Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 7

Muôn hoa trong vườn đua nở, tiếng chim ríu rít vang ca. Đường Thiên An nằm trên giường phải giật nảy người vì bản nhạc chuông Vâng anh đi đi của Bích Phương, giọng ca nhẹ nhàng, trầm thấp vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, yên ắng. Bản nhạc này đã "đi theo" cô 4 năm rồi, kể từ khi cô chia tay với Vương Tử Kiệt…

Đường Thiên An vội vàng bắt máy, chưa kịp nói gì thì một giọng nam lạnh lẽo vang lên “Tôi cho cô nửa tiếng đồng hồ để đến công ty” nói xong liền tắt máy. Nghe thôi cũng đủ biết là Sếp tổng của cô rồi.

Cơn ngái ngủ vẫn kéo dài khiến Thiên An nhất thời ớ ra, không biết đang có chuyện gì xảy ra. Mãi lúc sau cô mới “tiêu hóa” được. Ngô nghê nhìn đồng hồ 5 phút, cô mới vội vã chuẩn bị để đi làm. Sáng nay có cuộc họp quan trọng, cô lại là trợ lí của tổng tài nên nhất định phải có mặt. Vậy mà sáng nay cô lại ngủ quên…

Đường Thiên An rất biết căn chỉnh thời gian, cô đến công ty rất đúng lúc. Chỉ còn 5 phút nữa là cuộc họp bắt đầu. Cô nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu cần thiết cho buổi họp. Cuộc họp đến giờ, các ban lãnh đạo trong hội đồng quản trị có mặt đầy đủ, ai cũng bàn tán rôm rả.

Hàn Vũ Phong vừa bước vào, cả khán phòng liền im lặng, vội vàng đứng dậy. Đường Thiên An lẽo đẽo đi theo sau anh, kính cẩn cúi chào mọi người.

“Xin mời các vị nói luôn đến chủ đề chính của buổi họp” Hàn Vũ Phong lạnh lùng lên tiếng, bàn tay anh cầm chiếc bút tao nhã gõ xuống mặt bàn.

“Tổng giám đốc! Như ngài đã biết, Chu Thiên vừa bị tung ra một loạt ảnh nude, số lượng fans của cô ta cũng đã giảm dần, chính vì vậy nếu còn để cô ta tiếp tục làm người đại diện của công ty e rằng…”

“Đúng vậy! Cô ta đã làm công ty của chúng ta mất mặt”

“Cô ta đã gây tội lớn rồi”….

Sau câu nói của người đàn ông đó, nhiều người đứng dậy tỏ thái độ ép buộc Hàn Vũ Phong, cả khán phòng bỗng chốc lại trở nên ồn ào. Hàn Vũ Phong trầm ngâm vài giây, khuôn mặt lạnh lùng như núi tuyết ngàn năm, không một chút cảm xúc nào biểu hiện ra mặt, rất khó để biết anh đang suy nghĩ về điều gì.

Đường Thiên An nghe các sếp bàn luận cũng mù mờ đoán ra đang có chuyện gì xảy ra với Hàn Thị. Cô người mẫu Chu Thiên bị tung ảnh nóng, tạo thành scandal vô cùng đính đám. Không những thế Chu Thiên còn là người đại diện của tập đoàn đá quý Hàn thị, nên scandal này sẽ gây ảnh hưởng không hề nhẹ tới tập đoàn. Các cổ đông lớn của công ty đều muốn hủy hợp đồng với Chu Thiên.

“Hợp đồng sẽ không hủy bỏ, Chu Thiên vẫn sẽ là người đại diện của tập đoàn Hàn Thị” Hàn Vũ Phong trầm ngâm một lúc lâu rồi lạnh lẽo lên tiếng khiến cả phòng im lặng trong chốc lát.

“Tổng giám đốc! Ngài không thể để tập đoàn rơi vào tình trạng nguy khốn được, ả ta sẽ làm công ty ta tuột dốc...” Phó tổng Mặc Nghiên vẫn đấu tranh tới cùng “Không lẽ ngài có điều gì mờ ám với ả ta?”

Câu hỏi của Mặc Nghiên thật sự khiến Hàn Vũ Phong khó chịu, anh khẽ cau mày rồi lại bày ra bộ mặt băng tuyết ngàn năm của mình nói tiếp “Câu này đáng lẽ phải là tôi hỏi phó tổng Mặc chứ?” Ánh mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào người Mặc Nghiên.

Mọi người trong phòng đều nhìn Mặc Nghiên, dùng ánh mắt tò mò để dò xét. Anh ta như có tật giật mình, mồ hôi vã ra, ấp úng nói “Hahaa…Anh thật biết đùa” Vừa nãy còn như con hổ muốn vồ mồi, bây giờ chẳng khác nào con thỏ sợ chết.

Hàn Vũ Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Mặc Nghiên, giọng nói trầm trầm vang lên lần nữa “Giám đốc Tần, buổi phòng vấn sắp tới tôi không thể làm giám khảo được, thư kí Đường sẽ thay tôi làm”

Thiên An ngẩn người nhìn anh, trợn trừng hai mắt lên nhìn hắn, một câu cũng không thốt ra được. Mấy ông sếp trong phòng liền dồn mắt về phía cô. Thiên An lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng từ chối “Tổng giám đốc, có phải ngài quá coi trọng tôi rồi hay không? Việc làm giám khảo phỏng vấn có thể giao cho người có năng lực hơn mà” cô thật sự không muốn gây thù chuốc oán với các vị tiền bối đâu a.

