Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 1

 
Sáng sớm 6 giờ.

Trời còn chưa sáng, những ánh đèn đường rọi xuống đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có chiếc lá cây rơi rụng theo gió mới tạo ra chút sức sống.

Lăng Tử Thanh nhìn lái xe đang ngáp to, thân thiện hỏi: "Cần kẹo cao su không?"

Tài xế lau nước mắt chảy ra vì buồn ngủ: "Không cần, đợi lát cậu đi gọi cậu chủ dậy thì tôi sẽ chợp mắt một lúc."

Cậu ấm của họ là người thừa thừa kế duy nhất của tập đoàn Kỷ An, Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương là đứa con cầu con khẩn của ông Kỷ, mãi đến khi 45 tuổi mới sòn được mụn con, chiều đến tận trời. Tốt nghiệp xong lập tức được bổ nhiệm làm phó tổng của một chi nhánh thuộc tập đoàn.

Nghe "phó tổng" thì oai đấy, nhưng chỉ là sếp xó thôi, tác dụng duy nhất của mỹ danh này là tiếp thêm sức mạnh cho nhân viên của chi nhánh này, Thái tử toạ trấn, tiền đồ thênh thang.

Kỷ Hạ Dương chìm nổi nửa năm mà chẳng có chút thành tựu nào, khiến chủ tịch Kỷ phải sốt sắng cắt cử biết bao nhiêu hiệp sĩ đến ứng cứu.

Lần này, ông thả ra con tướng Lăng Tử Thanh đắc lực nhất của mình.

Lăng Tử Thanh đã làm việc với chủ tịch 5 năm, ít khi nghe ngóng được vấn đề của Kỷ Hạ Dương. Trước khi xuất chinh, anh dò la từ chủ tịch, lại nhận được đáp án vô cùng khó hiểu: "Cậu cứ lên Weibo mà xem."

Lăng Tử Thanh không hiểu tại sao một người bố khi nói đến con mình lại phải nhờ cậy Weibo.

Tuy chẳng hiểu mô tê, nhưng vẫn theo lời mà mở mạng xã hội, vừa xem đã nhận ra đặc điểm lớn nhất của Kỷ Hạ Dương chính là... vô công rồi nghề thích khoe giàu.

Lăng Tử Thanh lướt Weibo của Kỷ Hạ Dương, ngoài cuộc sống dát vàng, trát kim cương thì không tìm được thông tin có ích nào.

Trong khi phân tích về "cậu ấm", nghe tài xế nói thế cũng thuận miệng hỏi: "Mỗi lần gọi cậu chủ dậy thì mất rất nhiều thời gian à?"

Đúng lúc đèn giao thông chuyển đỏ, tài xế dừng xe, tặng anh một ánh mắt thương hại: "Những người đi trước toàn mất ít nhất 1 tiếng."

Tim Lăng Tử Thanh vụn vỡ, nhưng mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh: "Ừm, đã hiểu."

Anh là người đã trải qua bao đao to búa lớn, sao có thể dễ hoảng loạn được.

Nhưng ngay sau đó, tài xế đột nhiên bổ sung: "Mà chưa chắc đã thành công."

Lăng Tử Thanh: "..."

Hàng lông mày vừa giãn ra chưa bao lâu đã phải hôn nhau.

Sau đó không trao đổi thêm gì nữa, tài xế tập trung lái xe, Lăng Tử Thanh tự hỏi làm thế nào để đánh thức cậu chủ.

Xe chạy đến khu nhà Kỷ Hạ Dương đang sống. Dự án bất động sản này theo duổi phong cách Baroque(*), càng hoành tráng, xa hoa, càng đốt tiền để trang trí càng tốt. Ngay cả các nhân viên cũng phù phiếm không kém, vừa thấy bóng xe từ xa đã mỉm cười chào hỏi.

(*)Phong cách kiểu châu Âu quý sờ tộc đồ đó:

 

 

Biệt thự của Kỷ Hạ Dương ở trung tâm, tuy sống một mình nhưng suốt ngày gọi bạn bè tụ tập.

Đêm qua, một người bạn trong danh sách theo dõi lẫn nhau của Kỷ Hạ Dương khoe ảnh ăn chơi đập phá. Kỷ Hạ Dương lại im re, chẳng biết là vui chơi quên sầu hay không đàn đúm với hội đó.

