Soái Ca Là Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 8

Sáng hôm sau:

Cô nhẹ mở từ từ đôi mắt, một không khí buổi sáng trong lành. Vội vào phòng tắm, làm vệ sinh sau đó cũng khoác cho mình bộ đồ công sở. Soạn vài tài liệu để chuẩn bị cho cuộc họp sáng nay, rồi cô cũng rời khỏi ngôi nhà...

Cô cho xe dừng trước nhà xe công ty, để chiếc xe cho chú bảo vệ cất giữ. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc, nhưng hôm nay thật lạ, cô không hề thấy bóng dáng anh đâu cả. Thật khó hiểu!!Cô cũng không nghĩ nhiều, bỏ túi sách xuống rồi cầm tập hồ sơ, đi vào phòng họp..

Mở cánh cửa phòng họp, tất cả mọi người dường như đều đi đông đủ, hình như là chỉ có mình cô thôi nha..Khẽ cúi đầu, cô ngồi vào chiếc ghế dành cho cô. Anh nhìn cô rồi cũng lên tiếng:

-Hôm nay, tôi gọi mọi người tới đây là có một chuyện quan trọng..

-Chúng ta rất được vinh dự khi đã được nhận một hợp đồng lớn..Đây là nội dung của bản hợp đồng. Mời mọi người xem..

Nói xong, anh nhẹ liếc mắt cô, ý bảo cô đưa những tập hồ sơ cho mọi người. Cô cũng nghe theo lời anh. Đưa từng tập hồ sơ cho mọi người. Ai ai cũng cầm tập hồ sơ, lật qua lật lại rồi cùng nhau bàn tán. Anh cất tiếng:

-Mọi người có ý kiến gì không?? Và tôi sẽ đưa hợp đồng này cho cô Song Thiên Di và cũng chính là thư ký của tôi..

Cái gì chứ??Tại sao lại là cô hả??Anh có bị điên không??Cô cố gắng nặn ra một nụ cười không mấy thiện cảm.Tất cả mọi người cùng nhau gật đầu, vẻ ý hài lòng anh cũng không nói nhiều, đứng dậy nói:

-Vậy, cuộc họp đến đây là kết thúc, mọi người có thể làm việc rồi.

Mọi người rời khỏi phòng, chỉ còn cô, anh và Nhã Vân. Có vẻ như là vẻ mặt của Nhã Vân không mấy thích thú, mang trong lòng một cỗ máy tức giận. Cô ta đi bên cạnh anh, nũng nịu nói:

-Tại sao anh lại cho con nhỏ này chứ...Bình thường anh vẫn cho em làm các hợp đồng lớn mà..

Anh không nói gì, hất tay ra rồi đi vào phòng. Làm cho Nhã Vân tức điên, cô thì ở đằng sau đang rất cực khổ, cố gắng nhịn cười. Bị Nhã Vân thấy, cô ta tức giận nói:

-Cô sẽ phải hối hận. Cứ chờ đó!!

Cô ta nói xong rồi rời khỏi phòng, cô cũng nhanh chân chạy về phòng. Vừa bước vào phòng, anh nói:

-Cô phải làm ngay cho tôi nội dung hợp đồng để mai giám đốc công ty qua đây đó. Lo mà làm cho tốt..

Cái gì vậy?Mới đó mà, mai họ tới rồi làm sao mà cô làm kịp được chứ. Cô cười khổ nói:

-Làm sao mà làm kịp được, anh có thể cho tôi ít thời gian được không vậy..

-Không được, nếu muốn kịp thì làm ngay bây giờ đi..

Cô khóc thầm trong lòng, đi tới bên bàn làm việc, bắt đầu công việc của mình. Vậy là hôm nay cô phải tăng ca rồi...

--- ------ ------ --------

Cả thành phố đã ngả về đêm, tất cả mọi người đều ra về, chỉ còn lại một mình cô. Cô cố gắng bỏ qua cơn buồn ngủ của mình, cô đành chạy ra ngoài, mua mấy ly cà phê, uống cho tỉnh ngủ.

