Sau 3 tiếng, cuộc họp kết thúc. Các cổ đông đi ra với khuôn mặt nhợt nhạt ướt đẫm mồ hôi. Ai mà chả biết trên thương trường Hàn Linh Hương cô lãnh khốc tuyệt tình đến mức đáng sợ. Cô quay trở về phòng, Hạo Nam đang báo cáo về tình hình mở rộng thêm các công ty con ở các nước khác thì Lucy gõ cửa vào báo:
- "Thưa chủ tịch, cậu Alex cần gặp."
Cô không nhìn cũng không nói chỉ vẩy tay cho Hạo Nam ra ngoài cũng như cho gọi Alex vào. Alex (được cô cứu mạng lúc 10 tuổi và cô đã huấn luyện thành cánh tay phải đắc lực của cô) đi vào đóng cửa rồi vào cúi người chào cô:
- "Lão Đại"
Cô biết là có chuyện gấp nên Alex mới đến tận tập đoàn tìm cô. Cô gật đầu rồi ký tài liệu tiếp. Alex bắt đầu báo cáo. Nghe Alex báo cáo xong cô liền tỏ ra tức giận khiến Alex im lặng đợi cô ra lệnh. Cô nhấc máy kết nối đến phòng thư ký. Cô lạnh giọng gọi Hạo Nam và Lucy vào. Cả hai nghe thấy giọng chủ tich có vẻ tức vội vã chạy vào. Lucy và Hạo Nam đồng thanh hỏi:
- "Chủ tịch cho gọi ạ"
Cô hỏi Lucy về lịch trình rồi quay sang nhìn Hạo Nam
- "Lucy hủy hết lịch trình hôm nay, Hạo Nam gọi cho Tần Lã Minh bảo anh ta thu mua toàn bộ tập đoàn Hoàng Thị."
Nói xong cô đứng dậy cùng Alex đi. Trước khi cô ra khỏi còn không quên hạ lệnh 3 ngày cả tập đoàn tăng ca. Xuống dưới cô không thấy xe đâu thì chợt nhớ ra hôm nay tên thần kinh kia đưa mình đi. Cô tức giận liền quay sang nhìn Alex rồi nói:
- "Hôm nay tôi đi với cậu."
Alex nghe xong thì bắt đầu sợ. Anh nhớ lần trước anh đi xe cùng cô anh cảm giác như hôm đấy là ngày tận thế của anh. Nhưng anh không dám trái lệnh đành thở dài. Tại tầng cao nhất của tập đoàn Lãnh Thị, căn phòng mang 2 màu chủ đạo xám và đen. Có một người đàn ông đang ngồi ngắm hình cô. Không biết ai nhắc anh mà khiến anh hắt xì hai ba lần. Ngoài đường có một chiếc Jaguar XJ phóng như con báo đen lao đến miếng mồi vậy. Trong xe, khí lạnh của cô tỏa ra khiến Alex sợ đến không dám mở mắt ra nhìn. Cô đến khách sạn Nam Kỳ rồi ấn nút lên thẳng tầng 59. Sau khi dịch dung và thay quần áo xong cô tiếp tục đi. Xe dừng trước địa bàn chính của bang Wolf, hai bên hơn trăm vệ sĩ đứng nghiêm. Thấy cô bước xuống liền cúi đầu đồng thanh chào:
- "Lão Đại"
Trên chiếc bàn dài, 2 bên đều là dãy khoảng 30 người với tâm trạng sợ hãi. Ánh mắt đều dẫn đến một cô gái tóc nâu óng mượt buộc cao, làn da trắng nõn, môi trái tim đỏ như máu, mặc chiếc quần jean đen bó sát, áo phông trắng bên ngoài khoác áo da, đi boots cao đến đầu gối ngồi trên chiếc ghế khắc hình con sói. 1 tiếng trôi qua trong không gian yên lặng đến tiếng thở nghe còn không rõ thì có một người đàn ông lên tiếng.
- "Lão Đại, hôm nay cô triệu tập chúng tôi là có chuyện gì?"