Lăng Tử Thanh nghiêng về vế trước hơn.

Nên trước khi xuống xe, anh lấy một chai nước lạnh từ tủ lạnh mini trong xe.

Lăng Tử Thanh đến trước cửa, vừa mở khoá vừa nhấn chuông.

Đương nhiên là bên trong im re, anh trực tiếp mở cửa, đi vào phòng khách chính.

Phòng khách thiết kế kiểu chìm, xung quanh là những sopha bọc da lớn, thoải mái. Đám tay chơi say xỉn nằm la liệt, rượu bia vứt lăn lóc, có chai hết, có chai còn, chất lỏng chảy ra làm chiếc thảm thủ công đắt đỏ ướt nhẹp.

Lăng Tử Thanh ngửi mùi rượu nồng nặc, lại nhìn đống thanh niên quần áo xộc xệch, tự dưng nghĩ đến tục ngữ "hồ rượu, rừng thịt"(*).

(*): "Hồ rượu, rừng thịt" là một thành ngữ Hán Việt, có nghĩa đen là "hồ rượu, rừng thịt", mô tả một lối sống xa hoa, trụy lạc và vô cùng lãng phí. Nó thường được dùng để chỉ sự xa hoa, trụy lạc của vua Trụ Vương trong lịch sử Trung Quốc, người đã cho xây dựng một hồ lớn toàn rượu và treo thịt thành rừng để thỏa mãn những thú vui x*c th*t.

Lúc nãy anh bấm chuông inh ỏi, chân giẫm lên sàn cũng không hề nhẹ, nên đánh thức người nằm ở gần cửa nhất.

Tên loắt choắt nhuộm đầu hồng gắng sức ngồi dậy tìm nơi phát ra tiếng động. Mắt díp chặt gần như mở không nổi, cố mở thành cái khe tìm kiếm.

Đập vào mắt đầu hồng là giày da của Lăng Tử Thanh, mắt lại mở to thêm một xíu, ngẩng đầu, lướt dần theo quần tây...

Đầu hồng tỉnh như sáo sậu: "Sao giờ mới đến hả?"

Lăng Tử Thanh: "..."

Khứa này nhận nhầm người à?

Đầu hồng gãi đầu, nói tiếp: "Bọn tao uống xong rồi... sau đến sớm tí nhá!"

Lăng Tử Thanh hiểu rồi, khứa lông hồng tưởng anh đến đu đưa.

Xem ra vẫn chưa tỉnh rượu.

Lông hồng đần độn muốn nói tiếp, sau đó...

"Đù má gì vậy?!"

Gã bị thọc một phát, giật mình ngã ngửa ra đằng sau.

Tiếng hét thất thanh đánh thức những người khác, những tiếng lầu bầu rì rầm vang.

"Chậc!"

"Mịa, đứa nào đấy?"

"Gào cái cức gì thế..."

Đầu hồng tỉnh như sáo, ngơ ngác hỏi Lăng Tử Thanh: "Anh là..."

Lăng Tử Thanh cao giọng nêu danh của ông Kỷ: "Chủ tịch Kỷ phái tôi đến dọn dẹp."

Mấy đứa này suốt ngày bám theo Kỷ Hạ Dương ăn chùa uống chùa đều biết nguồn rút tiền từ ai. Cả đám không dám dây vào cây ATM, vừa nghe được "chủ tịch Kỷ" là hồi chuông cảnh báo vang lên, phải giữ mạng thôi!

Lập tức tình táo, đứa thì nhanh nhẹn dọn đồ, đứa thì gọi đồng bọn chạy trốn.

Người nhanh nhất chính là lông hồng, vừa lăn vừa bò đến cái sopha cách đó không xa.

Trên sopha lớn phủ cái chăn mỏng, tạo thành cái núi thịt người.

Cái núi người này chính là Kỷ Hạ Dương trùm chăn say giấc nồng, chẳng hay biết điều gì.

Đầu hồng là tên nô tài tận tuỵ, vỗ vỗ nhắc nhỏ: "Dậy đi cậu Kỷ."

Kỷ Hạ Dương ngọ nguậy mấy cái, nhích vào chỗ không ai có thể túm được, khò khò.

Đầu hồng giãy đành đạch, lập tức lay lay: "Người của bố ông đến này!"

