Sói Đi Thành Đôi

Chương 49

Tay bị thương quấn băng vải, hoạt động không được thuận tiện, chỉ có thể dùng ít sức nắm nhẹ, động tác khác đành dựa vào tay trái, vì vậy chỉ mỗi việc dán lại chân và thân đã tốn của Biên Nam cả nửa ngày.

Khối lớn còn chưa dán xong, Biên Nam đã mệt muốn chết, cậu giương mắt nhìn đồng hồ một cái, thế mà gần hết một tiếng!

“Tiến độ gì thế này…” Biên Nam nhỏ giọng lầm bầm, cầm cái đầu của tượng đất lên, so tới so lui mới phát hiện còn thiếu đoạn ngực và cổ, vì vậy cậu lại tìm tòi trên bàn, nhưng mà vỡ thành mấy mảnh nhỏ rồi.

Cậu vừa ngáp dài vừa cầm mảnh nhỏ dán lên trên, tay không được linh hoạt, đèn bàn hình như cũng không đủ sáng, mũi sắp đụng cả vào tượng đất mà cũng nhìn không ra đã xếp ngay ngắn chưa.

Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, trước đây có thấy đèn này thiếu sáng vậy đâu… có lẽ tổng cộng chưa dùng được mấy lần, về nhà đâu có bao giờ đọc sách đọc báo.

Xót mắt quá, trợn đến độ nước mắt sắp rỉ ra ào ào luôn rồi.

Biên Nam lại ngáp một cái, đương nhiên, cũng có thể là do buồn ngủ.

Sáng sớm khi cửa bị ai đó gõ nhẹ, Biên Nam còn đang ngủ mớ, cậu mơ thấy mình bị bắt vào cục cảnh sát do đánh nhau, đang cúi đầu ngồi dưới đất chừng mấy ngày.

Cổ và vai đau âm ỉ, nhưng không dám động đậy, nghe đâu nếu cậu không chịu ngoan ngoãn, đồng phạm Khưu Dịch sẽ bị xử bắn…

Tiếng đập cửa vang lên một lát, Biên Nam mới từ từ choàng tỉnh từ giấc mộng dở hơi này.

Giật giật cổ phát hiện đúng là nhức muốn nhe răng, cơn đau từ vai cũng lan từ lưng xuống đến hông.

“… Ai vậy?” Cậu mê man ngẩng đầu lên hỏi.

Hỏi xong cậu mới tỉnh lại, hơi giật mình khi phát hiện mình ngồi trên ghế ngủ quên, mặt úp lên mặt bàn.

“Tui.” Ngoài cửa truyền tới giọng của Biên Hinh Ngữ, rất nhỏ.

“Ồ… đợi chút.” Biên Nam đứng lên kéo quần, đang định khom lưng mở cửa, đột nhiên cảm thấy tay nặng trịch, còn có chút cảm giác bị thứ gì nặng kéo xuống.

Liếc mắt nhìn tay mình, cậu ngẩn người, trên tay có thứ gì đó, cậu theo thói quen định dụi mắt, vừa nhấc tay phải lên, phát hiện vật kia cũng giơ lên theo.

Cậu dừng động tác, thứ trên tay đập lên sống mũi một cái, đến khi thấy rõ nó là cái gì, cậu mới nhịn không được mắng: “Cái quỷ gì đây?”

Tượng đất nhỏ mới dán phân nửa dính chặt vào ngón giữa và ngón cái của tay phải.

Biên Nam nhìn bàn tay đang cầm tượng đất y như lan hoa chỉ của mình, một lát sau mới lấy lại tinh thần, định giật thử tượng đất khỏi đầu ngón tay.

Nhe răng nhếch miệng giằng co nửa ngày cũng không thành công.

Lo lắng Biên Hinh Ngữ còn đứng ngoài cửa, Biên Nam đành phải cầm tạm nửa pho tượng đất, mặc áo vào, đi qua mở cửa phòng.

Biên Hinh Ngữ đang xoay người định về phòng mình, nghe tiếng cửa mở thì quay đầu lại.

Biên Nam phát hiện vành mắt của nhỏ đỏ hoe, trông cũng có không tinh thần gì: “Có chuyện à?”

“Ông có…” Biên Hinh Ngữ vuốt vuốt tóc, “Tin tức của Khưu Dịch không?”

