Một khi gặp mặt hoàng hậu thì không có chuyện gì tốt cả.
Lần theo dấu vết của kim trâm không tìm thấy Trịnh Mật đã làm Minh Tô ủ rũ nhiều ngày, qua nhiều ngày mới tỉnh táo lại thì hoàng hậu lại nhắc đến.
Nàng vừa hồi phủ thì đến nội thư phòng.
Ban đêm, đèn lồng trong phủ treo cao, thị vệ canh tuần cứ cách một lúc sẽ đi ngang qua nơi này.
Bọn họ thân mặc giáp trụ, bên hông giắt bội đao, nhưng khi đi qua nơi này thì lại bước nhẹ nhàng, để tránh làm hỏng sự thanh tịnh của người bên trong.
Minh Tô mới lật vài trang thì đã thấy vai cổ mỏi nhừ, nên đứng dậy cử động gân cốt.
Nàng đi đến lan can, tiện tay ném thức ăn cho cá, lập tức thu hút rất nhiều cá, tạo nên vô số gợn sóng.
"Điện hạ." Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Minh Tô nhìn trong hồ, nói: "Vào đi."
Người đến là Huyền Quá, hắn đi lên trước, đến bên tai công chúa, thấp giọng nói: "Lư Nguyên Khang đã được áp giải nhập kinh, lúc này đã ở đại lao Hình Bộ rồi ạ."
Minh Tô dừng việc cho cá ăn một chút, lập tức khôi phục như thường, rải thức ăn cho cá vào hồ, nói: "Biết rồi, sắp xếp một chút đi, ngày mai cô muốn gặp hắn."
Huyền Quá dạ vâng, lui ra sắp xếp.
Trong hồ không ngừng gợn sóng, Minh Tô ngồi bên lan can, nửa người dựa lan can, nghiêng người nhìn, ánh sáng lờ mờ của đèn lồng rọi lên khuôn mặt nàng, nàng nhìn mặt hồ một lúc lâu, bỗng nhiên cười.
Năm năm, chuyện nên tới, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Lư Nguyên Khang này chính là tên môn hạ mà lần trước Minh Tô buộc tội bgũ hoàng tử "Dung túng môn hạ ỷ thế hiếp người, hiếp đáp bá tánh địa phương, làm xằng làm bậy".
Suốt một tháng này, nàng trước hạch tội môn hạ ngự sử của tam hoàng tử, sau lại hạch tội ngũ hoàng tử dung túng môn hạ, không phải là vì tên ngự sử kia, cũng không phải là vì ngũ hoàng tử, mà là vì Lư Nguyên Khang.
Lư Nguyên Khang hiện đang làm tri châu, chưởng quản quân chính của cả một châu, nhưng năm năm trước hắn chỉ là một gã ngự sử tầm thường ở Ngự Sử Đài.
Chuyện lớn nhất mà hắn từng làm, đó là sau khi thái phó mất chưa được một tháng thì buộc tội thái phó bí mật mưu phản ở ngay trước điện.
*Quân đội và chính trị.
Sau đó hắn liên tục được thăng chức, ba năm trước đây thăng chức bổ nhiệm làm tri châu Tĩnh Châu, ra khỏi kinh thành.
Có lẽ là do rời kinh đã lâu, rất sợ mối liên hệ với kinh sư bị cắt đứt nên hắn bèn luồn cúi, đầu nhập vào trận doanh của ngũ hoàng tử.
Vì để lấy lòng với ngũ hoàng tử mà hắn cấu kết quan lại địa phương, đánh sưu cao thế nặng, hiếp đáp đồng hương, đem số bạc đoạt được gửi vào trong kinh, dâng lên cho ngũ hoàng tử.
Minh Tô để ý hắn suốt năm năm, nên phát hiện ra chuyện này.
Ngày hôm sau lâm triều, Mẫn thượng thư của Hình Bộ dâng tấu nói ngay trên triều, hôm qua hắn thẩm vấn Lư Nguyên Khang suốt đêm, Lư Nguyên Khang thề thốt phủ nhận việc từng dâng bạc cho ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử bị khiển trách cấm túc, cục nghẹn này còn chưa nuốt xuống được, nghe vậy thì lập tức kêu oan, tố cáo Minh Tô bôi nhọ hắn.
Hoàng đế nghe thế thì rất hứng thú, lệnh cho Mẫn thượng thư tái thẩm.
Lên triều xong, Minh Tô đi thẳng đến Hình Bộ.
Nàng vẫn không né tránh người khác, quang minh chính đại đi vào đại lao.
