Sớm Chiều

Chương 13



"Công chúa tới rồi sao?" Người nọ mở miệng trước.

Minh Tô nghe được giọng nói này thì chợt bừng tỉnh, đáy lòng tự giễu một tiếng, chẳng lẽ là do xa cách đã lâu, nên cứ thấy ai là lại thấy giống nàng ấy sao?
Trong phủ nàng nuôi nhiều rất nhiều nữ tử, có khi là có đôi mắt giống nàng ấy, hoặc là có cái mũi giống nàng ấy, hay là vóc dáng giống nàng ấy.

Nhưng nàng hiểu rõ, những người đó đều không phải là nàng ấy.

Nhưng vừa rồi, nàng thật sự hốt hoảng, cho rằng A Mật đã trở lại.

Minh Tô thoáng thấy không vui, cũng không hiểu sao lại chột dạ, sao lại có thể có thể nhìn người khác thành nàng ấy được? Cho dù A Mật không tốt, thì người khác há có thể so sánh với nàng ấy?
Bây giờ tính nàng ngang tàng không kiêng nể gì, trong lòng không vui thì lập tức muốn giận chó đánh mèo cái người khiến nàng không vui.

Nàng đi qua đó, tùy tiện hành lễ, cũng không thèm cong lưng xuống, giọng điệu cũng không chút cung kính, còn chẳng thèm xưng nhi thần, nói qua loa: "Bái kiến nương nương."
Thật cẩu thả.

Nếu là người khác, có lòng giữ nàng lại dùng bữa mà lại bị nàng khinh thường như vậy thì không khỏi tức giận.

Nhưng Trịnh Mật tất nhiên là sẽ không so đo với nàng rồi, cười nói: "Miễn lễ." Lại gọi nàng tới đây ngồi.

Ở bên cạnh nàng ấy chỉ có một chiếc ghế tròn để rất gần ghế nàng, có lẽ là cố ý đem đến cho nàng.

Minh Tô lại không tới đó ngồi, lấy một chiếc ghế ở gần đó, ngồi đối diện với Trịnh Mật cách khoảng ba bốn bước.

Trịnh Mật nhịn không được ý cười, bèn lấy khăn che miệng lại.

Sắc mặt Minh Tô khó chịu, lạnh lùng hỏi: "Nương nương cười cái gì?"
Trịnh Mật cũng sợ sẽ chọc giận nàng ấy, vội dừng lại, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ này của Minh Tô thực sự rất thú vị.

Đáy mắt nàng vẫn chưa nụ cười, nói: "Bổn cung chỉ là cảm thấy công chúa trẻ con trông rất đáng yêu mà thôi."
Sắc mặt Minh Tô lập tức càng thêm khó coi, giọng điệu cũng lạnh xuống: "Nương nương triệu nhi thần tới là muốn nhi thần làm trò hề sao?"
Mới chọc tý mà đã giận rồi.


Trịnh Mật cũng không dám chọc giận Minh Tô nữa, vội nói lên chính sự: "Bổn cung chỉ là thấy y phục của công chúa mỏng manh, không yên lòng nên nổi lên tật xấu lải nhải, nên mới mời công chúa ở lại dặn dò đôi câu."
Tiết thu đã đến, cây lá điêu tàn, chỉ mới vào thu mấy ngày thì thường thường xuyên có một đợt khí lạnh, trời lạnh nhất cũng dễ bị cảm lạnh nhất.

Đột nhiên nàng ấy quan tâm bất ngờ khiến Minh Tô nhìn nàng ấy do dự, có hơi cảnh giác.

Trịnh Mật rất kiên nhẫn, nhớ tới Minh Tô không thích những tú nương trong cung, luôn chê đẹp đẽ quý giá có thừa mà lại không đủ ấm áp, nhưng khổ nỗi Thục phi nương nương lại không giỏi thêu thùa may vá.

Cho nên, y phục của Minh Tô từ trước tới nay, đặc biệt là áo trong, đều là nàng và cô mẫu làm cho nàng ấy.

Xuân hạ thu đông, bốn mùa thay đổi, tính lại thì trong những năm đó, không biết nàng đã làm bao nhiêu bộ xiêm y cho Minh Tô rồi, biết nàng ấy thích loại vải nào nhất, cũng biết là nàng ấy thích mẫu nào nhất.

