Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 90

Sau khi Giang Nhược Kiều và bà ngoại uống canh xong, Lục Dĩ Thành đi ra khỏi phòng rửa chén.
 
Giang Nhược Kiều cũng thu dọn rác, chuẩn bị ra ngoài vứt.
 
Bà ngoại là người sạch sẽ nên cô hy vọng bà sẽ cảm thấy thoải mái nhất trong thời gian ở bệnh viện. Sau khi vứt rác xong, cô đang định về phòng, vừa xoay người thì đã trông thấy Tưởng Diên, anh ta đang đứng dựa vào tường, có thể là đang đợi cô.
 
Lúc đầu, Giang Nhược Kiều hơi khó hiểu nhưng khi cô nghĩ đến việc hôm nay mình gặp Lâm Khả Tinh thì cũng thấy bình thường lại.
 
Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên đã cắt đứt tình bạn, với tính cách của Lục Dĩ Thành, anh không thể nào nói với người khác biết việc bà cô nhập viện.
 
Như vậy chỉ có thể là Lâm Khả Tinh.
 
Cô rất khó hiểu, rốt cuộc Lâm Khả Tinh muốn làm gì?
 
Không phải Lâm Khả Tinh thích Tưởng Diên sao? Hiện tại, Tưởng Diên đã độc thân, thích thì cứ tiến lên, sao bây giờ Lâm Khả Tinh lại có ý muốn tái hợp cô với anh ta? Thật kỳ lạ! Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.
 
Tưởng Diên lười biếng dựa vào tường, khi nhìn thấy cô đi tới, anh ta lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
 
Anh ta đi đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi anh đi một vòng thì thấy em, bà ngoại em bị bệnh phải không?” Anh ta dừng lại một chút, bất giác giải thích: “Lúc trước em có đăng ảnh chụp chung với ông bà ngoại trên dòng thời gian nên anh vẫn nhớ.”
 
Trên mặt Giang Nhược Kiều cũng không có biểu cảm gì.
 
Tưởng Diên nói: “Anh có mua một giỏ trái cây gửi ở bàn y tá, y tá sẽ gửi lại sau.” Nếu không phải ở trong bệnh viện, nếu là ở một nơi khác, nếu không phải bà ngoại ở trong phòng bệnh cách đây không xa, chắc chắn Giang Nhược Kiều sẽ bảo Tưởng Diên cút xa nhất có thể. Thật khó để cô không nghĩ tới việc  liệu những chuyện xảy ra trong mơ có liên quan đến anh ta hay không. Chắc hẳn những chuyện này có liên quan với nhau, dù sao đó cũng là thế giới tiểu thuyết. Mà anh ta và Lâm Khả Tinh chính là nam nữ chính. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Cô quá mệt mỏi, lúc nào cơ thể và tinh thần cũng căng thẳng.
 
Tưởng Diên mím môi, anh ta không thể chịu nổi vẻ mặt và ánh mắt của cô khi nhìn mình.
 
Rõ ràng, lúc trước anh ta là người mà cô dựa dẫm nhiều nhất. Rõ ràng, khi chuyện đó xảy ra, anh ta nên là người ở bên cạnh cô.
 
Tưởng Diên suy nghĩ một lúc, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô: “Đây là tiền tiết kiệm của anh cũng không nhiều lắm, em cầm trước đi, còn lại anh sẽ nghĩ cách, mật khẩu là sinh nhật của em.”
 
Giang Nhược Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh ta.
 
Cô không nhìn vào tấm thẻ.
 
Tưởng Diên thấy cô không nhận, vẻ mặt căng thẳng, suýt chút nữa anh ta đã thốt lên: “Tại sao em không nhận?”
 

“Đó là tấm lòng của anh.” Tưởng Diên nói: “Em nhận đi, bà ngoại của em nhất định phải phẫu thuật sẽ rất tốn kém, anh biết số tiền này không nhiều, để anh nghĩ cách khác…”
 
Giang Nhược Kiều nghe không nổi nữa: “Tôi có quan hệ gì với anh hả? Sao phải nhận tiền của anh? Tưởng Diên chúng ta đã chia tay rồi. Anh có biết chia tay nghĩa là gì không?”
 
Có nghĩa là trong cuộc sống này không có bất kỳ quan hệ gì nữa, là trong tương lai khi cả hai gặp lại nhau trên đường cũng sẽ coi đối phương không tồn tại.
 
Tại sao anh ta vẫn quấy rầy cô hết lần này đến lần khác?
 
