*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cháo
Nông thôn không thể so với thành thị, không có hoạt động giải trí, cũng không có người quen. Thiệu Khê ở nhà bà ngoại Khương Đào ba bốn ngày, không có người gọi hắn đi chơi bóng, cũng không có ai tìm hắn ra quán net, mỗi ngày chỉ ở trong căn tam hợp viện nho nhỏ, hết ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, không có chuyện gì làm thì kéo ghế dài ra nằm lim dim dười bóng cây ngân hạnh ngoài sân, liên tục mấy ngày như vậy, xương cốt trong người rã rời hết cả.
Sang đến ngày thứ năm, Khương Đào cuối cùng cũng muốn ra ngoài. Cậu đẩy một chiếc xe ba bánh* từ sân sau ra, chuẩn bị lên trấn nhập hàng cho quầy quà vặt. Thiệu Khê chưa từng ngồi xe ba bánh kiểu này, vô cùng tò mò, bảo Khương Đào ngồi phía sau, để hắn đạp chở đằng trước.
*xe ba bánh (三轮车)
Nhà bà ngoại Khương Đào ở trên núi, đường đi thị trấn phần lớn toàn xuống dốc, Thiệu Khê nắm ghi-đông xe lượn vòng vèo trên đường núi, quả thật như muốn lái con xe ba bánh thành xe đua go-kart. Trông hắn cứ như tên ngốc vậy, vừa sung sướng phóng xuống, vừa hú hét kêu loạn. Khương Đào ngồi bên mép thùng xe, trong tay cầm quạt tể công một lúc thì che nắng một lúc thì quạt gió, bởi vì Thiệu Khê quá mất thể diện, lúc đi qua người ta còn có thể dùng quạt để che mặt đi.
Đến thị trấn, Khương Đào đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của bà ngoại trước, Thiệu Khê thân là khách trọ, cũng mua chút trái cây biếu bà cụ. Hai người ở phòng bệnh hàn huyên một lúc với bà ngoại Khương Đào, đến lúc bà cụ muốn nghỉ ngơi mới ra khỏi bệnh viện đến chợ bán buôn mua đồ.
Mấy ngày nay Thiệu Khê chỉ thỉnh thoảng mới trông quầy giúp Khương Đào, nên giá cả đồ trong quầy hắn không nhớ hết được. Hắn chưa mua đồ buôn bao giờ, không biết nhập hàng thế nào, cũng không biết mặc cả ra sao, nên chỉ đứng sau Khương Đào không ho he tiếng nào, Khương Đào mua gì thì hắn nhận xách cái ấy, giống như vệ sĩ vậy.
Ngay lúc Thiệu Khê lại định nhận hai lọ kẹo cao su** trong tay Khương Đào thì cậu né ra một chút, dở khóc dở cười nói: “Tôi cầm là được rồi, cũng có tàn phế đâu.”
**kẹo cao su (泡泡糖)
“Ò.” Thiệu Khê thu tay về, tiếp tục đi theo Khương Đào.
Khương Đào đi được mấy bước thì ngừng lại, đi song song với Thiệu Khê, hỏi: “Sao hôm nay cậu yên lặng thế?” Cậu nghiêng đầu nói nhỏ: “Bởi vì tôi ra ngoài không mặc váy?”
Vẻ mặt Thiệu Khê nhìn cậu đầy kì quái: “Nói lung tung gì thế.” Hắn dừng một chút, lúng túng nói, “Mới nãy xuống núi hét hăng quá, cổ họng hơi khô.”
“Cậu được phết đấy.” Khương Đào nói tự đáy lòng.
Khương Đào xem bản ghi nhớ trong di động, cảm thấy đồ nên mua cũng gần như đủ rồi, nên đi chầm chậm ra cửa chợ. Lúc hai người đi ngang qua một tiệm quà vặt, Khương Đào đứng trước cửa tiệm nhìn một chút, nghiêng đầu hỏi Thiệu Khê: “Ăn kẹo nổ không?”
“Ăn.”
Khương Đào gật đầu, đi vào mua chừng mười túi, một chuỗi dài, cầm ra treo lên cổ Thiệu Khê. Thiệu Khê cúi đầu nhìn một cái, đi mấy bước theo Khương Đào mới sực tỉnh hỏi: “Sao chỉ mua có mấy túi thế?”
