7 h sáng chủ nhật:
– Trời ơi là trời, tại sao mình lại quên bảo ông già gửi tiền cho
mình vậy nè trời, điện thoại thì hết tiền, cháy túi, đồ ăn cũng hết là
sao, tèo mi quai ( tell me why) – Nó vò đầu bứt tóc, khóc không ra nước mắt than vãn.
– Thôi thì đi xung quanh tìm đại 1 công việc nào đó vậy, mong là
người ta nhận cái đứa dốt tiếng anh như mình…. và công việc nó làm là
giao báo, đơn giản dễ làm, khi giao đủ số báo thì sẽ được nhận tiền,
không cần phải nói nhiều, chỉ cần có sức khỏe đủ để chạy xe đạp quanh
khu phố cùng với cái bản đồ là xong
Khi nó đến trước cửa nhà họ Lê, như thường lệ nó đặt báo trước cửa
rồi bấm chuông, nhưng khi chưa kịp bấm chuông thì bác quản gia không
biết từ đâu xuất hiện lôi nó vào nhà.
– Này ông kia làm cái gì thế hả – Do quá khó chịu nên nó đã nói bằng tiếng việt ông ta không hiểu thì cung mặc xác ông ta.
– Xem như tôi van xin cô đó, hãy làm người giúp việc cho căn nhà này
chỉ một ngày thôi, nếu cô không làm thì tất cả chúng tôi sẽ bị đuổi việc đấy
– Đúng vậy đấy!!! – Và cũng không biết 1 đám người hầu từ đâu xuất hiện nhìn nó với ánh mắt cún con.
– Nhưng tôi còn phải giao báo – Nó phân vân vì chỉ cần gia báo cho nhà này nữa là nó có thể nhận tiền để ăn xã láng rồi.
– Tôi sẽ cho cô số tiền gấp 5 lần số tiền giao báo của cô -Ông quản gia sốt sắn nói.
– Được thôi – Nó đồng ý ngay tắp lự, trông nó bây giờ chả khác gì một đứa hám tiền cả, nhưng biết sao được, thay vì chỉ được ăn có một, nó
được ăn gắp năm lần…
– Nhiệm vụ của cô là hút bụi và lao cầu thang – Khi xong việc cô sẽ
được lãnh tiền – Ông quản gia sốt sắn nói, thật ra thuê nó chỉ là bất
đắc dĩ, người hầu trong nhà này ai cũng đã bận việc hết rồi không thể
nào làm công việc mà cạu chủ giao được, còn người hầu khác thì đang
trong quá trình vận chuyển phải mất 2 – 3 h đồng hồ mới đến được đây. Nó không nói gì thêm nữa bước thẳng đến chổ cái mái hút bụi và bật công
tắc, sau đó là vừa cầm máy vừa nhảy chân sáo…
– Tắt cái máy đó ngay cho tôi!!! – Giọng nói lạnh lùng đến quen
thuộc vang lên, và chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là ”
hắn ” cái tên mặt lạnh đí nóng, ác ma hắc dịch, kẻ dù chỉ gặp mới hai
lần mà nó không thể nào quên được… Nhưng thật ra hắn nhìn trong cũng rất là quen thuộc, hình như nó đã gặp ở đâu thì phải
– Này, TÔI BẢO LÀ CÔ TẮT CÁI MÁY ĐÓ NGAY – Hắn gằng từng chữ nheo mày khó chịu, mắt thì vẫn không rời khỏi tờ báo đang đọc dở
– Vậy tôi phải hút bụi bằng gì – Nó cũng khó chịu nheo mày nhìn hắn.
– Quét( bằng chổi)
– Được rồi, quét thì quét, sở dĩ nó ngoan ngoan như vậy vốn là vì mục đích lớn của mình… phải, thức ăn, vì một bàn thức ăn lớn mà nhịn nhục
vài lần cũng chả sao.
– Hây…. ya cuối cùng mình cũng đã làm xong – Nó vui mừng sau khi nó đã quét xong cái sàn nhà rộng 700 mét vuông.
– Đừng vội mừng, những hạt bụi ở trên cầu thang đang chờ cô đó – Nói xong hắn liền chỉ tay về phía cầu thang có những nấc thang dài vô tận
như có thể chạm đến trời xanh.
– Trời ạ,sao cái cầu thang này cao thế, thiếu gia cậu là quỷ à, sao ác vậy – Nó than vãn.
– Ờ quên nữa, cô phải dọn cái cầu thang trong vòng 1 tiếng nữa hoặc
là cô sẽ bị đuổi – Sau khi nghe nó gọi cậu là quỷ cậu càng thích thú ra
lệnh nhiều hơn.
– Dạaaaaaaaaa – tiếng dạ mệt mỏi của nó.