Tưởng Diên sững sờ, anh ta không biết mình có nói gì sai không. Nhưng anh ta có lòng tốt, bình thường tình huống thế này không phải sẽ cần tiền ư? Chẳng lẽ nhận tiền của anh ta khó chịu thế cơ à? Giang Nhược Kiều có sự hiểu biết sâu sắc hơn, cho dù khi không có Tư Nghiên, hay mẹ Tưởng Diên không có tâm tư này, kể cả không có Lâm Khả Tinh, cô và anh ta đã định sẵn chỉ có một đoạn tình cảm, mà kết cục của mối tình này là chia tay.
 
Cô rất nhạy cảm, những cảm xúc nhạy cảm đó được bao bọc rất kỹ. Cô không khao khát ai đó có thể hiểu mình và ôm mình, nhưng nếu một ngày nào đó có một người như vậy, cô hy vọng người đó sẽ hiểu cô.
 
“Ai nói cho anh bà ngoại tôi ở đây?” Giang Nhược Kiều lớn giọng: “Có phải Lâm Khả Tinh không? Các người làm ơn đừng có để ý đến tôi, hai người luôn tự cho là đúng, sự chú ý này khiến tôi rất khó chịu! Tưởng Diên, anh đừng khiến tôi cảm thấy điều xui xẻo nhất trong cuộc đời tôi là quen biết anh được không?” Cô hít sâu một hơi, xoay người lại, nhìn thấy cách đó không xa, Lục Dĩ Thành xách bình giữ nhiệt đứng một bên.
 
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Dĩ Thành bước tới đến bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Tôi về trước đây.”
 
Giang Nhược Kiều gật đầu: “Ừ.”
 
Cô muốn nhắc đến ông ngoại và Tư Nghiên, nhưng nghĩ đến Tưởng Diên đang đứng bên cạnh, đành ngậm ngùi im lặng.
 
Nhưng Lục Dĩ Thành hiểu ý cô, nói: “Đừng lo lắng, mọi thứ đều ổn.”
 
Giang Nhược Kiều đi về phía phòng bệnh.
 
Lục Dĩ Thành chỉ hời hợt liếc nhìn Tưởng Diên, hiện tại hai người họ đã không còn là bạn bè nữa, thậm chí có thể nói là kẻ thù, không cần phải chào hỏi nên anh đi về phía thang máy.
 
Tưởng Diên nghiến răng, cũng đi theo.
 
Mỗi ngày trong thang máy của bệnh viện đều có rất nhiều người, sau khi ra khỏi thang máy, Lục Dĩ Thành đi thẳng ra cửa bệnh viện, Tưởng Diên không nhịn được đuổi theo gọi anh lại: “Lục Dĩ Thành!”
 
Bước chân Lục Dĩ Thành chậm hơn, nhưng anh không dừng lại.
 
Cho đến khi Tưởng Diên nói vọng sau lưng anh: “Lục Dĩ Thành, tôi vẫn chưa thua đâu.”
 
Lục Dĩ Thành dừng bước, trầm giọng nói: “Đây không phải là một trận đấu.”
 
Không có người thua cũng không có người thắng.
 

Mặt Tưởng Diên vô cảm nói: “Mặc kệ cậu nói gì, hay là chúng ta cá cược đi, năm năm sau sẽ là cậu kết hôn với cô ấy hay là tôi kết hôn với cô ấy.”
 
Lục Dĩ Thằng siết chặt tay cầm bình giữ nhiệt, khớp ngón tay trắng bệch: “Tôi sẽ không cá cược chuyện này, cậu tìm nhầm người rồi.”
 
“Cậu đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy.” Trong giọng nói của Tưởng Diên mang theo ý cười mỉa mai, châm chọc: “Cậu sợ hãi, hay nói đúng hơn là ghen tị. Cậu ghen tị vì tôi từng ở bên cô ấy đúng không?”
 
Giọng nói Lục Dĩ Thành rất kiên định: “Hôm nay cậu rất muốn đánh nhau à?”
 
“Phải!” Tưởng Diên lớn giọng nói: “Mẹ kiếp, từ lâu tôi đã thấy cậu chướng mắt rồi!”
 
Trong một tháng qua, không ai biết Tưởng Diên đã phải chịu đựng sự tra tấn như thế nào. 
 
Đầu tiên là chia tay Nhược Kiều, sau đó anh ta biết được bạn tốt của mình cũng thích và theo đuổi cô. Tiếp đến anh ta nghe nói mẹ anh ta có tâm tư riêng, âm mưu với nhà họ Lâm, tính kế anh ta, thậm chí việc anh ta chia tay với Giang Nhược Kiều cũng là do mẹ anh ta gây ra! Anh ta không có chỗ nào để trút giận, hôm nay vội vã chạy đến bệnh viện lại nhìn thấy Lục Dĩ Thành quan tâm chăm sóc cô chu đáo. Cảnh tượng hai người họ vui vẻ hòa thuận đó khiến anh nhức mắt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Được thôi.” Lục Dĩ Thành nói: “Tìm chỗ đi.”
 
