Sớm Chiều

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Lăng
Mùa hè năm Nguyên Cảnh thứ 27, Hiền phi nương nương làm mai cho con trai ruột là ngũ hoàng tử, người được chọn là trưởng tôn nữ của Trịnh thái phó, Trịnh Mật.

Mấy ngày sau đúng lúc là Thất tịch, Trịnh Mật được hoàng hậu nương nương triệu kiến vào cung dự tiệc.

Nàng vẫn hay lui tới trong cung nên cũng không lạ lẫm gì.

Cung nhân tiếp đón cũng là kẻ nhiều lời, dọc theo đường đi hay kể với nàng vài chuyện vui thú trong cung để góp vui.

Chỉ là trời nắng nóng như thiêu đốt, người hệt như hoa bị phơi dưới nắng, buồn bã ỉu xìu.

Vậy nên khi đi qua cổng chính, tiến vào hậu cung, cung nhân hay nói kia cùng dần dần im lặng.

Đợi đi vào Ngự hoa viên, cảnh vật chợt từ tiền triều trang nghiêm đoan túc chuyển thành hậu cung kiều diễm thanh lệ.

Tường cung cao lớn dần dần biến mất, đường đi cũng trở nên hẹp hơn, hai bên trải đầy hoa cỏ, có thể thấy thấp thoáng lầu gác ẩn sau bóng cây xanh.

Thực vật xanh tốt, rất nhiều loại hoa nở rộ kinh diễm, muôn hoa đua nở, là cảnh phồn hoa, rực rỡ.

Nơi tổ chức yến tiệc là ở đại sảnh Côn Ngọc Điện.

Nơi đó có cây có nước, ba mặt là cửa sổ, thường có gió mát thổi vào, đưa tới từng làn hương sen.

Trong điện lại có đặt băng, vừa có thể có thể hóng mát lại có thể thưởng cảnh, là một nơi tốt trong tiết trời oi ả này.

Trịnh Mật thoáng bước nhanh hơn, muốn vào điện sớm để có thể tránh cái nóng này.

Không ngờ đi tới chỗ rẽ nơi gốc cây xanh thì lại thấy có một người đứng dười tàng cây.

Người nọ trông chỉ mới chừng tám chín tuổi, có vẻ trầm tĩnh, đang xuất thần nhìn một lùm cúc bạch nhật rực rỡ, cũng không biết là đang ngẩn người hay là suy nghĩ chuyện gì.

Trịnh Mật thấy người đó liền cười.

Cung nhân tiếp dẫn đi phía sau thấp giọng kinh ngạc nói: "Sao Tín quốc điện hạ lại chỗ này?" Lại nói với Trịnh Mật, "Điện hạ ở phía trước, phải mau tới hành lễ thôi."

Đây là lễ nghĩa, Trịnh Mật hiểu rõ nên nàng cũng bước nhanh hơn.

Khi sắp tới dưới cây kia thì Minh Tô nghe tiếng bước chân liền quay lại, thấy là nàng thì ánh mắt liền nhìn chăm chú, chỉ nhìn nàng, như thể đứng ở nơi này là đợi nàng tới.

Trịnh Mật đến gần thì Minh Tô lại lùi về một bước, chừa ra một khoảng bóng mát ở trước để cho Trịnh Mật cũng đi vào đó.

Trịnh Mật đi đến dưới tàng cây, hành lễ: "Tham kiến điện hạ."
Minh Tô gật đầu: "Miễn lễ."
Trịnh Mật thường xuyên thấy người nên cũng không lạ lẫm gì, vì thế đứng thẳng, nhìn người cười hỏi: "Trời nóng thế này, sao điện hạ không ở trong Côn Ngọc Điện hóng mát mà lại chạy tới nơi này?"
Minh Tô thấy nàng, lại nghe được giọng nàng thì vô thức cong khóe môi lên, lộ hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ ở hai bên má.

Chỉ là ý cười vừa lộ ra thì người liền thu lại, không trả lời nàng mà lại thay đổi sắc mặt, nhìn cung nhân và tỳ nữ phía sau nàng, ra dáng người lớn, bình tĩnh nói: "Ta có chuyện nói với nàng ấy, các ngươi lui ra đi."
Cung nhân nghe vậy liền cúi người thi lễ rồi lui xuống.

Tỳ nữ là người hầu của Trịnh phủ, nên lại nhìn về Trịnh Mật trước, thấy Trịnh Mật gật đầu thì mới lui ra xa hơn một chút.

