Biên Nam không hỏi Khưu Dịch định xử mình thế nào, dù sao trước đó cậu cũng từng nói, muốn đánh muốn đập muốn chụp bao bố thì tùy, cậu sẵn sàng chờ.
Biết đâu Khưu Dịch không định đánh cậu, bảo cậu dẫn Khưu Ngạn đi bơi hai ngày là đủ làm cậu mệt chết rồi.
Khưu Ngạn đúng là một bé trai tràn trề tinh lực, Biên Nam và Khưu Dịch nằm dưới ánh mặt trời đến độ miệng đắng lưỡi khô, chẳng còn tâm trạng hưởng thụ việc tắm nắng nữa, vậy mà nhóc vẫn cứ bơi qua bơi lại ở trong nước.
Khưu Dịch thật sự không thể nhịn được nữa, xuống nước túm nhóc xách lên bờ.
“Em chưa thấy mệt nha.” Khưu Ngạn còn tiếc hùi hụi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn sông.
“Đưa tay lên xem đi.” Khưu Dịch ngồi trên tảng đá nhìn nhóc.
Khưu Ngạn giơ tay lên, đoạn cúi đầu giấu tay ra sau lưng.
“Tay em bị sao vậy? Trầy hả? Hay bị cá cắn?” Biên Nam kéo tay Khưu Ngạn qua xem thử, Khưu Ngạn nắm tay thành quả đấm, không nhìn ra có vấn đề gì, Biên Nam muốn mở tay nhóc ra thì nhóc lại siết chặt tay không cho cậu nhìn, cậu đành ôm Khưu Ngạn ôm qua một bên, nhỏ giọng nói, “Lén cho anh xem tí nào.”
Khưu Ngạn hơi do dự, mở nắm tay ra, đầu ngón tay đã trắng toát, hiện đầy nếp nhăn lớn nhỏ.
“Anh hai em nói,” Khưu Ngạn liếc nhìn Khưu Dịch, “Mấy cái nhíu nhíu này là do bị mất nước, mất nước thì không thể bơi nữa.”
“Vậy đừng bơi,” Biên Nam buồn cười, cầm ngón tay nhóc, “Bơi nữa là khô quắt bây giờ, chưa kể túi của anh bị ông già chạy như điện kia giật mất rồi, nước với đồ ăn cũng mất luôn, em cứ bơi tiếp lát nữa khát nước anh đâu có nước cho em uống, em xem anh hai em khát đến độ cả người trắng bệch rồi kìa.”
“Anh ấy vốn trắng mà,” Khưu Ngạn nhìn Biên Nam, “Thị lực của anh không tốt lắm nha.”
“Ầy!” Bị con nít bóc trần, Biên Nam cảm thấy hơi mất mặt, nhưng lại vừa muốn cười, “Nhóc thúi này đáng ghét thiệt.”
“Chúng ta không có đồ mặc rồi!” Khưu Ngạn đột nhiên kịp phản ứng, nhớ lại một chuyện hết sức nghiêm trọng, “Chúng ta về thế nào đây!”
“Mặc vậy về chứ sao, không có đồ chứ đâu phải không có quần mặc, ông già kia chưa hốt luôn giày là may lắm rồi.” Khưu Dịch đi qua lấy túi chôn dưới tảng đá.
“Nhưng mà… nhưng mà…” Khưu Ngạn lấy tay bụm đũng quần của mình, “Đây là quần bơi nha.”
“Ôi chú ý quá nhỉ,” Biên Nam nhịn không được phì cười, thắt chặt dây quần bơi của Khưu Ngạn, rồi lại chạy sang bụi cỏ bên cạnh bứt một phiến lá to đưa cho Khưu Ngạn, “Em dùng cái này che mặt, người khác sẽ không biết em là ai.”
“Ồ.” Khưu Ngạn thoáng do dự, cầm lá cây che trước mặt mình.
