Người đến gặp Kỷ Hạ Dương là một thằng nhóc choai choai.
Mày rậm, mắt to, măt vuông, đầu cạo trọc lốc. Thân hình cao lớn, gu thời trang quê mùa, áo vest xanh navy lại phối với chiếc áo thun dập chữ "Zai đẹp" neon to chình ình.
Cái quần nhăn nhúm, bám đầy bùn đất không còn đúng form, dép lê càng khỏi nói, trông kinh chết đi được.
Xấu đến độ không thể nhìn ra hình dạng ban đầu, nếu không nhờ hoa văn đặc trưng trên áo, Lăng Tử Thanh không thể nhanh chóng xác định nó chính là bộ vest thuộc về Kỷ Hạ Dương.
Lăng Tử Thanh mở cửa, cởi tạp dề chuẩn bị đối đầu đứa bạn lừa đảo, chuyên thó đồ kia.
Nhưng vừa cởi tạp dề, anh nhận ra sức chiến đấu của mình bị giảm xuống vì chiếc áo hoodie trên người.
Nói trắng ra, chiếc hoodie này theo phong cách lí lắc, đáng yêu.
Màu trắng be, rộng thùng thình mềm ấm, in cả hoạ tiết chú chó trong phim hoạt hình, mũ đính hai cái tai, kèm hai cục bông nhỏ trên dây kéo.
Giờ anh trông rất vô hại.
Còn có chút dễ thương.
Lăng Tử Thanh không có thời gian thay quần áo, chỉ có thể căng da đầu đối mặt với người mới tới.
Anh đến huyền quan, mày nhíu lại, khoanh tay diễn vai không nên dây vào.
Tên đô con vào nhà, đụng mặt anh, lập tức ngẩn ra: "Cậu..."
Lăng Tử Thanh thầm nghĩ khí thế của mình vẫn tràn đầy, cười lạnh: "Tôi là..."
Gã đô con đột nhiên mỉm cười, chốt hạ: "Người anh em mới!!"
Lăng Tử Thanh: "..."
Sao đám bạn dở hơi của Kỷ Hạ Dương đều coi anh là người một nhà vậy?
Hình như gã không thấy được sắc mặt đen xì của Lăng Tử Thanh, vẫn cợt nhả: "Tôi là lão Diêu, chú tên gì?"
Gã đô con vừa nói vừa thay dép, quen cửa quen nẻo cứ như nhà mình.
Lăng Tử Thanh nhấp môi, lập tức công khai thân phận: "Tôi là trợ lý chủ tịch Kỷ phái tới, Lăng Tử Thanh."
Anh đưa ra uy danh của chủ tịch Kỷ, muốn lão Diêu có cảm giác nguy cơ.
Nhưng lão Diêu lại phổi bò cười ha hả: "Thế hở! Tôi thấy anh mặc quần áo của Hạ Dương, còn tưởng..."
Lăng Tử Thanh không có hứng tâm sự, ngắt lời: "Cậu cũng đang mặc quần áo của chủ tịch Kỷ."
Đúng lúc gã đổi giày xong, đứng thẳng lưng, ỷ vào chiều cao mà nhìn xuống: "Đúng, thì làm sao?"
Lăng Tử Thanh thật sự rất muốn ném tên này ra khỏi cửa.
Nhưng anh là người lịch sự, càng không phải người... không biết tự lượng sức mình.
Lão Diêu còn cao hơn Kỷ Hạ Dương 1m86, đô con, vừa nhìn đã biết chính là thể thoại đầu gấu hay gây sự. Lăng Tử Thanh chỉ 1m8, dáng gầy, suốt ngày ngồi văn phòng, không có nhiều thời gian tập tành.
Giá trị vũ lực giữa hai người chênh lệch, chắc phải chấp mấy lần Kỷ Hạ Dương.
Lăng Tử Thanh không thể nén giận, hỏi: "Cậu đi phỏng vấn thật sao?"
Lão Diêu có vẻ ngạc nhiên: "Hạ Dương nói à?"
Lăng Tử Thanh gật đầu, chuẩn bị mở miệng thì có tiếng gọi từ cầu thang bên kia.
"Đến rồi à lão Diêu!"
Kỷ Hạ Dương đã giặt mình xong, nhảy lóc chóc xuống tầng 1.
Lăng Tử Thanh quay lại, vừa thấy chiếc áo hoodie cùng kiểu với mình trên người Kỷ Hạ Dương, nhíu mày.
Lão Diêu hí hửng hẳn, đi lên chào: "Ừ, phỏng vấn xong là đến chỗ mày luôn!"