Kỷ Hạ Dương không thể nằm im nữa, giật chăn xuống gào mồm: "Bảo nó cút!"

Kỷ Hạ Dương muốn đối phương thấy mình sôi máu nhường nào, tiếng gào oanh vàng vô ngần, còn phối kết hợp động tác phẩy tay ra cửa.

To mồm, vung tay, rất có chí khí.

Tiếc là quên mình ở đâu.

Kỷ Hạ Dương đang nằm sopha, tay vung một phát, vừa xoay người...

Bịch! Lăn xuống đất!

"Ui da! Đứa nào đẩy đấy!" Kỷ Hạ Dương đau đến rú lên, còn dẩu miệng than vãn.

Lăng Tử Thanh vốn đang bình tĩnh quan sát, giờ không thể nhịn nổi cười.

Những người khác đang hì hục vơ đồ của mình, nghe tiếng, quay đầu cũng bật cười theo phản xạ.

"Gì?" Kỷ Hạ Dương càng bực mình, đẩy lông hồng đang đỡ mình ra: "Ai? Ai cười đó?"

Âm thanh gần như vụt tắt, cúi đầu đếm kiến coi như chưa thấy gì.

Ngoại trừ Lăng Tử Thanh.

Lăng Tử Thanh vẫn cong khoé miệng, chẳng chút hoang mang chờ Kỷ Hạ Dương phát hiện ra mình.

Kỷ Hạ Dương vừa dụi mắt vừa dò tìm, cuối cùng cũng thấy Lăng Tử Thanh.

Đôi mắt đang híp lại chợt mở to, hàm răng nghiến chặt cũng dần thả lỏng, biến thành há mồm.

Lăng Tử Thanh nhân cơ hội nhìn cho rõ cậu ấm này.

Làn da trắng màu lúa mì, láng o mà chỉ thanh niên trẻ trung mới có. Mắt to tròn, mũi cao, thẳng lại sắc lẻm, nhưng đôi môi và shape mặt cân bằng lại sự sắc sảo, hoà hợp với tính nết trẻ con.

Ngoại hình của hắn rất năng động, sáng sủa, thế mà ngày đêm sống trong truỵ lạc giàu sang.

Đúng là giàu thì hay có tật.

Chẳng giống anh, 5 giờ dậy, 6 giờ đi làm, cứ vậy tích cực lao về tương lai.

Lăng Tử Thanh nhớ tới mục đích chạy đến đây từ sớm tinh mơ, thu lại nụ cười: "Tôi là Lăng Tử Thanh, trợ lý mới của cậu. Hôm nay chủ tịch Kỷ sẽ đến thị sát chi nhánh, cậu phải chuẩn bị đến công ty trước 8 giờ."

Kỷ Hạ Dương vẫn là gương mặt ngốc nghếch há hốc nhìn qua.

Lăng Tử Thanh lặp lại ý chính một lần nữa: "Chủ tịch Kỷ đến thị sát, cậu phải đi làm."

Anh vừa đi vừa bước lên, tuỳ thời sử dụng chai nước lạnh trong tay. Căn bản là Kỷ Hạ Dương bị té nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, có vẻ phải dùng hình thức mạnh bạo hơn mới đánh bay cơn buồn ngủ.

Cũng may, Kỷ Hạ Dương nhìn anh đi được nửa đường đã tỉnh táo: "Ò!"

Kỷ Hạ Dương ậm ờ không rõ ràng, kéo cái áo phông nhăn nhúm như nùi giẻ trên người, giơ tay vuốt tóc tán loạn thành tổ chim.

Đây là đang tự chải chuốt lại bản thân.

Lăng Tử Thanh mừng quá trời, bước lên nhắc: "Trước tiên cậu hãy lên phòng rửa mặt, thay bộ đồ hôm qua giao đến..."

Anh nhìn sàn nhà la liệt rác rưởi, sợ Kỷ Hạ Dương dẫm phải cái gì đó, chuẩn bị dọn đường.

Kỷ Hạ Dương thấy anh đến lại lùi xuống, đụng phải cái bàn trà sau lưng.

"Éc!" Tiếng héc thất thanh vang vọng trong phòng khách.

Lăng Tử Thanh sững sờ, tính bước đến kiểm tra, bị Kỷ Hạ Dương khua tay ngăn lại.

"Đừng đừng!" Kỷ Hạ Dương nói to, tay vung vẩy loạn xì ngậu: "Ai cũng không được đến đây!"