Nghe đến tên Khưu Dịch, ngực Biên Nam không khống chế được nảy loạn xạ vài cái: “Không có, trong trại tạm giam chỉ có thể gặp luật sư, không thể gặp những người khác.”

“Ồ,” Biên Hinh Ngữ cúi đầu, “Hôm đó ông với anh ấy cùng bị thương, ông có thấy anh ấy bị thương thế nào không?”

“Lúc đó anh không nhìn kỹ, hôm bữa nghe Thân Đào nói không có gì nghiêm trọng,” Biên Nam giấu tay đang cầm tượng đất ra sau cửa, “Em không có hỏi Thân Đào sao.”

“Hỏi rồi, anh ấy cũng nói như vậy, em hỏi thêm mà ảnh không chịu nói,” Biên Hinh Ngữ cười cười, xoay người đi xuống dưới lầu, “Được rồi không có gì nữa.”

Biên Nam đóng cửa lại, Biên Hinh Ngữ hỏi vậy làm cho tâm trạng của cậu lại tụt xuống, tượng đất nhỏ dính vào tay cũng trở nên nặng trĩu.

Sau khi đứng yên một lúc lâu, cậu mới ngồi xuống trước bàn, tìm một con dao nhỏ, cắt phần tượng đất dính vào ngón tay cái.

Nhìn bán thành phẩm trên bàn và 502 trên ngón tay, cậu thở dài.

Lên mạng tra thử làm thế nào để giải quyết thứ này, phát hiện rất nhiều người cũng bị dính ngón tay như mình, thế là cậu ngồi trước máy tính cười cả buổi.

Hôm nay cậu không cần đến trường, bố đã liên lạc với ông Tưởng, nhưng cậu không muốn ru rú ở nhà, còn vài ngày nữa là nhập học, cậu vẫn có ý định trở về trường.

Sau khi thả điện thoại của mình và Khưu Dịch vào balô, Biên Nam do dự một chút, dùng túi gói kỹ tượng đất mình chưa dán xong rồi thả vào luôn.

Lưng đeo balô đang định xuống lầu, Biên Hạo từ dưới cầu thang đi lên, chặn cậu ở hành lang.

Biên Nam nhìn Biên Hạo không lên tiếng.

Biên Hạo mặt không đổi sắc nhìn cậu một lúc lâu mới hỏi: “Muốn ra ngoài à?”

“Ừ.” Biên Nam lên tiếng, đi vòng qua người Biên Hạo chuẩn bị xuống lầu.

Biên Hạo đột nhiên bắt lấy cánh tay của cậu: “Bảo thằng bạn chó má của mày tránh xa Hinh Ngữ một chút!”

“Buông tay.” Biên Nam nhìn tay hắn.

“Tao đang nói chuyện với mày.” Giọng Biên Hạo lạnh băng.

“Ông nói với tôi cũng vô dụng,” Biên Nam nhìn Biên Hạo, “Nói với Biên Hinh Ngữ đi.”

Biên Hạo nhíu mày siết chặt tay, đang định mở miệng, Biên Hinh Ngữ vừa gọi điện thoại vừa đi ra từ trong phòng: “10 giờ mình mới đến được, mình mới rời giường mà.”

Vừa nghe giọng của nhỏ, Biên Hạo lập tức buông tay Biên Nam ra, hung tợn lườm cậu một cái, xoay người đi lên lầu.

Biên Nam đeo balô đi xuống lầu, dưới lầu không có ai, cậu vào phòng bếp cầm hộp sữa tươi ra cửa.

Sau khi lên taxi, cậu lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Vạn Phi, lần mò cả buổi cũng không tìm số của Vạn Phi, lúc này mới phát hiện mình đang cầm di động của Khưu Dịch.

Cậu nhắm mắt lại tựa lên cửa kính xe, trán đập nhẹ lên cửa thủy tinh, sau đó lấy di động của mình ra gọi cho Vạn Phi: “Lát nữa tao tới trường.”

“Không phải cho mày nghỉ ngơi sao?” Vạn Phi hơi bất ngờ, “Mày chạy tới trường làm gì.”

“Ở nhà chịu không nổi.” Biên Nam nói.

“Bây giờ mày về trường, không sợ có người tìm mày gây sự à!” Vạn Phi thấp giọng nói, “Đồng bọn của Phan Nghị Phong vẫn còn ở đây, nói sao người mày giúp cũng là bên Vận tải đường thuỷ.”

