Biên Nam cảm thấy sở dĩ mình có thể nén giận ở lại nhà Khưu Dịch, bỏ qua ấn tượng xấu với Khưu Dịch, âu cũng là vì thích Khưu Ngạn, cậu không muốn làm Khưu Ngạn thất vọng.
Đương nhiên, Biên Nam cũng có chút áy náy, trước đó cậu chưa từng nghĩ một gậy của mình sẽ gây thêm họa cho gia đình vốn đã khó khăn của Khưu Dịch…
Vả lại nếu Khưu Dịch bớt đi vài câu châm chọc thỉnh thoảng đây đó thì cũng không có hành động nào khiến Biên Nam nổi cáu cả.
Vậy nên làm thế nào Biên Nam cũng không ngờ rằng Khưu Dịch sẽ đấm thẳng một cú vào mặt mình trên bàn ăn ngay trước mặt em trai, còn đấm đúng ngay mũi mình nữa chứ.
Cái mũi cao phú suất mà cậu hết mực tự hào. (cao phú suất = cao đẹp giàu)
Cái mũi rất cao, rất thẳng của cậu.
“Mày nổi điên cái gì vậy!” Biên Nam bụm mũi rống một tiếng, rống xong cậu không nói được lời nào nữa, chừng hai giây sau lỗ mũi bắt đầu nhức nhối khiến cậu chảy cả nước mắt, đừng nói là lên tiếng, ngay cả khom lưng bụm mũi cũng không tìm được tư thế thích hợp.
“Anh hai anh làm gì thế ——” Khưu Ngạn bị dọa hết hồn, nhóc mở to mắt hồi lâu rồi mới kêu to một tiếng, giọng nói mang theo nức nở.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?” Phòng trong truyền đến tiếng nói của bố Khưu, đầu tiên là hỏi, sau đó chuyển thành trách móc, “Khưu Dịch con làm gì đó!”
Biên Nam đứng lên, cái ghế ngã xuống bên cạnh cậu cũng chẳng buồn dựng dậy, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài sân.
Trong đầu cậu ngoại trừ nén giận và tức tối chẳng hiểu ra sao thì không còn cảm xúc nào nữa, cậu sợ mình sẽ kích động lật cái bàn.
Sau khi ngồi chồm hổm cạnh ao nước, Biên Nam lấy tay ra nhìn, trong lòng bàn tay là một mảng đỏ tươi, thêm chút nữa là đủ nhuộm thành cái khăn quàng đỏ luôn rồi.
Đậu má!
“Đại hổ tử!” Khưu Ngạn chạy ra theo cậu, do quá sốt ruột nên lúc chạy dưới giàn nho, suýt chút nữa nhóc đã té lộn nhào.
“Không sao không sao, em đừng gấp,” Biên Nam nhíu mày, dùng một tay bụm mũi, ráng nhịn đau, “Anh không sao mà.”
“Xin lỗi anh,” Trên mặt Khưu Ngạn còn giàn giụa nước mắt, nhóc vội vội vàng vàng chạy đến bên Biên Nam liên tục nhỏ giọng nói, “Anh đừng giận, xin lỗi, xin lỗi anh…”
“Em xin lỗi cái gì! Có phải em làm đâu!” Thấy Khưu Ngạn như vậy, lửa giận của Biên Nam quả thật to đến độ có thể tham gia chạy tiếp sức rước đuốc Olympic, cậu vặn mở vòi nước, “Anh rửa trước đã.”
“Em giúp anh,” Khưu Ngạn lập tức vén tay áo lên, chìa tay hứng chút nước rồi vỗ nhẹ lên trán Biên Nam, “Trước đây em hay chảy máu mũi lắm, em biết cầm máu như thế nào…”
“Ồ.” Biên Nam không nhúc nhích, để cho Khưu Ngạn hứng từng chút nước vỗ lên trán mình.
“Anh đừng giận anh hai em,” Khưu Ngạn hít mũi một cái, nước mắt còn đọng trên mặt, chiếc đèn nhỏ trong sân rọi xuống, khiến nó trông lấp lánh trong suốt, nhìn mà đau cả lòng, “Anh ấy không có cố ý.”
