Vào hôm nay, trước giờ phút này, Biên Nam từng có vô số tưởng tượng về chuyện này.
Người nhà sẽ phát hiện như thế nào, sẽ phản ứng ra sao, bố, dì, Biên Hinh Ngữ, Biên Hạo, họ sẽ nói những gì…
Còn mình sẽ trả lời như thế nào, thừa nhận, cắn răng chịu trận…
Tuy rằng theo thói quen, cậu không nghĩ nhiều đến những việc này, chỉ nghĩ đến khi nào phiền lòng là ngừng lại.
Nhưng cậu lại chưa từng nghĩ rằng khi thật sự bị đẩy đến bước này, tâm trạng của mình sẽ như thế.
Căng thẳng, rối loạn, lo lắng… không, không phải lo lắng.
Mà là sợ.
Tất cả mọi người đều ở đây, cậu đứng dưới cầu thang, Biên Hinh Ngữ đứng bên cạnh cậu, Biên Hạo đứng trước sô pha, dì đứng ở cửa phòng bếp, còn đường trốn về phòng của cậu đã bị bố đang đi xuống từ trên lầu chặn lại.
Mọi người đều nhìn cậu, vì câu chất vấn nghe hết sức kỳ quặc của Biên Hinh Ngữ, ai cũng chờ đợi câu trả lời của cậu.
“Ông… đi chơi… Valentine với ai?” Biên Hinh Ngữ không còn lớn giọng la lối nữa, khi hỏi lần thứ hai, giọng của nhỏ đã run rẩy lẫn với âm mũi.
Như thể một giây sau sẽ òa khóc.
Có nên trả lời hay không?
Trả lời như thế nào?
Biên Nam im lặng nhìn nhỏ.
Có rất nhiều cách để tránh thoát cục diện bế tắc trước mắt.
Tình cờ gặp nhau trên đường.
Cùng Khưu Dịch đi họp mặt bạn bè, Vạn Phi và Thân Đào đang chờ bọn anh.
…
Nếu như bản thân cậu không muốn thừa nhận, cho dù Biên Hinh Ngữ đã biết tính hướng của Khưu Dịch, cậu vẫn có thể dễ dàng kéo mình ra khỏi chuyện này.
Chỉ là.
Nếu mình phủ nhận như thế.
Vậy khác nào mình tự tay đẩy Khưu Dịch ra.
Thái độ của Khưu Dịch đối với chuyện này vẫn luôn làm cậu khó chịu, tránh né, không cho cậu gần gũi với bố Khưu, thậm chí hai người còn từng bất hòa vì nó nữa…
Cậu không biết tại sao Khưu Dịch lại như vậy, nhưng hôm đó sau khi biết Khưu Dịch đã thú nhận, cậu thật sự có cảm giác mừng rỡ phấn khích.
Nếu bây giờ mình phủ nhận, dường như xét theo một mức độ nào đó, mình đã vứt Khưu Dịch sang một bên.
Lần đầu tiên Biên Nam cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, chí ít ở chỗ ngoặt gấp tốc độ cao, nó không được nhạy cho lắm.
Đầu óc cậu loạn hết cả lên, nói, không được nói, Khưu Dịch bảo qua Tết rồi hẵng nói, nhưng hiện tại…
Sau vài giây đồng hồ, cậu đưa ra quyết định, vừa hé miệng định lên tiếng, Biên Hinh Ngữ bỗng nhiên hét toáng lên, bụm lỗ tai chạy lên lầu: “Đừng nói cho tui nghe! Tui không muốn nghe ——”
Biên Hinh Ngữ chạy rất nhanh, nhỏ nghẹn ngào vừa chạy vừa la to, tông bố đứng trên cầu thang chệch sang một bên, phóng thẳng lên lầu hai chạy vào phòng mình, sập cửa cái rầm.
Tiếp theo nghe được tiếng khóc loáng thoáng truyền ra từ phòng nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì vậy!” Bấy giờ bố mới phản ứng lại, trừng mắt hỏi Biên Nam.
