Đây là lần đầu tiên Biên Nam thấy Khưu Dịch khóc, thấy nỗi đau và buồn khổ mà từ trước tới nay cậu ấy chưa từng bộc lộ.
Biên Nam không biết nên nói gì, cũng không biết nói gì mới có thể giúp Khưu Dịch dễ chịu hơn, chính bản thân cậu cũng khó chịu không kém, nghe tiếng khóc nghẹn ứ của Khưu Dịch, ngoại trừ ôm chặt Khưu Dịch ra, cậu không biết mình còn có thể làm gì.
Cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác mất đi người thân nhất, bởi vì quan hệ gia đình lạnh nhạt, thậm chí cậu chưa từng nghĩ nếu có ngày đó như những người khác… Đây là lần đầu tiên cậu đối diện trực tiếp với cái chết, lần đầu tiên thấy mạng sống bị tước đoạt mà chẳng thể làm gì, lần đầu tiên cảm nhận được mất đi người thân là chuyện đau đớn nhường nào.
Lúc Vạn Phi và Thân Đào kéo hai người từ dưới đất lên, Biên Nam cảm thấy cả người mình như bị bọc một lớp chăn bông dày nặng, ngay cả thanh âm cũng nghe không rõ ràng.
Điều duy nhất cậu còn chú ý được chính là Khưu Dịch, cậu siết chặt cánh tay Khưu Dịch không buông.
Ngồi trong bệnh viện hơn nửa tiếng, Biên Nam mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn Khưu Dịch ngồi trên ghế đối diện mình.
Khưu Dịch đau đớn rồi bùng nổ như tưởng tượng ban đầu không hề xuất hiện, Khưu Dịch chỉ ngồi thừ ra đó, biểu cảm và ánh mắt cũng trở lại như thường, không biết rốt cuộc cậu ấy đang nghĩ gì.
“Còn vài thủ tục phải làm.” Khưu Dịch nói, đứng lên.
“Để bọn tao đi làm cho,” Thân Đào ngăn cản, “Mày cứ…”
“Không có gì đâu,” Khưu Dịch vỗ cánh tay Thân Đào, “Cần người thân ký tên, bọn mày làm không được.”
Trong đầu Biên Nam cứ trống hoác, lúc làm thủ tục cậu theo sát Khưu Dịch, nhưng thủ tục có nội dung gì, làm như thế nào, cậu không hề chú ý.
Cậu chỉ lo lắng cho Khưu Dịch mà thôi, trạng thái muốn bùng nổ tột độ nhưng lại bị Khưu Dịch cố dằn xuống khiến cậu vô cùng lo lắng.
Mà hai người họ còn phải đối mặt với một sự thật đau đớn khác, Khưu Ngạn ở nhà vẫn chưa biết bố mình đã không còn nữa.
Bởi vì tình trạng của bố Khưu mấy hôm nay chuyển xấu quá nhanh, cộng thêm cuối tuần Khưu Ngạn đã ở bệnh viện suốt hai ngày, thế nên hôm nay mọi người không cho nhóc bỏ học chạy tới bệnh viện nữa, nhóc đang chờ các anh bận xong trở về kể tình hình của bố cho mình nghe.
Bây giờ nên nói thế nào đây?
Lúc ra khỏi bệnh viện, sắc trời đã tối mịt, cũng coi như mùa xuân rồi, thế mà hôm nay lại lạnh lẽo đến lạ.
“Mọi người về đi, cảm ơn nhiều,” Khưu Dịch kéo kéo cổ áo, “Ngày mai tôi sẽ tới giải quyết nốt những chuyện còn lại.”
“Không sao đâu, một lát này có là chi.” Vạn Phi ngoắc một chiếc taxi.
“Cùng về nhà mày trước đi,” Thân Đào nói, “Nhị bảo…”
“Mấy ngày nay mày xuống thuyền chưa về nhà đúng không?” Khưu Dịch nhìn Thân Đào.
“Muốn về nhà có gì khó đâu,” Thân Đào cười một tiếng, đẩy Khưu Dịch tới cạnh xe taxi, “Khách sáo với bọn này làm gì?”
