Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 7

 
Kỷ Hạ Dương cực kỳ biết cách nũng nịu.

Cố ý dùng đôi mắt lấp lánh ngập nước nhìn người ta, cố ép giọng mình cao hơn, còn kéo ra mười mấy âm luyến láy ở cuối câu.

Lăng Tử Thanh nghe chất giọng trẻ nít ngân nga, thấy Kỷ Hạ Dương khá đáng yêu.

Chỉ là khá thôi nhé.

Lăng Tử Thanh ngồi trong phòng khách bừa bộn, ngẫm lại những lần Kỷ Hạ Dương phá nơi đây, sau đó lại lơ mơ đến công ty.

Anh bình tĩnh vô cùng, không bị những sự làm nũng thao túng.

Như chó Husky ấy, lúc nhỏ đáng yêu cỡ nào thì cũng chẳng khiến người ta quên mất sự phá nhà lúc trưởng thành.

Lăng Tử Thanh không nhìn đôi mắt chó ngập nước của Kỷ Hạ Dương, thả thìa xuống, điềm tĩnh hỏi: "Ở lại thế nào?"

Nếu Kỷ Hạ Dương mở mồm bảo "mở party xập xình" thì anh đi ngay đấy.

Còn nếu là cái khác....

Lăng Tử Thanh chẳng thể nghĩ đối phương có thể đưa ra yêu cầu gì, chờ diễn biến tiếp theo.

Kỷ Hạ Dương không đáp ngay, nhấc chân lên, đặt cằm lên đầu gối tự hỏi: "Ừm... Tôi không muốn nằm nhà, làm cái gì thì được nhỉ?"

Lăng Tử Thanh đơ cái mặt ra, xịt keo.

Thật sự tính xập xình à?

Cũng may Kỷ Hạ Dương chỉ nghĩ một chốc rồi bảo: "Ra ngoài chơi trò chơi với tôi đi!"

"Trò gì?"

"Trốn thoát khỏi mật thất."

Lăng Tử Thanh đã từng nghe về nó: "Game này chơi lâu lắm, cậu thật sự muốn chơi à?"

"Ừa!"

"Cậu không buồn ngủ hả?"

"Có chứ, nhưng cứ nghĩ đến lão Diêu lại trằn trọc."

Kỷ Hạ Dương thở dài, còn khẽ nấc lên, thể hiện chút bé nhỏ, yếu mềm, bất lực, đáng thương.

Lăng Tử Thanh cầm điện thoại liếc qua thời gian, vẫn sớm, mới hơn 4 giờ thôi.

Cho Kỷ Hạ Dương ra ngoài chơi trốn khỏi mật thất một lúc, chơi xong vừa đúng lúc về ngủ. Nếu Kỷ Hạ Dương ngủ càng sớm, mai dậy sớm đi làm càng dễ.

Lăng Tử Thanh cảm thấy kế hoạch này khá khả thi: "Được, ăn hết cháo thì đi."

Kỷ Hạ Dương gật đầu như giã tỏi, há miệng chờ cháo.

Lăng Tử Thanh không chiều theo, đưa bát cháo sang: "Cậu tự ăn đi."

"Tôi mệt lắm, không nhấc nổi tay..."

"Cậu không muốn đi chơi à?"

Kỷ Hạ Dương cân nhắc giữa "đi chơi" và "được đút ăn", bĩu môi: "Rồi rồi, tôi tự ăn."

Lăng Tử Thanh hân hoan gật đầu, chuẩn bị vào bếp dọn dẹp.

Kỷ Hạ Dương tự dưng hỏi: "Anh thay đồ từ lúc nào vậy?"

Giờ Lăng Tử Thanh mới nhớ ra mình đã thay quần áo, đáp: "Sau khi về công ty. Áo hoodie mượn cậu vẫn ở văn phòng, tôi giặt sạch sẽ trả cậu."

Kỷ Hạ Dương khuấy tung bát cháo: "Anh không thích à?"

"Thích, nhưng không hợp để đi làm."

"Ò..."

Lăng Tử Thanh thấy Kỷ Hạ Dương ỉu xìu bĩu môi, thở dài dỗ dành: "Tôi thích thật mà, còn định mua một cái giống vậy."

