Soái Ca Là Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 5

Triệu Tử Uy ngồi trong văn phòng làm việc, cũng bị tình cảnh mâu thuẫn cách xa ở kia làm cho giật mình.

Ấy ấy, bạn đọc đừng tưởng tượng là tôi đang nói đến thần giao cách cảm, đừng nghĩ nha. Thế giới tân tiến hiện đại, một cuộc điện thoại hay một cái mail, cũng giải quyết vô số vấn đề.

Phải rồi, lúc anh đang chăm chú đánh lạch cạch lạch cạch trên máy tính, chiếc điện thoại kia rung chuông. Nhấc máy, nhận tin, và cuối cùng lái xe đến chỗ này.

Bước ra khỏi chiếc xe đắt tiền khiến nhiều người chú ý, Triệu Tử Uy đeo kính râm màu bạc, mặc kệ vài ánh mắt mê say bên ngoài.

Được chú ý nhiều, đã quen. Có thể là điêu luyện hơn ngôi sao nữa.

Bước vào một nhà hàng sang trọng được thiết kế cổ điển kiểu Pháp, ánh sáng chiếu không đủ, vừa tạo nên thần thái an tĩnh.

Thoáng thấy bóng người ngồi bên cạnh cửa sổ, áo khoác trắng đối lập với bộ váy đen, sang trọng và kiều diễm quen thuộc.

"Có chuyện gì mà gọi tôi gấp vậy?" Triệu Tử Uy ưu nhã kéo chiếc ghế ra, quý phái ngồi xuống, giọng nói là một phần lạnh băng.

Trạch Nhã Vân ngồi đối diện mỉm cười. Nhìn xuống cốc nước cam còn một nửa của mình, lại nhìn sang phía bàn trống không, tay vẫy vẫy gọi phục vụ "Cho một ly cà phê đen không đường nhé"

Triệu Tử Uy cười "Nhã Vân, đừng gọi như vậy". Cô sửng sốt "Không phải sao? Chẳng phải trước đây anh thường uống như vậy?" Đúng vậy, là cà phê đen không đường...

Triệu Tử Uy nói với phục vụ "Cho một ly cà phê cappuchino".

Ánh mắt Trạch Nhã Vân co rút... cappuchino sao? Đúng vậy, thời gian trôi, mọi thứ cũng đổi rồi.

Cô cười, nói một cách nhẹ nhàng "Tất nhiên là tôi có chuyện, mới nhờ tới anh"

"Ồ, là chuyện gì vậy?"

"Nhờ anh xử lí, một kẻ hạ nhục tôi. Cả một đời này, tôi chưa bao giờ phải nhục nhã như vậy"

Triệu Tử Uy hơi cau cau mày "Là ai, có thể khiến Trạch Nhị Tiểu Thư tức giận như vậy?"

"Dương Hạo Thiên, con trai độc nhất của tập đoàn JJ, và một con nhóc tầm thường lắm chuyện" Trạch Nhã Vân nói, hận thù ánh mắt ngày càng sâu...

Triệu Tử Uy nhấp một ngụm cà phê phục vụ vừa đưa tới, nghiền ngẫm một chút. Gia thế lớn như vậy, không trách...

"Kể một chút đi" Anh ra đề nghị

Gương mặt xinh đẹp của Nhã Vân hơi khó chịu "Nói ra, dễ dàng như vậy sao? Anh còn không hiểu, con người của tôi?"

Triệu Tử Uy không nói gì, trầm tư áp đảo.

Bên kia, lại có một không khí hòa nhã dị thường.

Bờ biển trong veo, gió mát từng cơn áp vào gương mặt dễ thương của Thiên Di. Cảm nhận được bóng râm kéo qua, nhịn không được chạy quanh bãi biển vài vòng, cuối cùng không nghĩ tới việc có thể bị An Kỳ cằn nhằn vì ướt nữa, chân từng bước chạm vào mặt nước, cảm giác mát rượi thật dễ chịu.

Mà ở trên bờ, Dương Hạo Thiên nhìn xuống cảnh này, bỗng cảm thấy trong lòng một tia ấm áp khác lạ.

Nhớ lại cảnh kì dị hồi nãy, nụ cười trên mặt tuy có quái lạ, nhưng vẫn rất đẹp...

--Đường phân cách thời gian, không gian, chủ ngữ--

"Hạo Thiên, tôi chính là bị cô ta đánh, anh phải giúp tôi xử lí"

"Hừ, giờ mới biết là tôi đánh sao? Có phải não cô có vấn đề hay không, sao có thể sỉ nhục người khác như vậy chứ?"