Đầu hồng ở gần nhất, cánh tay chuẩn bị nâng lên liền cụp xuống.

Lăng Tử Thanh nghe chất giọng oanh vàng như còi, nghĩ Kỷ Hạ Dương không có vấn đề gì, dừng chân.

Kỷ Hạ Dương bấu víu vào ghế massage, lồm cồm đứng dậy.

Bò được lên, hắn ngẩng đầu ra hiệu "OK", mặt hất lên kiêu ngạo.

Lăng Tử Thanh: "..."

Có gì để vênh mặt nhỉ?

Dù kì thị trong lòng, nhưng mặt vẫn treo nụ cười.

Vì đồng tiền, phải cười thật tươi.

Kỷ Hạ Dương rất hưởng thụ, thẳng lưng xong liền tìm được phơng hướng, chạy nhanh đi rửa mặt.

Lăng Tử Thanh nhìn Kỷ Hạ Dương lên gác, gọi đầu hồng đang trộn vào dòng người tính trốn luôn: "Mã Uy Phàm!"

Đã từ lâu không bị ai gọi bằng tên khai sinh như thế, gã hô to như đang điểm danh trong kỳ quân sự: "Có!"

Nhưng thật ra Lăng Tử Thanh không nghiêm trọng hoá vấn đề, chậm rãi đi qua: "Cậu là người thường giúp cậu Kỷ tổ chức tiệc nhỉ?"

"Ặc, có mấy lần thôi ạ."

"Quen nhiều bạn ha."

"Đúng vậy..."

"Tốt lắm."

Lăng Tử Thanh nói đến đây, vừa vặn đứng trước mặt đầu hồng: "Chủ tịch Kỷ không muốn mấy cậu tiếp tục le ve ở đây nữa, hiểu chưa?"

Giọng anh không lớn, thậm chí còn rất dịu dàng.

Nhng câu cuối cùng đột nhiên nhấn mạnh, mắt nhìn thẳng như khống chế mọi thứ.

Trên thực tế, Lăng Tử Thanh biết Weibo của hai, ba người, dù không đào bới sâu nhưng vẫn có thể nắm thóp.

Anh biết cách dằn mặt, đi theo ông Kỷ bao năm, gặp đủ loại người, không sợ những vị sếp sòng quyền lực, đương nhiên chẳng ngán một đám cậu ấm cô chiêu thích hưởng thụ, sống nay chết mai.

Khi đầu hồng vừa thả lỏng thì thả bom, chỉ biết len lén nhìn anh.

Lăng Tử Thanh chẳng buồn để tâm đến đối phương, mắt quét sang đám người còn lại.

Đám choai choai còn lại biết ông Kỷ bắt đầu ra tay thì cuống lên, lại bị ánh mắt lạnh như băng lướt qua, lập tức nhận thức được nơi đây mai sau sẽ là địa ngục, lòng tự hiểu, nhao nhao gật gật bảo chúng tôi đã biết rồi chuồn mất.

Lăng Tử Thanh đuổi sạch người, thở phào khoá cửa.

"Tiếp theo cứ trông kỹ Kỷ Hạ Dương là được."

-

Lăng Tử Thanh phát hiện Kỷ Hạ Dương tắm rất lâu.

Anh lên tầng, gõ cửa phòng mà không nhận được phản hồi, liền thẳng chân đi vào.

Căn phòng vẫn đi theo phong cách hoàng gia châu Âu sang trọng, nhưng trong góc lại là một đống mô hình Ultraman, chăn nệm màu đen đầu lâu xương chéo, vứt trên đó gối ôm vịt vàng xù xù.

Một căn phòng độc lạ y chang chủ nhân.

Lăng Tử Thanh trấn định, tìm được quần áo trong đống lộn xộn, men theo hướng chúng bị ném mà tìm được cửa phòng tắm.

"Sếp Kỷ?" Lăng Tử Thanh gõ cửa, gọi.

Kỷ Hạ Dương là phó tổng chi nhánh, nhưng không ai dám gọi kèm từ "phó", người thì gọi "cậu Kỷ", có người gọi thẳng "sếp Kỷ".

Lăng Tử Thanh cảm thấy nếu dùng "sếp Kỷ", có lẽ sẽ nhắc nhở Kỷ Hạ Dương rằng mình còn công việc ở công ty, nghe ngầu hơn "cậu Kỷ" được "ông bà già tao lo hết".

