Biên Nam lái xe tới đầu hẻm nhưng không tìm được chỗ dừng, đang định chuyển thêm một vòng tìm chỗ đỗ thì trông thấy Khưu Ngạn đeo cặp nhỏ đứng ở đầu hẻm.
Cậu lái xe tới gần, kéo cửa kính xuống hô to một tiếng: “Nhị bảo!”
“Đại hổ tử!” Khưu Ngạn chạy tới, nhón chân nhìn vào trong xe, “Chúng ta lái xe đi hả anh? Anh lái xe ư?”
“Lên đây đi,” Biên Nam chìa tay mở cửa ghế phó lái, “Tìm chỗ đỗ xe với anh.”
Khưu Ngạn trèo lên xe, sau khi đóng cửa thì quỳ gối ở ghế phó lái tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây: “Đây là xe nhà anh hả? Lớn hơn xe nhà Khỉ mập nhiều, thoải mái quá!”
“Ừ, đây là xe bố anh, anh mượn dùng,” Biên Nam cười mở cửa trần xe, “Lên xem thử không?”
Khưu Ngạn đứng trên ghế thò đầu ra ngoài, hưng phấn nhìn sang hai bên.
Biên Nam dạo thêm một vòng, cuối cùng trông thấy một chiếc xe nổ máy chuẩn bị lái đi, cậu vội vàng lái xe đến kế bên, chờ xe kia vừa đi là lập tức chen vào.
“Đi thôi,” Biên Nam vỗ mông Khưu Ngạn, “Mình đi mua đồ đạc cho BBQ trước, chờ anh hai em dạy xong trở về là có thể xuất phát ngay.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn đeo cặp lên.
“Chờ chút,” Biên Nam kéo cặp nhóc mở ra xem thử, “Em cất gì trong cặp đây?”
“Đồ cần dùng để đi chơi.” Khưu Ngạn hưng phấn trả lời.
Biên Nam thấy trong cặp có một chai nước, một cái khăn lông nhỏ, còn có một gói khô bò, cậu bật cười: “Ầy, vật nhỏ em còn giấu hàng lậu nữa à?”
“Cái này là anh hai nói đi chơi đem theo ăn.” Khưu Ngạn cười.
Biên Nam dẫn Khưu Ngạn đi siêu thị, cậu không có kinh nghiệm mua mấy thứ này, nhưng may là có chị gái trong siêu thị quen biết Khưu Ngạn, Khưu Ngạn bảo muốn đi BBQ, chị gái lập tức dẫn hai người đến khu chuyên bán đồ BBQ.
“Ở đây đều là thịt có sẵn cho BBQ, xiên vào nướng là ăn được liền, kệ bên kia có sốt BBQ này nọ, hai đứa từ từ chọn đi,” Chị gái nhìn Biên Nam từ trên xuống dưới, “Sao anh hai nó không tới, chị thấy cậu cũng không rành mấy thì phải?”
“Không sao, mua mỗi loại một ít là được.” Biên Nam cười cười, cậu cảm thấy mình đẩy xe rất chuyên nghiệp, thế mà lại bị chị gái siêu thị khinh bỉ thẳng thừng.
Khưu Ngạn nhìn cái gì cũng muốn ăn, Biên Nam nhìn cái gì cũng thấy giống nhau, vì vậy Khưu Ngạn nói muốn ăn gì thì cậu lấy cái đó, thịt bò thịt dê hot dog thịt viên cánh gà còn thêm đủ loại sốt BBQ cay ngọt mặn lạt.
Cuối cùng, Biên Nam lại chọn thêm hai phần thức ăn chín, giữ lại cho bố Khưu ăn trưa và ăn tối.
Lúc tính tiền, Khưu Ngạn thành thạo lấy ra thẻ tích điểm siêu thị, cà xong lại đủ đổi một lốc sữa chua.
“Đổi không?” Chị thu ngân hỏi nhóc.
