Kỷ Hạ Dương không hề cố ý gọi "Thanh Thanh".
Gọi như thế là do chưa nghe tròn vành màn tự giới thiệu của Lăng Tử Thanh.
Hắn say bí tỉ rồi vấp vã, đầu ong ong, trời đất đảo điên không tìm được phương hướng.
Gắng lắm mới được lông hồng đỡ ngồi dậy, sau khi xua được hết "sao trăng" bay trước mắt, đảo qua sopha, chai lọ ném lung tung, thảm bẩn ướt, sau đó là...
Một Lăng Tử Thanh ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, trắng trẻo toả ra ánh sáng lấp lánh.
Kỷ Hạ Dương giật mình, tỉnh cả rượu.
Má ơi! Người đẹp ở đâu ra vậy!
Những trợ lý ông già nhà hắn phái tới đều như robot rập khuôn: Đồ vest giày da, nghiêm túc cứng ngắc, mỗi lần mở miệng toàn là cao ngạo ra lệnh, bắt hắn làm này làm kia thấy ghét.
Lăng Tử Thanh là người trẻ nhất, đẹp nhất.
Lăng Tử Thanh cũng mặc vest nghiêm nghị, nhưng khí chất thư sinh, lễ độ, làn da trắng khiến bộ Âu phục nặng nề sống động hơn. Cũng là màu đen, nhưng mặc lên người Lăng Tử Thanh biến thành màu đen nhã nhặn, dịu dàng, độc đáo.
Như một đoá hoa xinh đẹp nở rộ trong chiếc bình cũ kỹ.
Kỷ Hạ Dương có cảm giác vậy đó, vừa thấy gương mặt trắng xinh của Lăng Tử Thanh liền ngẩn người.
Hắn sững sờ, không thể nghe rõ những gì đối phương nói, sực tỉnh thì chỉ bắt kịp mỗi từ "Thanh", cảm thán tên sao người vậy.
Ừm, trong lúc hắn chìm vào cõi mơ mộng của riêng mình, những gì Lăng Tử Thanh nói đều bị bỏ ngoài tai.
Lăng Tử Thanh lặp lại lịch trình công việc, không nhắc đến tên của mình.
Kỷ Hạ Dương cũng chẳng vội hỏi. Hắn giật nhẹ chiếc áo nhăn nhúm, điên cuồng cào mái tóc xù tung như tổ quạ, vừa mới act cool được một tẹo thì lại hoảng loạn vì sự tiếp cận của Lăng Tử Thanh.
Sau đó lại quá nhiều cái hỏn lọn, nên vẫn chưa hoàn thành việc hỏi tên.
Cuối cùng Kỷ Hạ Dương cóc thèm hỏi nữa, "Thanh Thanh" là xong.
Hắn kêu vô cùng nhẹ nhàng, Lăng Tử Thanh lại rợn tóc gáy: "Sếp Kỷ vẫn nên gọi tôi là trợ lý Lăng đi."
Kỷ Hạ Dương đọc theo, nhưng đánh vần khó quá, hơn nữa nghe chả thân mật gì cả.
"Bạn anh thường kêu anh thế nào?"
"Tử Thanh."
"Vậy tôi cũng gọi Tử Thanh."
Lăng Tử Thanh không có ý kiến, còn nghe lời ngồi vào ghế sau: "Ừm, cậu xem điện thoại đi."
Kỷ Hạ Dương ngoan ngoãn lấy điện thoại ra: "Hở... Muốn chụp ảnh à? Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của anh, chúng mình chụp ảnh kỷ niệm đi?"
Hắn thoăn thoắt mở camera, còn chưa kịp chỉnh sang chế độ selfie thì bị bàn tay với những ngón tay thon dài, trắng trẻo che màn hình.
Kỷ Hạ Dương ngáo ngơ ngẩng lên: "Sao vậy?"
Lăng Tử Thanh rụt tay lại, giọng vẫn dịu dàng, lịch sự: "Đọc tin nhắn."