“Con…” Biên Nam cảm thấy tay mình lạnh toát, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ánh mắt nghiêm khắc của bố làm cho dũng khí mà cậu gom góp nãy giờ suýt bay mất.
“Rốt cuộc là sao đây!” Dì cũng chẳng đủ sức hỏi nhiều, vội vã chạy lên lầu, đứng ngoài cửa phòng của Biên Hinh Ngữ, sốt ruột gõ cửa, “Hinh Ngữ, sao vậy con? Xảy ra chuyện gì vậy? Con mở cửa cho mẹ đi…”
Biên Hạo không nói gì, đi tới trước mặt Biên Nam nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu rồi lên lầu.
“Bố,” Biên Nam ngẩng đầu nhìn bố, mở miệng một cách vất vả, “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Bố cau mày, ngừng một lát rồi xoay người đi vài bước lên cầu thang: “Vào phòng sách của bố đi.”
“Vâng.” Biên Nam nhấc chân bước lên cầu thang, chỉ đi lên lầu hai mà cậu đã cảm thấy cả người rệu rã như sắp kiệt sức, tay cũng run cầm cập.
Cậu không ngờ rằng khi ngày này thật sự đến lại khó đối mặt như thế.
“Biên Nam!” Biên Hinh Ngữ đột nhiên mở cửa phòng, đẩy ra dì và Biên Hạo đang đứng ngoài cửa, nhào về phía Biên Nam, “Tại sao ông lại làm như vậy!”
Biên Nam quay đầu lại, chỉ kịp lùi một bước, Biên Hinh Ngữ đã xông tới, túm cánh tay của cậu: “Ông đi chơi Valentine với Khưu Dịch phải không! Có phải không!”
Biên Nam nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt và đôi mắt đỏ bừng của Biên Hinh Ngữ, khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, đáp lời: “Phải.”
“Tại sao chứ!” Có lẽ tia ảo tưởng cuối cùng cũng tan biến, Biên Hinh Ngữ gào lên, “Ông biết rất rõ tui thích Khưu Dịch! Ông biết rất rõ mà!”
“Anh…” Biên Nam cảm thấy logic của Biên Hinh Ngữ hơi có vấn đề, nhưng chưa đợi cậu mở miệng, tay của Biên Hinh Ngữ đã vung về phía mặt cậu, cậu vội quay đầu đi, móng tay của Biên Hinh Ngữ rạch một đường lên cổ cậu, nhất thời đưa đến cảm giác nóng rát nhoi nhói.
“Hinh Ngữ! Con làm cái gì thế!” Bố quát to một tiếng, mặc dù từ nhỏ đến lớn được nuông chiều nên tính tình ngang bướng, nhưng Biên Hinh Ngữ chưa từng có hành vi điên rồ như vậy.
“Hinh Ngữ…” Dì chạy tới định kéo Biên Hinh Ngữ, nhưng lại bị nhỏ hất ra.
“Biên Nam ông cố ý đúng không! Rõ ràng ông biết tui thích Khưu Dịch! Ông cố ý!” Biên Hinh Ngữ chỉ vào Biên Nam.
“Em đừng như vậy mà.” Biên Hạo cũng nhào đến ôm Biên Hinh Ngữ, kéo nhỏ lùi ra sau.
Biên Hinh Ngữ không hất nổi Biên Hạo, nhỏ vừa khóc vừa giãy dụa, vẫn chỉ vào Biên Nam: “Ông là đồ khốn kiếp! Biên Nam, ông với mẹ ông y như nhau! Toàn giật thứ mà người khác thích!”
Biên Nam chỉ cảm thấy cả người lung la lung lay, phải vịn lan can bên cạnh mới đứng vững được.
Những lời này Biên Hinh Ngữ hệt như một con dao đâm mạnh vào tim cậu, không chỉ đâm mà còn xoay tròn moi móc.