Anh gõ cửa rất vang, nhưng chẳng có ai đáp lại.

Lăng Tử Thanh nhớ Kỷ Hạ Dương đã té hai lần, bước lên cầu thang cứ xiêu vẹo, tự dưng lo lắng.

Nếu bị ngã trong cơn say thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Lăng Tử Thanh gõ thêm hai lần, đau cả tay mà bên trong vẫn im lìm, càng ngày càng bất an.

Anh thử vặn tay nắm, phát hiện cửa không hề khoá.

Lăng Tử Thanh dễ dàng đi vào phòng tắm, liếc mắt một cái liền thấy bồn tắm, cùng với...

Kỷ Hạ Dương đang đeo tai nghe ngâm mình.

Nhìn bề ngoài Kỷ Hạ Dương có vẻ gầy, nhưng lại là gymer lâu năm, cơ bắp nở nang rất bắt mắt, làn da mịn màng ướt át, ẩn hiện dưới lớp bọt tắm càng thêm quyến rũ mời gọi.

Càng chết người chính là Kỷ Hạ Dương vừa phát hiện cửa mở liền ngồi thẳng lên, dáng chuẩn nhưng gương mặt ngờ nghệch...

Body ngon nhưng mặt non choẹt.

Một sự tương phản hoàn hảo.

Lăng Tử Thanh ngẩn ngơ một lúc mới dời mắt: "Xin lỗi, tôi sốt ruột nên mới vào, cậu cứ tắm tiếp đi."

Nói rồi lập tức xoay người đóng cửa, xoa xoa ấn đường.

Thôi nào! Việc của anh là ngắm body của sếp à?! Sếp của mình là nhóc con, sao mình lại có thể dùng từ mời gọi để miêu tả chứ?

Anh càng không nên vào phòng tắm luôn!

Mình là trợ lý, sao có thể hàm hồ vào phòng tắm của sếp được!

Lăng Tử Thanh thở dài, tự trách sao lại mắc sai lầm cơ bản vậy chứ.

Cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.

Kỷ Hạ Dương chỉ bọc mỗi cái khăn tắm đi ra, túm anh hỏi: "Anh mới nói gì á?"

Lăng Tử Thanh quay đầu, bị hoảng vì Kỷ Hạ Dương không quần không áo, vội vàng cụp mắt nhìn sàn nhà: "Tôi sợ cậu bị ngã nên mới vào, xin lỗi cậu."

Kỷ Hạ Dương cười hehe, giọng có vẻ đần: "Ò! Đừng sợ, tôi tỉnh òi!"

Lăng Tử Thanh có thể tưởng tượng ra nụ cười hềnh hệch ngáo ngơ của Kỷ Hạ Dương, lại nhịn không được mà nghĩ đến cảnh tắm rửa ướt át.

Thậm chí còn muốn ngẩng lên nhìn.

Rốt cuộc thì Kỷ Hạ Dương chỉ có mỗi cái khăn tắm quấn eo, l** l* gấp tỉ lần so với cơ thể mờ mịt trong hơi nước.

Lăng Tử Thanh không cho phép bản thân làm thế, quyết đoán nói: "Nhanh lên chút, bị muộn rồi."

Anh đuổi Kỷ Hạ Dương đi, không cho phép mình tiếp tục phạm sai lầm.

May mà Kỷ Hạ Dương nghe lời: "Ò, đi ngay đây."

Nói rồi liền xoay người, chân xoắn vào nhau.

Xoắn quẩy một cái, mất trọng tâm.

Cơ thể Kỷ Hạ Dương lắc lư, trước khi đáp đất kịp đưa tay đỡ tường.

Lăng Tử Thanh thảng thốt ngó sang, liền thấy Kỷ Hạ Dương đang vỗ ngực kêu may.

Kỷ Hạ Dương thở phào: "May quá không có sao..."

Vừa dứt lời, cái khăn mỏng manh gánh vác trách nhiệm giữ gìn chỗ quan trọng đó lả lướt rơi xuống.

Lăng Tử Thanh trợn mắt há mồm, phạm phải sai lầm to lớn nhất trong sự nghiệp hành nghề của mình.

Anh! Đỏ mặt!
 

Bình Luận (0)
Comment