Ánh mắt Kỷ Hạ Dương lại lướt theo bàn tay mới buông điện thoại của mình, chưa đã nghiền tiếc nuối: "Ò, dự báo thời tiết nhắc hôm nay có khả năng xuất hiện mưa giông..."
Lăng Tử Thanh nhẹ nhàng ngắt lời: "Thông báo thứ ba, tôi đã gửi tên và số điện thoại của mình."
Số điện thoại của Thanh Thanh nà!
Kỷ Hạ Dương phấn chấn hẳn lên, nhanh nhẹ chọt chọt: "Tôi lưu ngay đây! Wow! Đúng là chữ 'Thanh' mà tôi nghĩ, rất xứng với anh, đọc lên cũng êm tai..."
Hắn luyên thuyên như một cái máy nói, đã thế lại thuộc kiểu người nghĩ gì nói nấy.
Đám bạn bè sẽ ờ ừm ồ quao nể mặt a dua, sau đó nhét rượu mong hắn tạm dừng.
Lăng Tử Thanh lại khác, trong tay không có rượu, dùng cách khác đơn giản mà hiệu quả hơn.
"Anh add We Chat của tôi à?" Kỷ Hạ Dương thấy lời mời kết bạn nhảy lên, tạm pause cái mồm, nhấn chấp nhận.
Add xong lại bắt đầu luyến thoắng: "Sao anh lại dùng ảnh phong cảnh làm avatar? Không có ảnh selfie à? Ủa? Anh nhắn gì đó?"
Lại một thông báo mới nhảy ra thu hút hắn.
Kỷ Hạ Dương háo hức chọt vào, đọc xong nội dung liền im bặt: "Những điều cần lưu ý trong cuộc họp sáng nay? Nhiều chữ thế!"
Lăng Tử Thanh chu đáo đề nghị: "Không đọc cũng được, để tôi truyền đạt cho cậu?"
Kỷ Hạ Dương mím môi: "Thôi, nhạt nhẽo lắm! Từ đêm qua tôi mới ngủ được có 3 tiếng thôi, buồn ngủ muốn chết... Không được, tôi sẽ xin nghỉ ốm!"
Hắn bò dậy rửa mặt là vì bị Lăng Tử Thanh dụ dỗ.
Hắn thấy đối phương chỉn chu đứng đắn nên xấu hổ vì sự luộm thuộm của bản thân, lơ tơ mơ bỏ dở giấc ngủ mà đi tắm rửa, thay quần áo.
Hắn lên chiếc xe này cũng là do Lăng Tử Thanh thao túng. Lăng Tử Thanh giúp hắn chọn, là ủi quần áo, chuẩn bị tươm tất ra cửa, được người đẹp quan tâm săn sóc nên không nhẫn tâm từ chối.
Đến khi tỉnh táo lại mới nhận ra mình đã trên con thuyền giặc đến công ty rồi.
Mỹ nam kế quả là đáng sợ!
Kỷ Hạ Dương không muốn đi làm, muốn đào tẩu khỏi thuyền hải tặc. Người đẹp thì đẹp đó, nhưng vẫn chẳng thể thắng nổi cuộc sống chè chén hưởng thụ, không cần họp hành!
Lăng Tử Thanh nghe được hai từ "nghỉ ốm", nhíu mày, nâng bàn tay xinh đẹp lên: "Để tôi xem thử?"
Kỷ Hạ Dương nhìn gương mặt dịu dàng của Lăng Tử Thanh, mắt loá lên, ngoan ngoãn để đối phương sờ trán.
Hắn cảm nhận cái lạnh chạm vào, những uể oải lập tức bay biến khi nghe giọng nói quan tâm dịu nhẹ vỗ về: "Hơi nóng thật. Cậu có đau đầu không?"
Kỷ Hạ Dương lập tức hít mũi, hếch mặt: "Đau! Đau lắm luôn!".