“Đổi ạ!” Khưu Ngạn vui vẻ hô to.
“Tích nhiều một chút đổi cái khác không tốt sao,” Biên Nam bất đắc dĩ, “Dao nè nồi nè…”
“Nhưng mà đâu có ăn được.” Khưu Ngạn trả lời rành mạch.
Mua đủ thức ăn rồi, Biên Nam dẫn Khưu Ngạn về nhà.
Sau khi chuẩn bị cơm cho bố Khưu, Khưu Dịch gọi điện thoại qua, hỏi mua đồ đạc chưa, chưa mua cậu ta sẽ mang về.
“Mua hết rồi, chờ cậu về là lên đường thôi,” Biên Nam nhìn Khưu Ngạn phấn khởi đeo cặp chạy tới chạy lui trong sân, “Cậu nhanh lên đi, tôi cảm thấy qua thêm nửa tiếng mà không xuất phát, nhị bảo sẽ xỉu đó.”
“Cái feel này thích quá đi! Thích quá đi!” Khưu Ngạn ở trong sân vừa nhảy vừa la hét, “Cái feel này thích quá đi! Feel feel feel thích thích thích thích thích quá đi!”
“Ây… anh rầu chết mất,” Biên Nam cúp điện thoại, tìm mấy cái túi phân chia thịt đã mua, xách ra khỏi nhà, “Cục cưng tóc xoăn đừng la nữa, phụ anh mang đồ lên xe đi.”
“Vâng ạ! Trời rộng như vậy! Đất rộng như vậy!” Khưu Ngạn vội chạy tới giúp Biên Nam xách một cái túi, “Tình yêu nhộn nhạo như vậy! Trái tim dậy sóng như vậy…”
Khưu Dịch trở về rất nhanh, mồ hôi đầm đìa do đạp xe, sau khi cậu thay quần áo và chuẩn bị thuốc cho bố Khưu, cả bọn đã bị bố Khưu giục ra cửa.
Thấy đồ đạc trong cốp xe, Khưu Dịch sửng sốt: “Nhiêu đây đủ để dẫn đám nhóc trong hẻm nhà tôi đi trại hè luôn ấy chứ…”
“Ăn không hết thì đem về cất tủ lạnh là được,” Biên Nam mở cửa ghế phó lái, đẩy Khưu Dịch lên xe, “Chỗ phía sau cho nhị bảo chơi đi.”
Biên Nam khởi động xe, Khưu Dịch nhìn chằm chằm tay và chân Biên Nam, Biên Nam thở dài: “Xe này có chế độ tự động, kẻ ngốc cũng lái được, cậu yên tâm được không?”
“Vậy để tôi xem kẻ ngốc lái xe.” Khưu Dịch cười cười.
“Má.” Biên Nam cười mắng, lái xe ra khỏi chỗ đỗ, chạy ra khỏi thành phố.
Khưu Dịch phát hiện Biên Nam lái xe đúng là ổn thật, hơn nữa tính tình Biên Nam khi lái xe khá tốt, không chen không lấn, khiến cậu cảm thấy rất bất ngờ.
Lần trước đạp xe gần chết mới tới nơi, hôm nay lái xe chưa bao lâu đã đến ngoại ô, Biên Nam vỗ vỗ tay lái: “Thế nào?”
“Ừ, tốt lắm, vừa lái xe là tính tình nóng nảy cũng mất luôn.” Khưu Dịch cười gật đầu.
“Nói nhảm,” Biên Nam tặc lưỡi, “Không bằng lái còn dám nóng tính khác gì đợi cảnh sát tới bắt…”
Bờ sông rất trong sạch, Biên Nam nhìn xung quanh một lần, không biết ông già trộm đồ lần trước có lảng vảng núp lùm ở gần đó hay không.
“Lều trại! Lều trại!” Khưu Ngạn nhảy xuống xe bắt đầu kêu la.
