Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 10

 
8 giờ sáng, Lăng Tử Thanh đúng giờ đến nhà Kỷ Hạ Dương, liếc một cái liền biết trong gara thiếu xe.

Xe bị thiếu chính là chiếc tối qua Kỷ Hạ Dương lái.

Anh có một linh cảm xấu.

Lăng Tử Thanh vào nhà, lập tức nhận ra linh cảm đó là thật... Ngoài huyền quan có một đôi giày lăn lóc, trên bàn trà còn một lon coca rỗng ruột với hai gói bim bim khoai tây, hiển nhiên nhà có khách ghé.

Anh lên tầng hai, phòng ngủ master không bóng người.

Xem ra vị khách tối qua đã bắt cóc Kỷ Hạ Dương.

Lăng Tử Thanh thở dài, lấy điện thoại. Tin nhắn sáng nay gửi cho Kỷ Hạ Dương vẫn chưa được phản hồi, bấm gọi, chỉ nghe được giọng nói máy móc: "Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Lăng Tử Thanh không tốn công nữa, lật đật check Weibo của Kỷ Hạ Dương.

Weibo im lìm.

Kỷ Hạ Dương không chỉ chạy, mà còn trốn tiệt không để lại dấu vết.

Lăng Tử Thanh hừ một tiếng, xuống nhà tìm tài xế theo Kỷ Hạ Dương nhiều năm: "Bình thường cậu chủ hay đến chỗ nào chơi?"

Đối phương rất có kinh nghiệm: "Bar, club tư nhân, khu nghỉ dưỡng, thi thoảng là nhà bạn. Tôi có lưu số của vài chỗ, hay gọi hỏi thử xem?"

Lăng Tử Thanh gật đầu: "Chúng ta cùng gọi đi."

Anh nói rất khách sáo, biểu cảm không hề dịu xuống.

Tài xế cũng nhìn ra: "Cậu cũng đoán chắc không tìm nổi à?"

"Ừm." Lăng Tử Thanh xoa ấn đường: "Vẫn nên cố gắng xem sao, gửi số cho tôi."

Tài xế nghe xong, mỗi người bấm một số hỏi thăm, phần nhiều là quán bar, club và khách sạn. Bar thì dễ, chủ bar nhanh gọn: "Không thấy người", club và khách sạn thì khó hơn chút, cần phải xác nhận thân phận mới trả lời.

Lăng Tử Thanh không thân quen với mấy nơi đó như tài xế, chỉ có thể hỗ trợ hỏi các quán bar.

Số lượng không nhiều, hỏi rất nhanh, lại đảo qua căn nhà. Trong phòng khách ngoài lon coca rỗng, bim bim còn thừa với gối ôm, còn rơi rớt một quyển sách lạ.

"'Cẩm nang ôn tập môn Toán kỳ thi thạc sĩ'? Vi Trình Vĩ?" Lăng Tử Thanh mở ra, đập vào mắt là cái tên trong trang lót.

Tài xế vừa kết thúc một cuộc điện thoại, nghe vậy liền ngạc nhiên: "Ai cơ? Cậu ấy tới ư? Thôi rồi, cậu ấy với cậu chủ mà tụ vào nhau là điên gấp đôi, đã chơi thì không biết đường về."

Lăng Tử Thanh tìm kiếm dữ liệu trong đầu: "Cậu hai của tập đoàn Nguy Kinh."

Tài xế còn thầm lí nhí: "Hỏng rồi, club Hào Vũ họ thích bảo mật rất nghiêm ngặt, bên đó sẽ không tiết lộ thông tin đâu."

Lăng Tử Thanh đóng sách ôn thi: "Không sao, chúng ta cứ chờ đến 9:10."

"Sao lại là 9:10?"

"10 giờ có cuộc họp."

Tài xế ngớ người: "Cậu chủ không đến, mà cậu vẫn tham gia?"

Lăng Tử Thanh bình tĩnh gật đầu: "Đương nhiên, cuộc họp đó rất quan trọng."

Lời anh chỉ có thế, tài xế nghi ngờ vô ngần.

Những trợ lý cũ đều xoay quanh Kỷ Hạ Dương. Hắn không ở đây, họ sẽ không đến công ty, tự động biến thành bảo mẫu số khổ "Finding Kỷ Hạ Dương", nào có ai bỏ rơi chính chủ đi họp như Lăng Tử Thanh.