- "Hoàng Chù, nhất thiết phải có chuyện gì thì tôi mới được triệu tập mọi người sao?" Cô chuyển ánh mắt đến người đàn ông đó, tuy giọng nói dịu dàng của nó phát ra nhưng lại khiến người ta sợ đến tái mặt. Hoàng Chù nghe vậy ông liền khựng lại, toàn thân run rẩy. Cô thừa biết những việc sai trái trong hắc đạo lẫn bạch đạo của ông, nhưng vì ông là em họ đằng nhà ngoại của mẹ nuôi cô nên cô nhắm mắt cho qua. Nhưng ông già này nghĩ cô là con nuôi của của Trịnh Mỹ Huyền (vì một lần làm nhiệm vụ không may bị thương bà đã cứu cô nên cô nhận bà làm mẹ nuôi) càng ngày càng được đà lấn tới chả coi ai ra gì. Cô nói:
- "Tôi triệu tập mọi người về vụ vận chuyển hàng cấm trong địa bàn, tham ô tiền của bang, lấy vũ khí của bang đem bán, thu tiền bảo kê trái phép các quán bar, phản bội bang."
Tất cả sau khi nghe cô nói xong liền xì xào to nhỏ. Cô uống một ngụm rượu rồi phi con dao cắm xuống bàn kêu *phựt* một cái khiến cho những tiếng xì xào kia biết mất. 30 người ngồi trong căn phòng này, ai ai cũng cố gắng nuốt ngụm nước bọt cho tỉnh táo.
- "Mỗi người trong đây sẽ có người phải chết." Giọng nói không to nhưng khiến ai đang ngồi trong căn phòng cũng phải run sợ. Chưa đầy 5s Hoàng Chù trợn mắt máu chảy từ miệng ra rồi chết cơ thể ông chưa đầy 1p đã không còn tí thịt nào, xương thì đang chảy thành chất lỏng. Không một ai ngồi ở đây biết được Hoàng Chù chết thế nào. Chỉ biết đang yên lành ông ta tự nhiên trợn mắt chết. Mùi máu tanh tràn khắp căn phòng, ai nấy cũng sợ hãi khi chứng kiến cảnh Hoàng Chù chết, họ thầm nghĩ trong đầu là tuyệt đối không bao giờ làm gì sai với lão đại của họ.
Cô đứng dậy, thản nhiên đi ra ngoài. Tất cả những con người ở đây thấy cô đi liền đứng lên đồng loạt cúi người chào. Cô đi thẳng đến cuối dãy thì có một căn phòng, đó là thư phòng dành cho cô. Cô ngả người vào chiếc ghế dài nghe Alex nói về vụ mất lô hàng vũ khí giao dịch:
- " Lão đại, lô hàng giao cho bang Thần Long đã bị bang Tam Hổ cướp. Tiếp theo mình làm gì ạ?"
- "Nói với bang Thần Long là bang Wolf sẽ bồi thường thêm nửa lô hàng nữa. Và cho 20 người quậy tanh bành các địa bàn của bang Tam Hổ cho ta." Cô nhắm mắt và nói
Alex nhận lệnh liền đi làm luôn không dám chậm chễ.
- ---------------------------------------------------------------------------------------
8h30
Tối nay cô đang thấy trong lòng trống rỗng hiu quạnh liền muốn đi tản bộ quanh Hồ X. Đang đi thì cô thấy một đám người áo đen khoảng hơn hai chục người đang xông đến bao vây một tên cao to. Người đó không ai khác là Lãnh Thiên Long. Hôm nay anh ngẫu hứng muốn tản bộ quanh Hồ X thì không may bị phục kích. Anh lại không mang theo vũ khí bên người nên trong lúc đấu không may bị bắn vào cánh tay và chân trái. Cô định quay đi thì thấy đám người đấy là người của bang Tam Hổ. Lúc chiều cô đã tức vì vụ lô hàng, bây giờ gặp coi như cô gãi ngứa tạm vậy. Chưa đầy 5p hơn hai chục tên kia chết một cách không hiểu vì sao lại chết. Ngãi ngứa xong cô quay đi thì thấy bóng dáng tên cao to kia sao quen thế. Nhưng cô vốn không quan tâm mấy chuyện không liên quan đến cô nên quay đi. Vừa quay đi thì tim cô nhói lên. Không biết vì sao cô lại quay lại giúp tên đó. Đến gần thì cô nhận ra là tên thần kinh sáng nay phá giấc ngủ của mình. Cô liền dìu anh đưa anh về biệt thự Hàn Gia.