“Không cố ý mới là lạ…” Biên Nam nhịn không được nói một câu, nhưng tiếng mắng giận dữ của bố Khưu trong nhà khiến cậu không nói hết được, cậu quay đầu lại nhìn, “Đánh thức bố em hả?”
“Bố em sẽ mắng anh ấy,” Khưu Ngạn cúi đầu, lau nước mắt trên mặt, lại tiếp tục vỗ trán Biên Nam, “Anh hai em là vì… Là vì… Anh nói đ** mẹ mày…”
“Con nít đừng nói tục!” Biên Nam phản xạ có điều kiện nói một câu, sau đó sửng sốt phản ứng lại, “Anh? Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh nói đ** mẹ mày thì…”
Mẹ em mất rồi.
Biên Nam chợt nhớ Khưu Ngạn từng nói những lời này.
Nói cách khác, mẹ Khưu Dịch đã mất.
“Anh chỉ thuận miệng nói thôi mà, không phải mắng mẹ em,” Biên Nam nhíu nhíu mày, “Phản ứng của anh hai em cũng mạnh quá…”
“Trong khoảng thời gian này tâm trạng của anh ấy không tốt lắm,” Khưu Ngạn cắn môi, móc ra chiếc khăn tay nhỏ trong túi quần đưa đến trước mặt Biên Nam, “Đại hổ tử anh lau mặt đi.”
Biên Nam chỉ chỉ mặt nhóc: “Em lau mặt mình trước đi.”
“Em không cần,” Khưu Ngạn lấy tay chà lung tung trên mặt, “Khăn sạch đó, hôm nay em còn chưa dùng đâu.”
Biên Nam đành phải nhận khăn tay, lau lau mặt, dưới mũi còn có vệt máu, cậu không thể chịu được máu của mình, đứng dậy mở nước giặt khăn: “Được rồi không sao cả, anh về đây.”
“A?” Khưu Ngạn vội vã nắm lấy tay Biên Nam.
“Chờ chút.” Phía sau truyền đến giọng nói của Khưu Dịch.
Biên Nam tiện tay ném chiếc khăn lên đầu Khưu Ngạn, xoay người nhìn Khưu Dịch: “Mày còn muốn gì nữa?”
“Nhị bảo em vào nhà dọn dẹp đi,” Khưu Dịch không ngồi xe lăn, chậm rãi nhảy vài bước từ cửa nhà, nhảy tới phía dưới giàn nho, gác chân thạch cao lên cái ghế nhỏ bên cạnh, “Anh và đại hổ tử tâm sự một chút.”
“Vâng.” Khưu Ngạn liếc mắt nhìn Biên Nam, đội khăn tay chạy vào trong nhà.
Biên Nam không có hứng thú tâm sự với Khưu Dịch, cũng cảm thấy chuyện này không còn đường cứu vãn, ngay lúc cậu định dứt khoát quay lưng bỏ đi, Khưu Dịch hắng giọng một cái: “Ban nãy tôi kích động quá.”
Lời này làm cho bước chân đã bước ra ngoài của Biên Nam dừng lại, là tới xin lỗi ư?
Biên Nam đột nhiên cảm thấy xấu hổ, tuy rằng mũi còn đau, nhưng cậu cũng không muốn làm lớn chuyện, đặc biệt là khi nguyên nhân của cú đấm này là do cậu nói bậy.
“Bỏ đi,” Biên Nam phất tay áo, do dự một chút rồi nói, “Nhưng mà câu kia của tao thật sự không có nhắm vào ai hết, chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
“Mẹ tôi đã qua đời,” Khưu Dịch nói, “Lời này tôi nghe khó chịu, với lại vốn dĩ nhìn thấy cậu là tôi phiền lòng rồi.”
“Bình thường tao hay mắng ông nội người ta,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, “Thật ra thấy mày tao cũng có vui đâu, lúc ăn cơm tao toàn nhìn nhị bảo.”
“Ông nội thì tùy,” Khưu Dịch cúi đầu chỉnh lại tư thế chân, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh, “Ngồi xuống trò chuyện chút đi.”