Hai chàng trai cộng lại cũng chỉ mới bốn mươi tuổi, mất nửa tiếng đồng hồ để tìm một nơi yên tĩnh.
 
Nhưng nửa giờ này cũng không dập tắt được lửa giận của họ.
 
Đúng, tức giận.
 
Tưởng Diên công khai, Lục Dĩ Thành ngấm ngầm vì lời nói của Tưởng Diên.
 
Lục Dĩ Thành cảm thấy chuyện này có thể ghi vào lịch sử, dĩ nhiên tốt nhất không nên để người thứ ba biết, quá ấu trĩ và nhàm chán nhưng không thể tránh khỏi. Sớm muộn gì giữa anh và Tưởng Diên cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hai người không ai nhường ai, Tưởng Diên đã luyện tập từ trước, mặc dù Lục Dĩ Thành chưa luyện qua nhưng họ có sức mạnh to lớn, lực cánh tay kinh người.
 
Điều này đã được Giang Nhược Kiều đóng dấu chứng thực, nếu thực sự đánh nhau, Tưởng Diên sẽ không thể chiếm ưu thế, cuối cùng cả hai đều bị đánh bại. Tưởng Diên có vẻ nghiêm trọng hơn, trên mặt Lục Dĩ Thành cũng có vết thương. Tưởng Diên là đang trút giận, cũng muốn chọc tức Lục Dĩ Thành. Anh ta ngồi trên mặt đất, liếm khóe miệng bị rách, cười khinh bỉ nói: “Cậu nghĩ cậu là chính nhân quân tử sao? Cuối cùng cậu cũng để tâm, cậu tốt hơn tôi bao nhiêu chứ? Cậu thấy đấy, cậu vẫn còn để ý, cậu nắm tay cô ấy chưa? Chưa chứ gì, cậu đã bao giờ ôm cô ấy chưa? Chưa…”
 
Lục Dĩ Thành bạnh quai hàm, khi anh nghe thấy những điều này, bàn tay siết lại thành nắm đấm, lần đầu tiên biểu cảm đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt dịu dàng vô hại thường ngày của anh.
 
Tưởng Diên còn chưa dứt lời, Lục Dĩ Thành đã hung hăng đấm anh ta một cái thật mạnh.
 
Vẻ mặt Lục Dĩ Thành tràn đầy tức giận.
 
Giờ phút này, anh không còn che giấu cảm xúc chân thật của mình nữa.
 

“Tôi chỉ phiền khi cậu mang chuyện này ra khoe.” Lục Dĩ Thành lạnh lùng nhìn anh ta: “Thật là tệ hại, cậu làm tôi cảm thấy cậu cũng chỉ có thế mà thôi.”
 
Tưởng Diên hung dữ nhìn anh chằm chằm.
 
Hai người đã không còn là bạn, lúc này, bọn họ giống như kẻ thù anh sống tôi chết.
 
“Cậu thích cô ấy, chỉ có thế.” Lục Dĩ Thành nói.
 
Nếu thật sự thích một người, những kỷ niệm đó giống như báu vật, anh ta sẽ không dùng những lời lẽ và giọng điệu đó để đi khoe khoang với người khác, ngay cả khi người đó là tình địch.
 
Lục Dĩ Thành đứng dậy.
 
Thật vô vị! Lúc đầu, anh muốn đánh một trận với Tưởng Diên, hoặc để Tưởng Diên tự nguyện đánh anh. Dù sao anh cũng đã có những suy nghĩ xấu mà không thể thốt được thành lời.
 
Nhưng sau khi nghe Tưởng Diên nói ra những lời này, anh không muốn nhẫn nhịn nữa, anh không muốn nhường nữa.
 
Thậm chí, Lục Dĩ Thành còn có cảm giác người này không phải là Tưởng Diên anh quen trước kia.
 
Cảm xúc phức tạp lúc trước khi bắt gặp anh ta và Giang Nhược Kiều nói chuyện ở tầng một trong ký túc xá, sự ghen tị dâng trào khi bắt gặp anh ta ở trong hành lang bệnh viện vừa rồi, dường như hết thảy mọi chuyện rất nực cười. Nếu tình yêu thật sự là một cuộc chiến, nếu thực sự có cái gọi là kẻ thắng người thua, thế thì khi Tưởng Diên kể lại những kỉ niệm với Giang Nhược Kiều bằng giọng điệu đó, anh ta đã là một kẻ hoàn toàn thua cuộc.
 