Những ngày tháng đó thật khó khăn, nhưng có Minh Tô, có những chuyện xưa của hai nàng, thì có khó nhưng lại không thấy khổ cực.

.

truyện đam mỹ
Trịnh Mật mỉm cười nói: "Mấy ngày nay ta cũng không có việc gì, nếu công chúa không chê bây giờ may gấp vội vàng, thì tới đầu đông có thể may được một ít xiêm y mùa đông rồi." Dừng một chút, lại nói, "Chỉ là y phục mùa thủ, vẫn mong công chúa ăn mặc kín kẽ giữ ấm bản thân."
Nàng ấy ân cần quan tâm đến thế làm Minh Tô bắt đầu nhìn không thấu.

Lần trước khi ở Côn Ngọc Điện, hoàng hậu thấy nàng còn vẫn còn rất câu nệ, có thể cảm nhận là nàng ấy có hơi sợ nàng, sao chỉ mới qua có một tháng mà nàng ấy đã thân thiết đến vậy rồi?
Nhìn không thấu thì nàng không thèm nhìn nữa, dù sao cũng không phải người quan trọng gì.

Minh Tô cười cười, thản nhiên nói: "Không nhọc nương nương quan tâm, nhi thần không muốn."
Nếu nàng ấy chỉ từ chối thì cũng đành thôi, nhưng lại cố tình từ chối tàn nhẫn từ thế, khiến Trịnh Mật cũng không thể xuống đài.

Ý cười Trịnh Mật cũng vụt tắt, nàng cúi đầu, cúi đầu cầm chén trà, trong lòng có chút nói vội, Minh Tô bài xích như thế, thì chẳng lẽ duyên phận của hai nàng đành phải chia cắt từ đây sao?
Mấy năm nay Minh Tô cũng không quan tâm tới cảm xúc của những người khác, chỉ cần mình thoải mái là được.

Nhưng lúc này, khi nàng nói câu đó xong, lại thấy hoàng hậu rũ mi cúi đầu, không biết vì sao lại tự thấy mình có hơi quá đáng.

Nhưng nàng cũng không muốn xin lỗi hay nhận lỗi với hoàng hậu.

Đời này nàng quan tâm tới ba người nhất, một người thì bị siết cổ ngay trước mắt nàng, một người thì năm năm trước đã một đi không quay lại, chỉ còn lại có mẫu phi, ở trong cung chờ nàng.

Trừ ba người này, thì những người khác chỉ là kẻ qua đường râu ria trong mắt nàng thôi.

Nàng nhớ trước khi vào cung đã sai người truyền lời đến chỗ mẫu phi, nói muốn dùng cơm trưa với bà ấy, lần trước thì nàng nhận được trâm vàng nên đã thất hẹn, lần này cũng không thể lại thất hẹn nữa.

Minh Tô nghĩ thế, bèn đứng lên tính cáo lui.

Trịnh Mật thấy nàng muốn đi thì sốt ruột, bật thốt: "Trên người ngươi còn đau không?"
Minh Tô không rõ nguyên do, chỉ hỏi theo bản năng: "Cái gì?"
Trịnh Mật đành phải nói rõ hơn: "Mưa dầm liên tục, vết thương trên người ngươi có đau không?"
Vẻ mặt Minh Tô chợt trầm xuống, nhìn nàng chằm chằm, lạnh lẽo nói: "Ngài cho người điều tra ta?"
Trịnh Mật không nghĩ tới nàng ấy lại phản ứng như vậy, có chút ngơ ngẩn.

- -------
Nàng và Minh Tô chưa từng bày tỏ lòng mình, chỉ là giữa hai người vẫn luôn có sự ăn ý.

Nàng mười chín tuổi cũng không xuất giá là vì điều gì, tổ phụ biết, cô mẫu cũng biết được, nhưng đều chưa từng khuyên nhủ chia rẻ chỉ là kín đáo nhắc nhở nàng, nếu muốn bên nhau thì còn phải tính toán.

Có trưởng bối ngầm đồng ý, thì cho dù con đường phía trước còn có trở ngại thì Trịnh Mật vẫn luôn tin tưởng, nàng và Minh Tô sẽ có thể bên nhau cả đời.

Mãi đến khi Trịnh gia bị tra xét, cả tộc vong mạng, nàng bị đày vào giáo phường làm nô.