“Hinh Ngữ!” Biên Hạo gằn giọng, “Em nói bậy cái gì đấy!”
“Em không có nói bậy! Biên Nam! Ông và anh ấy quen nhau thì nói cho tui biết đi, ông nói đi chứ! Nhìn tui ngày nào cũng nhớ nhung anh ấy như con ngốc chắc ông vui lắm phải không! Ông nói đi! Rõ ràng ông biết tui thích anh ấy… ông với mẹ ông y như…” Biên Hinh Ngữ vừa khóc vừa la, còn chưa dứt lời đã bị Biên Hạo bụm miệng lại, lôi trở về phòng.
Tuy rằng từ nhỏ Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ đều chẳng ưa gì Biên Nam, nhưng vì bố, bất mãn thế nào cũng không thể biểu đạt trực tiếp, không thân thiết, không nhìn mặt nhau, châm chọc khiêu khích, khinh bỉ, đánh nhau, cho dù là câu “Nguyên tội” của Biên Hinh Ngữ cũng sẽ không trực tiếp đề cập đến mẹ ruột của Biên Nam.
Những lời Biên Hinh Ngữ nói, Biên Nam nghe rõ rành rành, cậu chẳng còn nghe được thanh âm nào nữa, Biên Hinh Ngữ bị kéo vào phòng mà vẫn còn la hét, nhưng cậu hoàn toàn không nghe rõ.
Trong đầu chỉ có mỗi câu kia.
Biên Nam ông với mẹ ông y như nhau! Toàn giật thứ mà người khác thích!
Toàn giật thứ mà người khác thích!
Những lời này chuẩn xác đâm vào vết sẹo mà mười mấy năm qua cậu không muốn chạm vào nhất.
Mẹ ông là kẻ thứ ba, ông cũng y hệt mẹ ông, toàn giật thứ mà người khác thích!
Biên Nam khẽ tựa vào lan can, cả người run bần bật.
Cậu cảm thấy lan can thật rắn chắc, mình run đến mức như phát công mà lan can vẫn không suy suyển chút nào.
Rắn chắc thật…
Dì dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, sau đó chạy vào phòng Biên Hinh Ngữ.
“Chuyện gì vậy.” Bố vẫn lặng thinh đứng sau lưng cậu hỏi một câu, giọng nói lộ rõ lửa giận.
“Bố,” Biên Nam nhắm mắt lại, tay vịn lan can, giống như chỉ cần thả tay ra sẽ té ngã, “Con và Khưu Dịch… đi chơi Valentine.”
“Rồi sao nữa?” Có lẽ chưa hoàn toàn phản ứng kịp, bố hỏi thêm một câu.
“Con thích cậu ấy,” Biên Nam mím môi, quay đầu lại nhìn bố, “Con thích Khưu Dịch.”
Lúc bạt tai của bố đánh tới, Biên Nam thậm chí chưa kịp thấy hướng ông vung tay thì đã ngã xuống sàn hành lang.
Đã thế còn nương theo sàn nhà trơn bóng trượt ra sau một đoạn.
Tông vào Biên Hạo vừa đi ra khỏi phòng Biên Hinh Ngữ.
Bố chỉ vào cậu nói gì đó, Biên Nam không nghe rõ, một bên tai kêu ong ong, kèm theo đó là tiếng vang bén nhọn, thậm chí còn có lực sát thương hơn tiếng gào khóc của Biên Hinh Ngữ.
Tiếng vang kia làm đầu óc cậu hơi choáng váng.
Nói xong, bố đen mặt đi lên lầu, Biên Nam dùng cánh tay chống sàn nhà, lưng tựa vào chân Biên Hạo, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều xoay nhanh như gió.
Bố là chủ quặng mỏ đã lao động nặng nhọc ở quặng mỏ từ thời thanh niên, cái tát này dùng lực rất kinh người, lúc Biên Hạo lùi lại, Biên Nam nằm sõng soài dưới đất.