Chờ hạ nhân lui xuống thì dưới tán cây xum xuê này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tiếng ve râm ran kêu lên từng đợt, ánh nắng xem qua từng kẽ lá, chiếu xuống lẻ tẻ, sắc vàng rơi xuống đỉnh đầu Minh Tô khiến khuôn mặt người đặc biệt nhu hòa.

Trịnh Mật cười nói: "Điện hạ có chuyện gì, bây giờ có thể nói cho ta biết được không?"
Minh Tô không có lập tức nói ngay mà cứ nhìn nàng, nhìn chăm chú một hồi rồi mới mở miệng: "Ngươi không nên được gả cho Ngũ hoàng huynh."
Trời rất nóng, mặc dù đã đứng ở dưới bóng cây thì hơi nóng vẫn phả vào từng đợt.

Hai bên thái dương của Minh Tô đã ướt đẫm mồ hôi, có thể nhận ra là đã đợi ở đây được một lúc lâu.

Trịnh Mật không nghĩ người đợi lâu như thế chỉ vì để nói chuyện này với nàng, không khỏi buồn cười, hỏi: "Vì sao?"
Minh Tô nghiêm túc như thế mà nàng lại cười, cũng không bực, vẫn lộ vẻ nghiêm túc như cũ, trong giọng nói có chút thận trọng, nói: "Hắn không tốt."
Trịnh Mật lại hỏi: "Sao lại không tốt?"
Minh Tô lại trầm mặc, mí mắt hơi rũ xuống, khóe môi thoáng mấp máy, có vẻ hơi ngưng trọng.

Trịnh Mật biết ngay là người đang khó xử.

Tín Quốc công chúa là vị điện hạ nhỏ tuổi nhất được sủng ái ở nơi cung cấm này.

Tính tình rất tốt, còn có hơi chậm nhiệt ôn hòa, chưa thấy người tức giận bao giờ, các cung nhân không ai là không thích người cả.

Vậy nên đã sớm có mỹ danh ôn lương cung kiệm.

Trịnh Mật quen biết Minh Tô đã lâu, biết tính người trời sinh đã đoan trang văn nhã như vậy.

Muốn Minh Tô ở trước mặt người ngoài nói xấu sau lưng người khác thì không khỏi khó xử, càng không cần phải nói đến việc người khác này, lại còn là huynh trưởng của người.

Nàng đang muốn nói túy ý gì đó để bỏ qua chuyện này, thì lại thấy Minh Tô dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

"Tính nết Ngũ hoàng huynh không tốt, hơi hung hăng, thiếu kiên nhẫn.

Mà ngươi lại thích khoan thai thanh thản, hành sự thong dong, không hợp với tính hắn.

Ngũ hoàng huynh yêu võ ghét văn, văn tài thô lậu, mà ngươi lại thông kim bác cổ, thích đọc sách, tay không rời sách, ngươi và hắn cũng không có điểm chung.

Hiền phi nương nương chỉ có một người con trai này, vô cùng yêu quý, lại kỳ vọng rất nhiều, tất nhiên sẽ đặc biệt để ý con dâu.

Ngày ngày dạy dỗ, lúc nào cũng chỉ điểm, ngươi làm ngũ hoàng tử phi thì nhất định sẽ bị quản thúc khắp nơi, rất không thoải mái."
Người kể rõ từng cái một, trên mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh.

Trịnh Mật vốn cũng không muốn gả vào hoàng thất, đương kim hoàng hậu cũng đã là con gái Trịnh gia, tổ phụ cũng không muốn lại tiếp tục liên hôn với hoàng thất, khiến cho Trịnh gia quá mức hiển hách.

Việc hôn nhân này từ đầu chỉ là do mẫu tử Hiền phi nhiệt tình mà thôi.

Trong lòng nàng hiểu rất rõ, nhưng không ngờ rằng Tín Quốc điện hạ lại vì nàng mà suy nghĩ rất nhiều.

Nàng thấy hơi ấm áp, giọng điệu cũng nhu hòa rất nhiều, cười nói: "Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở, thần nữ nhớ kỹ."
Hai lúm đồng tiền trên mặt Minh Tô lại xuất hiện, có vẻ rất là vui.

Trịnh Mật cũng cười cười theo, nhưng lòng lại có chút phiền não.

Minh Tô nhìn ra, hỏi: "Sao ngươi lại phiền lòng?"

Giọng nói của người tràn đầy quan tâm.