Sau ngày hôm đó thì ngày nào Minh Tô cũng tới.

Trịnh Mật không biết người ra cung bằng cách nào, cũng không nghĩ thấy người.

Nàng biết Minh Tô là vô tội, chuyện hoàng đế muốn làm thì người cũng không ngăn được.

Nhưng thù nhà ngay ở trước mắt, vừa nhìn thấy người thì nàng liền nghĩ đến những người thân chết thảm của mình, giữa hai nàng đã không khả năng.

Minh Tô cũng biết điều này, người cố gắng không lọt vào mắt nàng.


Mỗi ngày tới đều sẽ không vào phòng nàng, có khi sẽ ngồi ở đại sảnh, hoặc là ngồi ở phòng cách vách, lấy sách người mang theo đọc để giết thời gian.

Thế là bảy ngày liên tiếp, nàng chỉ biết mỗi ngày Minh Tô đều tới, nhưng lại chưa từng thấy mặt người.

Còn vì sao Minh Tô làm vậy thì đương nhiên là nàng hiểu rõ.

Những ngày này, chủ sự giáo phường không dám để nàng ra ngoài hiến nghệ, cũng không dám để những tên vương tôn quý tộc đó vào phòng nàng.

Nàng là hoa khôi đầu bảng đáng giá vạn lượng, nhưng bị giấu trong phòng, chẳng ai thấy được.

Nhưng Minh Tô tới, là lặng lẽ tới, cũng chưa từng lộ thân phận, những nến những gã hậu duệ quý tộc vô dụng đó sao chịu buông tha, không ngừng tạo áp lực cho chủ sự, một hai đòi phải nếm được mùi vị của người cháu gái được yêu thương nhất dưới gối Trịnh thái phó.

Những kẻ này vốn đã kiêu ngạo bừa bãi, lại có chút men say thì càng không biết phân biệt nặng nhẹ, hận không thể lật tung kinh sư vui vẻ một lần, há sẽ đặt một chủ sự giáo phường nho nhỏ vào mắt.

Giáo phường bị bọn họ giày vò khổ sở, vẻ mặt chủ sự như đưa đám, khó xử với cả hai bên, vừa không dám không tuân theo Minh Tô, cũng không dám đắc tội với những người bên ngoài.

Mà nàng lại như hoa khôi được khách quý nuôi dưỡng, mọi việc không cần phải nhọc lòng.

Nhưng nàng không muốn như vậy, nàng không muốn nhận ân tình của Minh Tô, cũng không muốn dính líu gì với người nữa.

Nàng chỉ muốn từ nay đừng lui tới, từ nay về sau, dù là khổ sỡ hay tươi sáng cũng thế, đều không gặp lại.

Ngày ấy chủ sự tới phòng nàng, cẩn thận nói: "Vị điện hạ kia lại đến nữa, bảy ngày liền rồi, vẫn không thể làm giá mãi, có phải ngài nên ra mặt rồi không?"
Trịnh Mật nói: "Ta sẽ đi."
Chủ sự đại hỉ, vô cùng cao hứng muốn nàng trang điểm, đi qua đó sớm, đừng để người nọ chờ lâu.

Trịnh Mật vốn không nghĩ gì cả, nhưng khi nàng nghe được câu trang điểm, thì không hiểu sao lại nghĩ tới câu nói "Nữ tử trang điểm vì người mình thích", tim hệt như bị giày xéo.

Rốt cuộc thì trước đó, nàng vẫn một lòng muốn Minh Tô trở thành người mãi ở cạnh nhau không bao giờ rời xa.

Nàng ngồi ở bàn trang điểm một lúc lâu, cũng nhìn những thứ son phấn hồi lâu, cuối cùng cũng không chạm vào thì gì.

Nếu đã muốt cắt đứt thì hà tất lại lưu lại tưởng niệm cho người ấy chứ.

Nàng đẩy cửa phòng ra, đi đến sương phòng có Minh Tô.

Cửa gian phòng kia bị đóng lại, chỉ có một khe hỡ, nàng đi đến cạnh cửa, bên trong có tiếng nói đang phát ra.

"Ngày mai ta sẽ không đến, không đến được, nhưng hôm sau chắc chắn ta sẽ đến.