Kỷ Hạ Dương cười hehe, quay đầu nhìn Lăng Tử Thanh, lập tức ngẩn ngơ.
Ngơ tới nỗi suýt vấp ngã.
Lão Diêu phản ứng nhanh, thoăn thoắt đỡ hắn: "Cẩn thận."
Kỷ Hạ Dương miệng thì cảm ơn, nhưng mắt không dời khỏi Lăng Tử Thanh.
Không chỉ không dời mắt, thậm chí còn dịch người đến.
"Wa!!" Kỷ Hạ Dương nhảy vòng quanh Lăng Tử Thanh: "Bộ này hợp với anh thế!"
Trán Lăng Tử Thanh càng nhăn: "Cậu cố ý để tôi mặc áo này?"
Kỷ Hạ Dương không đáp, chuyển qua đứng kề vai với anh: "Lão Diêu, bọn tao mặc đẹp không?"
Gã hùa theo: "Đẹp! Đẹp vãi luôn!"
Kỷ Hạ Dương cười càng tươi hơn: "Tao cũng thấy thế! Hãng này đẹp thật! Biết thế đợt ấy mua nhiều hơn..."
Lăng Tử Thanh thấy cả hai bắt đầu tán dóc, mở miệng ngắt nhịp: "Sếp Kỷ, đây là người mượn quần áo của cậu để đi phỏng vấn à?"
Giờ Kỷ Hạ Dương mới nhớ ra: "Ừa. Lão Diêu, mày phỏng vấn sao rồi?"
Lão Diêu lập tức sụ mặt: "Họ từ chối tao rồi."
"Ồ, công ty nào á?"
"Xong rồi thì đừng nhắc nữa."
"Cũng đúng, công ty tiếp theo sẽ ổn hơn!"
Lăng Tử Thanh nhìn gương mặt sầu bi của lão Diêu, biết không phải lúc hỏi những thứ khác của bộ vest đang nơi đâu, chỉ im lặng khẽ đánh giá.
Kỷ Hạ Dương đột nhiên đổi chủ đề: "Không thì hỏi Tử Thanh đi. Anh ấy giỏi lắm, có khi còn thuyết phục được bố tao châm chước tuyển mày đó."
Lão Diêu đần mặt: "Hả?"
Lăng Tử Thanh cũng ngẩn ra: "Sao cậu biết?"
Kỷ Hạ Dương nhún vai: "Vì mấy người trợ lý khác của ông già tôi đều già khú à."
Lăng Tử Thanh: "..."
Có lý ghê, không phản biện được.
Kỷ Hạ Dương tự coi im lặng là đồng ý, nài nỉ: "Anh dạy lão Diêu đi. Nó..."
Lão Diêu xen vào: "Tao đi tắm rồi nói tiếp được không?"
Gương mặt vô tư của Kỷ Hạ Dương thoáng chút xấu hổ, cười gượng: "Ok, mày tắm đi."
Lăng Tử Thanh nháy mắt hiểu vấn đề.
Hai khứa này cũng không thân cho lắm.
Lăng Tử Thanh nghĩ nếu mình cứ ở lại thì không thể chấm dứt không khí khó xử này được, dứt khoát bảo: "Tôi có việc phải đi trước. Cháo ở trong nồi cơm, hết giờ là ăn được."
Kỷ Hạ Dương nhảy dưng lên: "Hả? Anh đi á? Có chuyện gì thế?"
"Có việc phát sinh..."
"Hiểu rồi, tôi đưa anh đi."
Kỷ Hạ Dương vừa nghe đến cụm "phát sinh", liền thảng thốt nhớ lại buổi họp sóng gió, lập tức bật mode tiễn khách.
Lăng Tử Thanh vốn định từ chối, nhưng nhìn lão Diêu đang dòm ngó đồ đạc trong nhà lại đổi ý.
"Được, phiền cậu."
———
Ngoài trời vẫn mưa to không ngớt.
Khi lời của Kỷ Hạ Dương vừa phọt ra, liền thấy môi Lăng Tử Thanh mấp máy như không tình nguyện.
Hắn cảm thấy mình sắp bị từ chối, đầu nhảy số vài mẫu câu thuyết phục: Anh đưa tôi về, tôi cũng phải đưa anh về mới công bằng, gọi xe bất tiện lắm, đi xe của tôi ok hơn, vừa lúc muốn thử tính năng xe mới, tôi mất ngủ, muốn đi hóng gió...
See! Hắn thông minh không!