“Cho cậu cả đấy.” Khương Đào quay đầu cười một tiếng, “Cám ơn cậu hôm nay đi nhập hàng cùng tôi.”
Thiệu Khê nhìn cậu cười mà thấy có chút ngượng ngùng, mắt dời đi nhỏ giọng nói: “Cám ơn gì chứ… Không có gì.”
“Cậu sợ tối không?” Khương Đào đột nhiên hỏi.
“Hả?” Thiệu Khê sửng sốt mấy giây, “Không sợ, sao vậy?”
“Không sợ thì chúng ta về muộn một chút.” Khương Đào chỉ quảng trường cách đó không xa, “Lúc nãy mua đồ nghe chú bán hàng nói, 8 giờ tối nay trong trấn bắn pháo hoa, chúng ta xem xong rồi về nhé.”
“Được.”
~~~
Hai người họ đến một quán nhỏ trong trấn ăn một bát bì lạnh và bánh nướng kẹp thịt, ăn xong thì vào quán game giết thời gian. Khương Đào không hay chơi game nên chơi không tốt lắm, Thiệu Khê kêu gào, một lúc thì bảo Khương Đào đi theo hắn, một lúc thì bảo Khương Đào đừng động đậy, Khương Đào vừa chết thì hắn mím môi không nói lời nào, báo thù cho Khương Đào xong thì mặt mày hớn hở kêu la.
bì lạnh (凉皮)
bánh nướng kẹp thịt (肉夹馍)
tên món này dịch đại thôi đừng tin
Khương Đào dở khóc dở cười nhìn hắn: “Cậu ầm ĩ thật đấy.”
“A?” Thiệu Khê ngậm miệng lại, xấu hổ nói: “Phiền đến cậu sao?”
Khương Đào lắc đầu: “Không có.”
Đối diện bàn bọn họ ngồi có một chiếc đồng hồ điện tử treo tường, mặc dù Khương Đào luôn chú ý đến thời gian, nhưng cái đồng hồ kia chạy chậm mất 1 tiếng, lúc Khương Đào phát hiện đồng hồ có vấn đề đã là 8 rưỡi mất rồi.
Khương Đào không để ý lắm, định đi về nhà luôn, nhưng Thiệu Khê lại bảo nhất định phải đi xem, vì thế cưỡi xe ba bánh phóng như điên trên đường. Khương Đào ngồi bên mép thùng xe, ngậm kẹo que trong miệng, hơi ngước đầu nhìn pháo hoa đang phóng lên không ngừng phía xa xa.
Mặc dù Thiệu Khê đã cố gắng đạp rất nhanh rồi, nhưng khi đến quảng trường pháo hoa đã bắn xong hết. Thiệu Khê vừa thở hổn hển vừa trợn mắt nhìn dòng người một lúc, xoay đầu uể oải nói: “Xin lỗi, vẫn không tới kịp.”
Khương Đào lắc đầu: “Không sao.” Cậu nhìn Thiệu khê, không nhịn được cười: “Sao phải xin lỗi chứ?”
Thiệu Khê vẫn trưng cái mặt đầy vẻ áy náy ra: “Không phải cậu rất muốn xem sao?” Hắn nói, “Nếu tôi đạp nhanh hơn một chút, không chừng có thể kịp xem được.”
Khương Đào bất đắc dĩ nói: “Nó chỉ là cái xe ba bánh, cậu đừng làm khó nó.” Cậu chỉ chỉ bầu trời đêm, “Hơn nữa, vừa rồi đi trên đường tôi đã thấy pháo hoa rồi. Chỉ có cậu ấy, lúc lái xe có lẽ không chú ý đến được.”
“À… ừ.” Thiệu Khê đáp.
“Biết vậy không đi nữa.” Khương Đào tiếc nuối nhìn bầu trời, “Bọn mình ngồi ngay tại quán bánh nướng kẹp thịt là có thể nhìn thấy từ xa, xem được chừng 10 phút rồi.”
“Vậy có khác gì xem ở quảng trường đâu.”
“Nhưng như vậy bọn mình có thể xem cùng nhau.” Khương Đào nói.