Biên Nam bế Khưu Ngạn lên ghế sau xe đạp, trong quần bơi của Khưu Ngạn có nhét di động của Biên Nam và Khưu Dịch, còn nhóc vẫn giơ phiến lá che mặt mình.
“Xuất phát… như này hả?” Biên Nam nhảy lên xe, nhìn Khưu Dịch bên cạnh.
Khưu Dịch cũng nhảy lên xe, cúi đầu nhìn quần bơi của mình: “Xuất phát thôi, nếu không làm sao bây giờ, cứ vùi đầu đạp là được.”
“Chúng ta có bị chụp ảnh không đây,” Biên Nam đạp một cái, xe chạy về phía trước, “Không biết có ai báo với đài truyền hình có hai thằng con trai trần truồng đạp xe trên đường không nhỉ?”
“Chúng ta không phải trần truồng,” Khưu Dịch sửa lời cậu, “Chúng ta có mặc quần.”
Biên Nam kéo kéo quần bơi: “Thật ra tao vẫn muốn nói… mày cũng còn đỡ, quần của mày rõ ràng, tao mặc quần đen nhìn từ xa… giống như không có mặc gì vậy.”
“Hai anh đổi cho nhau là rõ màu luôn.” Khưu Ngạn ngồi đằng sau giơ lá cây nói.
“Anh không đổi!” Biên Nam buồn cười, thỉnh thoảng nhóc này phản ứng cũng nhanh ghê, “Anh không thèm cái quần tháng ba đầu xuân kia đâu.”
Đoạn đường từ bờ sông về đến thành phố cũng tạm ổn, dọc đường toàn là đồng ruộng và thôn làng, không có người đi đường nào, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy lướt qua, mặc dù có một chiếc từ đối diện lái tới, lúc chạy ngang qua hai người bọn họ có bấm còi, nhưng ít ra cũng chỉ là chuyện trong tích tắc, chưa gây áp lực gì lớn cho hai người.
Vào thành phố thì khác.
Đừng nói người và xe ngày càng nhiều, xe điện bình và xe đạp cũng bắt đầu tạo thành cục diện bao vây.
Biên Nam chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác, nhưng hình tượng bây giờ cũng làm cậu cảm thấy hơi xấu hổ, may mắn duy nhất là dáng người cậu không tệ.
Cậu liếc sang Khưu Dịch, Khưu Dịch vẫn bình tĩnh đạp xe.
Biên Nam đoán Khưu Dịch hẳn là người có sức chịu đựng cao lắm đây, bình thường lái chiếc xe màu xanh lục huỳnh quang là nổi bần bật rồi, hôm nay còn phối thêm quần bơi tong xuyệt tông, màu da và dáng người hợp lại, trông như sắp lên sàn catwalk vậy.
Hai người bọn họ dính chùm một chỗ chắc chắn là hai tên thần kinh nổi bật nhất trên con đường này ngày hôm nay.
“Tao đón taxi nha?” Biên Nam nhìn thấy xe taxi, “Tao thấy có người lấy di động chỉa về hướng chúng ta kìa.”
“Đem hai chiếc xe đạp lên taxi được sao?” Khưu Dịch nhìn cậu một cái.
“Em khát nước.” Khưu Ngạn ngồi đằng sau nói, vẫn còn giơ lá cây tựa vào lưng Biên Nam.
“Về nhà uống nước.” Khưu Dịch trả lời đơn giản.
“Nếu không dừng ở đây đón taxi đi, đón hai chiếc là được.” Biên Nam giảm tốc độ.
“Em muốn uống nước,” Khưu Ngạn lại nhỏ giọng rên, “Em khát quá khát quá.”
“Chúng ta sắp…” Biên Nam dừng xe ở ven đường, chân chống đất, quay đầu lại sờ đầu Khưu Ngạn, đang định nói sắp về đến nhà là uống nước được ngay thì nhìn thấy cặp môi bong da của nhóc, “Mua nước cho em.”
“Để tôi mua cho.” Thấy Biên Nam xuống xe, Khưu Dịch cản cậu.