Cuối cùng tất cả đều lên xe, từ đầu đến cuối Biên Nam không nói tiếng nào, chỉ ngồi bên cạnh Khưu Dịch nắm tay cậu ấy.
Vốn dĩ tay Khưu Dịch lạnh lắm, mọi khi cứ thích nắm tay cậu để ủ ấm, hôm nay cậu nắm tay Khưu Dịch miết nhưng lại không thể làm tay Khưu Dịch ấm áp trở lại, chúng vẫn lạnh như băng.
Lúc về đến nhà, Khưu Ngạn vẫn chưa ngủ, nhóc đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV.
Thấy mấy anh vào nhà, Khưu Ngạn sửng sốt, mắt bỗng trợn to, nhóc nhảy xuống khỏi sô pha, đứng cạnh bàn trà ngớ ra.
“Nhị bảo…” Khưu Dịch nhìn nhóc, dường như đang nghĩ xem nên mở lời thế nào.
Khưu Ngạn không nói gì, bắt đầu từ từ lùi về phía sau, lùi một mạch đến cửa phòng, cuối cùng lại lùi vài bước vào trong phòng, chẳng đợi Khưu Dịch nói tiếp, nhóc đã đóng sầm cửa lại, sau đó khóa trái bên trong.
“Tôi nói chuyện với nó một lát,” Khưu Dịch khom người lấy chìa khoá trong ngăn kéo dưới tủ TV, đoạn quay đầu nhìn Biên Nam, “Đói bụng quá, nấu mấy cái sủi cảo ăn đi, trong tủ lạnh có đấy.”
“Ừ.” Biên Nam lập tức xoay người mở tủ lạnh lấy hai gói sủi cảo đông lạnh ra.
Lúc đóng cửa tủ lạnh, cậu thốt nhiên muốn khóc.
Không có bố Khưu đẩy xe lăn từ trong phòng ra khiến cậu khó mà quen được, nếu là trước đây, bây giờ bố Khưu ắt sẽ mỉm cười đi ra, nói sao con lại chạy tới nữa rồi?
Tất cả mọi thứ trong nhà đều như cũ, nhưng đã không còn cảm giác của ngày xưa, thậm chí không có máy sưởi chân của bố Khưu, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống mấy độ.
Khưu Dịch cầm chìa khóa mở cửa phòng, Khưu Ngạn chặn ở sau cửa không nói lời nào.
Khưu Dịch đẩy cửa hé ra một khe nhỏ, luồn cánh tay vào túm áo nhóc, sau đó đẩy cửa bước vào.
Sau khi cửa đóng lại, trong phòng lặng ngắt như tờ, ba người ngoài phòng khách không nhúc nhích, ai cũng dỏng tai nghe ngóng, nhưng không ai nghe được tiếng nói chuyện nào.
“Tao đi nấu cho,” Vạn Phi cầm sủi cảo trong tay Biên Nam, “Tao biết nấu, mọi người ăn chút gì đi.”
“Ừ.” Biên Nam đáp một tiếng.
Vạn Phi cầm sủi cảo đi vào phòng bếp, Biên Nam vẫn còn đứng ngoài cửa phòng.
Thân Đào ngồi xuống ghế sô pha, giảm nhỏ tiếng TV, nhưng cũng không nghe được động tĩnh bên trong. Thân Đào thở dài: “Biên Nam.”
“Hả?” Biên Nam quay đầu lại.
“Ngồi xuống nghỉ một lát đi,” Thân Đào chỉ chỉ sô pha, “Nó nín, mày cũng nín theo, chuẩn bị đọ xem ai ngã trước à?”
Biên Nam ổn định tâm tình vài giây, ngồi xuống ghế sô pha.
Vừa ngồi xuống, một cơn mỏi mệt ập lên, bấy giờ cơ thể buông lỏng mới bắt đầu cảm thấy mệt.
“Ngày mốt tao phải lên thuyền,” Thân Đào châm điếu thuốc ngậm vào miệng, “Tiếp theo còn nhiều chuyện phải làm lắm, mày nhớ coi chừng Khưu Dịch, tao nghĩ… sau khi xong chuyện nó sẽ đổ bệnh cho mà xem.”
