Trở lại phòng mình, Biên Nam đứng trước cửa sổ một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên cậu chống đối bố… rốt cuộc cũng chống đối rồi.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn cậu không phải bé ngoan gì, còn ở bên ngoài đánh nhau với người ta, ở nhà cũng đánh nhau với Biên Hạo, nhưng mỗi lần bố dạy dỗ cậu, cậu đều giữ im lặng.
Bất luận trong lòng có bao nhiêu tủi thân bao nhiêu uất ức, cậu cũng đã quen với việc không nói lời nào, bố mắng xong thở dài một tiếng, còn cậu thì thở phào một hơi, cảm giác như lọt qua cửa rồi.
Đối với những việc xảy ra trước khi đến nơi này, cậu không còn nhớ nữa, nhưng thần kinh nhạy cảm khiến cậu biết rõ thân phận của mình từ khi được bố đón về đây, một đứa trẻ hư hỏng không được hoan nghênh.
Mặc kệ bố đối xử với cậu thế nào, cậu vẫn không thể thả lỏng giống như Biên Hinh Ngữ và Biên Hạo.
Làm nũng, không nghe lời, mặt nặng mày nhẹ, tùy hứng… những điều mà trẻ con nhà người ta thường làm với bố mẹ mình, cậu không học theo được, với dì thì không thể nào, với bố cũng không làm được.
Nếu có cơn tức không chỗ xả, lúc không có ai ở xung quanh, cậu đá tường mấy cái hoặc ném đồ đạc gì đó là coi như phát tiết xong.
Mấy câu nói trước bàn cơm ban nãy, giọng của Biên Nam cũng không lớn, ngoại trừ cái ghế bị cậu đụng ngã, thái độ của cậu vẫn chưa thể xem là giận lẫy, nhưng sự kinh ngạc trên mặt bố lại rõ mồn một.
Biên Hinh Ngữ ném dĩa, Biên Hạo rống to đến át cả tiếng bố, bố cũng chưa từng có biểu cảm như thế.
Biên Nam đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.
Có lẽ là quá thần kỳ nhỉ, Biên Nam thế mà lại đẩy ngã ghế, còn nói mấy lời như thế.
Biên Nam nhìn ra ngoài cửa sổ cười vài tiếng, lúc nghe được tiếng dì gọi chó ở trong sân, cậu nhanh chóng lùi lại rồi hất tay kéo rèm cửa sổ.
Dọn xong đống đồ cuối tuần phải mang đến trường, lúc thay quần áo định ra ngoài, cậu bỗng nhiên có chút do dự.
Vậy xem như là cãi nhau với bố ư?
Cãi xong rồi bỏ chạy?
Có khi nào khiến bố nghĩ mình… không hiểu chuyện hay không?
“Chậc…” Biên Nam buồn bực ngồi chồm hổm sau cửa, tựa vào cửa thừ người ra một lúc lâu.
Mãi đến khi cửa phòng bị người gõ, cậu mới lấy lại tinh thần đứng dậy.
Mở cửa thấy là bố, cậu vội vàng ném balô đeo trên lưng sang một bên.
“Muốn ra ngoài à?” Sắc mặt bố hơi khó coi.
“Qua nhà Vạn Phi.” Biên Nam dụi mũi.
“Con… nhất định muốn làm trợ lý của cái câu lạc bộ gì đó sao?” Bố cau mày hỏi cậu.
“… Phải,” Biên Nam cúi đầu, “… Ít nhất… chỗ đó… đúng với chuyên ngành của con, con rất am hiểu về tennis.”
Bố im lặng một hồi rồi thở dài: “Còn một thời gian nữa, con nên cân nhắc lại, nếu như đến lúc đó vẫn muốn đi, vậy con cứ đi đi.”
Bố nói lời này một cách cứng nhắc, nói xong xoay người đi thẳng lên lầu.
Biên Nam đứng cạnh cửa vài giây, nơi nào đó trong ngực đột nhiên nhẹ nhõm hẳn, cậu khom lưng xách balô đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu chỉ có một mình Biên Hinh Ngữ ngồi trên sô pha xem TV, thấy Biên Nam đi xuống, nhỏ gọi một tiếng: “Nè, Biên Nam.”
Biên Nam dừng lại nhìn nhỏ, nhỏ nhảy xuống ghế sô pha, đi tới bên cạnh Biên Nam, thấp giọng nói: “Ông qua nhà Vạn Phi hay Khưu… thôi khỏi đi, không có gì.”