Tiếng ve kêu âm ỉ, kêu dài lại rất vang, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy bất ngờ ồn ào.

Trịnh Mật chìm đắm trong tiếng ve kêu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ là cảm thấy không có người đáng tin, không có người hợp ý thôi." Nàng đã tới tuổi thành gia lập thất nhưng lại không biết có ai có thể xứng đôi, cũng không biết có thể cùng người nào đi tới bạc đầu.

Những ngày gần đây, trừ ngũ hoàng tử ra thì cũng có không ít người đã nhờ bà mai đến tận cửa, nhưng những công tử trong miệng các bà mai này, một người nàng cũng không biết.

Nghĩ đến tương lai phải ở cùng một nam tử chưa từng gặp mặt hết cả đời thì nàng lại mờ mịt phiền não.

Thật ra cũng không phải là sợ, chỉ là ít nhiều có chút cảm thấy không thú vị mà thôi.

Nàng lấy lại tinh thần, bỗng thấy Tín Quốc điện hạ đang cố gắng đứng thẳng lưng, nỗ lực ra vẻ thành thục ổn trọng.

Vì để có thể cao hơn một chút mà gần như là nhón chân lên, nhìn nàng đầy chờ mong.

Trịnh Mật nhất thời không phản ứng lại, nhìn người đầy khó hiểu.

Trong mắt Minh Tô lộ vẻ cấp bách, nhưng miệng lại cố nói bình tĩnh: "Mấy ngày trước ta đã đọc xong《Quốc Sách》, tiên sinh còn khen ta là lý giải độc đáo, thiên phú dị bẩm, ngộ tính cao đấy.

Phụ hoàng cũng khen ta đọc sách nhanh, chỉ cần chút thời gian thôi thì nhất định sẽ có thể sánh vai với bậc đại nho."
Trịnh Mật biết người đọc sách rất giỏi, gật gật đầu, cười nói: "Điện hạ khắc khổ chăm học, thần nữ cũng rất bội phục."
Minh Tô nghe thế thì khóe môi hơi cong, nhưng thấy nàng nói hết lại không nói nữa, vừa vội, lại nóng nảy, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Tính ta khoan thai chậm rãi, dễ ở chung, người thích thản nhiên thanh thản ở cạnh ta thì nhất định sẽ vô cùng thoải mái."
Trịnh Mật dù có ngu ngốc đến đâu thì cũng hiểu được người đang muốn nói gì.

Nàng cố nén cười, nói: "Điện hạ đúng là bình tĩnh thật, rất có phong thái núi lở trước mắt cũng không biến sắc của cổ nhân."
Minh Tô nghe nàng khen mình nhưng lại không nghe được lời muốn nghe, cắn môi dưới, lại nói: "Mẫu phi ta tuy có chút nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là người thích gây khó dễ, cũng không......"
Người có nói chưa dứt lời thì đã bị một tiếng gọi ở phía sau cắt ngang.

"Điện hạ sao lại chạy tới nơi này, làm tiểu nhân tìm khắp nơi!" Vài tên cung nhân chạy vội tới, người cầm đầu gấp giọng nói.

Vừa nhìn đã biết là Tín Quốc điện hạ vứt cung nhân sang một bên, chạy đến nơi đây tới chờ nàng.

Theo quy củ trong cung, khi các hoàng tử công chúa chưa đầy mười tuổi thì bên cạnh không thể thiếu cung nhân phụng dưỡng.

Cung quy này là để đề phòng việc các vị điện hạ này do tuổi nhỏ nên không thể tự chăm sóc bản thân, khi bản thân gặp chuyện lại không có ai ở bên cạnh để sai bảo.

Minh Tô lập tức im lặng, như là một đứa trẻ giả làm người lớn bị người khác vạch trần, bị đánh trở về nguyên hình.

Người cúi đầu, lộ ra vài phần xấu hổ và ủ rũ.

Các cung nhân tới rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt.

Bọn họ đứng dưới cái nắng gay gắt, trên người mang theo từng đợt hơi nóng.

Trịnh Mật không khỏi nhìn ra ngoài bóng cây, ánh nắng nóng bỏng đan xen cùng cỏ cây xanh thẫm, một góc mái Côn Ngọc điện lộ ra từ sau thân cây, ngói lưu ly màu vàng ở dưới cái nắng thiêu đốt này thật chói mắt.

Cảnh này đã trở thành một nét bút rực rỡ ở giữa mùa hè này.