“Chẳng lẽ tao không về trường luôn…” Biên Nam cười cười.

“Nghỉ ngơi cho tốt đi,” Vạn Phi tặc lưỡi, “Đám ngu này vài hôm nữa là yên tĩnh thôi.”

Biên Nam suy nghĩ một chút: “Vậy tao qua thăm nhị bảo.”

“Ừ, huấn luyện xong tao gọi điện thoại cho mày.” Vạn Phi nói.

Biên Nam bảo tài xế quay đầu xe đến nhà Khưu Dịch.

Khưu Ngạn sắp sửa đi học, lúc Biên Nam vào sân, nhóc đang nằm dài trên bàn kiểm tra bài tập hè của mình.

“Đại hổ tử!” Vừa nhìn thấy Biên Nam, nhóc lập tức ném vở nhào tới.

Biên Nam khom lưng ôm lấy nhóc, lấy ra hộp sôcôla trong balô: “Hôm nay cho em ăn ba miếng nhỏ.”

“Vâng ạ!” Khưu Ngạn hớn hở nhận hộp bắt đầu đếm.

Biên Nam vào nhà trò chuyện vài câu với bố Khưu, sau đó trở ra sân nhìn vở đặt trên bàn: “Đang kiểm tra bài tập hả?”

“Vâng ạ,” Khưu Ngạn cúi đầu vội vàng mở hộp, “Trước đây toàn là anh hai kiểm tra, bây giờ anh ấy không ở đây nên em tự mình kiểm tra.”

“Để anh kiểm tra cho em.” Biên Nam ngồi xuống, cầm vở bài tập của nhóc lên.

“Ồ,” Khưu Ngạn ngẩng đầu, “Anh biết kiểm không?”

Nhìn nét mặt nghi ngờ của Khưu Ngạn, tay lật vở của Biên Nam cứng ngắc giữa không trung, một lúc sau cậu mới thả tay xuống: “Nhị bảo, em đang nghi ngờ anh không kiểm tra được bài tập lớp hai của em hả?”

Khưu Ngạn suy nghĩ một chút: “Chắc là… được ha?”

“Thôi em im lặng đi,” Biên Nam bất đắc dĩ phất tay một cái, “Ăn sôcôla của em kìa.”

Bài tập của Khưu Ngạn viết rất khá, chữ viết nắn nót vô cùng, không sai chữ nào, bài làm cũng đúng.

Còn viết cả nhật ký nữa, nhưng mà mỗi ngày chỉ có mấy dòng, tổng kết lại cũng chỉ gom được thành một câu.

Ngày tháng thời tiết.

Hôm nay đi BBQ với anh hai còn có đại hổ tử nữa, BBQ vui lắm, ngủ lều trại.

Hôm nay đi đánh tennis, mệt chết luôn.

Hôm nay thấy đại hổ tử chơi bóng, lợi hại cực!

Tối hôm qua thức dậy đi tiểu thấy anh hai chưa ngủ.

Anh hai lại chưa ngủ.

Mấy ngày nay anh hai đều không ngủ được, còn hút thuốc, phải mách bố!

Anh hai bị thương rồi.

Sau khi Khưu Dịch bị thương, Khưu Ngạn không viết nhật ký nữa.

Nhìn mấy dòng này, lòng Biên Nam chợt ngập tràn phiền muộn, cậu kéo Khưu Ngạn qua: “Chờ anh hai em về nhà, chúng ta cùng đi BBQ nhé?”

“Được ạ!” Hai mắt Khưu Ngạn sáng lên, “Có mang lều trại không anh?”

“Mang, em muốn mang cái gì anh sẽ mang cái đó.” Biên Nam gật đầu.

Khưu Ngạn hưng phấn chạy vào phòng kích động khoe với bố Khưu, còn khoa tay múa chân kể lại chuyện hôm đó đi BBQ.

Thật ra nếu không phải Biên Nam thật sự không có tâm trạng, bây giờ dẫn Khưu Ngạn đi chơi cũng không thành vấn đề.

Vừa nghĩ tới Khưu Dịch còn ngồi ở trại giam không có tin tức gì, cậu thậm chí chẳng có hứng ăn.

Cũng chỉ có nhìn Khưu Ngạn hoạt bát chạy nhảy hát hò trước mặt mình, cậu mới có thể tạm thời dời đi lực chú ý.