Kỷ Hạ Dương là người dễ dụ, mắt lập tức sáng lên: "Không cần mua! Tôi tặng đó!"

"Cảm ơn. Cậu ăn cháo đi, tôi vào bếp dọn qua."

"Cùng làm đi!"

Kỷ Hạ Dương lập tức và hết bát cháo vào mồm, lon ton chạy vào bếp với anh.

Lăng Tử Thanh chẳng cần dọn nhiều, chỉ tắt nồi cơm rồi cho bát vào máy rửa.

Kỷ Hạ Dương sốt xình xịch: "Nhanh lên! Nhanh lên! Xuất phát thôi!"

Lăng Tử Thanh tắt đèn trong bếp: "Ừ, đi thôi."

Trên đường đi, Kỷ Hạ Dương lại bắt đầu mở máy, mồm không hồi chiêu: "Mật thất đó giật gân lắm đó! Quỷ sẽ bắt người chơi không nể nang gì luôn! Cơ quan cũng rất tinh vi, lần trước bọn tôi mất 2 tiếng mới qua được cửa đầu tiên á..."

Lăng Tử Thanh tự dưng ngửi thấy mùi bất ổn: "Tổng cộng có mấy cửa?"

Kỷ Hạ Dương lập tức xẹp xuống: "Không biết luôn, chủ ở đó không tiết lộ."

"Phải chơi cả tối à?"

"Òm... có thể tạm dừng, nếu đói thì đi ăn."

Lăng Tử Thanh thoáng yên tâm. Tới lúc đó kiếm cớ dỗ Kỷ Hạ Dương về nhà đi ngủ, tiện đà tan làm.

Kỷ Hạ Dương còn chưa thuyết trình xong: "Muốn biết diễn biến tiếp theo ghê! Tôi kể anh nghe, mở đầu của mật thất thú vị cực...."

Lăng Tử Thanh gật gật tỏ vẻ đang nghe, thật ra chẳng lọt chữ nào.

Kỷ Hạ Dương đột nhiên đặt vấn đề: "Gan anh to không đó? Có sợ tối không?"

Lăng Tử Thanh nghiêm túc: "Chắc là không nhỏ, cũng không sợ tối."

"Chắc là? Anh có sợ phim kinh dị không?"

"Tôi chưa từng xem."

"Không dám xem hả?"

"Không, là không có thời gian."

Kỷ Hạ Dương bắn sang một ánh thương cảm: "Vậy hẳn là anh sẽ sợ á..."

Lăng Tử Thanh lại bình tĩnh: "Nếu tôi sợ thì ra ngoài trước được không?"

"Nếu sợ thì đương nhiên là được." Kỷ Hạ Dương thở dài: "Ầy, sao bạn của tôi toàn người nhát gan vậy."

Lăng Tử Thanh nghe mà lòng xốn xang: Nên là, cậu ấm Kỷ đây đang liệt anh vào danh sách bạn bè hả.

Khu chơi thoát khỏi mật thất nằm trong một toà nhà giữa con phố sầm uất khu trung tâm.

Kỷ Hạ Dương muốn đậu xe ngay đó nên gọi cho bà chủ. Đối phương không chỉ sắp xếp chỗ đậu xe, còn tự mình đến đón, cười như gió xuân tràn về với Kỷ Hạ Dương.

"Lâu rồi không gặp cậu Kỷ."

"Đúng thế! Bà chủ mập lên ha!"

Đôi lông mày của Lăng Tử Thanh hun nhau.

Trình độ xã giao này đúng là ngoài tầm hiểu biết của người Trái đất.

Nụ cười của bà chủ vẫn không tắt, mắt dừng trên người Lăng Tử Thanh: "Vị này là..."

Lăng Tử Thanh nhận ra ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, lập tức làm rõ: "Trợ lý."

Kỷ Hạ Dương cụt hứng dẩu mỏ: "Giờ không phải thời gian làm việc. Anh là bạn của tôi!"

"Ừm." Lăng Tử Thanh sửa theo ý Kỷ Hạ Dương: "Tôi là bạn của cậu Kỷ."