Mà ngày hè này, phảng phất như là vô tận.

"Ngươi có ta mà, ta rất đáng tin đó." Âm thanh non nớt của Minh Tô nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.

Trịnh Mật quay đầu lại nhìn người, thấy được một đôi mắt bướng bỉnh.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì, hai người vào điện như nào, lại nhập tiệc như nào, tất cả đều không có.

Giấc mộng dừng lại trên đôi mắt bướng bỉnh kia.

Trịnh Mật tỉnh.

Nàng ngồi dậy, dựa vào giường rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vừa tờ mờ sáng.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, nhìn sắc trời thì e là vẫn còn khuya.

Sao lại mơ tới chuyện ngày ấy? Trịnh Mật giơ tay nhéo nhéo lông mày, đầu hơi đau nhức.

Nàng cũng không ngờ là sau bao nhiêu năm mà nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện của ngày hôm đó.


Năm đó nàng mười bốn, Minh Tô lên chín, đều vẫn là những đứa trẻ.

Minh Tô cố gắng lộ vẻ đáng tin, nhưng cũng chỉ là sự yêu thích của một đứa trẻ chín tuổi thôi, chỉ là muốn thường xuyên chơi với nàng mà thôi.

Trịnh Mật nghĩ nghĩ, trên mặt lại vô thức lộ ra ý cười, ý cười còn chưa hoàn toàn lộ ra thì lại biến mất, sau đó lại là khoảng lặng dài.

Không ngủ được nữa nên Trịnh Mật cũng không nằm lại, dựa vào đầu giường.

Không biết đã ngẩn người bao lâu, bỗng ngoài điện có một giọng nói: "Nương nương tỉnh chưa ạ?"
Là nữ quan thiếp thân tới gọi nàng rời giường.

Trịnh Mật bị cắt ngang suy nghĩ, mở miệng nói: "Vào đi." Suy nghĩ vẫn còn dừng ở ngày hè năm đó.

Nữ quan tên là Vân Tang, là người cũ trong cung, hành sự rất cẩn trọng thích hợp.

Nàng ta đi đầu, phía sau còn có vài ả cung nữ đi theo.

Mấy người họ thi lễ trước, rồi theo quy củ mà bắt đầu làm việc trong điện.

Cửa sổ bên phía Nam được mở ra, không khí trong điện cũng bỗng chốc dễ chịu hơn.

Trịnh Mật nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tán cây ngô đồng bên ngoài rất xum xuê, thật có sức sống.

Trịnh Mật lại nhớ tới ánh nắng gay gắt chiếu qua tán cây trong mộng, nghĩ đến ánh mặt trời chói đến lóa mắt, nghĩ đến ánh vàng rực rỡ của ngói lưu ly trên mái Côn Ngọc điện.

Cũng là ngày mùa hè, cũng là nơi cung cấm này, nhưng cái nắng của hè năm nay lại không gắt bằng cái nắng năm đó, sóng nước cũng không gợn nhẹ êm đềm như năm đó.

Đó là chuyên năm năm trước.

Trịnh Mật thầm đếm kỹ năm tháng ở trong lòng.

Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng gọi: "Bẩm nương nương, tảo thiện đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Trịnh Mật đột nhiên hoàn hồn, nhìn cung nhân đứng cung kính trước giường đang chờ hầu hạ nàng rời giường, thần sắc nàng bừng tỉnh, phảng phất như quay lại giấc mơ đó.

Không phải là năm năm trước, mà là mười năm trước.

Đó đã là chuyện của mười năm trước.

- -----
Tác giả có lời muốn nói: Thái dương mãnh liệt, nước gợn ôn nhu.

——— hồ 《 sống ở này trân quý nhân gian 》
Tháng bảy giữa hè, bắt đầu kể chuyện xưa cho mọi người.

Bảo đảm ngọt~
Chắc sẽ có một số bạn thắc mắc vì sao mình lại dùng đại từ xưng hô "Người" cho Minh Tô.

Uhm, mình có đọc một số truyện xuất bản thì các dịch giả có sử dụng từ này, và mình thấy rất hay nên áp dụng vào truyện, nhưng chỉ dùng dưới góc nhìn của A Mật ở quá khứ này thôi.

Có bạn sẽ quen, bạn sẽ không.

Vậy nên nếu bạn không thích thì cũng hãy nhẹ nhàng lướt qua, đừng để lại lời cay đắng.
som-chieu-1-0.jpg.


Bình Luận (0)
Comment