Nhưng tuy rằng Khưu Ngạn có thể giải buồn, qua thời gian dài cậu thật sự gánh không nổi.

Trước đây mỗi lần cậu khen Khưu Ngạn dễ thương, Khưu Dịch sẽ nói “cho cậu”, bây giờ ở nhà Khưu Dịch ngâm mình với Khưu Ngạn mấy ngày liên tục, cậu xem như hiểu được tại sao Khưu Dịch lại nói như vậy.

Khưu Ngạn tựa như một bé thú nhỏ gắn động cơ vĩnh viễn trên lưng, tinh lực dồi dào đến độ Biên Nam cảm thấy nhóc có thể vào thẳng lớp tennis huấn luyện chính thức ở trường Thể thao cũng không thành vấn đề.

Ngoại trừ ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại Khưu Ngạn đều chạy tới chạy lui trong sân, hái quả nho ăn, nếu không sẽ hái quả nho đưa cho hàng xóm, hoặc tìm bọn trẻ từng nhà trong hẻm cùng chơi, người ta chơi mệt rồi, nhóc sẽ quay về sân giày vò Biên Nam.

Sau khi Khưu Ngạn tựu trường, Biên Nam có cảm giác hình như mình đã bị nhóc này giày vò đến gầy luôn.

“Người ta nói bảy tuổi tám tuổi chó cũng ngại, còn hơn nửa năm là chín tuổi, đúng là không sai mà…” Biên Nam ngồi chồm hổm trước mặt nhóc cảm thán một câu.

“Anh chê em hả?” Khưu Ngạn cũng không ngẩng đầu lên, “Anh đâu phải chó đâu.”

“Ha!” Biên Nam bật cười, “Em mà lớn lên chắc còn phiền hơn anh hai em.”

“Anh hai em không có phiền nha,” Khưu Ngạn chạy đến nằm sấp trên lưng Biên Nam, “Đại hổ tử, em nhớ anh hai, hơn nửa tháng rồi…”

“Sắp về rồi,” Biên Nam với tay vỗ vỗ mông nhóc, “Sắp về rồi, em phải chăm chỉ đi học, nếu không anh hai em về nhất định sẽ phạt em.”

“Phạt anh đó,” Khưu Ngạn cười vang dội, “Em chơi chung với anh mà.”

Luật sư đã gặp Khưu Dịch vài lần, tình trạng của Khưu Dịch không tệ, vết thương không có vấn đề gì, Biên Nam lấy vài quyển sách ở đầu giường mà Khưu Dịch đang xem cùng với vài bộ quần áo, nhờ luật sư mang cho Khưu Dịch.

Khưu Dịch chỉ nhờ luật sư nhắn một câu, cảm ơn, tôi không sao, đừng lo lắng.

Những lời này làm cho cảm xúc lờ đờ hơn nửa tháng của Biên Nam rốt cuộc dâng lên tới đầu, đây là lời của Khưu Dịch, là lời mà Khưu Dịch nhờ luật sư nhắn lại!

Cậu gần như có thể tưởng tượng được nét mặt của Khưu Dịch khi nói những lời này.

Bất luận lời này là gửi cho ai, Biên Nam cũng cảm thấy trái tim vẫn luôn thả sai chỗ rốt cuộc đã tìm được một cái hố thích hợp, bộp một cái rơi xuống.

Thế nhưng nghĩ tiếp một chút, cậu lại cảm thấy đây quả thật còn đau khổ hơn so với không biết tin tức của Khưu Dịch, cậu nhìn luật sư: “Chỉ có mỗi câu này? Chú, chú không nhớ lầm chứ? Không còn lời nào khác à?”

“Bạn của cậu nói rất ít,” Luật sư cười cười, “Nói mấy câu này là nhiều lắm rồi, cậu đừng lo, chuyện này không thành vấn đề, qua một thời gian nữa là ra được thôi, tôi sẽ liên lạc với bố cậu bất cứ lúc nào.”

Biên Nam gần như đếm đầu ngón tay sống qua ngày, luật sư chưa nói thời gian chính xác, cậu không có mức để đếm, nói chung mỗi ngày trước khi rời giường cũng cầm di động xem lịch.

Quãng thời gian về trường huấn luyện cũng không dễ dàng hơn trước, tuy rằng tay bị thương chưa lành, không thể nào nắm vợt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến huấn luyện thể năng, cậu cảm thấy đây quả là cơ hội tốt để ông Tưởng hành hạ mình.