Kỷ Hạ Dương chớp mắt: "Không gọi tôi là Hạ Dương à?"

Lăng Tử Thanh phối hợp: "Ừm Hạ Dương."

Đôi mắt của bà chủ vẫn lúng liếng qua lại, vẻ mặt rất chi là tôi hiểu hết à nha.

Lăng Tử Thanh cảm nhận được, liếc một cái rồi ngoảnh đi: "Bắt đầu chơi được chưa?"

"Ok!" Bà chủ chuyên nghiệp lại, đưa tay mời cả hai vào: "Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."

Kỷ Hạ Dương lập tức quên tiệt vấn đề xưng hô: "Okla! Let's go!"

Bà chủ kịp thời phanh lại: "Khoan khoan! Trước khi bắt đầu hãy đọc hướng dẫn và ký vào cột cuối cùng ha."

Kỷ Hạ Dương miễn cưỡng nhìn tờ giấy đối phương đưa, không thèm đọc kỹ mà ký tên cái xẹt.

Lăng Tử Thanh vươn tay ngăn lại: "Hạ Dương, đọc điều khoản trước đã."

"Cần thiết hả?"

"Có, nhất là khi cần phải ký tên."

Kỷ Hạ Dương bĩu môi: "Ò... Tôi lười lắm, anh đọc đi."

Lăng Tử Thanh nghiêm túc đọc lướt.

Kỷ Hạ Dương đứng cạnh chờ, chốc thì quay bút, chốc thì giãn cơ.

Lăng Tử Thanh phát hiện một chỗ khá kỳ cục: "Điều thứ 6 là sao?"

Bà chủ không ngờ có người nghiêm túc nghiên cứu và đưa ra câu hỏi, cố gắng sắp xếp từ ngữ: "À, tức là nhân viên của chúng tôi..."

"Tức là có quỷ đó! Đừng đọc nữa! Đi thôi!"

Kỷ Hạ Dương chờ không nổi nữa, xen vào rồi túm Lăng Tử Thanh chạy vào trong.

Lăng Tử Thanh không né được, chỉ có thể mở miệng: "Tôi vẫn chưa ký tên."

Kỷ Hạ Dương không chậm nửa bước: "Không cần! Cứ chơi đi! Có biến thì quy về trách nhiệm của bản thân!"

Lăng Tử Thanh đọ không nổi sức trâu, gửi tín hiệu ét ô ét đến bà chủ.

Đối phương đã hình thành thói quen, nhún vai, hỗ trợ mở cửa mật thất.

Cửa vừa mở, tiếng nhạc quái dị bay ra theo. Âm u, mơ hồ như luồng gió lạnh gai người cố tình len lỏi vào điểm yếu của mỗi người, sởn gai ốc.

Lăng Tử Thanh không sợ, chỉ cảm thấy tiếng nhạc cố tình lệch tông này rất khó chịu, nhíu mày.

Kỷ Hạ Dương vốn định buông tay, lại thấy anh nhíu mày liền nắm chặt: "Đừng sợ, theo tôi!"

Cậu túm chặt như vầy thì tôi có thể rút được à?

Lăng Tử Thanh thầm bỉ bôi, nhưng chẳng thể trái lệnh cậu ấm, đành đâm đầu đi theo.

Vừa đặt chân vào phòng, cửa sau lưng đóng cái rầm. Ánh sáng trong mật thất tắt ngúm, chỉ còn ngọn lửa ma trơi lập loè trong góc, chiếu sáng lên một vật thể không xác định, lấp ló lộ ra con đường đỏ như máu.

Kỷ Hạ Dương không khỏi hạ giọng: "Giống lần trước á... Tiếp theo phải làm sao?"

Lăng Tử Thanh chú ý đến hướng ngọn lửa đang chỉ dẫn: "Qua bên đó."

Kỷ Hạ Dương cũng có linh cảm giống vậy, giành đi trước.

Hai người theo chỉ dẫn đến góc tường, thấy chiếc hộp có thể mở nằm dưới đất, ăn ý đồng loạt ngồi xổm xuống.

Lăng Tử Thanh tiếp cận, mở hộp.

