Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành coi như đây là lần cuối cùng ở bên cạnh Lục Tư Nghiên.
Nghi thức tạm biệt vẫn rất đầy đủ.
Buổi sáng, Giang Nhược Kiều đã dậy từ rất sớm, đến chỗ nhà trọ của Lục Dĩ Thành. Anh cũng dậy từ lâu, nấu xong bữa sáng cho cả nhà ba người. Đợi Lục Tư Nghiên tỉnh dậy, cả nhà ba người họ ngồi trước bàn ăn tận hưởng khoảng thời gian ăn sáng cùng nhau. Sau khi ăn xong, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên đến trường mẫu giáo. Đối với cậu bé thì đây đúng là cuộc sống như thần tiên. Tại sao phải thêm một chữ ‘như’ vào? Bởi vì cậu cảm thấy thần tiên chắc là không cần phải học, nếu ba mẹ đồng ý cho cậu thỉnh thoảng đi học thì đó mới là thần tiên thật sự.
Sau khi tan học, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cùng đi đón cậu nhóc.
Mỗi lần trước khi Giang Nhược Kiều rời đi đều sẽ ôm chặt Lục Tư Nghiên, không đành lòng tạm biệt cậu bé: “Bé con, tuy con mới ở bên cạnh mẹ tám tháng, nhưng mong con hãy tin rằng con đối với mẹ là điều vô cùng vô cùng quan trọng. Mẹ thật sự rất yêu con.”
Trước giờ mẹ chưa từng dễ dàng nói ra câu yêu ai đó với người khác.
Cho dù là với ba của con, mẹ vẫn cảm thấy tình cảm mình dành cho ba chưa tiến đến bước gọi là ‘yêu’.
Đối với mẹ, việc con đến đây là một cuộc gặp gỡ bất ngờ, khiến mẹ biết được, hoá ra mẹ có thể dành tình cảm sâu đậm cho một người chỉ mới quen biết được tám tháng như vậy.
Lục Tư Nghiên cũng ôm chặt lấy Giang Nhược Kiều: “Mẹ, con cũng yêu mẹ!”
Đợi cô bịn rịn rời đi, Lục Dĩ Thành đọc truyện tranh cho Lục Tư Nghiên nghe.
Sau khi đọc xong, anh sẽ dịu dàng xoa mái tóc xoăn của cậu, nói với giọng ấm áp: “Nếu con trở về bên kia thì cũng phải nghe lời ba mẹ bên đó nhé, thành tích học tập là cái thứ hai, cái quan trọng nhất là phải lớn lên khỏe mạnh, trở thành một người chính trực và nhân hậu.”
Nửa tháng sau, Lục Tư Nghiên vẫn chưa rời đi.
Một tháng sau, cậu nhóc vẫn còn ở đây.
Giang Nhược Kiều: “...”
Không biết là nên vui mừng hay nên thở phào.
Một tháng qua cô thật sự rất mệt, nỗi đau phải thức dậy lúc sáu giờ sáng mỗi ngày ai hiểu thấu? Ai hiểu cho cô?
Ngay cả bạn chung phòng cũng phải hỏi thăm sáng nào cô cũng dậy sớm làm gì?
Vân Giai còn lén hỏi riêng cô: “Tuy tớ cảm thấy hơi vô lý nhưng tớ vẫn muốn hỏi, lẽ nào cậu có hai người bạn trai ư?”
Giang Nhược Kiều: “?”
“Cậu xem đi, khoảng thời gian này cậu còn dậy sớm hơn cả gà, ngủ trễ hơn cả chó nữa, rất dễ làm cho người ta nghi ngờ đấy.” Đương nhiên là Vân Giai đang nói đùa.
Khoảng thời gian này Giang Nhược Kiều bị thiếu ngủ trầm trọng. Cô đang đắp mặt nạ, hạ thấp giọng nói: “Cậu rất muốn biết hả?”
Vân Giai gật đầu như giã tỏi: “Nói đi, cậu nói tớ nghe đi, tớ tuyệt đối sẽ không nói cho người khác nghe đâu.”