Biên Nam nhìn chân của cậu ta: “Nhìn cái tư thế chân đạp ghế nhìn ngắm chúng sinh của mày, tao không ngồi đâu.”
“Khưu Tiểu Ngạn,” Khưu Dịch quay đầu lại kêu to một tiếng về phía nhà, “Đẩy xe lăn ra đây giúp anh.”
“Vâng ạ ——” Khưu Ngạn buông đũa đang dọn dẹp, đẩy xe lăn chậm rãi chạy ra, thành thạo đẩy xe tới sau lưng Khưu Dịch, đỡ Khưu Dịch ngồi xuống.
“Đi rửa chén đi.” Khưu Dịch sờ đầu nhóc.
“Vâng.” Khưu Ngạn lại liếc nhìn Biên Nam, rồi mới cúi đầu chạy vào nhà.
“Bố tôi bảo tôi xin lỗi cậu cho tử tế.” Khưu Dịch nói.
“Không cần đâu, chuyện này chẳng có gì phải xin lỗi, tao đánh mày còn chưa xin lỗi mà,” Biên Nam rửa mặt dưới vòi nước, mũi đã ngừng chảy máu, cậu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, “Chuyện này coi như miệng tao bậy, vả lại tao… Dù sao người khác muốn làm gì mẹ tao tao cũng chẳng có cảm giác.”
“Vậy sao.” Khưu Dịch dùng ngón tay đỡ trán, nhẹ giọng đáp lời.
“Ừ,” Biên Nam bứt một chiếc lá trên giàn nho, cầm ở trong tay, nhếch miệng cười, “Biên Hinh Ngữ đâu thể nào không nói cho mày biết.”
“Có nói một chút,” Khưu Dịch móc gói thuốc trong túi quần, lấy một điếu, “Muốn không?”
“Không,” Biên Nam lắc đầu, “Hút không thạo sẽ bị sặc.”
Khưu Dịch cười cười, đốt một điếu ngậm vào miệng.
Bảo là muốn trò chuyện nhưng im lặng hồi lâu, hai người cũng không tìm được đề tài để nói.
Khưu Ngạn bê một đống chén ra ngồi xổm cạnh ao bắt đầu rửa, hai người kia vẫn đang giằng co trong im lặng.
“Rót cho anh ly nước, khát muốn chết.” Khưu Dịch đột nhiên mở miệng.
“Vâng ạ.” Khưu Ngạn đáp lời, xối nước rửa xà phòng trên tay.
“Để tao làm cho,” Biên Nam tặc lưỡi, đứng lên đi vào nhà, “Sai con nít mà sai ngon ơ.”
“Nước sôi để nguội không thêm muối.” Khưu Dịch ở phía sau nói.
“Mày có thôi hay không?” Biên Nam dừng bước.
“Cảm ơn.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam vào nhà rót nước cho Khưu Dịch, lần đầu tiên chú ý tới ba cái ly đỏ trắng đen kế bên máy đun nước , bình thường Khưu Ngạn đều rót nước vào ly màu đen cho cậu uống, cậu cũng không có để ý lắm.
Bây giờ chợt nhận ra, ba cái ly này hẳn là mỗi người trong nhà một cái, vậy ly màu đen là của ai?
“Đại hổ tử đó hả con?” Phòng trong truyền đến giọng nói của bố Khưu.
“Là con đây,” Biên Nam vội vàng đáp, cậu đi tới cạnh cửa phòng, thấy bố Khưu đang ngồi trên giường, “Chú chưa ngủ à?”
“Con không sao chứ?” Bố Khưu mở đèn trong phòng, quan sát mặt cậu, “Khưu Dịch quá không hiểu chuyện rồi… Bình thường nó đâu có như vậy, bị thương nên tính tình xấu đi, dạo này sức khỏe của chú không tốt lắm, có thể nó…”
“Không sao không sao,” Biên Nam dụi dụi mũi, “Con thật sự không có chuyện gì, chú à chú đừng lo.”
“Chú vừa mắng nó,” Bố Khưu thở dài, “Vậy con không ăn cơm được rồi?”