Biên Hinh Ngữ phất tay một cái, chui trở về sô pha: “Chờ tâm trạng ông tốt hơn một chút rồi nói với ông sau, nói cho ông biết, bây giờ tâm trạng tui cũng không tốt, không muốn cãi nhau với ông.”
“Ừ.” Biên Nam đáp, xoay lưng đi ra cửa.
Cậu gọi điện thoại cho Vạn Phi, thằng quỷ này không bắt máy, mỗi sáng cuối tuần Vạn Phi không nướng đến mười giờ sẽ không chịu dậy, cậu đón taxi đến thẳng nhà Vạn Phi.
Lúc đẩy cửa vào, mẹ Vạn Phi vừa đặt bữa sáng lên bàn, khắp nhà toàn là mùi bánh nướng áp chảo.
Bố Vạn Phi đang định ra ngoài, thấy cậu thì lập tức chỉ vào bánh trên bàn: “Đúng lúc quá, mới làm đó, sức chiến đấu của con mạnh, con xử giúp chú đi.”
Biên Nam cười ha ha, đi qua lấy bánh nướng cắn một cái: “Vẫn là tay nghề của dì cả tuyệt nhất!”
“Hôm nay sao chạy qua sớm vậy, con không ngủ nướng tới mai như Vạn Phi à?” Mẹ Vạn Phi cười đưa cho cậu ly sữa đậu nành.
“Con đang tự hỏi về cuộc đời,” Biên Nam vừa ăn bánh vừa nhìn sang phòng Vạn Phi, “Quyết định sau này mỗi ngày đều dậy sớm.”
Vạn Phi ngủ say sưa, Biên Nam mở cửa vào phòng rồi đóng cửa cái rầm mà cậu chàng vẫn không động đậy.
Biên Nam ngồi xuống chiếc ghế bên giường, nhỏ giọng nói một câu: “Ủa Hứa Nhị sao cậu lại chạy tới đây?”
“Ớ?” Vạn Phi lập tức ngơ ngác hừ một tiếng, ngẩng cái đầu nặng trịch dậy.
“Linh vậy sao?” Biên Nam bật cười, “Hứa Nhị, Hứa Nhị, Hứa Nhị… eo nhỏ của Hứa Nhị không tệ nha.”
“Đậu má…” Đến khi thấy rõ là Biên Nam, Vạn Phi lại vùi mặt xuống gối, “Anh Nam mày có bệnh à?”
“Dậy đi, ngủ đến méo mặt rồi kìa.” Biên Nam nhào tới vén chăn của Vạn Phi, tát vào mông Vạn Phi một cái.
Vạn Phi bị Biên Nam chọc phá không tài nào ngủ nổi, đành phải ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu một lúc lâu mới xem như tỉnh táo lại.
“Có phải mày gặp chuyện gì không?” Vạn Phi lấy di động qua nhìn đồng hồ, rồi lại thấy cuộc gọi nhỡ của Biên Nam, “Mới hơn tám giờ đã gọi điện thoại cho tao?”
“Hồi sáng có làm trứng tráng cho bố tao ăn.” Biên Nam cười cười.
“Tráng thật sao? Thành công không?” Vạn Phi cười nói, “Có bị ai chê không?”
“Cũng được.” Biên Nam vốn đang rất đắc ý, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra sau bữa sáng, tâm tình của cậu lại suy sụp.
“Sao thế?” Vạn Phi xuống giường, vừa mặc quần vừa nhìn cậu, “Đánh nhau với Biên Hạo?”
“Bố tao muốn tao đến công ty hậu cần thực tập.” Biên Nam buồn bực nói.
“Gì? Công ty hậu cần? Cái của Biên Hạo ấy hả?” Vạn Phi giật mình.
“Ừ.” Biên Nam gật đầu.
“Đậu má, không đi,” Vạn Phi không nghĩ ngợi gì nói, “Đi thì sống kiểu gì! Với lại bên Triển Phi tốt mà, trước tiên làm trợ lý, từ từ lên huấn luyện viên, sau đó làm chút việc huấn luyện tư nhân, mai này có thể thầu một sân bóng tự mình làm, nói sao cũng tốt hơn làm cấp dưới của Biên Hạo bị thằng chả khinh bỉ!”