Không thể huấn luyện kỹ thuật, vậy phải huấn luyện thể năng thôi.

Ngày nào cũng chạy, nhảy, bước nhịp, sức lực…

“Tao muốn xin chuyển sang lớp điền kinh!” Biên Nam nằm dài trên giường ôm gối, “Chạy cự li dài chạy cự li ngắn nhảy cao nhảy xa đều làm hết… lúc trước ông Tưởng là huấn luyện viên điền kinh à!”

“Hai ngày nữa là tay cắt chỉ,” Vạn Phi vỗ mông cậu, “Sắp chấm dứt rồi.”

“Vớ vẩn,” Biên Nam nói, “Đến khi cầm vợt được ổng lại bảo, trò cầm vợt kiểu gì vậy! Ăn cơm hay ăn phân! Lực đánh trái tay không được thì thôi đi, lực đánh tay thuận cũng bị chó gặm rồi sao!”

Vài người trong ký túc xá đều phì cười, Tôn Nhất Phàm thay xong quần áo: “Đi ăn không? Hay là bọn tao mang về cho mày?”

“Đi.” Biên Nam xuống giường, huấn luyện kiểu này mà không ăn cơm đầy đủ, cậu cảm thấy mình có thể sẽ té xỉu trên đường chạy.

Trong căn tin rất đông người, lúc Biên Nam đi vào, không ít người đều nhìn sang phía cậu.

Biên Nam không để ý tới ánh mắt của bọn họ, lấy cơm xong rồi cùng đám bạn trong ký túc xá tìm cái bàn ngồi xuống bắt đầu ăn. Kể từ khi cậu về trường, tình huống này xuất hiện như cơm bữa, cậu đã quen dần rồi.

Đánh nhau với Phan Nghị Phong không có gì lạ, Phan Nghị Phong có xích mích với khá nhiều người trong trường Thể thao, nhưng giúp anh đại cũ của Vận tải đường thuỷ đánh nhau mà còn đánh đến nhập viện thì cũng hơi có vấn đề.

Trong lịch sử đấu tranh của hai trường chưa từng xảy ra sự kiện thần kỳ thế này.

Chẳng qua do hiện tại Phan Nghị Phong cũng bị giam chưa được thả, lời đồn của quần chúng càng bay càng xa, bây giờ chắc đã đổi sang phiên bản thứ 8.0, Khưu Dịch và Biên Nam hợp sức đâm Phan Nghị Phong nhập viện, phỏng chừng qua một thời gian nữa sẽ biến thành hai người hợp sức đâm chết Phan Nghị Phong.

Biên Nam đếm ngón tay gần hai tháng, tiết trời cũng chuyển lạnh, cuối cùng bên bố mới nhận được tin tức của luật sư, nói rằng phòng vệ chính đáng là sự thật rõ ràng, một tuần nữa sẽ được thả.

Lúc nghe tin, Biên Nam mừng như thể mình bị phán mười năm tù oan rốt cuộc mãn hạn được thả ra, cậu cầm điện thoại hồi lâu mới thốt nên lời: “Bố, cảm ơn bố nhiều.”

Trước đó xem lịch mỗi ngày cũng không cảm thấy thời gian trôi qua chậm bao nhiêu, bây giờ biết chỉ còn vài ngày nữa, cậu cảm thấy thời gian như đọng lại, lay cỡ nào cũng không chịu nhúc nhích.

“Đến lúc đó có đi đón không?” Vạn Phi và Biên Nam cùng ngồi bên cạnh đường chạy, “Nhà nó cũng không còn ai đi đón được.”

“Ừ.” Biên Nam gật đầu, vốn dĩ định dẫn Khưu Ngạn đi chung, nhưng hôm đó trường Khưu Ngạn sắp xếp cho các bạn nhỏ đến viện dưỡng lão quét dọn vệ sinh, ý của bố Khưu là cậu đón Khưu Dịch về cho nhóc kia niềm vui bất ngờ là được.

Nhưng mà đám Thân Đào nhất định cũng đi đón, vừa nghĩ tới việc đứng trước cổng trại tạm giam với bọn họ, Biên Nam đã cảm thấy cảnh tượng này rất đáng cười.

Cậu gọi điện thoại cho Thân Đào nói chuyện này, sau đó hỏi: “Bên mày có mấy người đi đón? Nếu không tao lái xe chở cả bọn đi chung?”