Biên Hạo kéo cậu từ dưới đất lên, hai chân cậu chuệnh choạng, cố chống vài lần mới tựa vào tường đứng vững được.
Biên Hạo nhìn cậu, nói gì đó.
Giữa một mảnh ong ong, Biên Nam chỉ nghe được giọng của Biên Hạo, nhưng lại không nghe rõ Biên Hạo nói gì.
“Tôi nghe không rõ.” Biên Nam nói khẽ.
Biên Hạo không nói tiếp nữa, chờ chốc lát mới lại mở miệng: “Bây giờ thì sao?”
Theo tiếng vang giảm dần, bốn phía bắt đầu có chút tiếng động hỗn loạn, giống như tạp âm của radio không tìm được tín hiệu.
“Được rồi.” Biên Nam đáp lời.
“Về phòng nằm đi,” Biên Hạo sắc mặt khó coi, nhìn cậu một cái rồi đi lên lầu, “Tết năm nay đặc sắc thật.”
Biên Nam tựa vào tường không nhúc nhích.
Bốn phía dường như yên tĩnh trở lại, trong phòng Biên Hinh Ngữ đã không còn tiếng khóc, chỉ nghe được giọng dỗ dành nhỏ nhẹ của dì, Biên Hạo và bố thì lên lầu.
Trong hành lang chỉ còn mỗi mình cậu.
Cậu nương theo vách tường chậm rãi ngồi chồm hổm xuống đất, nhắm nghiền hai mắt muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng cậu cảm thấy mình rất bình tĩnh.
Chỉ là… phải mau mau rời khỏi lốc xoáy trước đó đã.
Biên Nam ông với mẹ ông y như nhau! Toàn giật thứ mà người khác thích!
Nghĩ đến câu đó, toàn thân cậu lạnh buốt.
Dù cho những lời này có kẽ hở vô cùng rõ ràng.
Thế mà chỉ một câu nói bừa thiếu logic như vậy lại có thể đánh bay cậu vào bóng tối.
Thần kỳ thật.
Nguyên tội.
Là vì vậy ư, vì cậu có một người mẹ làm kẻ thứ ba, cho nên cậu sẽ thất bại thảm hại trước cái logic buồn cười đó.
Tất cả tự ti và mặc cảm giấu kỹ dưới đáy lòng hệt như thủy triều cuồn cuộn nhấn chìm cậu.
Biên Nam không biết mình ngồi trên hành lang bao lâu, mãi đến khi cậu rời khỏi nhà, trong nhà vẫn lặng ngắt, không ai ra khỏi phòng, không ai để ý đến cậu.
Thậm chí ngay cả bố đang giận đùng đùng cũng không đi ra đánh cậu nữa.
Biên Nam rụt cổ, đêm tối thật lạnh lẽo.
Gió bắc thổi qua mặt cậu, cái rét thấu xương và cảm giác nóng rát của bạt tai lúc nãy còn sót lại trên mặt khá là câu hồn.
Mấy ngày nay nghe bảo sẽ đổ tuyết, gió đêm thổi vù vù, chưa chi đã thổi tung quần áo trên người.
Biên Nam không có mục tiêu dạo bước trên con đường không một bóng người, ban đầu thấy rất lạnh, nhưng từ từ chẳng còn cảm giác gì nữa.
Cậu không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết mình đã đi đến đâu.
Cậu nhìn xung quanh, tìm một băng ghế dài ở ven đường ngồi xuống, cơn lạnh truyền đến dưới mông từ từ thay đổi cảm giác đã bị gió thổi chết lặng của cậu.
Cậu lục lọi túi quần, định lấy di động xem giờ.
Muốn gọi điện thoại cho Khưu Dịch.
Nhưng trong túi quần trống không.
Cậu có thói quen cất di động trong túi quần, nhưng không biết đã rơi mất lúc nào.