Nếu nàng ấy có chuyện gì, chỉ cần bị chút nhục nhã thôi thì cái chức chủ sự này ngươi cũng không cần ngồi nữa!"
Trịnh Mật dừng bước, nhìn qua khe cửa, chỉ thấy Minh Tô ngồi nghiêng góc mặt về phía nàng, chủ sự kia thì cúi đầu cúi đứng ở trước mặt người, liên tục dạ vâng, sau khi dạ vâng xong thì chủ sự kia lại tố khổ: "Có rất nhiều người muốn gặp Trịnh tiểu thư, có điện hạ tọa trấn thì còn ngăn được một ít, nếu điện hạ không ở đây, bọn họ lại là người có thân phận có lai lịch, tiểu nhân cũng khó mà ngăn cản ạ,"
Lời này rõ ràng là đang thoái thác, có thể làm chủ sự ở giáo phường, thì sao lại không có bản lĩnh từ khách được?
Trịnh Mật nhìn về phía Minh Tô, chỉ thấy trên mặt Minh Tô hiện ra sốt ruột tới.

Nàng không khỏi thở dài, dáng vẻ Minh Tô giống Thục phi, nhưng tính tình của người lại giống hệt cô mẫu, đều là ôn nhuận hòa khí.

Ý thoái thác của chủ sự đó rõ ràng như thế nhưng Minh Tô vẫn không tức giận, chỉ là đặc biệt nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm nghị nói: "Ngươi chỉ cần nhớ cho rõ, nàng có mệnh hệ gì, ta sẽ không hỏi người khác, chỉ hỏi ngươi."
Chủ sự nói gì đó, Trịnh Mật không nghe thấy, đang muốn gõ cửa thì bên cạnh có một tiếng nói vang lên: "Trịnh tiểu thư, xin ngài bỏ chút thì giờ để nói chuyện."
Là Huyền Quá không biết đã đến cạnh từ khi nào, hắn một mặt nhìn phía bên trong, một mặt lại thấp giọng, vội vàng mà cầu xin nói: Chuyện liên quan đến điện hạ, tiểu nhân thật sự không có biện pháp, ngài xin thương xót, nghe tiểu nhân nói đôi câu đi."
Chủ sự hành lễ, muốn lui ra,
Huyền Quá sốt ruột, lập tức nắm ống tay áo Trịnh Mật.

Rốt cuộc thì Trịnh Mật cũng không nhẫn tâm, đi hắn cùng đến lối đi bên cạnh.

Huyền Quá cũng không dám trì hoãn, nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý thì vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra trong cung trong mấy ngày nay, từ chuyện Minh Tô cầu tình không được như nào, đến chuyện người bị hoàng đế giận dữ trừng phạt đều nói hết ra,
"Nếu vết thương trên lưng không được chăm sóc kỹ thì sẽ để lại bệnh căn cả đời, tiểu nhân rất lo lắng, nhưng điện hạ chỉ quan tâm đến chuyện bên này nên cũng không có thời gian mà thay thuốc." Huyền Quá nói rất nhanh, lại móc ra một bình sứ rồi nhét vào tay Trịnh Mật, lại quỳ xuống: "Xin ngài coi như là thương xót cho điện hạ đi ạ."
Trịnh Mật không biết những việc này, nghe xong cũng không biết nên có cảm giác gì.

Nàng cầm bình sứ vào cửa phòng.

Minh Tô nghe được tiếng động, liếc mắt về phía cửa, lập tức đứng lên, vừa câu nệ mà cũng lúng túng, nhấp môi nói: "Ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
Trịnh Mật nhìn ra là người khẩn trương cùng luống cuống còn có một ít chờ mong lẫn vui sướng, nhưng sự chờ mong và vui sướng này lập tức mất sạch khi thấy bình sứ trong tay nàng.

"Huyền Quá nói à?" Người cúi đầu, hỏi một câu, đang muốn nói với nàng là không có việc gì, thì lại nghe Trịnh Mật nói: "Để ta nhìn xem."

Minh Tô lập tức lộ vẻ lo lắng, hơi hé miệng, ngập ngừng nói: "Cũng nửa tháng rồi, không có gì quan trọng cả."
Trịnh Mật nhìn người đầy vô cảm.

Minh Tô liền nói không nên lời, trầm mặc một lúc lâu, đi vào phía trong, Trịnh Mật đi sau người.