Biên Nam và Khưu Dịch bưng đồ đạc đến bên bờ sông, Biên Nam mở túi đựng lều đưa cho Khưu Ngạn: “Qua đây xem lều trại của em nè.”
Lều trại này là lều tự động, ném ra là tự động bung mở, Biên Nam cảm thấy loại lều tự động này giảm bớt không ít thú vui, nhưng rất hợp với Khưu Ngạn, muốn nhóc đi dựng lều chắc chắn không được, chơi cái này vừa tầm hơn.
Nhìn lều trại tự động bung mở y như làm ảo thuật, Khưu Ngạn hưng phấn cực kỳ, nhóc quấn lấy Biên Nam đòi cất lều trại, rồi lại ném ra ngoài.
Biên Nam giúp nhóc cất lều trại bốn lần, ném thêm bốn lần, lúc này mới xem như đủ ghiền.
Sau khi cố định lều trại ở bờ sông, trải thêm đệm chống ẩm, Khưu Dịch mới vứt đồ ăn vặt vào trong lều: “Được rồi em chui vô trong chơi đi.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn bò vào trong kéo cửa lều trại xuống.
Biên Nam dọn xong đồ dùng cho BBQ, đang định gọi Khưu Dịch nướng chung, vừa quay đầu thì phát hiện Khưu Dịch đã cởi áo ra.
“Cậu…” Biên Nam nhìn lưng Khưu Dịch, “Làm gì vậy?”
“Bơi trước một chút,” Khưu Dịch quay đầu lại, vừa cởi quần vừa nói, “Cậu đói bụng hả? Ăn luôn bây giờ à?”
“Sao không chuẩn bị trước!” Biên Nam nhìn Khưu Dịch cởi quần ngoài, bắt đầu chuẩn bị cởi quần lót, “Cậu định thay quần bơi như thế hả?”
“Cần gì chuẩn bị,” Khưu Dịch liếc Biên Nam một cái, lấy quần bơi trong túi, đi vòng ra sau lều trại thay quần, “Lát nữa bơi xong tôi làm cho cậu ăn, cậu chỉ cần lo ăn là được.”
“Thật sao?” Biên Nam vốn dĩ không muốn làm công tác chuẩn bị, vừa nghe lời này thì lập tức cởi quần áo luôn, “Vậy tôi cũng bơi một chút.”
“Đại hổ tử giúp em tìm bảo thạch đi!” Khưu Ngạn ở trong lều trại hô to, “Em muốn rubi!”
“Được!” Biên Nam đáp lời, lấy ra quần bơi của mình thay thật nhanh.
Khưu Ngạn thuận miệng nói muốn rubi, Biên Nam không nghĩ ngợi nhiều đồng ý ngay, ai ngờ tới bờ sông tìm nửa ngày cũng không thấy viên đá hồng nào.
“Nhị bảo biết ra đề thật.” Biên Nam bất đắc dĩ.
“Bên bờ mà có đá đẹp một chút là bị người ta nhặt hết rồi,” Khưu Dịch nhảy xuống sông, chẳng mấy chốc đã bơi tới giữa sông, “Không phải cậu biết lặn xuống nước sao.”
“… Tôi cảm thấy mình quên béng rồi,” Biên Nam thoáng do dự, sau đó cũng nhảy xuống nước, ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu, “Cậu đừng có phá tôi đó!”
Khưu Dịch không để ý đến Biên Nam, lặn thẳng xuống dưới đáy, vài giây sau cậu trồi lên mặt nước, cầm một viên đá hoa văn màu hồng trong tay: “Rubi.”
“Gì cơ?” Biên Nam hấp tấp vừa bơi vừa nhảy nhào qua.
Lúc cậu đưa tay định nhận viên đá, Khưu Dịch ném viên đá xuống nước.
“Ê! Cố ý hả!” Biên Nam quát một tiếng.
“Viên này là đá hoa văn,” Khưu Dịch tạt chút nước lên mặt cậu, “Nhị bảo muốn đá hồng, lúc trước tới đây từng tìm thấy.”