Giang Nhược Kiều: ‘Tin cậu mới lạ.’
Nói cho Vân Giai nghe, cô ấy sẽ nói cho Lạc Văn và Cao Tĩnh Tĩnh. Tóm lại, mấy người bạn chung phòng họ gần như không có bí mật với nhau.
Đương nhiên cũng chỉ là “gần như” thôi.
Nếu Tư Nghiên ở lại nơi này mãi, cô và Lục Dĩ Thành chắc chắn sẽ nói thật với người thân và bạn bè. Nhưng bây giờ tình trạng của Tư Nghiên khiến người khác không mấy yên tâm, thế nên không cần phải cho người khác biết giữa lúc quan trọng này.
Giang Nhược Kiều ngoắc ngón tay trỏ với Vân Giai.
Cô ấy tới gần.
Cô cố tình nói với Vân Giai bằng chất giọng nũng nịu và uốn éo: “Hết cách rồi. Lục Dĩ Thành nhà tớ cứ muốn xuống bếp mỗi sáng để làm bữa sáng cho tớ cơ. Cậu nhìn nè, anh ấy còn hỏi tớ ngày mai ăn mỳ bò không này. Nếu ăn thì bây giờ anh ấy đi chợ mua thịt bò về rồi hầm ngay.”
Vân Giai: Con mẹ nó…
Phải đánh chết cái con người khoe khoang tình yêu này mới được!
Vân Giai nhìn cô bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Bạn học Giang Nhược Kiều, có thể tớ là chó, một chú chó đáng bị ngược, nhưng cậu làm người ai làm thế?”
Thời gian quả thật là liều thuốc hiệu quả nhất.
Mỗi ngày chào tạm biệt, mỗi ngày đều xem như ngày cuối cùng, hình như cả Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều thản nhiên tiếp nhận sự thật rằng đứa nhỏ này sẽ rời khỏi họ. Lục Tư Nghiên có lẽ cũng phát giác được, thỉnh thoảng sẽ lén hỏi cô: “Mẹ, con phải trở về rồi à?”
Đứa nhỏ hơn năm tuổi này rất thông minh.
Đương nhiên cậu nhóc biết ba mẹ đã trở nên trẻ trung rồi, cũng biết có nhiều điều bất thường. Cậu nhóc nhớ rõ ngày đầu tiên gặp gỡ ba mẹ và tình yêu họ dành cho cậu. Song, trước giờ cậu chưa từng có cảm giác sợ hãi, vì ba mẹ luôn ở bên cạnh mình.
Giang Nhược Kiều gật đầu, lại lắc đầu: “Mẹ cũng không rõ lắm, nhưng chắc là như vậy.”
Cô khựng lại: “Con có sợ không?”
Lục Tư Nghiên đáp: “Con sợ. Nhưng đằng nào thì con cũng chắc chắn sẽ ở bên cạnh ba mẹ mà.”
Giang Nhược Kiều: “Con nói như vậy làm mẹ hơi ghen tị đấy.”
Cô giơ ngón út để chỉ mức độ: “Chỉ một chút xíu thế này thôi.”
“Vậy nếu con trở về.” Lục Tư Nghiên hỏi: “Mẹ hỏi con đã xảy ra chuyện gì, con có phải nói hết không?”
Giang Nhược Kiều cười: “Đương nhiên phải nói rồi. À quên mất, nếu con trở về thì lúc về Thư Hương Uyển, con chuyển lời giúp mẹ câu này được không?”
“Chuyển lời với ai vậy ạ?” Lục Tư Nghiên hỏi.
“Với ‘mẹ’ nè.”
Lục Tư Nghiên: “?”
Trong cái đầu bé xíu có rất nhiều dấu chấm hỏi: “Chuyển lời cho ‘mẹ’ ư, mẹ muốn nói chuyện với chính mình à?”
Giang Nhược Kiều bật cười rồi ôm lấy cậu nhóc: “Ừ, cũng có thể nói như vậy, nói với bản thân mẹ, con giúp chuyển lời giúp mẹ nhé.”
Lục Tư Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Câu gì vậy ạ?”