Lăng Tử Thanh không giải thích nhiều, dọn rác trên bàn trà, ngồi xuống lấy tài liệu buổi họp sáng nay ra xem.

Buổi họp này nối tiếp nội dung ngày hôm qua, chủ tịch Kỷ đã đưa ra một số đề xuất về việc phát triển các dự án mới và chương khuyến mại, tăng doanh thu. Đương nhiên, toàn bộ các phòng ban của chi nhánh đều sẽ nghe theo chỉ đạo của BOSS, từ chiều qua đã bắt đầu điều chỉnh, sáng nay họp lại thảo luận.

Lăng Tử Thanh tính hỗ trợ Kỷ Hạ Dương tham gia dự án tiếp theo, nên không thể vắng mặt trong buổi họp quan trọng nhường này. Có một số việc không thể nhìn tư liệu để nói rõ được.

Nhưng Kỷ Hạ Dương...

Cậu ấm say xỉn không cứu nổi, có đi cũng ngủ gật. Kết quả vẫn là mình anh nghe hoàn chỉnh nội dung, còn bị phân tâm để ý "bé bi" không được gục xuống quá lộ liễu.

Lăng Tử Thanh nhanh chóng chấp nhận hiện thực "Kỷ Hạ Dương trốn rồi", đành nghĩ theo hướng tích cực.

Sếp đã vật vờ rồi, cả anh cũng uể oải nữa thì toi luôn.

Anh ngồi chờ, đồng hồ điểm 8:17.

Còn 53 phút, Lăng Tử Thanh xem lại tài liệu hai lần, mong muốn bấm số Kỷ Hạ Dương mười bốn lần. Thật là một khoảng thời gian miên man, Kỷ Hạ Dương vẫn tắt nguồn điện thoại, không thấy bóng đâu.

Đến 9:10.

Lăng Tử Thanh đúng lên, nói với tài xế: "Đi thôi."

Tài xế cứng đờ trước sự thong thả, bình tĩnh của anh. Trong cơn hỏn lọn, đối phương còn nghĩ Lăng Tử Thanh mới là sếp sòng. Cái gì cũng không dám thắc mắc, càng không tần ngần, chạy đến công ty.

Trên xe, Lăng Tử Thanh lại thử liên lạc với Kỷ Hạ Dương, gọi mấy lần đều bặt vô âm tín.

Anh để lại tin nhắn: "10 giờ có một cuộc họp rất quan trọng, tôi đến công ty trước. Cậu đọc được thì đến nay nhé, nếu ai hỏi thì bảo xe bị hỏng, mang đi sửa nên mất thời gian, đừng nói mình uống nhiều rồi ngủ quên."

Sau đó tiếp tục dùng tin nhắn thoại tóm tắt nội dung.

Lạnh lùng như ra lệnh, giọng nói cũng không hề dịu dàng, thiết tha.

Kỷ Hạ Dương chắc chắn say quắc cần câu, đọc chữ sẽ hoa mắt, nghe thao thao là buồn ngủ. Thay vì chậm rãi dỗ dành, cứ thế đánh vào trọng điểm trước khi hắn mất kiên nhẫn.

Lăng Tử Thanh giảng giải xong, vừa vặn đến công ty.

Anh nên làm gì thì làm đó, không hề bám riết lấy việc gọi bằng được người kia.

Buổi họp bắt đầu, mọi người liên tục nhìn vị trí trống cạnh Lăng Tử Thanh, ánh mắt của tổng giám đốc Du Văn Lâm càng thâm thuý.

Lăng Tử Thanh bình tĩnh lấp l**m: "Xin lỗi, xe của cậu Kỷ bị hỏng nên không thể đến đúng giờ."

Ai nấy đều ngầm hiểu, chẳng những không bóc mẽ mà còn cúi đầu giấu biểu cảm. Tổng giám đốc Du Văn Lâm quả đúng là danh xứng với thực, bình chân như vại, gật đầu nói chủ đề chính: "Bắt đầu đi."

11:10, kết thúc.

Lăng Tử Thanh thu dọn tài liệu trên bàn, lấy nốt phần ở ghế trống của Kỷ Hạ Dương.

Còn chưa dọn xong, cánh cửa vang tiếng.

Rầm!!

Cửa đột nhiên bật tung, một bóng người cao lớn vọt vào phòng.