“Con ăn rồi, ăn no nóc ấy chứ,” Biên Nam sờ bụng, “Tròn luôn này…”
“Bố!” Khưu Dịch ở trong sân kêu to.
“Chú nghỉ ngơi đi,” Biên Nam ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại, cậu hỏi thêm một câu, “Chú ơi, Khưu Dịch dùng cái ly nào uống nước vậy? Con rót nước cho cậu ấy.”
“Cái màu đen là của nó.” Bố Khưu nói.
“Ồ.” Biên Nam đóng kín cửa, lặng thinh nhìn ba cái ly bên cạnh máy đun nước.
Mình thế mà lại một mực dùng ly của Khưu Dịch uống nước! Uống còn khoái chí nữa là khác!
Biên Nam rót ly nước, trở lại trong sân đưa cho Khưu Dịch: “Nè.”
“Cậu còn biết cái ly này của tôi à?” Khưu Dịch gõ nhẹ lên ly.
“Tao mẹ nó vừa mới biết!” Biên Nam tức giận nói xong rồi ngồi xuống ghế, vừa ngồi xuống chợt nghĩ hình như mình lại nói mấy từ nhạy cảm, cậu lập tức nhìn sang Khưu Dịch, “Tao chỉ thuận miệng thôi.”
“Ừ.” Khưu Dịch uống một ngụm nước, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh.
“Cái từ mẹ nó của tao không chọt trúng chỗ nhột của mày à?” Biên Nam hỏi thử.
“Không.”
“Vậy con mẹ nó thì sao?”
“Không.”
“… Hiểu rồi,” Biên Nam gật đầu, “Phía trước không thêm động từ là được.”
“Cậu còn biết động từ là gì hả?” Khưu Dịch cười cười.
“Đánh mày, đập mày, đánh cho mày răng rụng đầy đất, đằng trước đều là động từ.” Biên Nam cũng nhe răng cười.
Nụ cười này của Khưu Dịch cũng không mấy thân thiện, còn mang theo vài phần giễu cợt, Biên Nam không thèm tính toán với ai đó, đối với một kẻ từ tiểu học đã không đạt chuẩn mà nói, bị người ta nghĩ thành tích tệ hại cũng không tổn thương lắm.
Khưu Ngạn rửa chén chừng hai chục phút mới xong, sau đó bê chén vào phòng bếp để cất, lúc đi trở ra, nhóc ngước mặt nhìn trời kêu to: “Mưa rồi!”
“Không phải chứ?” Biên Nam cũng ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy giàn nho đầy lá.
Khưu Dịch chìa tay ra ngoài giàn nho: “Mưa rồi.”
“Mưa rồi!” Khưu Ngạn lại kêu tiếng nữa, nhóc hưng phấn ngước mặt lên trời chạy tới chạy lui trong sân.
“Tao phải đi,” Biên Nam đứng lên, nhanh chóng đẩy xe lăn của Khưu Dịch vào trong, “Đi đây.”
“Đại hổ tử,” Khưu Ngạn chạy tới bổ nhào vào người Biên Nam, kéo tay cậu ra ngoài, “Chúng ta đi ngắm mưa đi.”
“Có phải em xem phim Hàn suốt ngày không, oppa bọn mình đi ngắm mưa đi, mưa đẹp quá chừng luôn, ha ha…” Biên Nam bị Khưu Ngạn kéo đến trong sân, cậu khom lưng ôm lấy Khưu Ngạn, “Nhị bảo, anh phải về, nếu không lát nữa mưa lớn anh phải đội mưa về trường đó.”
“Ồ,” Khưu Ngạn ngẩng đầu nhìn trời, lại ôm cổ của cậu, “Vậy anh chờ hai phút, không, một phút thôi, qua một phút rồi hẵng về được không?”
“… Ừ.” Biên Nam vỗ vỗ lưng nhóc.
Biên Nam và Khưu Ngạn ngồi chồm hổm trong sân “ngắm mưa”, qua mùa hè, mưa trở nên rất có sức sống, chẳng mấy chốc hạt mưa đã rơi ào ào, Biên Nam vội kéo Khưu Ngạn trở vào nhà.
