Sói Con Của Lãnh Thiếu

Chương 26

Lãnh Thiên Long đi theo cô vào xe. Thấy cô hốt hoảng anh liền kéo cô vào lòng nói

- "Yên tâm, Lâm Linh Chi sẽ không sao đâu."

Dựa vào lòng anh cô cảm thấy an toàn và bình tĩnh hơn. Cô òa khóc lớn

- "Hhu hu... em phải làm sao đây, Chi chỉ có một mình, không biết giờ Chi thế nào? Em.... hức...em phải nhanh chóng... nhanh chóng tìm cậu ấy."

Anh đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng cô. Nhìn cô khóc, trong lòng anh xót xa bao nhiêu.

- "Ngoan, nín đi. Anh đưa em đi tìm cô ấy."

Xe chạy về biệt thự, Lãnh Thiên Long ra lệnh cho Đại Nam chuẩn bị máy bay riêng về Mỹ lập tức.

Suốt dọc đường, cô cứ thấp thỏm ngồi không yên. Lần đầu tiên, tất cả thuốc hạ thấy Hàn Linh Hương như vậy. Lãnh Thiên Long đau lòng khi nhìn thấy Hàn Linh Hương như vậy. Anh ôm cô vào lòng nói

- " Đường còn dài, nghỉ một chút đi."

- "Anh nói nghỉ một chút sao? Tôi không thể nghỉ nổi khi đang không biết tung tích Linh Chi ở đâu."

Hiện giờ cô muốn điên lên, cô muốn lập tức có mặt ở Mỹ luôn. Anh để hai tay lên vai cô nhìn thẳng vào mắt cô nói

- "Hàn Linh Hương, em bình tĩnh lại cho anh. Anh đã cho thuộc hạ tìm rồi. Bây giờ, đường vẫn còn dài, em không nghỉ thì lúc hạ cánh em có sức tìm cô ấy sao?"

Cô nghe Lãnh Thiên Long nói vậy liền bình tĩnh lại. Cô nhìn Alex nói

- "Hạ lệnh lật tung cái nước Mỹ lên dù cả ngóc ngách nhỏ cũng phải tìm."

- "Rõ." Alex nhận lệnh rồi kết nối đến tổng bộ của bang Wolf.

Lãnh Thiên Long kéo cô tựa vào vai để nghỉ. Vừa ngả vào vai anh, mùi hương bạc hà man mát tỏa ra thật dễ chịu, chưa đầy 5 phút cô liền chợp mắt. Anh mỉm cười nhìn cô ngủ, trông lúc cô ngủ thật giống một con sói con ngoan ngoãn làm sao.Hơn 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng cất cánh. Cô tỉnh giấc, anh cùng cô đi xuống. Một dàn thuộc hạ đã chờ sẵn cung kính chào đồng thanh "Lão Đại".

Đang đi thì cô thấy anh dừng lại, cô khó hiểu quay đầu lại hỏi

- " Sao vậy?"

- " Đây là địa bàn của bang em. Anh thấy mình không nên vào."

- "Không sao, cứ vào đi."

Anh nghe cô nói vậy liền sải bước nhanh đến chỗ cô, trong lòng vui anh nghĩ "cuối cùng cô ấy cũng tin tưởng mình "

- ----------------------

Trong căn phòng, không khí ngột ngạt đến không thở nổi, đến một tiếng thở còn không có. Lãnh Thiên Long ngồi cạnh Hàn Linh Hương, bây giờ anh cảm thấy cô thật lạnh lùng quyến rũ làm sao. Cô nhìn thuộc hạ nói

- "Tìm thấy chưa?"

- "Lão Đại, vẫn chưa tìm ra."

Cô tức giận đập bàn *rầm*, lạnh giọng nói

- "Một lũ ăn hại. Tôi cho các người 5 phút. Không tìm ra thì cứ quy củ mà thực hiện."

Cô nhìn Alex nói

- " Điều tra tất cả những chuyện xảy ra với Lâm Linh Chi khi tôi không có ở đây "

- "Rõ." Nhận lệnh xong, Alex đi thu thập tài liệu liên quan. Chưa đầy 15 phút, Alex đã thu thập xong, đi đến cung kính đưa cho cô, rồi nói

- " Lão Đại, 3 ngày trước Jonathan, luật sư của ông Lâm Chí Thành ba của Lâm Linh Chi đã mang giấy tờ ủy quyền cho người thừa kế. Và người thừa kế tập đoàn Lâm Thị và toàn quyền quản lí gia tộc Lâm Gia là tiểu thư Lâm Linh Chi. Sáng nay, cuộc họp hội đồng quản trị được tổ chức. Nhưng vì tiểu thư Lâm Linh Chi không có mặt nên đã bị hủy bỏ. Và tối hôm qua, Thẩm Nhược Nam có đến tìm gặp tiểu thư và rồi sáng nay trợ lý Minh Nhật của tiểu thư Lâm Linh Chi gọi tới nói không liên lạc được với tiểu thư, đã huy động mọi người đi tìm nhưng không thấy tung tích."

Nghe Alex nói xong, mặt cô đen lại, mười ngón tay nắm chặt thành nắm đấm. Nhiệt độ trong căn phòng càng ngày càng giảm hơn. Đột nhiên thuộc hạ cô chạy tới cung kính nói

- "Lão Đại, đã định vị được chỗ của tiểu thư Lâm Linh Chi rồi. Ở căn nhà hoang cũ bị bỏ ngoài ngoại ô Rochelle."

- "Lập tức bao vây toàn bộ ngoại ô Rochelle, một con kiến cũng không để lọt."
Bình Luận (0)
Comment