Người đàn ông phanh không kịp, chạy thêm vài bước mới vịn vào bàn: "Ôi, xin lỗi... tôi... tôi đến muộn."

Rốt cuộc Lăng Tử Thanh không thể giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa, nhíu mày.

Vị trưởng phòng ngồi cạnh cửa còn phản ứng nhanh hơn anh: "Ui da! Cậu Kỷ! Cuối cùng cậu cũng đến rồi!"

Kỷ Hạ Dương vịn vào bàn, ngửa đầu tính nhìn quanh thì bị tóc mái loà xoà che mất. Bộ vest đang mặc do quá nhỏ nên vai phồng lên, áo sơmi bên trong nhăn nhúm, còn dính bụi bẩn.

Lăng Tử Thanh càng nhìn càng đau đầu.

Anh bịa cho Kỷ Hạ Dương lý do xe hỏng đẹp đẽ biết bao, đâu có bảo Kỷ Hạ Dương ăn mặc như tài xế vừa mới tan ca phải đi sửa xe.

Kỷ Hạ Dương cũng thấy anh, nhe răng cười: "Tôi... tôi đến rồi."

Lăng Tử Thanh: "..."

Có gì đâu mà vui???

Ghét vẫn hoàn ghét, cuối cùng vẫn phải nói: "Xin lỗi." với tổng giám đốc Du Văn Lâm, đi đến đỡ Kỷ Hạ Dương đang loạng choạng.

Lăng Tử Thanh dựa vào khoảng cách gần, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Họp xong rồi, cậu xin lỗi tổng giám đốc đi."

Kỷ Hạ Dương nghe thì hiểu đấy, nhưng mà....

Run lẩy bà lẩy bẩy.

Lăng Tử Thanh ngờ vực liếc hắn.

Hở, sao tai Kỷ Hạ Dương lại đỏ lên vậy?

Tai Kỷ Hạ Dương đỏ rực, nhưng tự dưng phấn chấn dựng thẳng người. Đứng tử tế, húng hắng cổ họng, mặt treo lên biểu cảm chân thành, tha thiết, hô to với tổng giám đốc Du Văn Lâm: "Vô cùng xin lỗi!"

Gằn từng chữ, giọng oang oanh.

Cứ như loa phóng thanh thành tinh.

Không biết ai cười mồi, những người khác bắt đầu bật cười, xua tan mệt mỏi và áp lực trong phòng họp.

Du Văn Lâm cũng cong môi: "Không sao. Cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi đi."

Nửa câu sau, mắt bắn về phía Lăng Tử Thanh.

Lăng Tử Thanh cười trừ: "Vâng. Cậu Kỷ, chúng ta về nghỉ thôi."

Kỷ Hạ Dương hoàn toàn không cảm nhận được thâm ý của Du Văn Lâm, ngoan ngoãn đi theo.

Phòng họp khá gần văn phòng phó tổng, Kỷ Hạ Dương thở không ra hơi, vừa vào văn phòng đã cầm ngay cốc nước do trợ lý khác dâng lên, tu ừng ực đã khát.

"Phù! Tử Thanh, anh cũng..." Kỷ Hạ Dương uống xong, thở hắt ra mới tìm đến Lăng Tử Thanh đứng bên cạnh.

Còn chưa kịp quan tâm xong, Kỷ Hạ Dương phát hiện Lăng Tử Thanh đã đóng cửa văn phòng, lại còn khoá kỹ.

Kỷ Hạ Dương đột nhiên cảm thấy họng khô khốc, nuốt nước bọt: "Anh... anh muốn làm gì?"

Lăng Tử Thanh quay người, đánh giá từ trên xuống dưới: "Cậu còn nhớ thay vest, tốt lắm."

Kỷ Hạ Dương nghe xong liền phấn chấn, vỗ ngực đắc ý: "Đương nhiên! Anh nói phải họp, nên tôi mượn nhân viên club... Dù không vừa lắm, nhưng phong cách ổn nhể?"

Lăng Tử Thanh mỉm cười: "Đúng vậy, chất vải cũng được, hình như là hàng may sẵn của thương hiệu D?"

Kỷ Hạ Dương giờ mới cúi đầu săm soi: "Thật à? Thế chắc không phải hàng rẻ tiền."

"Không sao, chỉ cần gọn gàng là được."

"... Không gọn thì sao?"