Rất nhiều đại thần đều nhìn thấy nhưng cũng không để trong lòng, ai cũng biết rõ tính tình Tín Quốc công chúa nóng nảy, lại rất cao ngạo.
Lư Nguyên Khang không chịu thú nhận, thì có nghĩa là nàng vu oan cho ngũ hoàng tử, không nói đến việc sau này trách phạt như nào, nhưng chỉ riêng chuyện cúi đầu tạ lỗi với ngũ hoàng tử là không thể tránh khỏi.
Tính nết của vị Tín Quốc công chúa này làm sao có thể chịu được sự nhục nhã vậy chứ.
Cho nên bây giờ nàng đi Hình Bộ, đương nhiên là tự mình xét xử rồi.
Lao ngục đều là nơi ẩm thấp tối tăm, mà Hình Bộ đại lao thì lại càng hơn thế.
Trừ việc âm lãnh ra thì còn có trọng binh canh gác, khiến cho phạm nhân trong nhà giam phải tuyệt vọng.
Mẫn thượng thư dẫn đường phía trước, Minh Tô đi sau hắn.
Bọn họ đi thẳng vào trong, cho đến nhà lao cuối cùng, Mẫn thượng thư đưa mắt ra hiệu cho ngục tốt, ngục tốt hiểu ý, mở cửa lao ra, tất cả đều lui xuống, chỉ còn lại tâm phúc của phủ công chúa.
Trong nhà lao xếp đầy rơm rạ, ẩm ướt, mùi thối và mốc nồng nặc.
Người trong góc nghe thấy tiếng động thì vội vàng giãy giụa, nhìn thấy Mẫn thượng thư thì hắn lao ra: "Mẫn đại nhân, đêm qua ta đã nói hết mọi thứ rồi.
Ta cướp đoạt mồ hôi nước mắt của bá tánh, cũng đút lót cho ngũ hoàng tử.
Ngài đã đồng ý với ta, chỉ cần ta khai ra thì sẽ cầu xin cho ta, vậy khi lên triều ngài đã nói giúp ta chưa?"
Trong ngục tù âm u, tóc tai hắn rối bời, căn bản không phát hiện sau lưng Mẫn thượng thư có một người.
Thẳng đến khi nghe thấy Mẫn thượng thư cung kính nói: "Điện hạ, đây chính là Lư Nguyên Khang."
Lư Nguyên Khang thầm giật mình trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cảnh cửa lao còn có một nữ nhân đang đứng.
Nữ tử mặc khoan bào xanh lá, mặt ngoài thêu tường vân, phía trên tường vân là song phượng giương cánh.
Lư Nguyên Khang nhìn chằm chằm hoa văn trên xiêm y người nọ, rồi sau đó hoảng sợ nhìn phía nàng kia.
Minh Tô đi đến trước mặt hắn, Lư Nguyên Khang co rúm lại lui về phía sau, trong miệng nói: "Ta đã nhận tội, bản cung khai ở ngay trong tay Mẫn thượng thư, công chúa hà tất phải đích thân tới nơi ti tiện này."
Minh Tô ngồi xổm xuống trước mặt hắn, y phục cao quý trải trên mặt đất, bị bẩn nhưng nàng không quan tâm chút nào, nàng nhìn Lư Nguyên Khang, nói: "Ta muốn có một bản cung khai khác."
"Bản cung khai nào?" Lư Nguyên Khang hỏi lại.
"Năm đó ngươi được người nào sai sử, vu cáo Trịnh thái phó có ý đồ soán vị?"
Sắc mặt Lư Nguyên Khang lập tức trắng bệch, đồng tử trong mắt co rụt lại, nhìn Minh Tô, đôi môi run rẩy.
"Ngươi rất biết điều, biết chứng cứ vô cùng xác thực, không thể phủ nhận, nên dứt khoát trực tiếp nhận tội để có thể được xử nhẹ hơn.
Nếu đã biết điều như vậy, không bằng lại biết điều hơn một chút, nhắc lại chút chuyện xưa đi, để đổi lại một án phạt nhẹ hơn." Mẫn thượng thư nói.
Lư Nguyên Khang nghe được giọng lão, đột nhiên bừng tỉnh, cao giọng nói: "Mẫn đại nhân, sao ngài dám? Ngài không muốn sống nữa sao?"
Mẫn thượng thư đứng ở phía sau Minh Tô, nói lạnh nhạt: "Không cần Lư đại nhân nhọc lòng."
Huyền Quá bưng một cái khay đến, trên khay là giấy bút cùng một cây đèn nhỏ, đặt ở trước mặt Lư Nguyên Khang.