“Tao cũng nghĩ vậy,” Biên Nam buồn bực nói, “Sắp đến cực hạn rồi.”
“Chuyện bố nó, nó không thông báo với bất kỳ ai, nhưng sớm muộn gì đám họ hàng cũng biết,” Thân Đào cau mày, “Mày cũng biết căn nhà của gia đình nó bị mấy ông chú dòm ngó từ đó đến nay, bây giờ biết bố nó không còn nữa, bọn họ nhất định sẽ tìm đến.”
“Má.” Biên Nam cắn răng mắng một câu.
“Đến lúc đó…” Thân Đào nhìn Biên Nam, “Nhớ bình tĩnh xử lý, nếu không chuyện này sẽ khó nhằn đấy.”
“Mày đúng là,” Biên Nam bật cười, sờ hai đồng tiền mấy ngày nay vẫn cất trong túi quần, “Chú Khưu nói mày…”
“Nói gì tao?” Thân Đào cũng cười.
“Chú ấy cho tao tiền bịt miệng, không nói được.” Biên Nam lấy đồng tiền ra lắc lắc trước mắt Thân Đào.
“Nói tao là ông già chứ gì,” Thân Đào tặc lưỡi, “Hồi trước đã nói thế rồi, tao bảo còn nói vậy nữa là tao giận luôn, thế là chú ấy không nói nữa, quả nhiên vẫn nói sau lưng tao.”
Hai người nở nụ cười, Thân Đào cười mà tro thuốc lá rơi vãi dưới đất.
“Ầy,” Thân Đào bốc tro thuốc lá lên, “Nếu để chú ấy thấy, chú ấy sẽ dùng chổi đuổi tao ra ngoài cho mà xem.”
Biên Nam không lên tiếng, lỗ mũi chua xót, xót đến nỗi trán nhói đau.
Trong phòng thình lình có động tĩnh, có tiếng ghế ngã xuống đất.
Hai người cùng bật dậy khỏi sô pha, ngay sau đó nghe được tiếng Khưu Ngạn gân cổ gào khóc: “Bố —— em muốn bố ——”
Giọng Khưu Dịch rất nhỏ, không nghe rõ cậu ấy nói gì, chỉ nghe được tiếng khóc đau lòng của Khưu Ngạn, vừa khóc vừa rống cái gì đó.
Còn có tiếng bàn ghế va đập và đồ đạc rơi xuống đất.
“Tại sao anh ——” Khưu Ngạn kêu khóc, “Bố của em mất rồi ——”
“Khưu Dịch!” Biên Nam sốt ruột, nghe vậy là biết Khưu Dịch đã kể luôn chuyện kia cho Khưu Ngạn nghe, cậu chạy qua vặn chốt cửa, “Nhị bảo? Nhị bảo!”
“Đừng vào.” Khưu Dịch ở bên trong nói.
Biên Nam ngừng tay, nhìn sang Thân Đào, hai người đều đứng ngoài cửa không dám vào trong.
“Sao thế này?” Vạn Phi nấu sủi cảo được phân nửa, nghe tiếng động bèn chạy vào phòng, thấp giọng hỏi.
“Chắc đang đánh anh hai nó.” Thân Đào nói khẽ.
“Má, sao lại…” Vạn Phi sửng sốt, “Có phải Khưu Dịch nói luôn chuyện từ bỏ không? Mẹ nó không nói không được à?”
“Cái thằng này là thế đấy,” Thân Đào thở dài, “Đi nấu sủi cảo đi.”
Trong phòng lại truyền tới tiếng va đập, Khưu Ngạn gào khóc đến khàn cả giọng, Vạn Phi chỉ vào cửa: “Vậy… mặc kệ hả?”
“Tao đói.” Biên Nam nhìn Vạn Phi.
“… Rồi rồi rồi,” Vạn Phi cau mày, “Tao nấu tiếp, nước mới vừa sôi.”
Mấy phút sau, giọng Khưu Ngạn nhỏ dần, trong phòng dần dần yên tĩnh lại.
Lúc Vạn Phi nấu sủi cảo xong bưng vào phòng khách, cửa phòng trong bật mở, Khưu Dịch bước ra.