Đang định mượn dù quay về trường trước khi mưa nặng hạt, ai ngờ còn chưa mở miệng, điện thoại di động đã reo lên, Biên Nam lấy điện thoại ra nhìn thử, là Vạn Phi.
“Gì vậy?” Cậu nhận điện thoại.
“Mày đang ở đâu?” Vạn Phi hỏi.
“Còn ở đâu nữa…” Biên Nam liếc nhìn Khưu Dịch, “Chuyện gì nói đi.”
“Tối nay mày đừng về, không phải sắp thi sao, ông Tưởng và cha Ngô đi bắt người kìa,” Vạn Phi hạ giọng, “Mới ra tiệm net hốt một đống, bây giờ đang ở ký túc xá kiểm kê nhân số, tao nói với ông Tưởng nhà mày có chuyện nên mày về nhà rồi, lát nữa mày đừng có về ký túc xá, nếu không hai đứa mình đều xong đời!”
“Cái gì?” Biên Nam sửng sốt, bên ngoài mưa ầm ầm như thể đổ mưa đá vậy, Khưu Dịch đang chỉ huy Khưu Ngạn lấy mấy bộ quần áo phơi ở ngoài vào trong, “Vậy mẹ nó tao biết đi chỗ nào!”
“Mày về nhà đi! Về ngủ một đêm mà sợ Biên Hạo đánh tàn phế chắc.” Vạn Phi nhỏ giọng nói.
“Được rồi được rồi lát nữa tao tính sau.” Biên Nam cúp điện thoại.
Cậu chẳng quan tâm gì nữa, trước tiên chạy vào nhà, trong sân còn có quần áo của người khác, Khưu Ngạn lấy xong đồ nhà mình rồi lại chạy ra nhón chân lấy quần áo của bà cụ nhà cách vách.
“Vào nhà đi!” Biên Nam vừa ra khỏi nhà đã bị mưa dội lạnh cóng, cậu vỗ vai Khưu Ngạn một cái, “Để anh lấy cho!”
“Vâng ạ!” Tóc xoăn trên đầu Khưu Ngạn bị xối ướt bết trên trán, nhưng nhóc có vẻ rất phấn khởi, giọng nói lớn ơi là lớn, vừa cười vừa hô chạy vào nhà.
“Rốt cuộc em hưng phấn cái gì thế?” Biên Nam ôm quần áo vào trong.
“Thấy mưa là vậy đấy.” Khưu Dịch đẩy xe lăn vào nhà, cầm hai cái khăn lông đi ra, một cái ném lên đầu Khưu Ngạn, một cái ném cho Biên Nam.
Biên Nam nhận khăn lông không nhúc nhích, Khưu Dịch nhìn cậu một cái: “Không phải khăn tôi lau chân đâu.”
“Đậu má,” Biên Nam mắng một câu, “Mày đủ rồi chưa!”
“Khăn mới.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam để khăn lông qua một bên, kéo Khưu Ngạn đang tay chân vụng về lau tóc: “Anh lau giúp em.”
Thật ra động tác của Biên Nam không khá hơn Khưu Ngạn là bao, cũng chỉ là cầm khăn lông chà loạn xạ trên đầu thôi, giống như đang nhào bột vậy, chẳng qua Khưu Ngạn rất là hưởng thụ tựa vào người cậu, hai mắt đều híp lại.
“Để tự nó lau đi, nó biết mà.” Khưu Dịch ở bên cạnh nói.
“Tự nó lau biết lau tới khi nào, lát nữa bị cảm bây giờ.” Biên Nam nhíu nhíu mày, lúc vào nhà Khưu Ngạn đã hắt xì một cái.
“Cái gì cũng có người giúp, nó sẽ không biết gì hết.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam chịu không nổi thái độ này của Khưu Dịch với Khưu Ngạn, có lẽ là vì cậu chưa từng cảm nhận được tình anh em bình thường từ Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ, có lẽ là vì Khưu Ngạn quá dính cậu, hoặc có lẽ đơn giản vì lời này là do Khưu Dịch nói…
Tóm lại cậu nhất thời có hơi giận, nhưng sợ bố Khưu nghe được, đành phải hạ thấp giọng: “Vậy cũng phải tùy trường hợp, mày muốn rèn luyện muốn dày vò thì chọn lúc nó sẽ không bị bệnh ấy.”