Thiệu Khê ở phía trước hơi nghiêng người, liếc mắt nhìn Khương Đào mấy giây, bất giác ‘A’ một tiếng.
“Pháo hoa cũng không có gì, hè năm nào cũng có, tôi cũng xem nhiều lần rồi.” Khương Đào nói, “Tôi là muốn xem với cậu kìa.” Cậu nói rất chậm, trọng âm đè ở chữ ‘Cậu’, dường như rất trịnh trọng.
Thiệu Khê ngẩn người, trong lòng trào dâng một loại cảm xúc không thể kiềm chế được khi nghe Khương Đào nói vậy. Hắn chớp mắt hai cái, nhìn chăm chú vào Khương Đào. Có lẽ vẻ mặt nghiêm túc kia của Khương Đào đã cổ vũ hắn, Thiệu Khê không nhịn được hỏi: “Vì, vì sao muốn xem với tôi?”
Dòng người xung quanh đi lại ồn ào huyên náo, có đứa trẻ cầm chong chóng giấy và đồ chơi thổi bong bóng, chạy tung tăng vui vẻ trong đêm hè lộng gió. Rõ ràng xung quanh đang náo nhiệt như vậy, nhưng Thiệu Khê lại cảm thấy mọi thứ như đang tĩnh lại, tất cả cảnh trí sau lưng Khương Đào như trở nên mờ ảo, chuyển động một cách chậm chạp.
Khương Đào lặng lẽ nhìn hắn mấy giây, hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên, ném lại vấn đề cho hắn: “Chẳng lẽ cậu không muốn xem pháo hoa với tôi sao?”
... Lại tới rồi!
Thiệu Khê mím môi nhìn Khương Đào mấy giây, không nói gì nữa mà xoay người, đạp chiếc xe ba bánh lên núi.
Ban sáng đi cả một đoạn đường dài, đường về thì lại lên núi, Thiệu Khê đạp xe không được bao lâu liền thở hồng hộc.
Khương Đào ở phía sau vỗ hắn một cái: “Để tôi đạp cho, cậu ngồi sau nghỉ một lúc đi.”
“Không cần, tôi không mệt.” Thiệu Khê nói mà không quay đầu lại.
Khương Đào im lặng mấy giây, nhẹ nhàng nói: “Cậu hình như săn sóc tôi quá đấy.”
“Sao cơ?” Thiệu Khê không phản ứng kịp.
“Không cho tôi xách đồ, cũng không cho tôi lái xe.” Khương Đào nói, “Có phải cậu thấy tôi giống con gái, cho nên mới như vậy không?”
Thiệu Khê ngừng đạp, xích xe phát ra tiếng kêu vang dội trong màn đêm yên tĩnh. Thiệu Khê im lặng mấy giây, trước khi xe dừng hẳn lại thì tiếp tục đạp đi.
“Không phải.” Thiệu Khê không quay đầu lại.
“Hửm?”
“Tôi quan tâm đến cậu, không phải vì cậu giống con gái.” Thiệu Khê dừng một chút, “Hơn nữa tôi cũng không thấy cậu giống con gái chút nào.”
Lúc nói xong lời này, Thiệu Khê đã chuẩn bị tinh thần Khương Đào sẽ đùa giỡn hắn. Cậu luôn như vậy, không biết là vô tình hay cố ý, cứ luôn nói những lời khiến hắn không biết phải đáp ra sao.
Trong khoảng 2 3 giây không đạp xe, hắn đột nhiên quyết định. Nếu Khương Đào hỏi, thì hắn sẽ nói ra.
Nghĩ cho cẩn thận, thì cũng chẳng có gì hay mà giấu giếm cả.
Thiệu Khê nghĩ.
Lúc bản thân chưa nhận ra thì thôi, nhưng một khi đã hiểu rõ tâm ý của mình thì dù cho có kiềm nén thế nào đi chăng nữa, chút tâm tư đó cuối cùng cũng sẽ bị Khương Đào lôi ra, như thể bị đối phương nhìn thấu bất cứ lúc nào.
Thay vì bị Khương Đào hỏi đến hoảng loạn lỡ nói ra miệng, chi bằng mình bày tỏ trước, như vậy có lẽ đỡ mất mặt hơn chút chút…
— nhỉ.