Biên Nam sửng sốt nghe Vạn Phi nói nguyên một tràng, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vạn Phi hồi lâu, đứng lên giang rộng tay với Vạn Phi: “Qua đây, cho anh ôm một cái.”
Vạn Phi lập tức đi qua ôm lấy cậu: “Có phải cảm động lắm không, tao chỉ con đường sáng cho mày đó.”
“… Ít nhất… cho tao một chút lòng tin,” Biên Nam vỗ vỗ lưng Vạn Phi, “Đến giờ phút này mày là người duy nhất ủng hộ tao.”
“Khưu Dịch không ủng hộ mày à?” Vạn Phi hỏi.
“Tao chưa nói cụ thể với cậu ấy,” Biên Nam nằm dài trên giường, “Cái cậu đó, làm chuyện gì cũng dứt khoát cả, hơn nữa còn rất bài bản, tao cứ do do dự dự thế này cũng ngại nói với cậu ấy.”
Vạn Phi tặc lưỡi: “Có gì mà phải ngại, mày với nó giống nhau sao, nói thế nào mày cũng là đại thiếu gia, từ nhỏ đến lớn chẳng ai quản, cuộc sống không có lý tưởng, thằng đó thì chắc từ tiểu học đã đi làm chui rồi, sao mà so được… ây nói đến Khưu Dịch, tao vẫn chưa hỏi mày đây…”
Vạn Phi đột nhiên đổi đề tài, không đợi Biên Nam kịp phản ứng, cậu chàng đã nằm xuống bên cạnh Biên Nam, nhích lại gần hỏi: “Bây giờ hai đứa mày như nào vậy?”
“Như nào là như nào.” Biên Nam liếc mắt.
“Thì là… thì là… tiến, tiến triển ấy, đậu má nói xong tao cũng ngượng ghê,” Vạn Phi tặc lưỡi, “Không phải mày muốn nói với nó sao, thế mày nói chưa?”
“Nói rồi.” Biên Nam hắng giọng một cái, cũng cảm thấy hơi ngại.
“Má!” Vạn Phi hét lên, sau đó nhìn trần nhà cười hô hố, “Chậc! Đúng là khó mà tin nổi… tao nhìn thái độ của Khưu Dịch mấy ngày nay… nó…”
“Mẹ mày làm bánh nướng áp chảo kìa, mày không đi ăn sao?” Biên Nam cắt ngang, không biết tại sao mà mặc dù là nói với Vạn Phi, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Nó đồng ý rồi hả? Đậu má sao lại thế được, mày nói xong nó đồng ý?” Vạn Phi bỏ qua lời Biên Nam, tự ngồi đó lầm bầm một mình, “Mẹ nó có phải nó cũng có ý này từ lâu rồi không? Nhưng mà sao lại… có phải nó cũng… duyên phận này đúng là…”
“Thôi tao về.” Biên Nam ngồi dậy, cầm balô đi ra ngoài.
“Nè anh Nam anh Nam anh Nam,” Vạn Phi vội cười kéo cậu lại, “Tao không hỏi nữa, dù sao tao cũng đứng về phía mày, cái khác mặc kệ.”
Vạn Phi rửa mặt xong ngốn hai cái bánh nướng áp chảo, bưng ly sữa đậu nành quay về phòng, Biên Nam đang ngồi trước máy vi tính chơi Đấu địa chủ, cậu chàng đi qua đá cái ghế: “Ra ngoài đi dạo đi.”
“Đi đâu?” Biên Nam bấm chuột.
“Đâu chả được, nếu không đi công viên vui chơi? Rủ thêm… Hứa Nhị?” Vạn Phi nói đến nửa câu sau thì giảm nhẹ giọng, cứ như không đủ sức.
“Ha ha.” Biên Nam nói.
“Uầy, ha con khỉ, hôm qua tao hứa với nhỏ rồi,” Vạn Phi gãi gãi đầu, “Đi chung đi, mày có thể rủ thêm Khưu Dịch.”
“Chuyện giữa tao và Khưu Dịch… mày không có nói với Hứa Nhị chứ?” Biên Nam đột nhiên nhớ tới điểm này, nhất thời có chút căng thẳng.
“Không, nói cái này với nhỏ làm chi, chuyện gì con gái cũng thích kể cho bạn thân nghe, bạn thân lại kể cho bạn thân khác, ai mà biết truyền đến đâu.” Vạn Phi tặc lưỡi.