“Ông nội cậu.” Biên Nam nhe răng, vận công hít hơi rồi nín thở lặn xuống nước.
Lặn xuống nước là do Khưu Ngạn dạy, dạy chưa được kỹ lắm, Biên Nam cũng chưa học thành thạo, sau khi xuống nước cậu gắng sức quạt tay bơi xuống đáy sông.
Thân thể thì lập tức chìm xuống, cái mông lại trồi lên mặt nước, sau đó cứ vểnh lên như vậy không có tiến triển gì.
Biên Nam cảm thấy mình giống như con ếch, cậu đạp nước hai cái, đá trúng khoảng không, chân cũng nổi lên mặt nước rồi.
Cậu có hơi buồn bực, như có như không quạt tay hai cái, rồi đứng bất động trong nước.
Bên người có gợn nước xẹt qua, cậu quay mặt nhìn thử, Khưu Dịch như con cá bơi qua dưới đáy sông.
Ánh mặt trời rọi xuống gợn nước ánh lên đủ vệt sáng màu sắc rực rỡ, chiếu lên làn da trắng nõn của Khưu Dịch, Biên Nam nhìn chằm chằm chân Khưu Dịch, chân Khưu Dịch rất thẳng, đạp nước rất có lực, mới đạp hai phát đã mò tới đá dưới đáy sông.
Biên Nam thử duỗi thẳng chân đạp nước mấy cái.
Hay thật, vốn dĩ có thể lơ lửng trong nước, vừa đạp chân hai cái thì nổi lên mặt nước luôn.
Trước đây còn sợ chìm xuống đáy, bây giờ thì hay rồi, mẹ rốt cuộc khỏi cần lo con nổi không lên nữa…
Biên Nam hớp nước thêm một lần, quạt mạnh tay ở trong nước, sau đó gắng sức mà bơi.
Khưu Dịch còn ở dưới đáy sông, đang nâng một viên đá lớn nhìn cậu.
Biên Nam thấy cậu ta chỉ chỉ miệng mình, tiếp theo từ miệng phun ra một chuỗi bọt khí nhỏ.
Bọt khí trước mặt Khưu Dịch trôi về phía trước, mang theo tia sáng mong manh, Biên Nam chăm chú nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch ở trong nước đẹp một cách kỳ lạ, không biết là do ánh mặt trời khúc xạ, hay là do gợn nước khiến người ta choáng váng.
Muốn nhổ khí trong bụng ra, Biên Nam lấy lại bình tĩnh, chầm chậm phun ngụm nước vừa hớp ban nãy ra ngoài.
Lần này quạt nước bơi xuống, cuối cùng thân thể cũng chịu chìm một tí.
Khưu Dịch chìa cánh tay ra, ý bảo cậu cầm lấy tay mình.
Biên Nam nhổ một chút khí nữa, vừa đưa tay nắm lấy tay Khưu Dịch.
Khưu Dịch lôi cậu xuống đáy sông.
Dưới đáy sông có vài bụi rong, Biên Nam túm được một lùm, cuối cùng cũng cố định ở dưới nước.
Nước chảy rất xiết, thân thể cậu xoay chuyển theo dòng nước, đúng lúc mặt đối mặt với Khưu Dịch.
Khưu Dịch cười giơ ngón cái với cậu.
Cậu cũng nhe răng.
Nếu như chỉ đơn giản là nín thở, Biên Nam đoán mình nín không được bao lâu, nhưng cả người chìm dưới đáy sông, cảm giác hoàn toàn khác biệt, tiếng nước chảy lúc lớn lúc nhỏ, lúc xa lúc gần, còn gợn nước thì thay đổi màu sắc và hình dạng bất chợt.
Thế giới trong suốt dưới nước cho người ta một cảm giác mê hoặc và mới lạ, phân tán lực chú ý.
