mục đích của các ngươi.

- Tuấn Phong… không được… chàng không thể chết… Thiếp cần chàng, Triệu quốc cần chàng.- Tịnh Yên bật khóc lớn, chạy đến trước mũi gươm của tên sát thủ mà nói:” Nếu ngươi muốn giết người đàn ông này, trước tiên hãy giết chết ta.”

Tên sát thủ với ánh mắt lạnh như dao… đưa gươm vào cổ của Tịnh Yên khẽ nói:” Giết người là chuyện ta đây yêu thích nhất, nếu cô nương yêu cầu… cũng không có lí do gì từ chối.”

- Không… Tịnh Yên… - Tuấn Phong không thể đứng lên để ngăn cản cô… chỉ còn trơ mắt nhìn thanh gươm kia đang dần tiến về phía cô…

Trên bờ mi của nam nhân tên TRiệu Tuấn Phong… một giọt nước mắt thống khổ, đau đớn, tuyệt vọng rơi ra…

Bầu trời trở nên đen xám xịt, gió thổi mạnh mẽ khiến cát bụi bay mù mịt không thể nhìn thấy được phía trước… Thanh gươm của tên sát thủ vụt khỏi tay mà bay đi...Nhìn thấy cảnh tượng kì lạ, hắn ta hoàng hốt bỏ chạy… không ngờ bị cơn lốc kéo đi tung lên trời sau đó văng xuống nền đất mà bất tỉnh…

Tịnh Yên không nhìn thấy gì phía trước, cô đưa tay tìm Tuấn Phong… Một bàn tay nắm lấy tay cô… nhận ra bàn tay kia chính là bàn tay của anh, cô chưa kịp vui mừng thì cơn giông gió đã kéo cô đi… bàn tay không muốn buông buộc phải buông ra…

- Tuấn Phong….

- Tịnh Yên…..

Họ kêu tên nhau khi cả hai đều không thể nhìn thấy nhau… bàn tay cũng vì sức mạnh khủng khiếp kia mà tách lìa nhau…

Nhưng trái tim họ… mãi mãi hướng về nhau...
Bình Luận (0)
Comment