Vừa nhìn thấy Khưu Dịch, Biên Nam lập tức sửng sốt, khóe miệng Khưu Dịch bị rách, bên khóe mắt còn có một vết bầm nhỏ.
“Nặng tay vậy sao?” Thân Đào cũng giật mình, đoạn nhìn vào trong phòng, “Nhị bảo đâu?”
“Ngủ rồi,” Khưu Dịch cầm cái gương nhỏ trên bàn ngắm nghía một lát, liếm khóe miệng, “Nó cầm ghế đập tao, cũng mạnh tay thật.”
“Cần gì phải thế, đâu cần kể chi tiết với nó.” Thân Đào nói.
“Đó không phải là bố của một mình tao,” Khưu Dịch xoa khóe mắt, “Đó cũng là bố nó, cái gì nên biết thì nên cho nó biết.”
“Ăn sủi cảo đi,” Biên Nam xếp ghế quanh bàn, hành động của Khưu Dịch không cùng tác phong với cậu, nhưng sống trong một gia đình như vậy, chẳng ai biết làm thế nào mới thật sự phù hợp, “Muốn gọi nhị bảo ra ăn chút gì không?”
“Đừng gọi nó, nó vừa mới ngủ, nhỡ nó tỉnh lại đánh tôi tiếp thì sao.” Khưu Dịch cười cười ngồi xuống.
Ăn xong sủi cảo, Vạn Phi và Thân Đào ngồi lại thêm một lát rồi mới mạnh ai nấy về.
Biên Nam và Khưu Dịch im lặng ngồi trong phòng khách xem TV.
Biên Nam muốn nói gì đó, hy vọng Khưu Dịch sẽ trả lời, nhưng lại không biết nói gì mới phải.
Cậu hy vọng Khưu Dịch có thể khóc một trận đã đời, bùng nổ một lần đã đời, giải tỏa cảm xúc của mình, đánh người, mắng người, khóc lóc, gì cũng được, giống như Khưu Ngạn vậy, ném hết nỗi đau của mình ra ngoài.
Nhưng từ đầu đến cuối, trạng thái ấy không hề xuất hiện trên người Khưu Dịch, như thể vài phút quỳ gối bên giường bố Khưu chính là tất cả những gì cậu ấy bộc phát, nặng nề mà ngột ngạt.
Cả đêm nay hai người không nói câu nào, cũng không lên giường ngủ, chẳng biết cùng nhau nghiêng ngả thiếp đi trên sô pha từ bao giờ.
Trời sáng, Biên Nam mở mắt ra, thấy trên bàn đã đặt bánh bao và đậu hủ nóng hổi, Khưu Ngạn đang cúi đầu soạn cặp của mình.
Biên Nam nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch vẫn còn đang ngủ, dạo gần đây Khưu Dịch chưa từng ngủ một giấc hoàn chỉnh, bây giờ ngủ rất say.
“Nhị bảo.” Biên Nam ngồi dậy, khẽ gọi Khưu Ngạn.
“Đại hổ tử,” Khưu Ngạn cũng nhỏ giọng đáp một tiếng, chạy tới tựa vào người cậu, “Hôm qua em… hôm qua em…”
“Anh biết anh biết,” Biên Nam ôm chầm lấy nhóc, hôn mạnh mấy cái lên trán nhóc, “Không sao, anh hai em sẽ không trách em đâu.”
“Em không dám nói xin lỗi anh hai.” Khưu Ngạn cúi đầu xuống, hàng mi dài chớp mấy cái, nước mắt lã chã hai bên má.
“Không cần phải nói xin lỗi, em không sai, anh hai em cũng không sai,” Biên Nam lau nước mắt trên mặt nhóc, “Không ai sai cả, vì cả hai quá yêu bố mình thôi.”
“Vậy có khi nào anh hai đánh em không.” Khưu Ngạn ngẩng đầu lên, khẽ thút thít.
“Sao lại thế được,” Biên Nam bật cười, véo má nhóc, “Anh hai em thương em vậy cơ mà.”
Khưu Ngạn tựa vào trong ngực Biên Nam lặng lẽ khóc một hồi, sau đó lau nước mắt: “Em tới trường.”