“Mày bắt mắt quá, vào tiệm chắc hù chết người ta, tao đỡ nổi hơn.” Biên Nam cầm ví, thấy ven đường có một tiệm tạp hóa nhỏ nên chạy chậm qua đó.
“Cho chai nước.” Biên Nam ném tiền lên cái bàn trước mặt ông chủ, mở tủ lạnh lấy chai nước.
“Các cậu đây là…” Ông chủ cầm tiền, nhìn sang Khưu Dịch ở ngoài tiệm, “Người sắt ba hạng? “
“Sắt cái gì… à không, bọn cháu là người hợp kim titan ba hạng,” Biên Nam gõ gõ bàn, “Chú mau thối tiền đi, đang thi đấu đây, bọn cháu muốn giữ vững vị trí đầu.”
*Người sắt ba hạng, ý nói Cuộc thi thể thao ba môn phối hợp bơi – chạy – đua xe đạp. Định sửa luôn thành ba môn phối hợp mà bên dưới Biên Nam có chế thành Người hợp kim titan nên giữ nguyên.
Lúc Biên Nam mua nước đi ra, Khưu Dịch đã chặn một chiếc taxi.
“Cậu đưa nhị bảo về trước đi,” Khưu Dịch nhìn Khưu Ngạn đang cầm chai tu ừng ực, “Chờ cả buổi mới có một chiếc xe trống.”
“Vậy không trượng nghĩa lắm, chuyện mất mặt thế này có thêm bạn vẫn đỡ hơn.” Biên Nam cười cười, đi cả đoạn đường tới đây cậu thấy cũng bình thường, dù sao cũng chưa có ai nhận ra cậu.
“Thế tùy cậu.” Khưu Dịch đưa tay tiếp tục đón xe.
Hai người đứng ven đường duỗi tay nửa ngày, ngay cả tài xế taxi cũng mất kiên nhẫn.
“Chú,” Biên Nam kéo cửa kính xuống, “Chú cứ mở đồng hồ tính tiền đi, đến nơi cháu trả thêm tiền.”
Nói xong cậu xoay người lại, thấy một chiếc Land Rover từ ven đường chạy tới gần, cậu ngẩn ra, vội liếc nhìn biển số xe, một chuỗi số 8 đập vào mắt.
“Ủa đây là xe bố tao mà…” Biên Nam kêu một tiếng, đang định nói trời giúp tao mà bố tao cũng, đột nhiên thấy người ngồi ở buồng lái không phải là bố.
Khưu Dịch nhìn lướt qua trong xe, người ngồi cạnh tài xế đã kéo cửa kính xuống, thò đầu ra tươi cười vẫy tay với cậu, Khưu Dịch cũng sửng sốt: “Biên Hinh Ngữ?”
“Khưu Dịch! Sao anh lại ở đây!” Không đợi xe dừng hẳn, Biên Hinh Ngữ đã mở cửa xe nhảy xuống, nhìn chằm chằm Khưu Dịch từ trên xuống dưới đánh giá một phen, “Anh đang…”
“Đi bơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Khưu Dịch quay đầu nhìn Biên Nam, phát hiện Biên Nam đã đi ra chỗ khác.
“Anh đang đón xe hả? Em đưa anh, anh hai em đang lái xe nè,” Biên Hinh Ngữ mỉm cười, rồi lại nhìn ra sau Khưu Dịch, “Em trai anh đó hả? Dễ thương quá đi!”
“Không cần đâu,” Đối với tình cảnh Biên Nam và Biên Hinh Ngữ gặp nhau nhưng lại xem như không thấy nhau, Khưu Dịch cũng không dễ chịu gì, “Nếu không em đưa Biên…”
“Ây da, không có gì đâu, dù sao cũng vào thành phố cả mà, đứng giữa đường thế này nổi bật quá,” Biên Hinh Ngữ kéo cánh tay Khưu Dịch, đoạn vẫy vẫy tay với Khưu Ngạn, “Bé à, chị đưa bé với anh hai về nhà nha.”