Khưu Dịch cúi đầu tìm đá hồng, qua thời gian thật dài mới phun ra một chuỗi bọt khí nhỏ.
Thỉnh thoảng sẽ có bọt khí đọng lại trên tóc Khưu Dịch, hoặc là lướt qua lông mi Khưu Dịch khi cậu ta ngẩng đầu lên, bọt khí bị đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ tản ra phía trước.
Biên Nam nhìn đến xuất thần.
Khưu Dịch tìm được một viên đá nửa hồng, huơ huơ trước mắt Biên Nam, sau đó duỗi ngón tay chỉ chỉ mặt sông, ý bảo Biên Nam trồi lên thở.
Con ngươi ánh vàng nhè nhẹ của Khưu Dịch trông vô cùng linh động trong nước, khi tóc trên trán che khuất đôi mắt Khưu Dịch bị nước dội ra, Biên Nam chợt cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Cậu nắm lấy tay Khưu Dịch, lúc Khưu Dịch kéo cậu lên trên hít hơi, cậu nương theo quán tính nhích về phía trước.
Môi cậu ấn nhẹ lên môi Khưu Dịch một cái.
Dòng nước bị gạt mở, xúc cảm mềm mại từ môi Khưu Dịch truyền đến.
Biên Nam bị sặc nước.
Cảm giác cay xè và hít thở không thông cùng lúc quấn lấy cậu.
Chắc chết quá.
Khưu Dịch một tay túm quần bơi của Biên Nam, tay kia nâng cằm cậu, cố sức đạp vài cái, đẩy cậu lên khỏi mặt nước.
Sau khi trồi lên mặt nước, Biên Nam vừa hít mấy hơi vừa họ sù sụ, trong phổi vốn không chứa bao nhiêu khí, bây giờ ho xong cảm giác như không còn khí để ho nữa, chỉ thở được mà không hít được đúng là sống không bằng chết.
Khưu Dịch kéo cậu lên bờ, ném cậu ở bãi sông, vỗ vỗ lưng cậu.
Cuối cùng Biên Nam cũng hít được một hơi khí hoàn chỉnh, thở đều trở lại.
“Có chuyện gì vậy!” Khưu Ngạn miệng nhét đầy bánh bích quy bò ra từ trong lều trại, hối hả vừa kêu vừa chạy tới, “Đại hổ tử sặc nước hả!”
“Anh… nằm một chút…” Biên Nam lết qua chỗ lều trại, đá tảng trên bãi sông bị nắng rọi nóng hổi áp lên bụng làm cậu khó chịu như bị đem nướng vậy.
“Không có gì, giống em lúc còn nhỏ ấy,” Khưu Dịch cười vỗ vỗ đầu Khưu Ngạn, “Em bơi không? Cho đại hổ tử nằm một lát đi.”
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn nhìn Biên Nam chui vào lều trại, nhóc cởi áo quần của mình, ngay cả quần bơi cũng không mặc chạy ra sông, “Em vớt cá cho đại hổ tử nha!”
Biên Nam cả người ướt đẫm nằm trong lều trại, há miệng thở hổn hển, thật lâu sau hô hấp mới từ từ khôi phục bình thường.
“Mẹ nó…” Cậu gác cánh tay lên mặt, thở ra một hơi dài thượt, “Mẹ nó…”
“Muốn xì mũi không?” Khưu Dịch khom lưng chui vào lều, ném túi khăn giấy lên bụng Biên Nam.
“Xì cái gì, nước à?” Biên Nam không nhúc nhích, “Trong mũi của tôi không có nước, trong bụng hình như có nhiều lắm.”
“Há miệng,” Khưu Dịch lấy ra một hộp kẹo bạc hà trong đống đồ ăn vặt, “Ăn cái này sẽ thoải mái hơn.”
Biên Nam nhìn viên kẹo trên tay Khưu Dịch, hé miệng, Khưu Dịch bỏ kẹo vào miệng cậu, mùi vị mát lạnh tản ra trong cổ họng, chỗ bị sặc đau dễ chịu hơn hẳn.