“Chỉ cần là người của tôi thì đều có thể làm được” Hàn Vũ Phong mờ ám tuôn ra một câu khiến mọi người lại quay sang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô không chút e dè. Anh vẫn bình thản “Giờ mọi người có thể nghỉ ngơi rồi”

Đường Thiên An cũng không dám cãi nửa lời, cô mới đi làm ngày thứ 2, không thể chỉ vì một chút việc cỏn con mà mất việc được. Đành ấm ức cùng anh quay trở lại phòng làm việc.

“Tôi muốn 5p nữa Chu Thiên phải có mặt trong phòng của tôi!” Hàn Vũ Phong cục cằn vứt cho cô một tập tài liệu rồi cầm điện thoại gọi cho ai đó.

“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay” Thiên An nói, xoay người bước đi.

“Không cần hẹn, tôi đã có mặt ở đây rồi” Một giọng nói ngọt ngào, trong trẻo vang lên từ trong phòng. Cô và Hàn Vũ Phong không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.

Woa!!! Là một đại mỹ nhân nha. Khuôn mặt trái xoan thanh tú mà sắc sảo, có nét con lai, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu ra, mái tóc uốn xoăn màu đen nhánh khẽ đung đưa. Thật sự là một nàng tiên xinh đẹp.

Rất dễ nhận ra mỹ nhân đó chính là Chu Thiên – người mẫu hàng đầu của Việt . 3 năm trước sang Mỹ sinh sống, hiện nay được lăng xê làm diễn viên hạng A tại Hoa Kỳ. Đường Thiên An hoa mắt nhìn tiên nữ trước mắt mình, không thốt ra lời. Hàn Vũ Phong thật có mắt thẩm mỹ, “khẩu vị” của anh cũng thật tốt a.

“Em không sợ đám “chó săn” xuất hiện sao?” Hàn Vũ Phong khẽ nhếch mép đi về phía Chu Thiên rồi quay sang đuổi khéo cô đi “Thư ký Đường, pha cho tôi 2 ly cà phê”

Đường Thiên An không nói gì, khẽ bĩu môi với anh, anh không muốn tôi phá hỏng chuyện tình cảm của hai người thì cứ nói thẳng, việc gì phải bắt người khác bưng trà pha nước như vậy chứ? Tại sao không cho cô vài đồng tiền lẻ vào nhà hàng ăn uống cho rồi.

"Ót...ót..." Tinh thần ăn uống của cô đúng là cao a!!! =_="

Đường Thiên An đi xuống phòng pha cà phê, cô đảo mắt một lượt nhìn quanh phòng, may quá không có ai. Phù!!! Sao cứ như ăn trộm vậy?

"Còn thiếu gì không nhỉ? Muối, đường, ớt, sa tế,...?" Cô lẩm bẩm trong miệng vài câu nhìn 2 ly cà phê sóng sánh trên mặt bàn, nở nụ cười tinh nghịch.

"Cốc...cốc" Đường Thiên An gõ cửa phòng tổng giám đốc, không cần nghe tiếng Hàn Vũ Phong cô đã mở cửa bước vào. Thấy trong phòng chỉ còn mình sếp, không thấy Chu Thiên đâu cả. Cô bất chợt lên tiếng hỏi “Tổng giám đốc, Chu Thiên đâu?”

“Đã đi rồi” Hàn Vũ Phong trả lời bâng quơ “Cô ấy tưởng em ngủ quên. Cà phê của tôi đâu?” Anh nhìn cô với ánh mắt giễu cợt rồi nhìn vào 2 cốc cà phê trên tay cô.

Đường Thiên An vội vã đưa một cốc cà phê cho anh, rồi xin phép ra ngoài trước “Tổng giám đốc, tôi ra làm việc tiếp”

“Thư kí Đường, không phải vội” Anh rời khỏi ghế xoay, bước về phía cô khiến cô có chút sợ sệt lùi về phía sau. Đến khi lưng cô áp sát vào cánh cửa gỗ, anh mới chống hai tay lên bao quanh đầu cô, cô muốn chạy cũng khó “Tổng giám đốc, anh muốn gì?” gương mặt cô tái mét nhìn anh.

“Tôi muốn uống cốc cà phê kia” Giọng anh có chút khàn khàn, trầm ấm, hơi thở nóng bỏng bay quanh quẩn tai cô. Bỗng chốc vành tai Thiên An đỏ ửng, cảm giác này thật rất quen “Nhưng cốc cà phê này tôi đã uống rồi”

Hàn Vũ Phong mặc kệ lời nói của cô, anh lấy môi mình chạm vào vết son môi trên cốc cà phê của cô, nhấm nháp một chút cà phê rồi nói “Thật ngọt!” Thuận thế, anh liền cắn nhẹ vào vành tai đỏ ửng của cô. Cảnh tượng này vô cùng ám muội.

Đường Thiên An đỏ mặt, lắp bắp nói “Anh…anh…” rồi cô vội vã thoát khỏi 2 cánh tay rắn chắc, mở cửa phòng chạy ào ra ngoài, để lại cốc cà phê trên bàn.

Hàn Vũ Phong nở nụ cười tà mị cầm cốc cà phê lên, anh lại ngồi nhấm nháp vị “ngọt” vừa nãy…
Bình Luận (0)
Comment