--- ------ ----2h sáng---- ------

Cô vui mừng, lưu văn bản rồi đi in ra, vậy là xong, cô đã làm xong bản hợp đồng. Cô vì quá buồn ngủ mà thiếp đi, nhưng trên bàn của cô, biết bao nhiêu ly cà phê đã bị cô uống sạch.

Bỗng một bóng cô gái, nở một nụ cười hiểm, đi tới bên tập hồ sơ. Cầm theo một tập hồ sơ giống hệt hồ sơ của cô, rồi cầm tập hồ sơ của mình đặt trên bàn, còn tập hồ sơ thật thì đem về.

--- ------ ------ ------

Cô hờ hờ mở đôi mắt của mình, tất cả mọi người đều đã đi làm. Cô dụi dụi đôi mắt, ngồi dậy rồi cầm tập hồ sơ đi vào phòng. Cô mệt mỏi nói:

-Đây!!Tập hồ sơ đây...

Anh hài lòng, cầm tập hồ sơ rồi ra ngoài đi gặp đối tác. Cô cũng chẳng biết làm gì, đi ra ngoài lót dạ.

--- ------ ------ -------

Anh lên xe công ty rồi dừng trước cổng của một nhà hàng. Anh đi vào nơi tiếp tân, đặt bàn, rồi hài lòng đi lại chiếc bàn cạnh cửa sổ...

"Ting", cánh cửa nhà hàng một lần nữa mở ra, một người đàn ông trạc tuổi 50. Loay hoay một chút thì liền thấy anh, vui vẻ đi tới.

Giọng hiền hòa:

-Tới sớm thế sao??

Lạnh lùng nhìn ông, không nói gì đặt tập hồ sơ lên bàn, nói:

-Đọc đi...

Ông ta cầm tập hồ sơ, vừa mở vài trang, bên trong là một đống giấy nháp, sự tức giận liền hiện lên mặt, ném tập hồ sơ lên bàn, quát:

-Xem đây là cái gì hả??Các người chơi tôi sao??Hủy hợp đồng...

Nói xong, ông ta bỏ về. Anh khó hiểu cầm tập hồ sơ lên, cái này là cái gì chứ. Anh cũng rất tức giận, lên xe bỏ về công ty. Cô đang ngồi trên bàn làm việc đánh máy tính. Bỗng rầm một phát, cánh cửa phòng bị mở toang, cô hơi giật mình chạy tới hỏi:

-Có chuyện gì sao??

Anh ném tập hồ sơ lên bàn, tức giận bảo:

-Cô xem đi..

Cầm tập hồ sơ lên, lật được vài trang, cô khẽ đứng. Chạy tới bên anh, giải thích:

-Không thể nào, rõ ràng hôm qua tôi đã làm rất đàng hoàng mà, tại sao...tại sao bây giờ lại thành đống nháp...

-Cô còn hỏi tôi sao??Cô làm mà hỏi tôi hả??

-Tôi..tôi...tôi không làm mà..

Tất cả mọi người tập trung lại, quay quanh phòng tổng giám đốc, Nhã Vân cười hiểm, vẻ thích thú rồi nhanh chóng thay bằng bộ mặt đáng thương, chen vào nói:

-Anh à!!Em nghĩ là không phải do lỗi của Thiên Di đâu, chắc cô ấy mệt quá, hay là bận gì đó, không muốn làm nên làm vậy thôi, anh hãy tha cho cô ấy đi..

Cái gì thế hả??Cô nói vậy cũng như không??Chẳng phải cũng đang đổ tội cho tôi sao. Anh ta cầm một tờ giấy ném trước mặt cô:

-Cô chính thức bị đuổi việc..

Đó chẳng phải là sự sỉ nhục lớn hay sao??Được thôi. Cô cố gắng kiềm chế nói:

-Không cần anh đuổi...Tôi chính thức nghỉ việc, tôi không thể làm trong cái công ty vô lý như thế này, không tìm hiểu lý do đã vội kết luận. Được lắm!!Các người nghĩ các người hay ho lắm sao hả??Cũng chẳng bằng một góc của người khác đâu..Các người là những kẻ vô liêm sỉ, bỉ ổi..

Cô tức giận, ném tập hồ sơ xuống đất, rồi bỏ ra ngoài....
Bình Luận (0)
Comment