Cô gái nhỏ nhắn trước mặt lại ngang nhiên như vậy, khiến tôi có chút chú ý. Bộ đồ mặc vào càng khiến cô ta trẻ trung năng động, tràn đầy sức sống.

Nghe hai người đôi câu qua lại, tôi cũng hiểu được. Lại là một cuộc gây lộn nữa, còn đánh nhau tới như vậy... Nhìn đi, bên má hai người đều là năm ngón tay in hằn. Quả thật không thể tưởng tượng.

Dù sao cũng không tránh được, tôi mở miệng lạnh lùng "Rốt cuộc là như thế nào" Nói thực lạnh lùng cũng không phải bởi vì tôi thấy nó ngầu hay lạ gì... chỉ vì bản tính không thích sôi nổi.

Nhã Vân liếc nhìn, kể lại....

Cô gái nhỏ nhắn trước mặt tôi lại mở miệng luyến thắng "Hừ, cô còn dám kể cho anh ta nghe? Này anh, anh cũng nghe hết rồi, anh thấy cô ta có chỗ nào đúng? Nói cho tôi nghe"

Tôi giật mình. Cô gái này quả thực khác lạ, dám nói với tôi như vậy? Hình như cô ta không biết địa vị của tôi và Trạch Nhã Vân cao cỡ nào trong xã hội thượng lưu thì phải?

Lúc cô gái đó nói tiếp, tôi lại tưởng lầm hai chúng tôi có thần giao cách cảm "Các người cái gì địa vị cái gì quyền thế, tôi đều không quan tâm đâu. Đất nước còn có pháp luật mà, sao có thể ngang nhiên như vậy chứ?"

Tôi đưa mắt qua Nhã Vân một chút, lại vẫn thấy cô ấy mỉm cười nhìn tôi, tin tưởng...

Sự thật là, cái loại xảy ra tranh chấp này không phải là lần đầu. Mà mỗi lần như thế, tôi đều thay Nhã Vân ra nói một tiếng, quả thực không ai dám ho he gì.

Chúng tôi có thể nói là khá thân, nhiều lần giao tiếp, cũng bởi học chung từ trung học trở lên, hai công ty lại làm ăn hợp tác thuận lợi.

Bản tính của Nhã Vân ỷ lại vào tôi khá nhiều. Tôi chỉ đơn giản nghĩ, tôi có thế lực hơn, đối với một người bạn cũng nên giúp đỡ.

Có điều, nhìn tới ánh mắt kiên định cùng quả quyết của cô gái kia, bỗng chốc cảm thấy mình có hơi bao che thì phải...

Quyết định này, tôi cũng đắn đo "Nhã Vân, chuyện này cô sai rồi"

Giống như nghe thấy một việc kinh thiên động địa, Nhã Vân hướng tôi mở to mắt. Tôi không nói gì, cảm thấy mình chẳng cần giải thích.

Cô gái đó nở nụ cười "Hừ, cô nghe rồi chứ? Rõ ràng là sai, còn bắt bẻ người khắc. Cô rốt cuộc là người như thế nào vậy? Tôi nói cô biết, Song Thiên Di tôi thực sự không giàu có, cũng không xinh đẹp gì, nhưng ít nhất tôi còn biết sống như thế nào"

À, thì ra tên cô gái đó là Song Thiên Di, một cái tên đẹp.

Nhã Vân nhìn tôi "Hạo Thiên, anh thật sự là nói tôi sai sao?"

Tôi cũng bình thản trả lời "Lời tôi đã nói, ắt có suy nghĩ"

"Anh... Được lắm, anh quả thật là... Chuyện này không cần anh xan vào" Nói xong, bước tới trước mặt Thiên Di, bàn tay từ từ đưa lên không trung.

Tôi thất vậy, tiến tới bắt lấy tay Nhã Vân mà không biết vì sao "Cô tính đánh người sao?"

"Buông tôi ra, anh làm gì vậy? Sao? Tôi đánh người liên quan gì tới anh?"

Giọng nói Thiên Di lại vang lên "Hừ, cô thật quá quắt. Còn muốn đánh tôi nữa?"

Đồng thời, tôi cũng nghe Nhã Vân nói, âm lượng khá nhỏ "Anh muốn bảo vệ cô ta, không quan tâm tới tôi nữa?"