“Mày đi đón là được,” Thân Đào nói, “Bọn tao chờ cậu ấy về trường sẽ chào đón sau.”

“Gì cơ?” Biên Nam hơi ngạc nhiên, Thân Đào và Khưu Dịch thân như thế mà lại không đi đón?

“Mày muốn gặp bọn tao à?” Thân Đào hỏi, “Bọn tao không đi mày thất vọng lắm sao?”

“Ông nội mày,” Biên Nam buồn cười, “Vậy tao tự đi.”

Sau khi cúp điện thoại, cậu ngồi trên giường càng nghĩ càng thấy có gì không đúng.

Nhớ lại ánh mắt hôm đó Thân Đào đưa di động cho cậu…

Má!

Thái độ của Thân Đào là sao đây, Biên Nam không nghĩ thêm nữa, với cậu mà nói, bây giờ tất cả đều không quan trọng, điều duy nhất cậu nghĩ đến là đi đón Khưu Dịch.

Thất thần bị ông Tưởng phạt chạy cũng chạy hết sức khoái chí.

Nhưng mà khi thật sự đến ngày đó, cậu đột nhiên bắt đầu căng thẳng.

Mượn xe của bố, dọc đường nhìn hướng dẫn chạy đến trại tạm giam, lóng ngóng rẽ lộn hai lần, may là cậu xuất phát sớm.

Sau khi dừng xe ở ven đường, Biên Nam mang theo tâm trạng không thể nói rõ bước xuống xe, tựa vào cửa xe đứng trên con đường đối diện trại tạm giam.

Vẫn chưa đến 8 giờ rưỡi, Biên Nam nhìn xung quanh, còn vài chiếc xe đỗ gần đó, không biết có phải cũng tới đón người hay không.

Chẳng là đứng ngoài xe mặc gió thổi lạnh chỉ có một mình cậu.

Sau khi chống chịu gió lạnh buổi sớm hơn một tiếng, cổng trại tạm giam mở ra.

Biên Nam kích động vô cùng, cậu cất bước chuẩn bị băng qua, ai ngờ đi được hai bước mới nhìn rõ người đi ra là một ông mập, phía sau có một người phụ nữ nhảy xuống xe, vừa kêu chồng ơi vừa chạy tới.

Mẹ nó.

Biên Nam lại tựa vào cửa xe, tiếp tục mặc gió thổi.

Thổi thêm nửa tiếng, bên trong lại có hai ba người đi ra, nhưng không phải Khưu Dịch.

Biên Nam chịu hết nổi, chui vào xe ngồi chờ, tựa vào cửa kính xe tiếp tục chăm chú nhìn cổng trại tạm giam.

Chẳng mấy chốc cậu bắt đầu cảm thấy mí mắt đánh nhau, cậu lớn thế này rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên chờ ai đó mà căng thẳng đến độ mệt rã.

Chờ một người mà cũng chờ được hiệu quả như vậy.

Đúng là mẹ nó thần kỳ.

Trước mắt Biên Nam lúc thì rõ ràng lúc thì mờ ảo.

Không biết qua bao lâu, Biên Nam đang mơ màng thì trông thấy bóng người từ đằng xa đi tới.

Cậu ngơ ngẩn, sau đó cố sức nháy mắt mấy cái.

Đến khi đường nhìn rõ ràng, cậu mới thấy người đi tới chính là Khưu Dịch.

Không có gì thay đổi, gió thổi bay tóc trước trán cậu ấy, Biên Nam thấy rõ nét mặt hơi mệt và đôi mắt nâu vẫn xinh đẹp lấp lánh như cũ của đối phương.

Tim cậu nảy lên hệt như quả bóng bị vợt tennis đánh vào tường búng loạn xạ.

Biên Nam đẩy cửa nhảy xuống xe, do tư thế ngồi không được tự nhiên, lúc chân chạm đất mới phát hiện hai chân đã tê rần, cậu phải cắn răng mới không khụy xuống.

Đứng tại chỗ nhìn Khưu Dịch chậm rãi đi đến trước mặt mình, Biên Nam mới nói một câu: “Đậu má tôi cứ tưởng mình nhớ lầm ngày.”

“Gầy quá.” Khưu Dịch cười cười nhìn cậu.
Bình Luận (0)
Comment