Có phải rớt ra lúc bị cái tát của bố đánh ngã xuống đất không.
Biên Nam khẽ thở dài, bỏ tay vào túi áo khoác, nhìn cát mịn và bụi bặm bên chân bị gió thổi bay.
Nói rồi.
Mặc dù cậu chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Cách nói cũng hơi bị loạn xà ngầu và cẩu huyết.
Cậu thậm chí chưa kịp nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của mình với bố thì đã bị một cái tát đánh cho té nhào.
Nhưng mà vẫn nói rồi.
Dù rằng bây giờ cậu chẳng hề có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không có cảm giác sung sướng thoải mái sau khi nghẹn trong bụng lâu như vậy.
Đã thế còn ngã vào lốc xoáy không thể nào chống cự chỉ vì một câu nói của Biên Hinh Ngữ.
Biên Nam cúi đầu cười cười.
Cậu biết mình để tâm thân phận của mẹ, cũng để tâm thân phận của mình.
Nhưng cậu không biết mình để tâm đến thế.
Mà thôi cũng đã nói rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua giữa làn gió bắc.
Biên Nam ngồi trên băng ghế, nhìn ánh trăng từ phía đông từ từ dời về phía tây, nghĩ xem mình nên về nhà hay nên tiếp tục thừ người ra ở chỗ này.
Nếu ngồi ở đây một đêm, có khi nào sẽ bị cảm không.
Cũng như Khưu Dịch, cậu rất ít khi bị bệnh, có lẽ đây là thu hoạch lớn nhất trong bao năm mơ mơ màng màng mất phương hướng lăn lộn ở trường Thể thao.
Khi còn bé cậu rất muốn bị bệnh một lần, cực kỳ ước ao được đối xử như Biên Hinh Ngữ sức khỏe không tốt hắt xì một cái cũng khiến cho bố và dì cuống cả lên.
Bây giờ cũng muốn bị bệnh lắm, có thể bắt Khưu Dịch bù lại hai lần mình hầu hạ cậu ấy.
Biên Nam cười ha ha, cậu cũng thật không biết nếu như mình bị bệnh, Khưu Dịch làm sao trích ra thời gian chăm sóc mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Biên Nam còn chưa nghĩ được nên đi đâu, đầu óc suy nghĩ miên man, chẳng biết mình bắt đầu quen thói lạc đề từ lúc nào.
Hẳn là quen thói tránh né những chuyện khiến mình lực bất lòng tâm.
Trời tờ mờ sáng, Biên Nam mới đứng dậy, mông mất luôn cảm giác, cậu thò tay ra sau vỗ mông mình một lúc lâu, ông cụ đẩy xe chuẩn bị bán bữa sáng ở gần đó cứ nhìn cậu suốt.
Cậu đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cảnh vật hơi xa lạ, nhưng cũng không phải chưa từng thấy bao giờ, cậu cười cười với ông cụ: “Ông ơi, đây là đâu vậy?”
“Trung Quốc.” Ông cụ nhìn cậu.
“Cái gì?” Biên Nam sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt lóng ngóng của cậu, ông cụ nói thêm một câu: “Trung Quốc, giờ là năm 201…”
“Ông à cháu đâu phải xuyên không tới đây.” Biên Nam nhịn không được cắt lời ông cụ, chắc là tối hôm qua ông cụ đọc tiểu thuyết nhiều quá chưa tỉnh ngủ.
“Ồ,” Ông cụ đáp lời, Biên Nam có cảm giác mình nhìn thấy nét thất vọng trên gương mặt ông ấy. Ông cụ chỉ chỉ biển báo tên đường ở bên cạnh, “Không thấy à?”
Tên đường rất quen thuộc, nhưng Biên Nam nhất thời không nhớ ra đây là đâu.
Cậu cảm thấy có lẽ đầu óc của mình đã bị đông cứng, suy nghĩ duy nhất vào thời điểm hiện tại chính là nên đi làm rồi.