Tôi hơi đờ ra một chút, nhưng hình như mọi chuyện là vậy thật... Dương Hạo Thiên tôi thực sự, không phải che giấu cái gì "Đúng vậy"

"Anh được lắm, rất giỏi. Vì một nha đầu nhỏ mà bỏ đi tình kết giao của chúng ta? Được, tôi cho anh toại nguyện, anh sẽ phải hối hận. Bỏ ra"

Tôi thả tay Nhã Vân, thì Nhã Vân liền quay sang nói một câu với Thiên Di "Tôi sẽ trả món nợ này" Rồi bước đi khuất bóng...

Còn lại hai người, bỗng nhiên tôi thấy hơi lạ. Bản thân không luyến tiếc gì với cô bạn bao lâu nay hay sao? Hay nói, chúng tôi chưa từng nảy sinh cái gọi là tình bạn?

Tôi quyết định cứ làm như thường lệ, đi ra ngoài lấy xe tính về, thì giọng nói ấy lại vang tới "Cảm ơn anh chuyện lúc nãy"

Miễn cưỡng phá lệ một câu "Ừ"

Tôi thực sự đã lên xe, nhưng nghĩ nghĩ, lại có chút cảm giác không cam tâm. Tôi bước khỏi xe, hướng Thiên Di hỏi "Cô có muốn đi ra bãi biển chơi một lát không?"

Thiên Di có vẻ bất ngờ, suy nghĩ mấy giây rồi cười "Đi thôi"

Lúc lên xe, tôi cũng không hiểu nổi hành động này của mình.

----

"Hạo Thiên, anh nghĩ gì vậy?"

Dương Hạo Thiên chìm trong suy nghĩ, bị tiếng nói làm cho hơi tỉnh. Mắt thấy là Thiên Di, cười một cái nhẹ như gió xuân "Vài chuyện thôi"

Nói xong đứng lên "Cô chơi xong rồi? Vậy về thôi"

Hạo Thiên không ngờ, Thiên Di lại cúi đầu xuống, lắc qua lắc lại. Anh khó hiểu "Vậy tại sao lại tìm tôi?"

Gương mặt Thiên Di khẽ đỏ một xíu, sau lôi cánh tay của Hạo Thiên, kéo anh ra hướng bãi biển, cười nói "Anh cũng đi ra, cùng nghịch nước với tôi đi"

Hạo Thiên ngỡ ngàng, tròng mắt xoay chuyển, quyết định mặc kệ cô gái nhỏ này...

Mãi đến tối, Thiên Di mới về tới nhà. Không ngờ lại nhìn thấy An Kỳ

"An Kỳ, cậu ở nhà tớ đêm nay à?"

"Phải đó, cậu về muộn vậy? Đi chơi với bạn trai à?"

Thiên Di cười cười, "Tớ nói là đi dạo bờ biển cho khuây khỏa, sao cậu lại bảo như vậy?"

"Hừ, dạo biển mà lâu như vậy?"

"Ai... tớ xin lỗi xin lỗi được chưa, tại hôm nay vui quá thôi"

An Kỳ thấy Thiên Di có thành ý, cũng chấp nhận gật gật đầu.Như nhớ tới chuyện chính, cô gặng hỏi "Thiên Di này, chuyện cô gái sáng nay rốt cuộc ra sao hả? Cậu có bị cô ta làm gì nữa không đấy?"

Thiên Di thấy cô bạn thân lo lắng vì mình, cảm giác ấm áp từ trong người truyền đến, lắc đầu "Không có, cậu còn không biết tớ? Cô ta đánh tớ một cái, chẳng phải tớ cũng trả lại một cái sao?"

An Kỳ nghe vậy an tâm "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

Thiên Di nhanh chóng kể chi tiết nội dung cuộc trò chuyện, lúc nhìn lại mặt An Kỳ, đã thấy cô một vẻ mơ màng.

Thiên Di gọi "An Kỳ, cậu làm sao vậy?

An Kỳ giật mình, ngẫm nghĩ đôi chút, nghiêm túc nói "Theo kinh nghiệm tiểu thuyết gia nhìn đời chũng chạc của tớ, cô gái đó, hẳn là giống như nữ phụ trong tiểu thuyết"

"Giống như nữ phụ trong tiểu thuyết sao?" Môi Thiên Di co giật

An Kỳ gật đầu "Phải, còn cậu chính là nữ chính ngây thơ gặp được nam chính ôn nhu, được hắn bảo vệ an toàn"

Người Thiên Di co rút! QUả thực là... không biết nói sao...
Bình Luận (0)
Comment