“Biên Nam,” Khưu Dịch xoay người đi tới bên cạnh Biên Nam, “Cậu…”
“Mày lên xe kia đi, ở đây không dễ đón xe,” Biên Nam bỏ xe đạp vào cốp xe taxi, “Cả người trần truồng đứng trên đường đừng nói nhiều.”
Khưu Dịch không muốn lên xe của Biên Hinh Ngữ, nhưng xem ý của Biên Hinh Ngữ, coi bộ không định đưa Biên Nam về, nếu mình không lên xe chắc cục diện này bế tắc luôn, Khưu Dịch suy nghĩ một chút: “Cậu dẫn nhị bảo theo đi.”
“Ừ,” Biên Nam đáp lời, mở cửa xe, “Nhị bảo lên xe.”
“Anh hai em đâu?” Khưu Ngạn nhảy lên xe.
“Anh hai em đi chiếc xe ngựa kia, chúng ta không cần đón thêm chiếc nữa.” Biên Nam cũng lên xe, sờ sờ đầu nhóc.
“Ồ.” Đối với việc anh hai muốn đi xe ngựa, Khưu Ngạn không có cảm giác gì, nhóc vừa lên xe liền nằm lên đùi Biên Nam, coi bộ mệt lắm rồi.
Sau khi taxi lái đi, Khưu Dịch mới xoay người lên xe, ngồi ở ghế sau.
Biên Hinh Ngữ mở cửa ghế phó lái, ngẫm nghĩ một lát rồi đóng lại, chạy xuống ghế sau.
“Đây là anh hai em, Biên Hạo,” Biên Hinh Ngữ cười nói, lại vỗ vỗ vai Biên Hạo, “Anh hai đây là người mà em từng kể với anh nè, thầy dạy thêm cho Đình Đình, Khưu Dịch.”
Biên Hạo quay đầu lại gật đầu với Khưu Dịch: “Cứ nghe em gái tôi nói về cậu, hôm nay cuối cùng đã có dịp gặp.”
Khưu Dịch cười cười không nói gì, lần gặp mặt hôm nay chắc để lại ấn tượng sâu sắc lắm đây.
Sau khi hỏi địa chỉ nhà Khưu Dịch, Biên Hạo khởi động xe.
Khưu Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng dấp của Biên Hạo coi như thuận mắt, nhưng mà không giống Biên Nam, có phần cứng cáp hơn, tuy rằng Biên Nam da đen, nhưng mỗi khi mặt mũi không nhăn nhó cau có, đường cong và ngũ quan tương đối nhu hòa, có lẽ giống mẹ nhiều hơn.
“Anh đi bơi hả?” Biên Hinh Ngữ ngồi kế bên hỏi.
“Ừ, dẫn em trai đi bơi.” Khưu Dịch gật đầu.
“Em nghe nói chân anh bị thương, đã ổn chưa?” Biên Hinh Ngữ cuốn cuốn lọn tóc, nhìn chân Khưu Dịch, “Em gọi cho anh mấy cuộc điện thoại mà không thông, anh đổi số rồi à?”
“Ổn rồi, không đổi.” Khưu Dịch trả lời đơn giản.
“Vậy sao em gọi không thông,” Biên Hinh Ngữ lấy di động ra cúi đầu bấm bấm, “Chẳng lẽ sai số? Trước đây vẫn gọi được mà.”
“Không khởi động máy.” Khưu Dịch nói, lúc nhìn đường phía trước thì bắt gặp Biên Hạo đang nhìn mình chòng chọc qua kính chiếu hậu.
Khưu Dịch cũng không lảng tránh ánh mắt của Biên Hạo, Biên Hạo lại nhìn Khưu Dịch chừng vài giây rồi mới dời mắt nhìn đường phía trước.
Biên Hinh Ngữ im lặng một hồi, vừa cười vừa lúng túng nói: “Biên Nam… Gọi ổng lên xe ổng cũng không…”
“Phía trước quẹo trái hay đi thẳng?” Biên Hạo cắt lời Biên Hinh Ngữ.