Lư Nguyên Khang cúi đầu nhìn giấy bút.
Minh Tô nói: "Viết đi, viết thì gia quyến sẽ sống sót."
Sau nửa canh giờ, Minh Tô ra khỏi đại lao.
Ở lâu trong lao ngục âm u, nên vừa ra ngoài thì lại thấy ánh mặt trời hơi chói mắt, nàng ngẩng đầu nhìn trời.
Mẫn thượng thư thường tới lao ngục nên cũng đã quen, cũng nhìn lên bầu trời như nàng, nói: "Thần cống hiến vì điện hạ đã được một năm, một năm nay nhìn cách hành sự của điện hạ lại vô thức mê mang, cho tới hôm nay mới hiểu được trí tuệ của điện hạ.
Chỉ là bản cung khai thì có dễ nhưng lật lại bản án thì lại khó, điện hạ đã nghĩ kỹ rồi sao?"
"Mười lăm năm trước, Trịnh thái phó dựng bục giảng ở Thái Học, vì học sinh trong thiên hạ mà dạy học truyền đạo, phàm là kẻ có lòng cầu học thì đều có thể tiến vào Thái Học nghe giảng.
Một lần lập đài suốt một tháng, muôn vàn học tử từ bốn phương ồ ạt tiến đến kinh thành, chỉ vì muốn nghe một câu dạy bảo từ thái phó.
Một tháng sau, Trịnh thái phó ở trong muôn vàn học sinh chọn được tám người thu làm học trò, dạy cho tám tên học trò này suốt một năm.
Một năm sau, tám gã học trò này hoặc là tham gia khoa cử, hoặc là về lại quê nhà, cũng không tạo nên sóng lớn biển trào gì nên cũng chẳng ai chú ý đến." Minh Tô hỏi một đằng trả lời một nẻo, chậm rãi nói ra.
Mẫn thượng thư ngẩn ra, cúi đầu cười một chút: "Chuyện cũ năm xưa, không nghĩ điện hạ lại biết rõ ràng đến thế.
Thần cho rằng một năm trước là thần đến tìm điện hạ trước, không nghĩ rằng hóa ra là điện hạ lựa chọn thần.
Xem ra điện hạ thật sự đã nghĩ kỹ rồi, cũng đã chuẩn bị tốt."
Trong triều ai cũng có hàng để đứng, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử đều không liên quan đến Trịnh thị, nên không có khả năng vì lật lại bản án Trịnh thị, hắn suy tính lo nghĩ, bèn chọn Tín Quốc công chúa có tình mẫu tử với tiên hoàng hậu.
Hắn còn nhớ rõ ngày ấy khi vào phủ công chúa thì rất dễ dàng, hắn chỉ mới nói vài câu thì đã nhận được sự tín nhiệm của công chúa.
Khi đó hắn còn nghĩ là công chúa quá dễ tin, sợ ngài ấy không làm nên đại sự.
Nhưng một năm này, công chúa lại chẳng phân phó điều gì, hắn bèn dứt khoát bàng quan trước để tính toán cho tương lai.
Hắn cứ đứng ngoài cuộc xem mãi tới ngày hôm qua, công chúa sai người phân phó muốn hắn chuẩn bị kỹ lưỡng, hôm nay ngài ấy muốn tới tới đại lao, muốn lấy một bản cung khai từ Lư Nguyên Khang.
Hiện tại đã hiểu rõ tất cả, không phải công chúa dễ tin, mà là ngài ấy đã sớm chọn hắn, chỉ chờ hắn tự đến trước cửa mà thôi.
Thấy hắn suy nghĩ cẩn thận, Minh Tô cười cười, bước về phía xa giá.
Mẫn thượng thư đi sau lưng nàng, bỗng nhiên lại có chí hướng xa hơn.
Khi Minh Tô bước lên xa giá thì Mẫn thượng thư tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: "Trừ bỏ tẩy oan án cũ thì không biết điện hạ còn muốn gì nữa không?"
Tẩy oan là chuyện phải làm, nhưng sau khi tẩy oan xong thì sao? Bỗng nhiên hắn muốn tính chuyện mai sau.
Minh Tô đặt một tay lên cửa xe, nghe câu hỏi này của hắn, nàng quay đầu lại, nhìn hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sáng ngời của Mẫn thượng thư nhìn lại.
Minh Tô cười, hơi cúi người, ghé sát vào tai hắn rồi nói: "Cô muốn thiên hạ này."