Lăng Tử Thanh cười khẽ, dùng chất giọng mềm mỏng nhất nói ra lời tàn ác nhất: "Vậy đến bệnh viện lấy máu nhé?"
Kỷ Hạ Dương trợn tròn mắt: "Hả?"
Lăng Tử Thanh bổ sung: "Đừng sợ, chỉ lấy bốn ống thôi."
Kỷ Hạ Dương dòm Lăng Tử Thanh ước lượng kích thước ống tiêm, run rẩy: "Không đi! Tôi muốn về nhà nghỉ!"
Lăng Tử Thanh còn rất đắn đo: "Không được đâu, tháng này cậu đã xin nghỉ ốm ba lần, 10 ngày thì 7 ngày ốm, cần phải vào viện khám tổng quát."
Kỷ Hạ Dương sợ tiêm nhất, nhảy ngược lên: "Tôi không đi đó! Anh tính làm gì tôi!"
Lăng Tử Thanh ngỡ ngàng, cụp mắt thở dài: "Tôi sẽ lo lắng."
Vốn Kỷ Hạ Dương tính làm căng đến cùng, nhưng trông đối phương thất vọng cụp mắt lại hạ giọng: "Ặc... thật ra tôi... không có sao..."
Lăng Tử Thanh ngước lên, mỉm cười.
"Vậy chúng ta bàn về buổi họp đi."
"..."
Kỷ Hạ Dương xịt keo cứng ngắc.
Sao hắn lại bị dắt rồi?!
——
Trên xe, Lăng Tử Thanh khái quát nội dung họp hành: "... Sau khi chủ tịch Kỷ đọc diễn văn, cấp quản lý sẽ lần lượt báo cáo, báo cáo xong là đến nội dung thảo luận các vấn đề tồn đọng."
Kỷ Hạ Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, vẽ emoji khóc mếu trên lớp sương đọng lại lên cửa kính.
Lăng Tử Thanh không mong chờ Kỷ Hạ Dương có thể nghe lọt: "Việc cậu cần làm rất đơn giản, tham gia họp, không được nghịch diện thoại, không được ngủ."
Kỷ Hạ Dương quay đầu, trề môi hỏi lại: "Vậy tôi có thể làm gì?"
"Nghe mọi người phát biểu, vỗ tay đúng lúc."
"Như tụng kinh ấy, không nghe!"
"Nghe không vào thì cứ ngồi im."
"Tôi ngủ mất."
"Tôi sẽ nhắc cậu."
"Nhắc kiểu gì?"
"Đụng tay, hoặc..."
"Vỗ đùi?!"
Kỷ Hạ Dương đột nhiên sống dậy, nhích người lại gần đối phương như muốn thực hành ngay.
Lăng Tử Thanh không có đam mê sờ mó đùi người khác, bơ lác ánh mắt tha thiết của ai kia, tiếp tục bàn chuyện đứng đắn: "Vừa nãy tôi nói những gì?"
Kỷ Hạ Dương ngoan ngoãn nhắc lại: "Không ngủ, chú ý mọi người, vỗ tay."
Lăng Tử Thanh gật đầu: "Đúng vậy."
Kỷ Hạ Dương càng dán sát hơn, thò đầu như chờ được xoa xoa: "Tôi nghe lời hông!"
"..." Lăng Tử Thanh hơi khựng lại, mỉm cười khen ngợi: "Ừm, giỏi lắm."
Kỷ Hạ Dương hài lòng.
Cuối cùng Lăng Tử Thanh cũng có thể bò được đến vấn đề tiếp theo: "Nếu chủ tịch Kỷ hỏi đến cậu..."
Kỷ Hạ Dương tự dưng không muốn nghe tiếp, lại xoay đầu nhìn ra cửa sổ, tư thế ngồi bắt đầu khấp khởi, tay run rung chân, khoé miệng mới tươi được xíu lần nữa méo xệch.
Lăng Tử Thanh nhìn ra đối phương đang bực, còn rì rầm.