“Tới trường?” Biên Nam sờ đầu nhóc, “Mấy ngày này em không cần tới trường, anh xin nghỉ cho em, xử lý xong chuyện bố em rồi hẵng đi học.”
“Em tới trường,” Khưu Ngạn lắc đầu, nước mắt lại trượt xuống, “Em không giúp được gì, ngồi ở nhà sẽ nhớ bố, em muốn tới trường.”
Biên Nam im lặng thật lâu, cuối cùng đứng dậy: “Để anh đưa em tới trường.”
Mọi khi Biên Nam dắt tay Khưu Ngạn, tay nhóc cứ nhích tới nhích lui trong găng tay không chịu ngừng dù chỉ một giây, nhưng hôm nay lại yên tĩnh lạ lùng.
Biên Nam nhẹ nhàng nắm ngón tay nhóc cách lớp găng tay, không khỏi đau lòng thay đứa bé kiên cường mạnh mẽ như anh hai nó.
Hôm nay cô chủ nhiệm của Khưu Ngạn trực ban nên đứng ở cổng trường học, lúc trông thấy Khưu Ngạn, cô chủ nhiệm hơi giật mình.
Biên Nam kể sơ lược tình hình cho cô chủ nhiệm nghe, cô chủ nhiệm ngồi xuống mỉm cười nhìn Khưu Ngạn: “Khưu Ngạn đúng là nam tử hán, vào học đi, có chuyện gì cứ nói với cô.”
Khưu Ngạn gật đầu, đeo cặp đi vào cổng trường.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng nhóc nữa, Biên Nam mới xoay người đi về.
Lúc cậu về đến nhà Khưu Dịch, Khưu Dịch đã thức giấc, đang ngồi bên bàn ăn bánh bao.
“Tôi đưa nhị bảo tới trường rồi,” Biên Nam ngồi xuống cạnh Khưu Dịch, cầm chén đậu hủ hớp một hơi, “Nó nói ngồi một mình ở nhà sẽ… nhớ bố.”
“Ừ, để nó đi đi,” Khưu Dịch nói, “Khi nào chôn cất đi theo là được.”
Hai chữ chôn cất khiến lòng Biên Nam nhức nhối, không thốt lời nào.
“Sáng nay tôi tới bệnh viện, còn chút việc phải xử lý, hôm qua còn hẹn người của công ty mai táng, cần bàn bạc cách sắp xếp cụ thể,” Khưu Dịch vừa ăn vừa nói, “Cậu…”
“Tôi đi chung với cậu.” Biên Nam nói.
“Thôi, cậu đi làm đi, tôi gọi Thân Đào rồi, hôm nay nó rảnh,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Không phải cậu chính thức nhậm chức rồi sao, mới nhậm chức chưa bao lâu, cứ xin nghỉ hoài không tốt đâu.”
“Nhưng mà…” Biên Nam cau mày.
“Bây giờ bên dạy thêm tôi cũng nhờ người dạy thế, chưa biết mai mốt sao nữa,” Khưu Dịch chậm rãi nói, “Nếu cậu làm hỏng công việc, sau này mình không có thu nhập sao mà sống, trong thẻ của cậu cũng đâu còn bao nhiêu tiền.”
Biên Nam không đáp, tiền đã xài kha khá, giai đoạn sau bố Khưu dùng thuốc cao cấp toàn quẹt thẻ này, mỗi ngày tính luôn chi phí khác đúng là xài rất nhiều, tuy rằng cậu không để bụng số tiền trên, nhưng quả thật phải cân nhắc chuyện mai sau, nếu đúng như lời Khưu Dịch nói, cậu đâu thể nào quay về xin tiền bố.
“Được rồi.” Biên Nam nói.
Lúc về Triển Phi làm việc, Biên Nam vẫn còn buồn ngủ vật vờ, hôm qua vặn người ngủ một giấc, bây giờ hông như bị tách rời, cậu đứng bên sân bóng xoay cả buổi cũng không gắn gân lại được.
“Anh Vĩ, giãn gân giùm em với…” Biên Nam đứng kế bên Cố Vĩ.