Cậu cũng không để ý phương hướng, thuận đường đi thẳng về phía trước, định bụng tìm nhà ga hoặc trạm tàu điện ngầm rồi tính xem nên đi tiếp thế nào.
Đi được một đoạn, cậu nghe được tiếng giày cao gót gõ lộp cộp dưới nền đất ở đằng trước.
Sau đó nhìn thấy một đôi chân mặc quần bông.
Cậu nghiêng người sang một bên, đang định tránh đường thì một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Ủa, đây chẳng phải là con trai của tôi sao?”
Biên Nam ngẩn người, ngẩng phắt đầu lên.
Mẹ mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, tay cầm tiền, kinh ngạc nhìn cậu.
Lúc này Biên Nam mới sực nhớ tới tên đường khá quen kia là con đường bên ngoài khu nhà nơi mẹ sống.
“… Mẹ.” Biên Nam gọi một tiếng.
“Thần kỳ thật,” Tuy rằng ăn mặc chẳng giống ai, gương mặt của mẹ vẫn được trang điểm kỹ lưỡng, không hợp tông với bộ đồ của mẹ lắm, mẹ đi tới vỗ vai Biên Nam, “Sao vậy? Tới thăm tao? Mới sáng sớm mà hiếu thảo thế? Có phải hôm nay mặt trời mọc từ túi quần của tao không nhỉ!”
“Con…” Gặp mẹ dưới tình huống như vậy, trong lòng Biên Nam không rõ là mùi vị gì, “Đi ngang qua.”
“Đi ngang qua?” Mẹ cười lạnh một tiếng, “Tao biết ngay mà, đời nào có chuyện tốt như thế, lâu vậy rồi mà chẳng thèm gọi điện thoại hỏi xem tao chết hay chưa, làm gì lại chạy tới đây thăm tao?”
Biên Nam muốn đi, nhưng bị mẹ nắm chặt cánh tay: “Vừa khéo lâu rồi không gặp mặt, tâm sự chút đi.”
Có lẽ mẹ ra ngoài mua điểm tâm, chẳng qua bây giờ chưa mua gì hết đã hối hả kéo cậu về nhà.
Biên Nam thầm nghĩ nguyên nhân duy nhất có thể khiến mẹ nhiệt tình và nóng lòng như vậy hẳn là chỉ có một, muốn vòi tiền.
Lúc mẹ đẩy cửa nhà, Biên Nam có xung động muốn quay đầu bỏ về.
Trên ghế sô pha trong phòng có một người đàn ông ngậm điếu thuốc đang ngồi.
“Đứa nào đây!” Vừa thấy Biên Nam, gã ta quát lên.
“Con em, con trai ruột,” Mẹ cất cao giọng, phất tay với gã, “Anh vào phòng trong đi, em và con em đã lâu không gặp muốn tâm sự một chút.”
“Ờ.” Gã đàn ông nghe vậy liền đứng dậy, xoay người đi vào phòng trong.
“Nói về mày trước đi.” Mẹ ngồi xuống sô pha, châm điếu thuốc ngậm vào miệng.
“Con có gì để nói đâu.” Biên Nam đứng yên không nhúc nhích.
“Đừng giả bộ,” Mẹ cười xòa, “Dù sao mày cũng là con tao, tao đẻ mày ra, mày gặp chuyện mà tao lại không nhìn ra à?”
Nhìn nụ cười không rõ mang hàm ý gì của mẹ, Biên Nam bỗng nhiên cảm thấy tức giận.
Cậu cắn răng nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt mẹ, im lặng một hồi mới mở miệng, ngay cả chính cậu cũng không ngờ rằng mình lại bình tĩnh như thế khi tự kể ra chuyện này.
Còn kể hết sức ngắn gọn và mạch lạc.
Cậu muốn xem biểu cảm trên mặt mẹ khi nghe được chuyện này.