“Quẹo trái.” Khưu Dịch nói.
“Anh lái theo hướng dẫn đi, còn hỏi nữa.” Biên Hinh Ngữ nhíu mày.
Biên Hạo không trả lời, im lặng tiếp tục lái xe.
Mặc dù không nói được lời nào tốt về Biên Nam, nhưng ở phương diện khác Biên Hinh Ngữ khá ngây thơ, nhỏ đại khái chỉ muốn giải thích với Khưu Dịch tại sao không gọi Biên Nam lên xe, nhưng Biên Hạo thì khác, rõ ràng không muốn Biên Hinh Ngữ kể chuyện gia đình phức tạp của mình cho người ngoài nghe.
Vậy nên Khưu Dịch nhanh chóng đổi đề tài: “Em cũng đi ra ngoài chơi à?”
“Ừ, em theo anh hai đi hái quả cherry,” Biên Hinh Ngữ vui vẻ cầm một cái túi lên, “Vừa lúc, anh lấy một chút về cho em trai anh ăn đi.”
“Không cần đâu.” Khưu Dịch cười cười.
“Nè anh đừng khách sáo như vậy,” Biên Hinh Ngữ lấy một cái túi khác, bỏ không ít cherry vào trong đó, “Bọn em chỉ đi chơi là chính, hái nhiều như vậy cũng ăn không hết.”
Khưu Dịch không cần nhìn kính chiếu hậu cũng có thể cảm giác được Biên Hạo đang nhìn mình chằm chằm, vì vậy không chối từ nữa: “Cảm ơn.”
“Chừng nào anh có thời gian, mình đi hái cherry nha, nho cũng chín rồi đi hái nho cũng được…” Biên Hinh Ngữ nhìn Khưu Dịch.
“Anh không có thời gian.” Khưu Dịch lại cười.
“… Ừa, đúng rồi, anh vừa phải làm thuê vừa phải dạy thêm nữa, đúng là không có thời gian gì,” Biên Hinh Ngữ thở dài, “Chân anh ổn rồi anh có dạy thêm cho Đình Đình nữa không?”
“Có,” Khưu Dịch bị Biên Hạo liếc đến khó chịu, nhịn không được chỉ chỉ phía trước, “Nhìn đường kìa.”
Khưu Dịch không để Biên Hạo chạy xe đến đầu hẻm, chỉ bảo Biên Hạo dừng xe trên đường, Biên Hinh Ngữ vẫn muốn đưa Khưu Dịch tới tận cửa, có lẽ là muốn biết nhà Khưu Dịch ở đâu.
“Anh đi về như vậy hả? Còn xa không?” Biên Hinh Ngữ hỏi.
“Không xa, không sao đâu.” Khưu Dịch mở cửa xuống xe, ra sau cốp lấy xe đạp của mình.
Biên Hinh Ngữ xuống theo: “Đưa anh tới cửa cũng không…”
“Hinh Ngữ lên xe, em cố tốt bụng làm gì,” Biên Hạo ở trên xe nói, “Nào có chuyện ép tiễn người.”
“Cảm ơn nhiều.” Khưu Dịch nhảy lên xe, gật đầu với Biên Hạo rồi đạp xe đi mất.
Khi cậu về đến nhà, Biên Nam đã tới trước, mượn bộ đồ của cậu để thay.
“Nhị bảo ngủ rồi,” Thấy Khưu Dịch vào phòng, Biên Nam nhỏ giọng nói, “Tao mượn bộ đồ của mày, còn lấy một cái quần lót mới của mày nữa.”
“Ừ.” Khưu Dịch cởi quần bơi, mặc quần thể thao vào.
“Mày… không mặc quần lót à?” Biên Nam ngớ ra.
“Bịt nguyên một đường rồi, vậy mới thoải mái,” Khưu Dịch cười cười, “Lát nữa ăn không?”