“Sau hông hả?” Cố Vĩ chọt chọt.
“Ừ,” Biên Nam thở dài, “Tối qua ngồi trên sô pha ngủ.”
“Bố của bạn cậu sao rồi?” Cố Vĩ biết nguyên nhân dạo này hỡ chút là Biên Nam lại xin nghỉ.
“… Mất rồi.” Giọng Biên Nam nhỏ dần.
“Chậc, bệnh này cũng hết cách thôi,” Cố Vĩ dùng khớp ngón tay nắn hông cậu, “Thật lòng mà nói thì, ra đi xem như là một sự giải thoát, người nhà đau lòng, bệnh nhân cũng quá mệt.”
Đúng thế…
Biên Nam nhìn chằm chằm mặt đất, mấy tháng nay bố Khưu cứ nằm lỳ trong bệnh viện, mỗi ngày đờ đẫn xem TV, đau đến hằng đêm không ngủ được, cuối cùng còn bị đủ loại máy móc bao quanh.
Cái cảm giác đã biết kết quả cuối cùng nhưng lại không thể không giằng xé giữa đau đớn và tình yêu của người thân…
Biên Nam ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay thời tiết không tệ, ánh mặt trời buổi sớm đã vẩy đầy đất.
Thật ra đi rồi cũng xem như là một sự giải thoát.
Hậu sự của bố Khưu được làm theo yêu cầu của ông ấy… rất nhiều năm về trước, Khưu Dịch bảo công ty mai táng làm đơn giản thôi, chỉ có người nhà và mấy người bạn cùng tham dự lễ từ biệt, sau đó sẽ đưa đến nghĩa trang.
Cuộc sống cũng không có lựa chọn đặc biệt.
Sáng sớm Biên Nam đến nhà Khưu Dịch trước, Vạn Phi cũng xin nghỉ tới phụ.
Khưu Dịch không có báo tin cho họ hàng khác trong gia đình, Thân Đào lên thuyền không đến được, ngoại trừ Biên Nam và Vạn Phi, có thêm hai người bạn quan hệ khá tốt với Khưu Dịch hồi còn học ở Vận tải đường thủy.
Bọn họ đứng trong sân xác định lại trình tự với Khưu Dịch, cũng như lát nữa nên làm những gì.
Khưu Ngạn mặc áo khoác nhỏ màu đen, ngồi trong nhà ôm di ảnh của bố Khưu.
Biên Nam lột miếng sôcôla đưa tới bên miệng nhóc: “Nhị bảo ăn miếng sôcôla đi em.”
“Dạ.” Khưu Ngạn quay đầu cắn sôcôla.
“Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc,” Biên Nam ngồi xuống trước mặt nhóc, “Chúng mình đừng cố nín, biết không?”
Khưu Ngạn gật đầu: “Bây giờ em chưa muốn khóc, em cứ cảm thấy bố vẫn còn ở đây.”
“Đúng là bố em ở đây mà,” Biên Nam véo cằm nhóc, “Chỉ cần em nhớ tới bố, bố em sẽ ở đây.”
Khưu Ngạn ngước mắt nhìn Biên Nam, Biên Nam chọt nhẹ ngay ngực Khưu Ngạn: “Ở đây này.”
“Không giống lời mà anh sẽ nói nha.” Khưu Ngạn nói.
“Nhóc này sao đáng ghét thế hả.” Biên Nam bật cười.
Khưu Ngạn cũng cười: “Đó giờ đã vậy rồi.”
Biên Nam Đang nói chuyện với Khưu Ngạn trong nhà, bỗng nghe ngoài sân truyền đến tiếng động hỗn loạn, cậu bèn đứng lên đi ra khỏi nhà.
Trong sân có thêm vài người, tính cả nam lẫn nữ khoảng chừng bốn năm người, Biên Nam liếc mắt một cái là nhận ra hai gã đàn ông trung niên trong số đó, hai gã này chính là chú bác họ hàng gì gì đấy lần trước tới nhà Khưu Dịch đòi nợ.
Biên Nam tức thì cảm thấy buồn bực, tiền mà Khưu Dịch nợ bọn họ đã trả hết, hôm nay cũng không báo với bọn họ, bây giờ chạy tới làm gì?