Biên Nam vỗ vai Vạn Phi, đang định nói chuyện thì điện thoại di động reo lên.
Cậu lấy di động ra nhìn thử, trên màn hình hiển thị, Bé Lông Xoăn.
“Nhị bảo?” Biên Nam kinh ngạc, nhận điện thoại, “Em…”
Không đợi cậu nói hết câu, bên kia đã truyền đến tiếng la mang theo giọng mũi của Khưu Ngạn: “Đại hổ tử!”
“Ây, nhị bảo,” Biên Nam đáp lời, “Sao vậy?”
“Trời lạnh thì không đi BBQ được hả anh?” Khưu Ngạn lớn tiếng hỏi.
“Trời lạnh…” Biên Nam không biết nhóc hỏi vậy là có ý gì, “Trời lạnh gió lớn, lúc nướng BBQ lửa sẽ bị thổi tắt…”
“Vậy làm sao bây giờ nha!” Khưu Ngạn sốt ruột.
“Cái gì… làm sao?” Biên Nam bị nhóc hỏi mà sửng sốt, “Nhị bảo, anh hai em có ở nhà không? Anh nói chuyện với ảnh nhé?”
“Không có, có anh Tiểu Đào thôi, anh ấy nói không đi BBQ được!” Khưu Ngạn vừa sốt ruột là giọng mũi lại tăng lên, nghe giống như sắp bật khóc.
“Vậy em đưa điện thoại cho anh Tiểu Đào, để anh hỏi ảnh xem có chuyện gì.” Biên Nam nói.
“A lô.” Bên kia truyền đến giọng Thân Đào.
“Này, anh Tiểu Đào, anh làm gì nhị bảo thế? Sao nghe như nó muốn khóc vậy?” Biên Nam cười hỏi.
“Hỏi mày đó,” Thân Đào thở dài, “Có phải mày hứa dẫn nó đi BBQ không, bây giờ nó làm ầm ĩ đòi đi kìa…”
“Hả? Tao… đúng là có hứa với nó,” Biên Nam nhất thời thấy hơi ngượng ngùng, chuyện này cậu hoàn toàn quên mất, “Tao lỡ quên rồi, vậy Khưu Dịch không có ở nhà à?”
“Chuẩn bị về nhà hàng làm thêm, sáng sớm đã đi, chắc lát nữa sẽ về, tao đem bản khai thực tập qua cho cậu ấy,” Giọng Thân Đào hòa với tiếng la của Khưu Ngạn nghe có vẻ rất bất đắc dĩ, “Sớm biết vậy tao đã không đến, đúng là không đỡ nổi, bây giờ nhị bảo không chịu cho tao đi, tao nói mỗi câu trời lạnh không đi BBQ được là nó nổi giận, tao nào biết mày đã hứa với nó.”
“Chưa có lạnh mà!” Giọng Khưu Ngạn rất vang dội, nói đến nửa sau thì nhỏ dần, “Hôm nay đâu có gió! Em muốn đi BBQ, đại hổ tử nói dẫn em đi…”
“Rồi rồi, đi đi, hôm nay đi BBQ,” Biên Nam nhìn sang Vạn Phi, “Bên đây tao với Vạn Phi và bạn gái nó, bên kia mày đi chung đi.”
“BBQ?” Vạn Phi vừa nghe liền hào hứng, “Được đó, đúng là lâu rồi không đi!”
“Chờ chút,” Thân Đào và Khưu Dịch vốn cùng một giuộc, lập tức đưa ra nghi vấn với độ không đáng tin từ đề nghị đột xuất của Biên Nam, “Mày đừng có bắt chước nhị bảo, chưa chuẩn bị gì hết mà BBQ cái gì?”
“Không cần chuẩn bị, ở ven sông phía đông thành phố có một bãi nướng BBQ, cái gì cũng có, tới đó là ăn được, buổi tối còn có lửa trại tiệc đêm biểu diễn tiết mục này nọ nữa,” Biên Nam nói mà hưng phấn theo, “Chơi vui lắm, còn có thể ở lều trại nữa!”
“Khoan đã…” Thân Đào ngập ngừng một lát không nói gì, đợi nửa ngày sau mới lên tiếng, “Chờ Khưu Dịch về đi.”