“Tôi không giống con gái?” Khương Đào nghi ngờ nói, “Rõ ràng cậu đã nói tôi mặc váy trông rất đẹp mà, có phải cậu lừa tôi không?”
...Á?
Thiệu Khê sửng sốt: “Tôi đâu có!”
“Vậy sao cậu lại do dự?” Giọng vô cùng nghi ngờ.
“Đó là vì tôi đang nghĩ đến chuyện khác…”
“Ồ.”
“Cậu ồ cái gì?”
“Tôi mặc váy trông rất xấu.”
“Tôi đã bảo không phải thế mà!”
“Ồ.”
“Cậu…!” Thiệu Khê bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn Khương Đào.
Khương Đào ôm hai hộp kẹo cao su trong lòng, trong miệng không biết đang ăn cái gì mà má phình ra. Cậu ngồi trong thùng sau xe ba bánh, bên người có mấy túi hồng túi xanh to to phối cảnh khiến cậu trông giống như món quà đêm giáng sinh vậy. Khương Đào nhìn Thiệu Khê hai giây rồi ngẩng đầu lên, vừa nhai đồ vặt trong miệng vừa nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời.
Thiệu Khê quay đầu lại nhìn con đường phía trước, vừa đạp xe vừa nói: “Rất… rất đẹp.”
“Hử?”
“… Váy.” Thiệu Khê xấu hổ nói.
“Tôi biết.”
Thiệu Khê khiếp sợ: “Cậu biết mà còn…!”
“Tôi sợ cậu ngủ gật, không chú ý làm cả xe lẫn người lăn xuống núi, cho nên giúp cậu lên tinh thần.”
“… Ờ!”
Thiệu Khê nói xong cũng không thấy Khương Đào nói tiếp nữa. Hắn đợi một lúc, không nhịn được quay lại nhìn một cái. Khương Đào đang tựa vào một túi đồ ăn vặt, đầu ngẹo sang một bên, ngủ mất rồi.
Thiệu Khê quay đầu lại, cảm thấy trong lòng bực bội khó hiểu.
— Vốn định nói cho cậu ấy biết mà…
Thiệu Khê thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lấp lánh lộ ra giữa những tầng cây.
— Thôi vậy, lần sau đi.
— Lần sau, nhất định phải nói với cậu ấy.
Lúc Thiệu Khê thở hồng hộc đạp chiếc ba bánh về đến trong thôn, đã là 9 rưỡi tối. Đầu thôn nơi bà Khương Đào ở chỉ có một ngọn đèn, đường đi vào trong không có. Điện thoại của Thiệu Khê và Khương Đào thì lại hết pin, nên chỉ có thể mò mẫm, loạng choạng đạp xe đến cửa nhà.
Vừa mới dừng xe lại, A Hoàng ở sau cửa đã sủa điên cuồng. Thiệu Khê ngẩng đầu, thấy Khương Đào hẵng còn ngủ, bước mấy bước đến bên cửa sắt, cách cửa thì thào nói chuyện với A Hoàng: “A Hoàng! Suỵt — đừng kêu! Là tao, tao đây!”
A Hoàng có thèm để ý hắn là ai, dù sao không phải Khương Đào hay bà ngoại thì đều không được. Thiệu Khê thở dài mấy tiếng, A Hoàng bên kia cửa vẫn đang sủa hăng say, Khương Đào bị nó đánh thức, duỗi chân ngồi trong thùng xe, mơ màng chớp mắt mấy cái, không xác định được hỏi: “Mình đã tỉnh ngủ chưa vậy.” Cậu nói, “Sao cậu lại nói chuyện say sưa với chó thế?”
Thiệu Khê ngậm miệng, bực bội nhìn cậu.
Khương Đào vịn lấy thành xe đứng lên, cẩn thận bước qua thùng, nhưng thử mấy lần cũng không bước xuống được, thế là lại cho chân vào thùng xe.
“Sao vậy?” Thiệu Khê hỏi.
“Cậu đỡ tôi một chút được không?” Khương Đào nói, “Tối quá, không nhìn rõ.”
Thiệu Khê bước nhanh qua, đỡ lấy tay Khương Đào.