Khưu Dịch không nói gì nữa, Biên Nam cũng không để ý đến cậu ta, sau khi lau khô tóc cho Khưu Ngạn, cậu còn giúp nhóc cởi quần áo bị mưa ướt, kế đó vào phòng bảo Khưu Ngạn tìm quần áo Khưu Ngạn ra thay.
“Biết không,” Biên Nam nhìn nhóc, cảm khái nói, “Từ trước đến nay hơn mười năm cuộc đời, anh chưa từng hầu hạ người nào thế này đâu, em là người đầu tiên đó.”
“Người đầu tiên là anh hai em nha.” Khưu Ngạn cúi đầu kéo quần lên.
“Anh…” Khưu Ngạn không ngẩng đầu lên nói một câu làm cho Biên Nam á khẩu.
Khưu Ngạn chạy ra phòng khách, nằm sấp bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Biên Nam cũng ra theo, đứng yên chừng vài giây: “Anh đi đây.”
“Về nhà hả?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Chưa biết nữa,” Biên Nam đoán có lẽ Khưu Dịch đã nghe thấy cú điện thoại vừa rồi, cậu đứng ở cửa, mưa đã bắt đầu nặng hạt, sau hai tiếng sấm vang lên, trên mặt Biên Nam đã dính đầy nước mưa, “Tiệm net cũng được, gần nhà mày có tiệm net nào không?”
“Không, tiệm gần nhất cũng phải đi bộ hai mươi phút,” Khưu Dịch chỉ chỉ cửa, “Đóng cửa trước đi.”
Biên Nam đóng cửa lại: “Nhà mày có dù không?”
“Có.” Khưu Dịch đẩy xe tới bên cạnh ngăn tủ, lấy dù trong đó ra.
“Khưu Dịch!” Bố Khưu ở trong phòng kêu to.
“Sao ạ?” Khưu Dịch đáp lời, “Tại sao bố còn chưa ngủ.”
“Bảo đại hổ tử đừng đi, mưa lớn như vậy, có che dù cũng ướt hết.” Bố Khưu ở bên trong nói.
Khưu Dịch không trả lời, xoay mặt nhìn Biên Nam.
“Mưa không lớn lắm, chú nghỉ ngơi đi, con về đây.” Biên Nam nói, cầm dù mở cửa đi ra ngoài.
“Đại hổ tử,” Khưu Ngạn cách cửa sổ kêu cậu một tiếng, “Mưa lớn lắm nha.”
Biên Nam chưa kịp nói đã bị giội nước đầy mặt, cậu bung dù, cất bước đi ra ngoài sân: “Không lớn lắm, nhị bảo em đóng cửa sổ lại đi.”
Từ nhà Khưu Dịch đến cửa sân khoảng chừng hai mươi bước, lúc Biên Nam kéo cửa sân, toàn thân đã ướt đẫm.
Mưa này chẳng theo quy củ gì cả, bốn phương tám hướng đều tụ về một chỗ, Biên Nam cau mày, bọc một thân quần áo dính dớp đi thêm vài bước, cuối cùng vẫn quay đầu chạy vào trong sân.
Lúc Biên Nam đập cửa, Khưu Dịch trông thấy cậu thì nhịn không được phì cười: “Không phải cậu té xuống giếng chứ?”
“Có áo mưa không?” Biên Nam đứng ngoài cửa nhỏ nước ào ào.
“Không có.” Khưu Dịch lắc đầu.
“Mày đừng có chọc tao nữa.” Biên Nam chỉ vào Khưu Dịch.
“Không có thật mà, lúc Khưu Ngạn đi nhà trẻ có mua một cái, bây giờ chắc nhỏ rồi,” Khưu Dịch híp mắt, “Cậu muốn thử không?”
“Đậu má.” Biên Nam nhỏ giọng mắng, phía sau có một tia chớp xẹt qua, kế đó là một tiếng sấm, cậu vội vàng nhảy vào nhà.