“Tao nghe láng giềng cũ nói nên mới tới,” Một gã đàn ông nhìn những người trong sân, “Sao không báo cho bọn tao một tiếng, bọn tao cũng tới phụ một tay.”
“Cảm ơn chú ba, không cần đâu,” Khưu Dịch nói, “Có chuyện gì không.”
“Nghe mày nói kìa, anh cả tao mất, tao tới xem là chuyện rất bình thường,” Gã chú ba cười xòa, “Nhìn xem, kịp lúc đưa đi chôn rồi này.”
“Có chuyện thì nói,” Khưu Dịch cau mày, hơi mất kiên nhẫn, “Không có chuyện gì thì về trước đi.”
“Ê, Khưu Dịch, thái độ của mày là sao đây,” Một mụ đàn bà đi tới trước mặt Khưu Dịch, “Chú hai với chú ba của mày không phải đến gây sự, nếu bây giờ mày không cho bọn tao nói, vậy đừng trách bọn tao cho mày thêm phiền.”
Khưu Dịch không lên tiếng.
“Mày cứ luôn mồm bảo bọn tao đi, có phải mày biết khu này được quy hoạch không,” Chú hai cười khẩy, “Mày đừng tưởng bố mày chết rồi…”
Chú hai còn chưa dứt lời, nội dung nửa câu sau đã bị Khưu Dịch đột nhiên nhào tới đấm bay mất.
Khi nắm đấm thứ hai của Khưu Dịch nện xuống mũi chú hai, những người trong sân mới kịp phản ứng, mụ đàn bà kêu ré lên: “Mày làm gì! Mày làm gì đấy!”
Chú hai bị Khưu Dịch đấm hai cú vào mặt, đau đến không kêu thành tiếng, chỉ liều mạng lùi ra sau muốn tránh thoát.
Khưu Dịch xông lên nắm cổ áo chú hai giật mạnh một cái, sau đó nhấn gã xuống đất, chú hai bị Khưu Dịch đè ngã trong sân, Khưu Dịch ngồi trên người chú hai, im lặng đấm cú thứ ba.
Máu tươi phọt ra từ lỗ mũi chú hai.
“Khưu Dịch!” Biên Nam nhào tới túm cánh tay Khưu Dịch, muốn kéo Khưu Dịch ra, ba cú đấm này cú nào chắc cú nấy, nếu đấm thêm mấy cú nữa, gã ta phải nhập viện mất.
Khưu Dịch hất Biên Nam ra, tiếp tục hung hãn đấm cú nữa vào mặt chú hai.
“Giết người! Giết người kìa!” Mụ đàn bà hét toáng lên.
Chú ba phục hồi tinh thần lại, xông lên nhấc chân nhắm ngay đầu Khưu Dịch.
“Mẹ kiếp!” Biên Nam rống một tiếng, đứng lên tông thẳng vào người chú ba.
Chú ba bị tông ngã sóng soài dưới đất, vài gã đàn ông bọn chúng dẫn theo lập tức nhào tới phụ giúp, tình cảnh nhất thời loạn hết cả lên.
Bên đối phương có bốn năm người đàn ông, ngang ngửa số người bên đây, nhưng chưa đầy hai phút, bọn chúng đã rơi xuống thế hạ phong.
Hai người bên Vận tải đường thủy theo Khưu Dịch lăn lộn từ đó đến giờ, cộng thêm Biên Nam và Vạn Phi, ai cũng là dân đánh lộn sắp đánh ra được một quyển hướng dẫn bạo lực, chẳng mấy chốc đã đánh chú ba và mấy gã đàn ông ngã lăn quay, nhưng nể tình mấy người này dù gì cũng là trưởng bối nên không dám nặng tay.
Có điều tình trạng của chú hai bị Khưu Dịch nhắm đánh thì hơi thảm.
Lúc Biên Nam và mấy người bạn chạy qua cố kéo Khưu Dịch ra, chú hai đã bị đánh máu me be bét, gào khóc thảm thiết.