“Bị quáng gà à?” Thiệu Khê hỏi.
“Ừ, kiểu kiểu vậy.” Khương Đào nói xong thì muốn xuống khỏi xe. Cậu thử một chút, cảm thấy Thiệu Khê đỡ tay vậy không chắc chắn lắm, như sắp ngã đến nơi ấy, vì vậy hơi rút tay lại rồi nắm chặt lấy tay hắn.
Thiệu Khê ngẩn người.
Đến khi Khương Đào đứng vững trên đất rồi, Thiệu Khê vẫn đang ngẩn ngơ. Buổi tối trên núi quả thật rất yên tĩnh, trong tiếng dế và tiếng cú mèo kêu, Thiệu Khê gần như có thể nghe thấy được tiếng tim mình đập rộn. Rõ ràng giờ này nhiệt độ đã hạ xuống, nhưng hắn vẫn thấy gò má đang nóng lên, bị gió mát thổi qua, lại cảm thấy xấu hổ phát hoảng. Hắn không nói gì, Khương Đào cũng không buông tay hắn ra, hai người cứ nắm tay nhau đứng trong bóng tối như vậy.
Một lúc sau, Khương Đào đột nhiên hỏi: “Cậu có thể đi mở đèn trước cửa được không?”
“Ừ.” Thiệu Khê đồng ý, vừa mới đi hai bước đến cạnh cửa, đã bị Khương Đào kéo tay lại.
“Cậu biết ở đâu không?” Khương Đào bất đắc dĩ nói, “Ở bên phải, không phải bên trái.”
“… Ừ.” Thiệu Khê đáp lại một câu, nhưng không động đậy.
Khương Đào nhìn chằm chằm hắn một lúc, đột nhiên cười lên.
“Cười gì?” Thiệu Khê rầu rầu nói.
“Không có gì.” Khương Đào lắc đầu một cái, “Cậu dắt tôi đi bật được không?”
Vì thế Thiệu Khê dắt Khương Đào tới bên cửa. Khương Đào mò chốt điện trên tường, bật đèn lên. Ánh đèn vàng ấm áp đột nhiên sáng lên, Thiệu Khê vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Khương Đào, Khương Đào híp mắt lại, cũng nhìn hắn mấy giây, rồi chần chừ nói: “Có thể thả tay rồi.” Cậu nói, “Giờ tôi nhìn được rồi.”
“À, ừ.” Thiệu Khê lấy lại tinh thần, giống như bị phỏng vội vã buông tay Khương Đào ra. Hắn không dám nhìn Khương Đào nữa, xoay người đi qua chỗ xe ba bánh: “Cậu, cậu mở cửa đi, tôi dắt xe vào —“
“Thiệu Khê này.” Khương Đào đột nhiên nói.
“Hả?” Thiệu Khê quay đầu lại.
Hắn nghĩ giờ trông mình nhất định rất ngu ngốc: Quần áo lúc đạp xe bị làm cho xộc xệch, còn chưa chỉnh trang lại. Mặt và cổ rất nóng, chắc chắn đỏ bừng rồi… vẻ mặt chắc chắn rất kỳ quái, có thể là xấu hổ, có lẽ còn cả lúng túng nữa.
— Tóm lại trông hắn nhất định rất tã.
Thiệu Khê nghĩ.
Giống như đầu óc hắn hiện giờ vậy.
Khương Đào đứng dưới đèn, cả người được phủ lên vầng sáng ấm áp như ánh hoàng hôn. Cậu nhìn Thiệu Khê, cười một tiếng: “Cám ơn nhé.”
“A, ừ —” Thiệu Khê luống cuống nhìn cậu, “Cám ơn cái gì…?”
“Cám ơn cậu vừa rồi đã đỡ tôi.”
“Có, có gì đâu, chuyện đó có gì mà phải cám ơn…” Thiệu Khê xua tay, không dám nhìn vào khuôn mặt đang cười của Khương Đào, “Cậu, cậu đừng nói nữa, mau mở cửa đi, lạnh lắm rồi.”
“Ừ.” Khương Đào gật đầu, xoay người lấy khóa mở cửa.
Thiệu Khê nhìn bóng lưng cậu, thất vọng dùng sức chà sát gò má nóng rực của mình.