“Chắc không được, tao thấy nhị bảo phải sáng mai mới tỉnh, vừa nãy bố mày còn nói đã ăn sủi cảo rồi, bà cụ nhà kế bên đem qua,” Biên Nam vuốt vuốt tóc, “Mày tùy tiện nấu gì ăn đi, tao về trường đây.”
“Ăn cherry không?” Khưu Dịch chỉ cái túi trên bàn.
“Hai người bọn họ đi hái cherry à?” Biên Nam mở túi ra xem thử, “Không ăn, tao đi đây… cuối tuần mày về trường hả?”
“Ừ, cuối tuần gặp.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam buồn cười: “Trên đường gặp nhau có chào không?”
“Tôi gọi cậu một tiếng đại hổ tử,” Khưu Dịch tựa vào khung cửa cười nói, “Cậu dám đáp lại không?”
“Má,” Biên Nam nhe răng cười, “Tao gọi mày một tiếng Khưu đại bảo, mày dám đáp lại không?”
Sau khi Biên Nam về, Khưu Dịch lấy thuốc cho bố uống, cậu vốn định nấu đại món gì, nhưng uống xong ba ly nước thấy không ăn nổi nữa, vì vậy về phòng nằm chết dí trên giường.
Khưu Ngạn nằm bên cạnh ngủ say sưa, Biên Nam cũng chưa tìm quần lót thay cho nhóc, cứ để nhóc trần truồng đắp chiếc chăn lông nhỏ, Khưu Dịch vỗ mông nhóc một cái mà nhóc cũng không tỉnh, tiếp tục ngáy khò khè.
“Ngủ đi…” Khưu Dịch kê gối tựa vào đầu giường, lâu lắm rồi cậu không có thoải mái đặt chân trên giường như thế, cảm giác thật dễ chịu.
Tựa trong chốc lát, Khưu Dịch lấy di động của Biên Nam ra, nhét thẻ sim của mình vào.
Sau khi mở máy, thông báo đua nhau hiện lên, Khưu Dịch tùy ý nhìn lướt qua, đa số toàn là Biên Hinh Ngữ, ngoài ra còn có mấy người bạn cùng lớp.
Điện thoại của Biên Nam còn rất mới, chắc là chưa dùng được mấy tháng, ứng dụng trong di động cũng rất ít, chỉ có mấy trò giết thời gian như xếp gạch tìm hình giống nhau, nhạc cũng lưu khá nhiều.
Thấy di động chỉ còn một nửa lượng pin, Khưu Dịch mới nhớ chưa lấy đồ sạc pin, vì vậy gửi cho Biên Nam một tin nhắn, gọi cậu một tiếng đại hổ tử, cậu dám đưa đồ sạc pin cho tôi không?
Gửi xong tin nhắn, đang định đặt di động qua một bên thì tay đụng trúng màn hình, máy ảnh mở ra.
Khưu Dịch đưa điện thoại về phía Khưu Ngạn đang há nửa miệng chụp tấm hình.
Sau đó tiện tay lật lật album ảnh trong di động.
Ảnh chụp trong di động của Biên Nam không nhiều lắm, hình của Vạn Phi vẫn chiếm đa số, chủ yếu toàn là các tướng ngủ hài hước hoặc ngã chỏng chơ khi huấn luyện.
Lật ra sau một hồi, ngón tay Khưu Dịch ngừng lại, cậu ngơ ngẩn nhìn ảnh chụp, sau đó nở nụ cười.
Ảnh này có lẽ là nằm chụp, chụp từ bụng dưới trở xuống, nhìn màu da có thể nhận ra là Biên Nam.
Qua tấm này có thể thấy rõ cơ bụng rắn chắc của Biên Nam, nhưng mà càng hấp dẫn người chính là quần lót nhô lên lồ lộ.
“Còn có sở thích này nữa cơ.” Khưu Dịch mỉm cười hồi lâu, gửi hình cho Biên Nam, chèn thêm một câu, quần lót ngầu đấy.