Kỷ Hạ Dương lầu bầu: "Ổng sợ mất mặt, còn lâu mới hỏi."
Lăng Tử Thanh ngạc nhiên, không tiếp tục nữa.
Từ khi làm quen đến nay, đây là lần đầu anh thấy Kỷ Hạ Dương ủ dột đến vậy.
Kỷ Hạ Dương phát hiện đối phương im ắng, xoay người, lại là một gương mặt hớn hở vô tư: "Nói xong chưa?"
Lăng Tử Thanh quan sát gương mặt tươi tắn của Kỷ Hạ Dương một lát, đổi đề tài: "Cậu muốn ăn sáng món gì?"
Kỷ Hạ Dương cười càng tươi hơn: "Nhiều lắm! Tối qua ăn gà rán ngấy quá, ăn cháo trắng cho nhẹ bụng. Nhưng chỉ mỗi cháo thì hơi chán, gọi thêm bánh bao hay quẩy gì đó, nhắc đến bánh bao, lần trước tôi ăn ở..."
Lại bắt đầu luyến thoắng như cái máy.
Lăng Tử Thanh bó tay, trong đống hội thoại xàm xí tìm ra từ khoá trọng điểm, ghi nhớ những món Kỷ Hạ Dương muốn ăn.
Trong lúc tám về bữa sáng, xe đã đến công ty.
Lăng Tử Thanh cùng Kỷ Hạ Dương xuống xe, vừa vặn đụng phải trưởng phòng Trịnh của bộ phận PR.
"Chào sếp Kỷ." Trưởng phòng Trịnh chạy đến nịnh nọt: "Hôm nay cậu đổi phong cách à, thật sự rất phóng khoáng, tươi mới!"
Kỷ Hạ Dương ưa nịnh, cái đuôi vểnh cao: "Đương nhiên! Khí chất tôi như này, mặc gì chả đẹp!"
Lăng Tử Thanh vô cảm đi theo, không nghĩ chẳng ngợi.
Làm trợ lý là vậy đó, một cái phông xanh lè, lẳng lặng hoàn thành công việc.
"Bộ này là Tử Thanh phối cho tôi đấy!" Kỷ Hạ Dương đột nhiên quay lại, đẩy Lăng Tử Thanh về phía trước.
Mới nãy trưởng phòng Trịnh đã gật đầu cười với Lăng Tử Thanh, nhưng chỉ vậy thôi. Trợ lý của Kỷ Hạ Dương thay đổi loanh xoành xoạch, mọi người nhớ không nổi nên tự động xen xọt.
Thế mà Kỷ Hạ Dương lại đích thân ngợi khen vị trợ lý này.
Trưởng phòng Trịnh đánh hơi được địa vị của Lăng Tử Thanh, nhanh nhảu tát nước theo mưa: "Bảo sao! Vậy mới có thể làm trợ lý của sếp Kỷ được chứ! Quá là có gu!"
Sau đó gặp nhiều người hơn, ai cũng nhiệt tình chào sếp Kỷ, đề cập chuyện "đổi xì tai", Kỷ Hạ Dương chẳng ngại phiền mà còn cho Lăng Tử Thanh thơm lây với mình.
Lăng Tử Thanh không thích mấy lời xu nịnh xáo rỗng, chỉ lịch sự cười đáp lại.
Cười quá nhiều làm cơ mặt cứng còng, cực kỳ nẫu nề.
Trong lúc nẫu nề, anh nhận ra Kỷ Hạ Dương có niềm đam mê bất tận với những lời ngợi ca, còn lén nhớ kỹ, hăm hở: "Khinh trang thượng trận(*)? Ý là sao?", "Đây là người thứ ba khen tôi phóng khoáng á!"
(*)Là một lời chúc khi bước vào môi trường công sở, cả câu dài lắm, nhưng đại loại ý nghĩa là như này: Mang hành trang nhẹ nhàng, tận hưởng hành trình, chúc bản thân ngày mai gặp nhiều may mắn.