“Cái gì?” Sau khi nghe xong, mẹ sững sờ, đột nhiên cười ré lên, cười đến mức tay cầm điếu thuốc run bần bật, bụi thuốc rơi vãi đầy áo, “Mày giật thằng con trai mà Biên Hinh Ngữ thích? Ối trời đất ơi ——”
Biên Nam nhìn mẹ chằm chằm, không lên tiếng.
Mẹ cười đến không ngừng được, cười ứa cả nước mắt, vừa cười vừa rít bằng giọng the thé: “Biên Nam mày dữ dằn quá đấy, mày đang báo thù thay mẹ mày đấy ư ha ha ha ha ha ha… thật không hổ là con trai ruột của tao, nhưng sao mày không giật bạn gái của Biên Hạo mà lại giật một thằng con trai, ha ha ha ha mày không thấy buồn nôn à… mày thật ghê tởm…”
Biên Nam cầm một cái tách trên bàn trà, ném mạnh về phía mẹ mình, cái tách sượt qua mặt mẹ nện vào vách tường phía sau.
Tiếng tách vỡ vụn chấm dứt tiếng cười của mẹ.
“Thế nào?” Mẹ sờ mặt mình, nụ cười biến mất, ánh mắt nhìn Biên Nam có hơi trống rỗng, “Hận tao à? Trách tao sao?”
“Con không trách mẹ, cũng không hận mẹ,” Biên Nam khom mặt áp sát vào mẹ mình, gằn từng chữ, “Con chỉ khinh thường mẹ, những đau đớn mà mẹ mang đến cho con chỉ tới đây thôi, hôm nay, ngay lúc này.”
Mẹ không nói lời nào, biểu cảm trên mặt khó mà nắm bắt.
Biên Nam cũng không nói tiếp nữa, xoay người kéo cửa đi ra ngoài.
“Biên Nam!” Mẹ ở phía sau kêu lên.
Biên Nam đá vào cửa.
Khi bị Biên Hinh Ngữ chỉ vào mũi mà chửi, khi bị ánh mắt phức tạp của dì lướt qua, khi bị một bạt tai của bố đánh ngã, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn.
Nhưng khi đi ra từ nhà mẹ, cậu bỗng nhiên muốn òa khóc.
Không vì gì khác, chỉ vì câu nói mang ý cười cợt của mẹ, mày thật ghê tởm.
Chưa ai nhắc đến từ này cả, bị chửi bị đánh cũng chẳng nghe ai nói, thế mà lại nghe được câu đó từ chính miệng mẹ ruột của mình.
Mày thật ghê tởm.
Ghê tởm ư?
Tại sao lại ghê tởm.
Biên Nam đi thật nhanh về phía trước, thậm chí nghe cả tiếng hít thở rối loạn của bản thân.
Cậu đi ra khỏi cổng khu dân cư, xông vào một tiệm tạp hóa đã mở cửa, nhìn ông chủ đang kiểm kê hàng, hỏi một câu: “Có điện thoại không?”
“Không…” Vừa nhìn thấy cậu, ông chủ lập tức lắc đầu.
Biên Nam biết dáng vẻ của mình bây giờ hẳn là khó coi lắm, hứng gió suốt một đêm, uể oải, phiền muộn, ngột ngạt, chắc là hơi bị giống tội phạm.
Cậu không nói thêm nữa, trực tiếp đẩy ông chủ ra, nhìn lướt qua dưới bàn thu ngân, kéo điện thoại đặt trong ngăn tủ: “Tôi gọi điện thoại.”
“Cậu làm gì đó!” Ông chủ không biết cậu muốn làm gì, nóng nảy chạy qua định cản lại.
“Tôi gọi điện thoại thôi! Nghe không hiểu à!” Biên Nam rống lên, cầm điện thoại nhanh tay bấm số của Khưu Dịch.
Ông chủ cứng người đứng bên cạnh, lườm cậu.
“Alô ai vậy?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Khưu Dịch.