Anh vừa mới sờ đến thành hộp, đột nhiên bị một bàn tay lạ vỗ lên mu bàn tay.

Kỷ Hạ Dương gào lên: "Á á á! Gì vậy trời!!"

Lăng Tử Thanh cũng giật mình, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh.

Vì... bàn tay kia còn ấm hơn tay anh.

Staff đưa tay hù người chơi cũng ngỡ ngàng trước bàn tay lạnh lẽo của Lăng Tử Thanh, giữ nguyên tại chỗ.

Kỷ Hạ Dương la ó xong, lập tức ngứa mắt với móng vuốt máu me trên bàn tay trắng trẻo mịn màng của Lăng Tử Thanh: "Ê! Sờ xong chưa!"

Kỷ Hạ Dương lập tức ra chưởng cái "Bẹp!".

Tiếng vang còn át cả tiếng nhạc nền quỷ khóc.

Staff: ......

Tôi đau đớn, tôi gục ngã, tôi không can tâm!

Lăng Tử Thanh nhận thấy bàn tay kia rụt lại, còn nghe cả tiếng xuýt xoa khe khẽ: "Xin lỗi bạn, bạn có đau lắm không?"

Staff: ....

Chọn con tim hay là nghe lí trí? Cầm tiền của thiên hạ thật khó nuốt uhuhu...

Kỷ Hạ Dương chẳng quan tâm nhiều như thế, lấy đèn pin trong hộp: "Mỗi người một cái, đi thôi."

Đèn pin giúp hoạt động dễ hơn, nhưng cũng gây ra nỗi sợ khác.

Kỷ Hạ Dương soi xuống dấu vết máu me trên đất, hơi buồn nôn, rọi lên trần nhà thì rùng mình bởi một con rắn đập vào mắt. Hắn nghe tiếng khóc, tính tìm người đó, lia đèn qua, thình lình phát hiện đầu người...

"Á á á!!" Kỷ Hạ Dương đâu có hét thôi, còn vỗ tay nhảy như khỉ: "Hết hồn hà!"

Lăng Tử Thanh đợi hắn dứt cơn mới nói: "Giải được mã khoá thì mới đến cửa tiếp theo."

Kỷ Hạ Dương vuốt cằm: "Mã là gì ta..."

"6932."

"Sao anh biết?"

"Có 9 cụm lửa, trên đầu người viết số 3, số lượng bia mộ là 6 cái, nến thì một đôi. Dựa theo hướng dẫn và vị trí phong thuỷ của những vật chôn cùng, có thể suy luận được thứ tự của từng con số."

Kỷ Hạ Dương há hốc mồm: "Thế... thử xem sao?"

Lăng Tử Thanh gật đầu, dựa theo mật mã, dễ dàng mở cửa.

Kỷ Hạ Dương vẫn lớ ngớ: "Anh không sợ đầu lâu à? Còn tâm trạng chú ý có số trên đó nữa."

"Đồ giả mà, sao phải sợ?"

"......"

Kỷ Hạ Dương tắt đài, đi trước một bước vào cửa tiếp theo.

Ải tiếp theo không khác mấy so với ải đầu tiên. Kỷ Hạ Dương tiếp tục thất thanh, Lăng Tử Thanh quét mắt một lần thu thập thông tin, chẳng cần động não nhiều đã phân tích ra: "Bên kia có cửa ẩn, chốt mở dưới lá cây."

Kỷ Hạ Dương ngẩn tò te: "Anh nhìn 2 phút là biết?"

Lăng Tử Thanh rọi đèn vào cạnh cửa: "Có dây điện."

Kỷ Hạ Dương không ngờ đến nước đi này, trề môi: "Nhìn dây điện chán lắm! Phải vừa tìm vừa bị doạ mới vui."

"Cậu bảo muốn nhanh chóng tìm ra cốt truyện mà?"

"Tôi đổi ý rồi, muốn sự giật gân! Từ giờ phải theo tôi, anh không cần nói gì cả, hiểu chưa?"

Lăng Tử Thanh thoải mái gật đầu.

Hay lắm, đỡ tốn sức, cứ theo Kỷ Hạ Dương là được.