Nhiều khôn cùng, kể không xiết.
Lăng Tử Thanh cạn lời, nghĩ ra chiêu mới.
Đến văn phòng, anh lấy bữa sáng và tài liệu đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Kỷ Hạ Dương: "Đây là profile của các nhân sự trong chi nhánh."
Kỷ Hạ Dương chỉ liếc một cái, chẳng hề hứng thú: "Ò."
Lăng Tử Thanh lật đến trang thứ ba: "Người này khen style của cậu rất phóng khoáng, cậu nhớ không?"
Kỷ Hạ Dương nhớ chứ: "Ừa, người ta bảo tôi có gu."
Lăng Tử Thanh giới thiệu tiếp: "Đó là trưởng phòng Trịnh bộ phận PR, chủ yếu phụ trách khâu quảng cáo sản phẩm. Đối phương khen cậu 'tươi mới nơi công sở', cũng chính là điểm nhấn của sản phẩm mới..."
Kỷ Hạ Dương không chỉ tập trung gặm bánh bao, còn gật đầu tỏ vẻ nghe thủng.
Lăng Tử Thanh khẽ thở phào.
Anh vừa muốn giải quyết gọn nhẹ cuộc họp sắp tới, mà còn cần tính đường lâu dài.
Cho Kỷ Hạ Dương nghe nhiều nội dung thú vị như này, chắc chắn có thể ghi nhớ sâu hơn những bản báo cáo khô khan thông thường. Lấy đây làm khởi đầu, giúp Kỷ Hạ Dương hiểu rõ các cấp dưới, biết họ đang giữ chức vụ nào.
Kỷ Hạ Dương thật sự hấp thu được xíu xiu: "Thế tôi có thể làm người đại diện thương hiệu không?"
Lăng Tử Thanh mỉm cười: "Giá trị thương mại của cậu quá cao, sẽ khiến cost sản phẩm tăng."
"Hở?" Kỷ Hạ Dương chưa từng được tâng bốc kiểu này: "Ý là sao?"
Cứ như vậy, Lăng Tử Thanh có thể tiếp tục chia sẻ kiến thức chi phí vận hành nhưng không đào sâu vấn đề, chỉ nhồi được tí nào hay tí ấy.
Kỷ Hạ Dương rất nể mặt nghe hết, lúc anh hỏi còn trả lời đầy đủ.
Lăng Tử Thanh nhìn thấy chút ánh sáng le lói trên con đường "phò tá Thái tử", dần sống dậy.
Nhưng cảm giác này không tồn tại được mấy phút.
Đột nhiên Tiểu Trịnh, một trợ lý khác thông báo "10 phút nữa chủ tịch Kỷ sẽ đến". Kỷ Hạ Dương bật lại chế độ quạu cọ, há mồm ăn sạch bánh bao trong hai, ba miếng, nhanh đến độ nhe răng trợn mắt suýt làm bẩn áo sơmi.
Chút ánh sáng của niềm tin và hy vọng tắt ngúm.
Lăng Tử Thanh thở dài, giúp Kỷ Hạ Dương dọn dẹp hiện trường.
10 phút cũng đủ cho cả hai chấn chỉnh, Kỷ Hạ Dương héo úa dẫn đầu đội ngũ đón mừng, mặt méo xệch không nặn nổi nụ cười.
May mắn thay, kỳ vọng của ông Kỷ ở mức trung bình. Xuống xe, ông trố mắt khi đụng mặt c* con nhà mình, dòm kỹ hơn còn thấy hắn ăn bận rất ra dáng con người, miệng treo lên nụ cười mừng húm.
Lăng Tử Thanh thở phào.
Coi như qua cửa đầu tiên.
Cửa thứ hai chính là buổi họp. Lăng Tử Thanh từng giây từng phút theo sát Kỷ Hạ Dương, thấy đầu của đối phương có dấu hiệu chúi xuống là chấn chỉnh liền.