“Mày thích thì chờ, tao với Vạn Phi qua ngay, mày và Khưu Dịch không đi thì bọn tao dẫn nhị bảo đi.” Biên Nam nói xong cúp điện thoại.
“Tao gọi điện thoại cho Hứa Nhị,” Vạn Phi nhanh chóng lấy di động ra, nhìn bộ dạng còn nóng lòng hơn cả Khưu Ngạn, “Mày có về nhà lấy xe không?”
“Không,” Biên Nam lắc đầu, kể từ lần trước Khưu Dịch nói với cậu về chuyện tai nạn xe cộ, cậu quyết định ngưng lái xe không bằng, “Nhà mày có hai chiếc xe điện bình mà nhỉ, mượn dùng được không?”
Vạn Phi khó hiểu nhìn cậu: “Ừ, không xa là được.”
“Tới bãi BBQ thôi, cái chỗ hồi cấp hai bọn mình từng đi ấy.” Biên Nam nói.
“Vậy không thành vấn đề.” Vạn Phi vỗ tay ra tiếng.
Hai người lái xe điện bình đến đầu đường nhà Hứa Nhị đợi một lát, Hứa Nhị cũng lái xe điện bình chạy ra, miệng cười tươi rói.
“Nè, bộ hai người bị tâm thần hả, đột nhiên đòi đi BBQ,” Hứa Nhị cười nói, “Mẹ mình dò hỏi quá trời, mình bảo Miêu Miêu nói dối là mình qua nhà nhỏ chơi mới ra được đó.”
“Em nói cho nhỏ ấy biết? Nói anh Nam cũng đi?” Vạn Phi vội hỏi.
“Ừ, nói rồi, sao vậy…” Hứa Nhị sửng sốt một lát mới che miệng, “Ấy quên, có Biên Nam mà không rủ nhỏ theo!”
“Em bị tửng hả!” Vạn Phi chỉ vào Hứa Nhị.
“Bị anh truyền nhiễm đó,” Hứa Nhị liếc xéo một cái, quay sang nhìn Biên Nam, “Nhưng mà nhỏ cũng không hỏi nhiều, chắc không có gì đâu ha?”
“Có thể có chuyện gì chứ,” Biên Nam cười cười, “Nhỏ ấy đâu có liên lạc với mình.”
“Không thể nào,” Hứa Nhị giật mình, “Hôm qua nhỏ còn nhắc cậu với mình, nói khi nào cậu thi đấu nhớ nói để nhỏ đi xem.”
Biên Nam không trả lời, Vạn Phi vỗ vỗ cánh tay Hứa Nhị: “Em đừng để ý, đi thôi, chuyện quan trọng hôm nay là BBQ.”
“Đúng rồi,” Hứa Nhị gật đầu, “Còn đi chung với anh đại Vận tải đường thuỷ nữa, có cảm giác ăn một hồi sẽ đánh nhau!”
Lúc ba người lái xe điện bình đến trước cửa sân nhà Khưu Dịch thì nghe được tiếng hát của Khưu Ngạn.
Biên Nam xuống xe đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã thấy Khưu Dịch đi ra từ trong nhà.
“Đồ điên.” Khưu Dịch thấy cậu thì nói một câu.
“Gì hả.” Biên Nam cười trả lời.
“Đại hổ tử anh tới rồi!” Khưu Ngạn nhào đầu về phía trước ôm lấy cậu, “Bây giờ đi hả anh!”
“Lát nữa,” Biên Nam bế Khưu Ngạn đi vào trong nhà, quay đầu lại chỉ Vạn Phi và Hứa Nhị vừa đi vào, “Anh còn dẫn theo hai cái bóng đèn.”
“Cậu ngốc à.” Khưu Dịch cười nói nhỏ bên tai Biên Nam.
“Bóng đèn?” Hứa Nhị ngẩn ra, “Không phải mấy cậu mới là bóng đèn sao?”
Biên Nam hết hồn, không biết tại sao mình lại thuận miệng thốt ra câu đó, vội cười trừ hai tiếng: “À! Đúng, ba cái bóng đèn tổ chảng.”
“Đủ xe không?” Thân Đào đứng bên cạnh hỏi, dời đi lực chú ý của mọi người.
“Đủ rồi, mày một chiếc, ở đây bọn tao có ba chiếc, tao chở Hứa Nhị, ai chở nhị bảo nữa là được,” Vạn Phi chỉ vào Hứa Nhị, nói với Khưu Ngạn, “Nè nhị bảo, em còn chưa gọi chị dâu đó.”