See! Tử Thanh không từ chối mà đồng ý nè!
Kỷ Hạ Dương mừng húm, tung tăng đưa đón người ta, chỉ kịp bỏ lại một câu với lão Diêu: "Mày cứ thoải mái nha, cứ chọn quần áo, đồ đạc đi... À, để phần cho tao ít cháo, không đủ thì gọi đồ ăn! Tao mời!"
Lão Diêu ra dấu OK: "Đi cẩn thận nhá!"
Kỷ Hạ Dương gật đầu, tính nói thêm chút đỉnh, lại để ý Lăng Tử Thanh đã đứng chờ cạnh xe: "Đi đây, không cần tiễn."
Lão Diêu cũng chẳng tính tiễn cả hai, chỉ vẫy tay rồi quay người.
Trên đường, Lăng Tử Thanh im lặng, nhìn những hạt mưa đập lên cửa kính.
Kỷ Hạ Dương chán ngán, lại bắt đầu mở máy theo thói quen: "Ồ, cây bên kia bị đổ rồi, ban nãy gió to cỡ nào nhể! Đèn giao thông cũng sạch bong, trông mới hẳn... Ủa?"
Kỷ Hạ Dương dừng lại khi đèn chuyển đỏ, tiện đà lướt qua ghế phó lái.
Lăng Tử Thanh chỉ tập trung nhìn những giọt mưa chảy xuống. Cằm hơi hếch lên, tạo thành đường cong xinh đẹp với chiếc cổ mảnh khảnh, chiếc mũi càng cao thẳng hơn khi nhìn từ sườn mặt, đôi mắt sáng trong như rót đầy nước trong đó, hàng mi dài khẽ rung, mang theo nét đẹp thanh tú động lòng người.
Đúng là "góc nghiêng thần thánh".
Kỷ Hạ Dương ngơ ngẩn ngắm nhìn, cảm thán: Tử Thanh đẹp không góc chết~
Cặp mắt xinh đẹp kia đột nhiên chuyển động, đậu trên người hắn.
Lăng Tử Thanh nghiêm túc nói: "Tôi để quên đồng hồ ở nhà cậu rồi."
Kỷ Hạ Dương bị bắt quả tang nhìn lén đối phương, quay ngoắt đi giả ngu: "Ồ... Anh để đâu? Lát về tôi tìm cho anh."
"Bàn trà phòng khách."
"Okla, lát tôi về tìm, tối nay mang cho anh nhé?"
Còn có thể đi ăn tối với nhau.
Kỷ Hạ Dương thầm bổ sung, chưa nói khỏi miệng.
Lăng Tử Thanh từ chối: "Không cần, mai tôi đến lấy."
Kỷ Hạ Dương thất vọng, thấy đèn chuyển xanh liền bấm còi giục xe đằng trước.
Hắn vượt qua cột đèn giao thông này, con đường tiếp theo rất thông thoáng, đừng bảo tắc đường, ngay cả đèn đỏ cũng chẳng gặp nữa là.
Trước khi xuống xe, Lăng Tử Thanh nói: "Có một đầu sách là 'Cẩm nang xin việc' rất phù hợp với lão Diêu."
Kỷ Hạ Dương ngơ ngác, cuối cùng mới nhớ đến người bạn đi phỏng vấn thất bại đang chờ mình an ủi, phóng như bay về nhà.
Nhưng lão Diêu không cần hắn an ủi.
Gã bắt chéo chân ăn đồ ăn gọi về, xem TV, không buồn quay đầu khi nghe tiếng mở cửa.
"Về rồi à." Giờ gã mới hỏi cho có lệ.
Kỷ Hạ Dương trợn mắt, loay hoay tìm đồng hồ.
Trên bàn trà lớn la liệt đồ ăn, bàn nhỏ trống trơn, chẳng có gì cả.
Kỷ Hạ Dương ngần ngừ: "Lão Diêu, mày..."
Giờ lão Diêu mới sực tỉnh, nhíu mày quay sang bảo: "À, tao ăn trước. Chưa ăn cháo của mày đâu, vẫn còn trong nồi đấy."
Kỷ Hạ Dương gật đầu, lấy điện thoại ra: "Gọi đồ ăn hết nhiêu?"
"500."
"Tao chuyển rồi, mày có thấy cái đồng hồ trên bàn không?"
Lão Diêu xác nhận nhận tiền rồi mới hỏi: "Đồng hồ nào?"
Kỷ Hạ Dương không rõ, chỉ có thể cố gắng vận dụng đầu óc lúc Lăng Tử Thanh đeo nó: "Hình như màu đen..."