Nghe được ba chữ kia, cả người Biên Nam bỗng nhũn ra, giống như sợi dây vẫn trói chặt mình bị rút ra, cậu đặt mông ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.
“Tôi muốn gặp cậu, ngay bây giờ.” Biên Nam nói.
“Tôi đang chuẩn bị ra ngoài đi dạy thêm…” Khưu Dịch vừa ăn cái gì vừa nói, giọng nghe hơi lùng bùng, chắc là vừa ăn vừa thu dọn đồ đạc.
“Tôi muốn gặp cậu! Ngay bây giờ!” Biên Nam nói.
Khưu Dịch ngừng một lát: “Được, ở đâu?”
“Cổng khu dân cư nhà mẹ tôi, cậu từng tới đó với tôi rồi.” Biên Nam nói khẽ.
“Chờ tôi.” Khưu Dịch nói.
Cúp điện thoại xong, Biên Nam cảm thấy mình mệt lả, cậu tựa vào lưng ghế không muốn động đậy.
Ông chủ còn đứng bên cạnh quan sát cậu, cậu liếc mắt nhìn ông chủ, mò mẫm trong túi nửa ngày cũng không tìm được ví, nhưng mà mò được một tờ tiền.
Lấy ra nhìn thử, là tờ một trăm, cậu đặt tiền lên bàn.
“Gì vậy?” Ông chủ nhìn cậu.
“Tiền điện thoại.” Biên Nam đáp.
“… Không cần đâu, gọi điện thoại xong thì đi đi.” Ông chủ có vẻ rất căng thẳng.
“Tôi ngồi một lát, chờ người bạn.” Biên Nam không nhúc nhích.
Hai mươi phút sau, ông chủ vẫn còn đứng bên cạnh quan sát Biên Nam, Biên Nam cũng không nói thêm nữa, chỉ nhìn chằm chằm những người thỉnh thoảng đi ngang qua và dòng xe dần dần trở nên nhiều hơn.
Một chiếc xe taxi phóng thật nhanh qua đây, dừng ở ven đường.
Cửa xe mở ra, Khưu Dịch nhảy xuống xe, nhìn quanh hai bên đường.
“Khưu Dịch!” Biên Nam rống một tiếng, ngay khoảnh khắc trông thấy Khưu Dịch, cậu bỗng nhiên cảm thấy tủi thân không nói nên lời, chính bản thân cậu cũng không biết mình tủi thân cái gì.
Ông chủ bị tiếng rống của cậu làm cho hú hồn.
Biên Nam nhảy bật dậy chạy ra khỏi tiệm tạp hóa, lao nhanh về phía Khưu Dịch.
Không biết có phải do suốt đêm không ngủ, hoặc do bị gió thổi sinh bệnh, hoặc do bị bố tát choáng váng chưa tỉnh hẳn, hoặc có thể là do bị mẹ chọc tức…
Cậu cảm thấy chân mình mềm oặt.
Vừa phóng tới trước mặt Khưu Dịch là quỳ gối xuống đất.
“Ây! Sao thế này?” Khưu Dịch giật mình, lướt mắt nhìn xung quanh rồi cũng quỳ xuống, ngẫm nghĩ một chút lại đổi sang quỳ một gối.
“Đại bảo à.” Biên Nam muốn đứng lên nhưng không thành công, từ từ ngả người xuống.
Khưu Dịch vội vàng đỡ vai Biên Nam: “Thôi đừng dập đầu, khó đáp lễ lắm.”
“Ông nội cậu,” Biên Nam đột nhiên bật cười, “Đệt cả nhà cậu nha Khưu Dịch.”
Khưu Dịch chỉ cười chứ không nói, Biên Nam cười đến không ngừng lại được, cứ nhìn Khưu Dịch rồi cười mãi.
Cười một hồi, nước mắt lăn dài bên má.
Thật mẹ nó mất mặt.
“Không sao,” Khưu Dịch ôm chầm lấy Biên Nam, vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Không sao đâu.”