Ban đầu Kỷ Hạ Dương nghe lời khi anh chọc, còn đáp lại.
Một lần, Lăng Tử Thanh nhìn sang, vừa vặn đụng phải đôi mắt cười cong cong của Kỷ Hạ Dương.
Lần nữa, anh thò tay nhắc, lại bị đối phương úp sọt trước.
Còn lần nữa...
Kỷ Hạ Dương viết nguyệch ngoạc lên tài liệu: "Tôi đẹp hem~"
Khoé miệng Lăng Tử Thanh nhếch lên, bóp chặt cái bút trong tay mới không trừng lại.
Anh tự trấn an bản thân: Bình tĩnh! Không quan trọng tiểu tiết, quan trọng là Kỷ Hạ Dương góp mặt trong cuộc họp.
Kỷ Hạ Dương tỉnh rụi, còn hí hoáy thêm mấy câu:
"Trả lời tôi đi!"
"Sao không để ý tôi zạ?"
"Không đáp cũng được, nhưng cười một cái đi."
Đúng lúc cần vỗ tay, Lăng Tử Thanh ban phát nụ cười, vừa vỗ tay vừa nhìn Kỷ Hạ Dương.
Kỷ Hạ Dương hài lòng, cuối cùng mới chịu để anh yên.
Biểu hiện của Kỷ Hạ Dương trong lúc mọi người báo cáo cũng tàm tạm, nhưng gần bế mạc thì toang hoác.
Ông Kỷ là người phát biểu kết thúc, giọng trầm vang rất có khí thế, những lời tuôn ra rất giống răn dạy con trẻ.
Kỷ Hạ Dương bị ông già càm ràm cả nghìn lần, bắt đầu rệu rã theo phản có điều kiện.
Lăng Tử Thanh phát hiện mắt của Kỷ Hạ Dương có xu hướng sụp xuống, chọc chọc chọc.
Nhưng đối phương không phản ứng.
Lăng Tử Thanh tăng lực lên, trực tiếp đá một phát.
Kỷ Hạ Dương vẫn lặng thinh.
Mắt thấy Kỷ Hạ Dương sắp gục xuống, nhanh nhẹn túm vai hắn.
Kỷ Hạ Dương nghiêng đầu dựa vào anh, xoay xở nửa ngày không tìm được vị trí thoải mái, dứt khoát ôm chặt tay người kia... Ôm tay xong, gối lên vai, co người như được lập trình sẵn, còn hừ hừ thoả mãn.
Tiếng không lớn, nhưng lại thu hút ánh nhìn ngờ vực của trưởng phòng Du Văn Lâm.
Ông Kỷ cũng phát hiện ra, khựng lại: "Năm tới... Ừm, mọi người hãy chú ý lên màn hình, xem mục tiêu năm tới của chi nhánh..."
Cơ hội tới rồi!
Lăng Tử Thanh thừa dịp mọi người chú ý lên màn chiếu, đẩy Kỷ Hạ Dương ra.
Kỷ Hạ Dương không kịp chuẩn bị, đụng mạnh vào lưng ghế, giơ tay vuốt mặt.
Phòng họp rộng thênh thang, chẳng mấy người phát hiện ra Kỷ Hạ Dương ngủ quên.
Nhưng báo động trong Lăng Tử Thanh vẫn ò e ò e.
Quả nhiên, kết thúc buổi họp, đang chậm rãi thu dọn sau lưng Kỷ Hạ Dương thì ông Kỷ đi tới.
Kỷ Hạ Dương vươn tay che chắn cho Lăng Tử Thanh, giọng run như cầy sấy: "Đừng... đừng sợ...."
Lăng Tử Thanh: "..."
Chẳng biết đang nói với anh, hay tự động viên chính bản thân.
Ông Kỷ đã đứng trước mặt cả hai, nghiêm nghị: "Hai đứa lại đây, bố có lời muốn nói."