“Tôi nói cho các người biết!” Hai mắt Khưu Dịch đỏ bừng, suýt nữa cả bọn đã kéo không nổi. Khưu Dịch chỉ vào mấy kẻ mới vừa bò dậy từ dưới đất, rống đến khản cả giọng, “Còn dám tới lần nữa, tôi cho tất cả các người khỏi về nhà đấy! Mẹ kiếp xuống dưới hầu bố tôi đi!”
“Xảy ra chuyện gì thế!” Hàng xóm cách vách cũng chạy tới.
Biên Nam nhận ra người đầu tiên chạy vào, chú này là tài xế taxi, thỉnh thoảng Khưu Ngạn đến bệnh viện đưa cơm, nếu kịp giờ chú ấy ra lái xe, chú ấy sẽ đưa nhóc đi hộ. Chú tài xế đi vào, sửng sốt một lát rồi quát to: “Làm gì vậy! Mấy người có phải là người không! Nhà người ta vừa xảy ra chuyện lớn như thế, mới sáng sớm đã kéo tới gây sự, có còn là người không!”
“Chúng nó ra tay trước! Rõ là muốn giết người ——” Mụ đàn bà kêu the thé, nhìn chú hai mặt mũi đầy máu, mụ ta lại gào khóc, “Rõ là muốn đánh chết người ta mà!”
“Tôi nhận ra các người,” Chú tài xế khinh miệt, “Mau biến đi, chưa từng thấy ai như các người, lòng dạ gì mà ác độc dữ vậy!”
“Cút!” Khưu Dịch chỉ vào mụ đàn bà kia, rống lớn một tiếng, “Cút!”
Biên Nam ôm Khưu Dịch, kéo Khưu Dịch vào nhà, cả người Khưu Dịch run bần bật, Biên Nam nghe được cả tiếng thở dốc ấm ức mà giận dữ của đối phương. Cậu nháy mắt với Vạn Phi, kéo Khưu Dịch vào trong, đưa chân đá cửa.
“Có biến chưa!” Vạn Phi ở ngoài sân quát, “Không biến thì đánh tiếp trận nữa nhé?”
Khưu Ngạn ngồi trên sô pha, khi thấy Khưu Dịch và Biên Nam, nhóc cũng không dám nhúc nhích, chỉ trợn lớn hai mắt, lộ rõ hoảng sợ.
“Nhị bảo ngoan, không có gì đâu,” Biên Nam đẩy Khưu Dịch vào phòng trong, “Em ngoan ngoãn ngồi đây nha.”
Khưu Ngạn ngây ngẩn một lát rồi mới gật đầu, ngồi trở lại ghế sô pha.
“Khưu Dịch,” Biên Nam đè Khưu Dịch còn đang giùng giằng muốn xông ra ngoài lên tường, tay vịn vai Khưu Dịch, “Nhìn tôi! Nhìn tôi!”
“Cậu da đen có gì đẹp mà nhìn!” Khưu Dịch trừng mắt nhìn Biên Nam, cuối cùng cũng ngừng giãy dụa.
“Ông đây chỗ nào cũng đẹp cả,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, nói khẽ, “Cậu dọa nhị bảo rồi kìa.”
Khưu Dịch không đáp, chỉ trừng mắt nhìn Biên Nam, trong mắt ánh lên lửa giận chưa dập tắt.
“Không sao đâu, đuổi đi rồi, bọn họ bị đuổi đi rồi,” Buông lỏng bàn tay ghìm vai Khưu Dịch, Biên Nam ôm Khưu Dịch vào lòng, liên tục vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Không sao đâu.”
Thân thể Khưu Dịch run càng dữ dội hơn, Biên Nam dùng sức xoa mấy cái trên lưng đối phương: “Khưu…”
Đang định nói, bên tai truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của Khưu Dịch.
Biên Nam sững sờ.
Khưu Dịch khóc.
Sau một thoáng kiềm chế ngắn ngủi, Khưu Dịch khóc thành tiếng.
Khóc vô cùng càn rỡ, gần như là la hét khóc tức tưởi.
Dùng hết sức khóc lớn.
Biên Nam nhắm hai mắt lại, cảm thấy lòng mình đã khoan khoái hơn.