Lão Diêu bật cười: "Không thấy. Mày nhiều đồng hồ mà, tìm cái giống vậy là được."
"Không phải của tao, là của Tử Thanh."
"Khụ!"
Lão Diêu bị sặc Coca, không kịp lau miệng mà bật dậy: "Phiền nhể, mày ăn đi, để tao tìm."
Kỷ Hạ Dương để ý cái túi quần phồng lên của gã, nhíu mày, do dự một lúc, vẫn im lặng: "Ờ, tao ăn đã."
Hắn biết đồng hồ đang nằm trong túi của lão Diêu.
Nhưng nói ra chính là bóc mẽ.
Dạo này lão Diêu rất khó khăn, lại không có việc làm nên hay có mấy trò moi tiền bẩn: Ăn với nhau, trả trước rồi báo khống tiền lên, mượn đồ không trả, còn bán sang tay lấy tiền tiêu dần.
Kỷ Hạ Dương luôn ghi tạc năm ấy được lão Diêu bảo vệ trong cuộc ẩu đả, bị thương cũng không bỏ rơi mình, chọn cách giả ngu.
Dù gì hắn cũng chẳng thiếu chút tiền cỏn con.
Nhưng hiện tại không giống, đồng hồ là của Lăng Tử Thanh.
Nếu lão Diêu không chịu trả...
Kỷ Hạ Dương chỉ nghĩ thôi cũng bực, bạo lực mở hộp cơm.
Lão Diêu nhận ra: "Sao thế? Lăng Tử Thanh trách mày?"
Kỷ Hạ Dương cúi xuống, không thèm nhìn gã: "Không."
Lão Diêu thở dài: "Đừng gạt tao, mày lúc nào cũng bực mình nếu bị mắng."
"Không có thật, Tử Thanh sẽ không bao giờ mắng chửi ai."
"Thế... tụi mày nói những gì?"
Kỷ Hạ Dương nhớ lại lúc chia tay: "Tử Thanh bảo 'Cẩm nang xin việc' rất hợp với mày."
Lão Diêu lập tức đổi thái độ: "Cẩm nang gì?"
"Cẩm nang xin việc, là sách ấy."
"Tao đếch cần, chẳng qua là trạng thái không tốt thôi."
Kỷ Hạ Dương không đáp.
Hắn hy vọng lão Diêu có thể tỉnh táo. Lấy đồ của bạn cũng là trộm, nếu gã cứ sống theo kiểu không làm mà hưởng, tương lai có thể sẽ gây ra những chuyện quá đà hơn.
Lão Diêu lại hiểu lầm: "Mày cũng khinh tao như Lăng Tử Thanh à?"
Kỷ Hạ Dương đơ mặt: "Bọn tao không có khinh mày."
"Bọn mày? Mày đừng có ngu thế!"
"Ngu?"
Kỷ Hạ Dương rất ghét nghe từ này, nhíu mày.
Gã không nắm bắt được cảm xúc của đối phương, nói một tràng: "Nó là người của ông già mày, không đứng về phía mày đâu! Này, mày đừng chỉ nhìn mặt, thái độ sau lưng mày khác đấy, kỳ lắm..."
Kỷ Hạ Dương nhìn vẻ mặt nói bậy bạ của lão Diêu, cũng thấy rõ túi của gã chứa thứ gì đó.
Mọi "bồ hòn" hắn đã bỏ qua đều dội lại.
Lão Diêu coi hắn là thằng ngu, gọi một cái pizza 500 tệ mà không lấy hoá đơn, lén lút thó máy chơi game khiến hắn chưa kịp sao lưu. Gã mặc thế này, rõ ràng là chẳng có buổi phỏng vấn nào, vậy mà còn mò đến than vãn thất bại của mình.
Nếu hắn có thể ngộ ra, thì chắc chắn Lăng Tử Thanh đã nắm thóp từ lâu. Dù là vậy, anh lại không bóc mẽ, còn gợi ý cẩm nang phỏng vấn.
Giờ lão Diêu vẫn coi hắn là đồ ngu, nói xấu Lăng Tử Thanh.
Kỷ Hạ Dương không nhịn được nữa, đập mạnh đũa xuống bàn: "Im đi!"
Lão Diêu sững sờ: "Mày bị sao đấy?"
Kỷ Hạ Dương chỉ thẳng vào cái túi phồng lên, ra lệnh: "Trả đồng hồ đây! Nếu không tao sẽ báo công an!"