“Cái gì vậy!” Hứa Nhị kêu to.
“Chào chị dâu!” Khưu Ngạn không nghĩ ngợi gì gọi lớn một tiếng, “Chị dâu mình cùng đi BBQ nha.”
Hứa Nhị lập tức đỏ mặt, mọi người đều phì cười, Vạn Phi giơ ngón cái: “Nhóc này miệng ngọt thiệt! Còn có vần nữa!”
Biên Nam vào phòng bố Khưu chào hỏi vài câu, lúc đi ra thì thấy Khưu Dịch đi vào phòng, cậu cũng lủi vào theo, thuận tay đóng cửa lại.
Bên ngoài đông người như vậy, cậu cũng ngại khóa cửa.
“Uầy, hồi nãy làm tôi sợ hết hồn.” Biên Nam cười nói.
“Gì mà vui vậy,” Khưu Dịch cười cười nhìn cậu, “Từ lúc vào cửa cứ thấy cậu cười mãi.”
“Không biết nữa,” Biên Nam biết mình vẫn cười nãy giờ, “Tôi chỉ là… thấy cậu lại nhịn không được muốn cười, tâm trạng rất là tốt.”
“Tôi cũng thấy cậu là muốn cười.” Khưu Dịch nhìn thoáng qua cửa, bước tới ôm Biên Nam, áp môi mình lên môi đối phương.
Biên Nam nhanh chóng kéo Khưu Dịch, hai người tựa vào bức tường sau cửa.
Nụ hôn có thể so với yêu đương vụng trộm khiến cho hơi thở của cả hai đều dồn dập, Biên Nam vừa quấn quyện với lưỡi của Khưu Dịch, vừa thò tay vào trong quần áo của Khưu Dịch, hết xoa nắn rồi vuốt ve lưng và hông đối phương.
Khưu Dịch hôn một đường từ môi tới cổ Biên Nam, vùi mặt vào vai cậu, ôm cậu thật chặt, cười nói: “Thôi đủ rồi, cả đống người ngoài sân kìa…”
“Mẹ nó mới vừa hứng lên mà,” Biên Nam cũng ôm lấy Khưu Dịch.
“Ngày tháng còn dài.” Khưu Dịch nói.
“Vài ngày nữa lận, đúng là dài thật, đại bảo ráng nhịn nha.” Biên Nam buồn cười.
“Đồ ngốc.” Khưu Dịch cắn nhẹ lên cổ cậu một cái.
“Anh hai đâu rồi!” Khưu Ngạn ở ngoài sân hô to.
“Đây! Anh ở trong phòng!” Khưu Dịch vội trả lời, “Anh thay bộ đồ!”
“Đậu má lỗ tai bị cậu hét điếc luôn,” Biên Nam buông Khưu Dịch ra, sửa sang lại quần áo, nhỏ giọng nói, “Cuộc sống này khổ quá đi, hôn cái miệng cũng không hôn hết được…”
“Lấy cái túi trên giường ra ngoài đi, toàn là đồ của nhị bảo, xem thử xe ai treo được.” Khưu Dịch mở cửa tủ tiện tay lấy bộ đồ để thay.
“Buổi tối…” Biên Nam xách túi, nhỏ giọng hỏi, “Có qua đêm không?”
“Không biết, xem tình hình thế nào, tôi nói với bố có thể sẽ ở lại qua đêm, chuẩn bị cơm nước cho ông ấy rồi,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Không qua đêm cậu cũng có thể tới nhà tôi mà.”
“Trọng điểm không phải là qua đêm mà là đi chơi, đừng nói như thể tôi là dân lưu manh vậy.” Biên Nam cười ha ha, mở cửa đi ra ngoài.
“Thế cậu không phải lưu manh sao?” Khưu Dịch đi theo sau cậu, “Thần kỳ thật, tôi còn tưởng hai chúng ta đều vậy.”
Biên Nam buồn cười, quay đầu lại nhìn Khưu Dịch, cảm thấy tâm trạng vui phơi phới.
Chuyện sáng sớm vốn đang nghẹn ở ngực, thỉnh thoảng lại nhảy ra cấn một cái, bây giờ như bị nắn mềm nằm yên ở góc phòng.
“Xuất phát!” Biên Nam đi ra sân phất tay quát to.