Sói Đến Rồi!!!

Chương 9

Sau đó vì ngã từ trên sườn núi xuống nên Tống Hy bị thương khá nặng, cảnh sát cũng không điều tra được gì. Đầu lại bị ảnh hưởng một phần do va đập mạnh, sau khi nói chuyện với bác sĩ ba Đường quyết định dẫn Tống Hy sang Mỹ điều trị. Chỉ là không ngờ lần điều trị này lại đi cả sáu năm.

_ _ _ _ _

Ngày ngày trôi qua cũng khá là tốt đẹp, chỉ là bây giờ trong đầu Đường Hinh lại nhiều ra thêm một người để nghĩ tới.

“Này, cậu đang nghĩ gì đó?” Trần Hạ không còn kiên nhẫn nhìn Đường Hinh ngồi ngơ người ra đó.

“Hả? Mình… có nghĩ gì đâu.” Đường Hinh bỗng nhiên có chút chột dạ.

“Thôi nào, khi nào thì cậu mới chịu giới thiệu anh cậu với tụi này đàng hoàng đây.” Trần Hạ bĩu môi.

“Để… mình xem đã, tự nhiên kêu anh ấy ra gặp thì kỳ lắm. Không thì… à hay là mấy cậu qua nhà mình đi rồi sẽ gặp anh ấy thôi. Vậy là được chứ gì.” Đường Hinh hếch hếch cái đầu nhỏ tỏ vẻ thông minh.

Kiều Vi nãy giờ không nói gì bỗng nhiên lại cười nháy mắt một cái: “Không cần cậu nhọc lòng vậy đâu. Người… đã tới rồi.”

“Hả?” Đường Hinh khó hiểu.

Theo tầm mắt của Kiều Vi, Đường Hinh cũng quay đầu nhìn theo, người vừa vào quán chính là người nào đó vừa được nói đến - Tống Hy. Hôm nay anh mặc đồ thể thao đơn giản nhưng lại vẫn đẹp trai như vậy. Vừa thấy bọn cô anh liền cười chào hỏi, đi đến.

Vẫn là Trần Hạ nhanh miệng: “Anh ngồi đi ạ. Lần trước bọn em có việc bận nên không có chào hỏi anh đàng hoàng. Em là Trần Hạ, còn đây là Kiều Vi ạ. Bọn em đều là bạn thân của Đường Hinh.”

Đến khi Tống Hy ngồi xuống kế bên, Trần Hạ cũng nói xong, Đường Hinh mới ngại ngùng giới thiệu: “Còn đây là anh mình, Tống Hy. Mấy cậu đều biết hết rồi đấy.”

“Anh vừa định giới thiệu. Thì ra em nói hết rồi à…” Tống Hy lại một bộ dạng trêu chọc.

“Dạ, đều nói hết rồi ạ.” Trần Hạ vẫn là nhanh miệng nhất.

Vừa dứt lời chính là một người cười thích thú, hai người còn lại không có biểu tình gì lắm còn một người kia chỉ có thể âm thầm khóc trong lòng.

Nói chuyện được một lúc Tống Hy tạm biệt nói là còn có hẹn.

Ba cô gái lại tiếp tục nói một số chuyện trên trời dưới đất, những chuyện mang tính triết lý cuộc sống mà cả ba vốn cũng không hiểu lắm. Chỉ đơn giản là bọn họ thích nói thôi.

Tới khi cũng không còn sớm cả ba mới chịu ra về, đến quầy thanh toán mới biết thì ra trước đó Tống Hy đã trả rồi.

“Ây, đúng là người có anh trai mà…” Trần Hạ lại mở miệng trêu chọc.

“Đã trả tiền rồi mấy cậu còn không định về à. Hay định trả tiền lại cho anh mình. Nào, đưa đây, nhanh… nhanh.”

“Về đây.” Kiều Vi nhanh tay lôi Trần Hạ đi về.

_ _ _ _ _

Ở một cửa hàng tiện lợi nào đó.

“Sao lại hẹn ở đây?” Tống Hy hỏi.

“Gần nhà, đi xa nhà rất phiền toái.”

“Vậy mình có cần xin chữ ký cậu không.”

“Không cho.”

“Không đùa nữa, chuyện mình nhờ cậu, đã tìm được gì chưa?”

“Không dễ đâu, mà thật ra chuyện này cậu hỏi ba mẹ cậu không phải là nhanh hơn sao. Việc gì phải lặn lội nhờ mình tìm hiểu như vậy. Mình lại còn không chắc có thể tìm hiểu được.” Anh cảm thấy thật khó hiểu, rõ ràng có đường ngắn hơn Tống Hy lại một mực cứ nhờ anh.

Tống Hy chỉ lắc đầu: “Họ chính là không chịu cho mình biết. Đành vất vả cậu rồi, Vương Lạc.”

Cũng không chờ Vương Lạc trả lời Tống Hy liền bỏ đi: “Đi đây.”

“Tống Hy, cậu được lắm. Mình còn chưa hỏi chuyện em gái nuôi cậu đấy.”
Bình Luận (0)
Comment