“Chưa rành lặn xuống nước thì đừng có giở trò dưới nước.” Khưu Dịch cười nói.
“Ai chưa rành!” Biên Nam không phục quát to một tiếng, quát xong mới phát hiện trọng điểm không phải cái này, thế là chẳng hiểu sao cảm thấy ngượng chín mặt, “Ai giở trò!”
Khưu Dịch cũng ngậm một viên kẹo bạc hà, dọn đống đồ ăn vặt qua một bên, ngồi xuống.
Đầu óc Biên Nam loạn xà ngầu, cậu cảm thấy chuyện mình làm trước khi sặc nước thoạt nhìn cũng không rõ ràng mấy, hoặc nên nói, trước khi mọi việc trở nên rõ ràng, cậu đã bị sặc.
Nhưng ý tứ của Khưu Dịch quá rõ ràng, cậu ta cảm nhận được.
Nói thừa.
Bị người ta hôn một cái mà không có cảm giác chỉ có thằng ngốc thôi…
“Tôi, tôi chỉ…” Biên Nam muốn giải thích một chút, nhưng cậu động kinh thế này không phải mới lần một lần hai, cậu đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu, “Tôi chỉ hôn cậu một cái.”
“Ừ.” Khưu Dịch lên tiếng, lưỡi xoay vòng viên kẹo ở trong miệng, kẹo va vào hàm răng phát ra tiếng răng rắc.
“Tôi cũng từng hôn người khác, thường xuyên hôn nữa…” Biên Nam nói được phân nửa rồi ngừng, cảm thấy mình càng nói càng bậy, cuối cùng cậu bực bội ngồi dậy, liếc Khưu Dịch, “Tôi hôn cậu một cái thì sao chứ!”
“Tôi đã nói thì sao đâu.” Khưu Dịch trông có vẻ rất bình tĩnh, cũng không nhìn cậu nữa, chỉ cúi đầu nhìn tay mình, lúc kéo Biên Nam lên bờ, ngón tay quẹt trúng tảng đá.
Biên Nam không tài nào hình dung được cảm nhận của mình bây giờ, rõ ràng không cần phải giải thích, coi như đùa một tí là xong chuyện, lẽ ra cậu không nên giải thích, còn càng giải thích càng bậy, nghe kiểu nào cũng thấy cậu có bệnh.
Đặc biệt là cái thái độ không nhanh không chậm hời hợt của Khưu Dịch, khiến cậu cảm thấy khá mất mặt.
“Cậu không bơi nữa sao?” Khưu Dịch nói, “Rubi của nhị bảo còn…”
“Rubi ông nội cậu ấy!” Biên Nam đập đệm chống ẩm, nếu không phải nhị bảo muốn cái bảo thạch xàm xí gì đó, cậu đâu có đến nỗi làm trò cười cho thiên hạ như vậy, cậu tức giận chỉ vào Khưu Dịch, “Đừng có nhắc nữa!”
“Rubi.” Khưu Dịch cười, nói thêm lần nữa.
Biên Nam trừng Khưu Dịch không lên tiếng, hai giây sau bất thình lình nhào về phía trước, đè Khưu Dịch ngã xuống đệm chống ẩm.
Mạnh bạo áp lên môi cậu ta.
Khưu Dịch không đề phòng Biên Nam đột nhiên hành động như thế, lúc cậu định ngọ nguậy ngồi dậy, Biên Nam đã cưỡi lên người cậu.
Không biết có phải do sặc nước thiếu oxy hay không, hơi thở đượm mùi bạc hà của hai người làm cho Biên Nam xây xẩm.
Sau khi lưỡi mình chạm vào phiến môi mềm mại trơn ướt của Khưu Dịch, cậu không kiềm chế luồn vào trong tìm kiếm, đụng phải răng Khưu Dịch.