Kỷ Hạ Dương lại bổ sung: "Lúc thấy thứ gì khủng khiếp thì phải có phản ứng nha, đừng chỉ chăm chăm tìm cách giải đề. Đây là trò chơi, không phải cuộc thi."

Lăng Tử Thanh thật lòng không sợ mấy thứ này, nhưng thấy Kỷ Hạ Dương hăm hở lại không nỡ dội gáo nước lạnh: "Ừm, tôi hiểu rồi."

Đáp án cửa này đã ngay trước mắt, khiến người ta không còn hứng khám phá nữa. Kỷ Hạ Dương mở cửa, tiến thẳng đến ải thứ ba, không gian phòng này hẹp hơn hẳn so với hai phòng trước làm hắn bất ngờ: "Wow, có ý gì đây?"

Đón tiếp hai người là một lối đi dài, hẹp, ngăn cách nhau bằng những ván gỗ cao ngang tường. Con đường này hẹp đến nỗi chỉ đủ cho một người đi, sâu hun hút không thấy đích, chẳng có bất kỳ ánh đèn hay đồ trang trí nào, tối tăm, sâu thẳm bí hiểm.

Kỷ Hạ Dương không nghĩ quá nhiều, cứ thế đâm đầu.

Lăng Tử Thanh theo sau, thầm đoán ngay khi đặt chân vào thì sẽ nghe tiếng đóng cửa.

Quả nhiên cửa sau lưng đóng rầm, cả hai rơi vào không gian thiếu ánh sáng, lạnh lẽo.

"Chỉ có thể tiến lên!" Kỷ Hạ Dương bật đèn pin, hồ hởi phăm phăm bước.

Lăng Tử Thanh nghe thấy tiếng những tấm ván dịch chuyển: "Đợi đã."

Kỷ Hạ Dương cũng phát hiện ra: "Á! Đằng trước có quái vật! Quay đầu lại!"

Họ quay lại, nhưng bị "bức tường" đẩy lùi. "Tường" không chỉ có thể di chuyển mà còn gắn đầy "dao nhọn", loé ánh sáng nguy hiểm mỗi khi đèn chiếu đến.

Chỉ chốc sau, cả hai đã bị dồn đến cánh cửa sau lưng.

Kỷ Hạ Dương nhìn những mũi dao gần kề, liên tưởng đến "thi thể" từng bước qua, cơ thể lập tức phản ứng: Mỗi tay dính một nhát, ngực một nhát, trán một nhát, hai con mắt cũng thế, miệng thì chắc chắn dính vài đao là ít... Không xuyên qua thì cũng thủng lỗ chỗ, kinh hoàng thật sự!

"Á á á á!! Đừng tới đây!" Kỷ Hạ Dương hoảng loạn hét lên, ôm đầu ngồi xổm, hận không thể đào lỗ chui xuống.

Lăng Tử Thanh cầm đèn pin rọi vào, phát hiện ra lưỡi dao là hàng dỏm, còn thấy dấu vết cọ xát trên sàn.

Anh biết đống dao dỏm này sẽ không gây tổn thương, cũng biết "bức tường" kia sẽ dừng khi cách người chơi 1m, nhưng mà...

Lăng Tử Thanh khẽ liếc qua cậu ấm đang ôm đầu sợ sệt bên chân, thở dài.

Anh không nói được á.

Lăng Tử Thanh chẳng sợ miếng nào, nhưng đã lỡ đồng ý phải có phản ứng với Kỷ Hạ Dương rồi.

Vậy thì...

Anh thầm nghĩ, đưa tay chạm vào đầu Kỷ Hạ Dương: "Đừng sợ."

Kỷ Hạ Dương ngốc nghếch ngẩng lên, đôi mắt long lanh nước chứa đầy sợ hãi, hoảng loạn.

Lăng Tử Thanh tự dưng tưởng tượng đến cún con lạc đường, lòng dao động, xoa xoa mái tóc mềm của Kỷ Hạ Dương.

Anh nhận ra...

Chơi thoát khỏi mật thất cũng vui phết.
 

Bình Luận (0)
Comment