Mẫn thượng thư chấn động, lui ra phía sau một bước, quỳ gối bên đường, cao giọng nói: "Thần cung tiễn điện hạ."
Minh Tô rũ mi, đi vào trong xe.
Xa giá đi về phía trước, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài.
Minh Tô ngồi ở trong xe, đã không còn thần thái kiêu dương như vừa rồi, nàng nhíu mày, gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Ta muốn ngươi trở về."
Đêm nay, Minh Tô lại mơ thấy Trịnh Mật, có lẽ là do có được khẩu cung của Lư Nguyên Khang, lại có tiến triển nên giấc mơ này rất đẹp.
Nàng mơ thấy Trịnh Mật đã trở lại.
Không có đầu đuôi, không biết nàng ấy tự mình về hay là do nàng tìm được nữa, chỉ biết là ở trong Nhân Minh Điện, nàng ấy ngồi trong đại điện Nhân Minh, nhìn nàng cười khanh khách.
Minh Tô chạy nhanh qua đó, nhìn nàng ấy rồi nói: "Ta đã lấy được bản cung khai của Lư Nguyên Khang rồi, hắn đã thú nhận năm đó là chịu người sai sử, tất cả những bằng chứng đó cũng chỉ là bịa đặt mà ra, chuyện thái phó mưu phản ngay từ đầu đã là giả rồi."
Trịnh Mật nhìn nàng rồi cười, ngữ khí rất dịu dàng: "Ta biết, điện hạ vất vả rồi."
Nàng vừa thấy nàng ấy cười thì lập tức quên oán trách, cũng quên luôn hận.
Nàng ngồi xuống dưới ghế đặt chân, ngửa đầu nhìn nàng ấy, hỏi: "Ta làm tốt lắm, thế có được khen thưởng gì không?"
Trịnh Mật ngẩng đầu xoa đầu nàng, Minh Tô không dám cử động, cảm thụ sự dịu dàng và yêu thương từ lòng bàn tay nàng ấy, nghĩ thầm đây là khen thưởng sao, cũng thật tốt, thật hy vọng ngày ngày đều được nàng ấy xoa đầu như thế này.
Nhưng Trịnh Mật lại hỏi: "Điện hạ muốn khen thưởng gì?"
Minh Tô giờ mới biết, hóa ra, còn có thể được nhiều hơn nữa, nàng không dám chậm trễ, sợ tỉnh mộng, chưa kịp suy nghĩ gì thì đã vội nói: "Ngươi gọi ta một tiếng Minh Tô đi."
Nàng nói, liền ngửa đầu Trịnh Mật không hề chớp mắt, Trịnh Mật mở miệng, trái tim Minh Tô vọt tới cổ họng.
Trịnh Mật nói gì đó, không biết vì sao lại không nghe được giọng nàng ấy, Minh Tô khẩn trương, hỏi: "Ngươi nói gì đó? Ngươi gọi ta là Minh Tô sao?"
Trịnh Mật không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Minh Tô càng thêm sốt ruột, nàng còn muốn hỏi nhưng Trịnh Mật đã biến mất.
Minh Tô đứng lên, cuống quít hô to: "A Mật."
Không có người trả lời nàng, chỉ còn lại đại điện trống rỗng.
Đúng lúc này thì Minh Tô bừng tỉnh.
Khi tỉnh lại thì ngực rất đau, nàng thở hổn hển vài hơi, bỗng nhiên hoảng hốt, lẩm bẩm trong bóng đêm: "Không tồi, nàng có thể ở trong mộng biến mất, thì tương lai khi quay về cũng có thể đi lại."
"Người đâu!" Nàng cao giọng hô.
Huyền Quá ở cách cửa, trong giọng nói còn lộ ra một chút ngái ngủ: "Điện hạ có gì sai bảo ạ?"
"Lập tức đi lấy một sợi dây xích lớn tới đấy!" Minh Tô lạnh giọng phân phó.
Chờ Trịnh Mật trở về, nàng phải dùng xiềng xích khóa nàng ấy vào chân giường, không cho nàng ấy đi lung tung nữa.
Huyền Quá lại khóc không ra nước mắt, tối rồi, hắn phải đi đâu để tìm xiềng xích vừa nặng vừa to đây?
- -----
Thứ Bảy và Chủ nhật mọi người sẽ có thêm chương nha.
Đẩy lẹ cho nhanh hết.
Trịnh Mật: "Sao dưới chân giường điện hạ lại có khóa xích vậy?"
Minh Tô nhanh chóng nhìn về phía Huyền Quá.
Huyền Quá vẻ mặt chết lặng: "Là tiểu nhân để lầm.".