“Nói...” Giang Nhược Kiều khựng lại, vẻ mặt dịu dàng: “Nói là…cảm ơn cô ấy.”
Cảm ơn cô ấy đã phấn chấn trở lại.
Cảm ơn cô ấy không gục ngã.
Cảm ơn cô ấy.
Lục Tư Nghiên rời đi vào ngày cuối xuân đầu hè.
Lúc đó, họ đã tạm biệt nhau trước hai tháng nhưng khi ngày ấy thật sự đến, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều vẫn cảm thấy đau đớn như bầu trời sụp đổ.
Lục Dĩ Thành nhìn camera, Lục Tư Nghiên đang ngủ thì tự dưng biến mất. Đêm trước đó, họ cũng đã tạm biệt nhau thật tử tế, anh còn hôn và chúc cậu nhóc ngủ ngon, hai ba con ngủ chung giường. Vậy mà khi Lục Dĩ Thành tỉnh giấc, trên giường chỉ còn một mình anh. Lúc đó, anh cảm thấy rất hụt hẫng, nhưng vẫn bò dậy, lục tung mọi ngóc ngách trong nhà. Anh không thay đồ ngủ và dép lê, đi tìm trên hành lang, còn xuống lầu tìm một vòng nữa.
Trong nhà trống trơn.
Anh về nhà, chỉnh camera trong phòng. Mấy tháng trước, anh đã cho lắp đặt chiếc camera này.
Quả nhiên, lúc hơn bốn giờ sáng, chỉ trong vòng một giây, Tư Nghiên đã biến mất.
Lục Dĩ Thành ngồi ngây ngốc tại chỗ, quên mất phải làm bữa sáng, còn Giang Nhược Kiều thì vẫn vui vẻ đến gõ cửa. Sau khi gõ cửa, mặt mày cô hớn hở: “Heo con mau dậy đi, hôm nay thật may mắn, vậy mà không ai xếp hàng ở cửa hàng bánh bao Tứ Quý Hương, mẹ đã mua màn thầu…”
Cô còn chưa nói hết câu thì đã để ý thấy Lục Dĩ Thành vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, cùng với đó là vẻ thất vọng trên gương mặt anh.
Vẻ mặt dần trở nên cứng đờ, cô chật vật mãi mới lên tiếng hỏi: “Tư Nghiên đâu?”
Hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt đã tuôn rơi.
Lục Dĩ Thành vươn tay ôm cô vào lòng, anh gắng gượng kìm nén, nhưng nghe tiếng thút thít của cô, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Dường như Sự rời đi của Lục Tư Nghiên đã tước mất một nửa linh hồn trong Giang Nhược Kiều.
Tinh thần của hai người sa sút trong một khoảng thời gian rất dài. Họ nhìn con rùa nhỏ Lục Tư Nghiên để lại trên tường mà đau buồn, nhìn những đứa trẻ khác cũng thấy đau buồn. Lúc đi ngang qua cửa hàng lego, họ cũng sẽ đi vào mua vài món đồ chơi. Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành trong quá khứ đều là người có ý chí mạnh mẽ, khi hè đến, hai người cùng ra ngoài cho phấn chấn tinh thần. Sau khi Lục Tư Nghiên đi khỏi đây, Lục Dĩ Thành tìm thấy chiếc đồng hồ trong tủ quần áo, trong đồng hồ chẳng có tấm ảnh nào.
Cậu nhóc mang đồng hồ rời đi, thế giới này lại xuất hiện một chiếc đồng hồ khác.
Lục Dĩ Thành an ủi Giang Nhược Kiều: “Như vậy có nghĩa là thằng bé thật sự trở về rồi.”
Giang Nhược Kiều có chút sợ hãi: “Có thật không? Em sợ thằng bé lại đến mốc thời gian khác. Em lo lắm.”
Cũng không có phương tiện liên lạc nào.
Để cô biết bây giờ Tư Nghiên sống tốt cũng được.
Sợ giống như bây giờ, nhìn thấy là tốt lắm rồi, nhưng vẫn thấy phập phồng lo sợ.