Người đi đến giường trước thì dừng lại, cởi áo ngoài ra, lộ ra áo trong màu trắng.

Áo trong dính huyết, vô cùng chói mắt.

Nhưng đó là sau lưng, Minh Tô không thấy được.

Người vén vạt áo lên, còn chưa vén hết thì lại nghiến răng nhẫn lại, chậm lại rồi mới tiếp tục dùng sức.

Trịnh Mật không mở miệng, cũng không giúp đỡ, cứ thờ ơ lạnh nhạt.

Minh Tô cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại không nói gì, mất lúc lâu với vén hết áo lưng, lộ ra lưng của mình.

Trên tấm lưng không có lấy một chỗ lành lặn, có chỗ kết vảy, có chút có chỗ thì vảy nứt chảy máu, máu dính lên áo, nên khi người vén áo phải dùng sức thì lại bị xé rách ra.

"Ta bôi thuốc cho ngài." Trịnh Mật nói.

Minh Tô rất bất ngờ, tuy rằng thấy bình sứ nàng cầm trong tay, nhưng người cũng đoán được là Huyền Quá cố gắng nhét vào tay nàng, người không nghĩ rằng nàng sẽ chịu bôi thuốc cho người.

Có lẽ là do mấy ngày nay phải nếm quá nhiều đắng cay, nên chỉ cần là một câu bôi thuốc thôi cũng đã khiến Minh Tô vui mừng như điên.

Người nhìn vẻ mặt của Trịnh Mật, Trịnh Mật không có cảm xúc gì, màu mắt cũng thực lãnh đạm.

Minh Tô không dám nói lời nào, người sợ một khi người mở miệng thì ngay cả chút ấm áp này cũng biến mất.

Người ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Trịnh Mật ngồi ở mép giường, nhìn tấm lưng máu thịt lẫn lộn kia.

Thân hình vốn đã mảnh mai mà trước giờ đây lại càng gầy đến mức chỉ còn nắm xướng, cách da thịt cũng có thẻ thấy được hình dạng khung xương.

Trịnh Mật mở nút bình sứ ra, rắc thuốc bột lên vết vảy nứt ra máu, nàng nàng bất giác làm nhẹ, thuốc bột màu trắng đổ vào máu rất nhanh đã tan ra, vết máu vốn có màu đỏ đậm nay hòa thêm màu trắng lại hóa thành máu loãng.

Minh Tô đau đến mức sống lưng run rẩy, không thể nhịn nổi, phát âm thanh đau đớn, nhưng lại không kêu đau, cũng không bảo nàng nhẹ tay hơn.

Trịnh Mật đau lòng đến mức hận không thể nhận trượng hình thay người, ra tay càng thêm cẩn thận, cúi đầu thổi thổi, muốn giúp người bớt đau hơn.

Tơ máu che kín hai mắt Minh Tô, cảm giác được động tác nàng, người xoay đầu lại, run rẩy an ủi nàng: "Lâu rồi, cũng lâu rồi, không đau nữa."
Trịnh Mật rơi lệ, nàng thấy khuôn Minh Tô đau đến mức vặn vẹo khuôn mặt, nhìn đôi môi tái nhợt của người, nhìn thấy người đau đớn cùng cực nhưng vẫn không quên an ủi tâm tình mình, nàng mềm lòng.

Chỉ là, dù có mềm lòng đến đâu thì cũng vô dụng.

Từ khi mới nhìn thấy Minh Tô, thì cảnh tưởng người nhà chết thảm cử lởn vởn trong tâm trí nàng,
Bôi thuốc xong, Trịnh Mật đặt bình thuốc lên bàn trà ở cạnh đó.

Cơn đau nhức của Minh Tô đã vơi bớt, đỡ hơn một chút.

Người nhận được chút chăm sóc từ Trịnh Mật, trong lòng tràn đầy vui mừng, tuy sắc mặt còn tái nhợt nhưng đôi mắt lại sáng ngời, thật cẩn thận, mang theo chút lấy lòng rồi nói: "Ta......"
Người đang muốn nói một tiếng với Trịnh Mật, ngày mai người có việc, không tới được, nhưng hôm sau nhất định sẽ đến, lại nghe Trịnh Mật nói: "Sau này ngài đừng đến nữa.".


Bình Luận (0)
Comment