Trong khi đang lau cầu thang nó cũng không quên lầm bầm chửi hắn, hắn mặc dù nghe hết tất cả những gì nó nói nhưng vẫn giả vờ không nghe, nếu như bình thường 1 người hầu nào đó dám nói xấu hắn thì sẽ lập tức cuốn
gói, nhưng còn nó thì hắn lại có cảm giác rất lạ cảm giác quen thuộc đến lạ thường và khi có nó ở bên cạnh thì trong lòng hắn đã không còn cảm
giác trống trải nữa, khiến cho hắn muốn giữ nó ở bên cạnh, khi hắn bỏ tờ báo xuống lén nhìn cô gái có giọng nói quen thuộc thì hắn liền nhếch
môi lên tạo thành một nụ cười gian tà khiến cho nó lạnh sống lưng:
– À, thì ra là người bạn cũ, cô làm gì ở đây thế bộ gia đình cô ngược đãi cô lắm hả, còn là học sinh lại đi làm ô sin, thật đáng thương – hắn nói với khuôn mặt buồn tỏ chút thương hại khiến cho nó tức điên.
-Xin lỗi anh nha, gia đình tôi rất tốt với tôi tôi làm công việc này vì thấy thích thôi, có ý kiến gì không – nó đáp lại
– Nếu không tại gia đình thì, thì chỉ có thể là do cô thích tôi nên
mới tìm cách tiếp cận tôi bằng cách làm ô sin thôi- hắn nở một nụ cười
gian tà hơn
– Thích….thích cái đầu anh, tôi vô đây là vì muốn làm ô sin cho biết
với người ta thôi – Do hắn đánh trúng tim đen nên nó cũng chẳng tìm được lý do nào cãi lại.
– Được thôi, nếu cô thích làm ô sin như vậy thì tôi sẽ cho cô làm,
còn bây giờ thì lên phòng tôi – Hắn nhàn nhạt nói cũng không quên kéo nó theo.
– Này, này anh kéo tôi lên làm phòng anh làm gì – Vừa nói nó vừa cố gắng gỡ bàn tay to lớn của hắn.
– Để cô hầu hạ tôi – Nói rồi hắn mở cửa quăng nó lên giường rồi cởi áo ra.
– Này, này anh đang làm gì vậy hả – Nó đỏ mặt quay đi chổ khác
– Đi tắm – Hắn từ từ tiến lại gần nó. Về phía nó thì nhận thấy nguy hiểm lập tức đẩy hắn ra xa
– Này anh muốn tôi làm gì trong phòng của anh vậy hả, ý tôi làm ô sin không phải theo nghĩa này
– Thì tôi muốn cô dọn dẹp phòng cho tôi, tại cô tự nghĩ theo nghĩa khác thôi – Hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội
– Vậy cậu còn không mau đi tắm đi, để tôi mới có thể dọn phòng cho cậu – Nó nói nhưng vẫn không chịu nhìn về phía hắn.
– Được rồi tôi tắm đây, cô phải dọn sạch sẽ căn phòng của tôi đó, nếu còn 1 hạt bụi thì cô biết hậu quả rồi đấy – Nhìn thấy khuôn mặt của nó
lúc xấu hổ khiến hắn không thể nhịn cười, dù hắn rất muốn tỏ ra lạnh
lùng nhưng trước mặt cô gái này, trái tim hắn không cho phép làm điều
đó.
Khi hắn vào nhà tắm thì nó liền tận dụng cơ hội để trốn đi, nhiệm vụ
của nó chỉ là quét cầu thang và hút bụ thôi, không rãnh để dọn phòng
dùm hắn, khi nó định bước đến cửa thì hình dáng của cậu bé ở trong tấm
hình trên chiếc bàn học đã khiến nó phải dừng bước… là Mít, cậu ta đang ở đây, ngay trông căn nhà này… nhưng gấm ảnh đó có gì rất lạ, rõ ràng đây là bức ảnh nó chụp cùng hắn nhưng sao bên trong bức ảnh lại là cô gái
khác… không phải nó, cảm thấy kì lạ, nó lập tức lấy đi bức ảnh trên bàn
và chạy đi tìm quản gia hỏi:
– Ông có biết, người trong bức ảnh này là ai không, và hiện giờ cậu
ta đang ở đâu vậy – Nó chỉ vào hắn mong muốn được gặp hắn của nó đang
lớn dần.
– Đây là Đại thiếu gia, người vừa ngồi vừa đọc báo ở đây, cách đây
vài phút – Nghe như sét đánh ngang tai, nó hoàn toàn đứng hình khi biết ” Hắn ” chính là người bạn cũ mà nó tìm kiếm.
– Vậy còn người đứng cạnh cậu ta? – Nó nín thở chờ câu trả lời của ông quản gia.
– Người đó là tiểu thư Mai Thanh, con của chủ tịch Lâm, cũng là hôn
thê của cậu chủ, hai người họ quả là xứng đôi ngay từ nhỏ đã là thanh
mai trúc mã – Quản gia nói với giọng tỏ vẻ rất vừa ý với cặp đôi này,
còn nó thì tức giận đến mức muốn xé nát tấm hình này ra, nhưng bản thân
nó không cho phép, Mít là của nó, bất cứ ai cũng không được giành, kể cả ” cô ta “. Với tâm trạng hỗn loạn nó cầm tiền lương rồi đi thẳng đến 1
quán ăn gần đó, gọi hết tất cả các món ra…. rồi ăn, gì chứ, nó dù khó
chịu nhưng vẫn phải ăn thôi, nó là người mà, không ăn sao sống nổi trời
!.
– Trong lúc nó ăn thì vô tình đã nhìn thấy bóng hình khá là quen thuộc, là Lê Hoàng Phong, em trai của hắn….