Dường như, Tưởng Diên cũng ý thức được những lời mình nói không thích hợp.
 
Chờ sau khi Lục Dĩ Thành rời đi, Tưởng Diên mới thấp giọng nói: “Ý tôi không phải như vậy.”
 
Đáng tiếc đã không còn ai nghe thấy.
 
Anh ta trân trọng Giang Nhược Kiều bao nhiêu thì anh ta càng quan tâm cô bấy nhiêu…
 
Tưởng Diên chỉ là không chịu đựng được người ở bên cạnh cô hiện tại không phải là mình, người cô dựa vào bây giờ cũng không phải là anh ta. Chẳng qua  anh ta quá tức giận mà thôi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Mặc dù, Lục Dĩ Thành muốn che giấu, nhưng vết thương trên mặt anh là thật.
 
Anh muốn đeo khẩu trang, nhưng như vậy nhìn càng kỳ hơn… Điều đó càng thu hút sự chú ý nhiều hơn…
 
Anh cúi đầu bước vào, thấp giọng chào hỏi.
 
Tuy nhiên, điều này vẫn bị Lục Tư Nghiên phát hiện ra, cậu nhóc có lợi thế về chiều cao, cho dù Lục Dĩ Thành cúi đầu thì thằng bé vẫn có thể trông thấy rõ, cậu ngạc nhiên kêu lên: “Ba, mặt ba bị sao thế?”
 
Lục Dĩ Thành không còn cách nào khác, đành phải nói dối: “Không cẩn thận bị người khác đụng phải.”
 
Nói xong, anh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
 
Sợ ông ngoại chú ý tới, cũng sợ ông ấy truy hỏi.
 

Lục Tư Nghiên lo lắng muốn đuổi theo nhưng lại bị ông ngoại ngăn lại: “Tư Nghiên, lại đây.”
 
Lục Tư Nghiên hỏi: “Ba cháu bị sao vậy?”
 
Vẻ mặt ông ngoại bình tĩnh: “Cái này không phải rõ ràng quá à, là đánh nhau với người khác, thanh niên, tuổi trẻ khí phách, bình thường thôi!”
 
“Ông cố, sao ông lại biết?” Lục Tư Nghiên vô cùng kinh ngạc, sao có thể nhìn ra được là đánh nhau với người khác.
 
Sao ba cậu lại đánh nhau với người khác nhỉ?
 
Ba luôn dặn cậu rằng không được đánh nhau với người khác!
 
Ông ngoại chỉ vào đôi mắt đã lão hóa của mình: “Không phải cháu nói ông cố có hỏa nhãn kim tinh à? Cho nên ông liếc mắt một cái là nhận ra ngay, ba cháu đánh nhau với người ta, ông còn biết đánh nhau là vì Kiều Kiều nữa cơ.”
 
Điều này khiến cho Lục Tư Nghiên vô cùng phấn khích.
 
Cậu nhóc vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh ông ngoại, hỏi: “Thế, thế ông cố nhìn ra bằng cách nào vậy?”
 
Ông ngoại bình tĩnh nói: “Trước kia ông rất mệt mỏi khi nghe nói có nhiều người đánh nhau vì mẹ cháu.”
 
Lục Tư Nghiên: “Wow~”
 
Cậu lại hỏi: “Vậy ông có muốn nói cho mẹ cháu biết không?”
 
Ông ngoại trả lời một cách khó hiểu: “Để xem tình hình đã.”
 
“Xem tình hình gì?” Lục Tư Nghiên hỏi.
 
Ông ngoại nói: “Cháu nói xem?”
 
Lục Tư Nghiên cười khúc khích: “Nếu hôm nay ba mua Lego cho cháu, chúng ta sẽ không nói. Nếu hôm nay ba không mua Lego cho cháu, chúng ta sẽ nói.”
 
Ông ngoại vuốt ve mái tóc xoăn của Lục Tư Nghiên: “Cháu trai, cháu đúng là con ruột của cậu ấy nhưng như vậy không được, ý tưởng này quá ấu trĩ.”
 
Lục Tư Nghiên: “?”
 
Ông ngoại hạ thấp giọng, bí ẩn nói: “Lát nữa xem ba cháu đi ra bằng chân trái trước hay chân phải trước, chân phải đi ra trước, chúng ta sẽ nói.”
 
Lục Tư Nghiên: “???”
 
Không phải… ý tưởng này quá đỗi trẻ con à?
 
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Bình Luận (0)
Comment