Tư Nghiên thật sự đã trở về tương lai rồi ư?
Lục Dĩ Thành an ủi cô: “Có thể.”
Giang Nhược Kiều hỏi: “Nếu vậy thì sao?”
“Tuy anh cảm thấy khả năng này sẽ xảy ra, nhưng…” Lục Dĩ Thành nhìn cô: “Nhưng anh tin dù thằng bé đi tới mốc thời gian khác, chắc chắn cũng sẽ tìm chúng ta. Mà chúng ta ở mốc thời gian nào cũng đều sẽ bảo vệ thằng bé.”
Họ cũng coi như tìm niềm vui trong đau khổ, nghĩ ra đủ mọi khả năng khác nhau và những khả năng tiếp sau đó.
Như thể cách nghĩ này sẽ làm lòng dễ chịu đi nhiều.
Giang Nhược Kiều nói: “Nên xuyên qua lúc em lên cấp ba rồi, vì khi đó em chỉ muốn tập trung học hành…”
Lục Dĩ Thành cũng gật đầu: “Rất có lý, xuyên qua sau khi chúng ta trưởng thành là tốt nhất.”
Nếu thật sự xuyên qua thời cấp ba của anh thì anh vẫn chịu đựng được.
Nói ra cũng trùng hợp, đêm nay họ vừa bàn đến mọi khả năng khác nhau, Giang Nhược Kiều lại nằm mơ.
Mơ thấy… Thư Hương Uyển.
Thì ra Thư Hương Uyển trông như thế này, chính là nhà của cô và anh.
Là nhà của họ.
Nó khá nhỏ, cô có phòng để quần áo của mình, trong phòng có hoa hồng giấy đã được gấp xong, trông có vẻ cô rất trân trọng. Lục Dĩ Thành kia cũng có phòng sách riêng. Căn nhà của hai người được bày trí rất ấm cúng, trong phòng khách có một bức tường giống bức tường kia, có hình vẽ nguệch ngoạc ngẫu hứng của Lục Tư Nghiên, ánh sáng rực rỡ và cây xanh tươi mát.
Giang Nhược Kiều và cả Lục Dĩ Thành kia đều nhìn cô.
Cô thoải mái, nhàn nhã đi tham quan ngôi nhà.
Khi tới phòng của Lục Tư Nghiên, trên bàn sách có một bức tranh rất to. Trên bức vẽ gần nhất có vẽ một hình ảnh rất kỳ lạ.
Trong tranh có bốn người lớn và một đứa nhỏ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đứa nhỏ với mấy cọng tóc xoăn chắc chắn là Lục Tư Nghiên.
Vậy thì bốn người lớn thì sao?
Cô tập trung nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ là cô với Giang Nhược Kiều khác, và Lục Dĩ Thành với Lục Dĩ Thành kia.
Góc dưới bức tranh có người dùng bút chì viết một lời phê bình: [Ba sao cho kỹ năng vẽ, mười sao cho việc hàm ý. Một bí ẩn chưa có lời giải, tại sao dưới ngòi bút của con trai, tôi của tuổi hai mươi, tôi của tuổi ba mươi hai đều xinh xắn quá vậy? Thằng bé muốn ăn đòn sao?]
Phía dưới rõ ràng có một nét chữ của người khác, đáp lại lời bình phía trên: [Tôi cũng có một nỗi lo, tại sao thằng bé chỉ vẽ cho người này mấy cọng tóc, điều đó sẽ khiến tôi ở tuổi hai mươi hiểu lầm tôi ở tuổi ba mươi hai bị trọc thì sao? Rất muốn nói cho tôi của tuổi hai mươi biết, cứ yên tâm, tuy cũng là thú nhưng không phải con thú trọc đầu đâu, đừng hiểu lầm.]
Cuối cùng, Giang Nhược Kiều tỉnh mộng mà vẫn còn cười.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là đây là một mối quan hệ khó hiểu, cô biết Tư Nghiên của mình đã trở về, trở về bên cạnh mình ở một thế giới khác và thằng bé vẫn là đứa nhỏ biết yêu thương ba mẹ.