Kỷ Hạ Dương ngẩng lên, ngẩn tò te nhìn Lăng Tử Thanh.

Lăng Tử Thanh kiên nhẫn giải thích: "Như vừa nãy, giống người đi lạc."

Kỷ Hạ Dương đột nhiên trợn mắt: "Hơ, anh giận à."

Đúng là Lăng Tử Thanh có hơi bực, nhưng vẫn chưa đến độ bùng cháy, không tiện gào thét với Kỷ Hạ Dương, chọn cách khen trước rồi nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai.

Nếu làm căng, có khi lại khiến mối quan hệ tan rã, lại còn để người ngoài nghe thấy. Vì hợp tác dài lâu, vẫn nên kiềm chế, nói chuyện tử tế đi.

Lăng Tử Thanh nghĩ thông, hiền hoà khuyên nhủ Kỷ Hạ Dương: "Cũng hơi hơi, nhưng thấy cậu mặc đồ công sở đến thì tôi dịu đi rồi. Lần sau muốn đi chơi phải báo trước, tôi sẽ lựa theo cậu."

Kỷ Hạ Dương há hốc: "Hở? Anh muốn đi chơi với tôi á?"

Lăng Tử Thanh: "..."

Đù má, đừng có nhét chữ vào mồm!

Kỷ Hạ Dương thấy rõ nụ cười của đối phương đông cứng trong chớp mắt.

"Tôi sai rồi, xin lỗi anh!" Kỷ Hạ Dương đột nhiên véo tai, cúi đầu uốn gối.

Lăng Tử Thanh hỏn lọn, nhanh chóng cản lại: "Cậu làm gì vậy?"

Cũng may Kỷ Hạ Dương mới ngồi xổm một nửa, đứng thấp hơn anh một chút: "Anh mắng tôi đi, đánh cũng được! Chỉ cần không vả mặt thì chỗ nào cũng được."

Kỷ Hạ Dương dừng véo tai, tay chuyển lên che mặt, lông mày nhăn lại, mắt nhắm chặt, miệng trề thành hình dạng kì cục, đúng kiểu "sợ đau nhưng hùng dũng chịu phạt".

Lăng Tử Thanh vốn đang hỏn lọn, nhìn cảnh này lại không nhịn được cười.

Kỷ Hạ Dương nghe tiếng cười liền mở mắt, cũng dần thả lỏng, cong khoé môi: "Anh không giận hả?"

Lăng Tử Thanh tự dưng quên mất cốt cách trợ lý nên như nào, tất cả đều bị đôi mắt lúng liếng, nghịch ngợm đuổi hết rồi.

Anh cũng tự dưng nổi hứng đùa, giơ tay giả bộ muốn đánh.

Kỷ Hạ Dương nhanh nhẹn che mặt nhắm mắt, cuống quýt đến độ mũi nhăn như khỉ.

Lăng Tử Thanh giơ tay lên cao, nhẹ nhàng ve vuốt, chỉ chạm một xíu vào chỏm tóc vểnh lên của đối phương.

"Hở?" Kỷ Hạ Dương mở mắt, mặt đầy dấu hỏi chấm: "Anh đánh rồi hả?"

Lăng Tử Thanh cạn lời: "Tôi sẽ không đánh cậu."

Kỷ Hạ Dương mím mím môi, ngân nga tiếng nũng nịu mềm oặt: "Hu~ Anh sao mà tốt với tôi quá vậy."

"Sau này có nghe tôi không?"

"Có!"

"Ngồi đi, tôi nói cậu nghe cái này."

"Okla!"

Kỷ Hạ Dương nghe lời ngồi phịch xuống, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan y như học sinh lớp 1.

Lăng Tử Thanh thấy thế này đáng yêu hơn, đỡ lo cả mớ.

Anh muốn giao bài tập về nhà.

"Tôi thay mặt cậu trình lên một phương án quảng cáo, được tổng giám đốc xét duyệt rồi. Sắp tới hãy cùng nhau cố gắng triển khai nhé."

Kỷ Hạ Dương ngẩn người, nụ cười đã tắt: "Anh..."

Lăng Tử Thanh dịu dàng hỏi: "Sao thế?"

Kỷ Hạ Dương đứng phắt dậy, tức đến giậm chân: "Thà anh đánh tôi còn hơn!"
 

Bình Luận (0)
Comment