Sớm Chiều

Chương 39



Hai lần trước đều đem đi đốt, lần này lại được giữ lại.

Huyền Quá nhìn lướt quá số xiêm y đó, hắn vốn cũng không có ý gì cả, chỉ là liếc nhìn theo bản năng thì thôi, nhưng Minh Tô lại vô cùng mất tự nhiên.

Nàng cũng không nói chuyện, chỉ nhấp môi dưới, nhìn Huyền Quá lui xuống, đóng cửa lại thì mới thở phào ra, rồi sau đó lại nhìn về phía xiêm y.

Lộn xộn hết cả rồi.

Minh Tô muốn ở một mình một lúc nên cũng chưa gọi thị nữ tới, tự mình gấp lại quần áo, vừa gấp vừa nghĩ.

Sao hoàng hậu lại xem danh sách cung nhân? Chẳng lẽ nàng ấy muốn thanh trừng nội đình sao?
Cứ năm năm một lần, trong cung sẽ chọn một nhóm cung nữ từ trong dân chúng, đồng thời cũng cho phép những cung nữ trên hai lăm tuổi xuất cung về nhà.

Xuân năm sau chính là đợt tuyển chọn năm năm một lần đó.

Nếu là vậy, thì hoàng hậu mượn chuyện này để lấy danh sách của cung nhân cũng có thể hiểu được.

Nhưng nếu vậy thì động tĩnh quá lớn, bên bệ hạ cũng sẽ không cho phép, huống chi cũng quá sớm thì phải, chỉ mới vào đông thôi.

Hay là hoàng hậu đang tìm người? Bởi vì tìm khắp nơi không thấy cho nên mới lấy danh sách tra xem người nọ có còn ở trong cung không?
Xiêm y được gấp lại nhanh chóng.

Minh Tô đặt tay lên trên cùng, lòng bàn tay dán lên lớp vải mềm mại, rất thoải mái.

Nhưng dù là thoải mái thì cũng là người khác tặng nàng.

Nàng thu tay, đặt sang bên cạnh, lòng bàn tay vẫn còn xúc cảm của lớp vải.

Những ngón tay của nàng cong lên, nắm thành quyền.

Không xem số xiêm y đó nữa, quay về tẩm điện.


Vừa vào tẩm điện thì sợi xiềng xích kia lập tức đập vào mắt, Minh Tô cảm thấy lòng bàn tay vừa mới chạm qua số quần áo đó như bị đốt cháy, rất nóng.

Trong lòng bỗng thấy có lỗi, đi qua đó, ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn sợi dây xích.

Thật ra nàng đã rất mệt mỏi, bôn ba mấy ngày liền, cơ thể nàng vốn rất dễ mệt nên bây giờ càng thấy mệt hơn.

Nhưng nàng vẫn ngồi bên mép giường hồi lâu.

Nàng nhìn sợi dây xích kia, bỗng mở miệng:
"Ta nhận xiêm y của nàng ta, dù biết không có chuyện gì nhưng vẫn tự giác xin lỗi nàng.

Vậy còn nàng? Nàng đối xử với ta như vậy, suốt năm năm nay nàng có từng nghĩ đến ta mà thấy mắc nợ không?."
Nàng cười tự giễu, dừng một chút, cúi người xuống, vuốt ve xiềng xích lạnh lẽo: "Hẳn là không rồi, người như nàng sao còn có trái tim chứ?"
Nàng nói xong, mí mắt hơi cụp xuống, cũng hạ thấp giọng nói: "Nàng không có tim nhưng ta vẫn luôn ngóng trông nàng quay về, ta thấp hèn như vậy, hẳn nàng xem thường ta lắm nhỉ."
Nhưng mà, dù biết rõ nàng xem thường ta, sẽ chán ta thì ta vẫn luôn muốn gặp lại nàng.

Minh Tô ngồi dậy, thở hắt ra.

Nửa đêm đổ tuyết, tịch liêu vất vả.

Hôm sau tỉnh lại tuyết vẫn chưa dừng, thưa thớt lác đác.

Minh Tô sai người chuẩn bị xe, nàng muốn vào cung.

Đến Nhân Minh Điện thì tuyết ngừng, Minh Tô đứng ngoài điện chờ hoàng hậu triệu kiến.

Đã nhiều ngày tuyết rơi lớn nên hoàng hậu miễn chuyện thỉnh an cho lục cung, nhưng lúc này trong điện vẫn có khách đến thăm.

Hẳn là phi thần thân thiết với hoàng hậu đến vấn an.

Minh Tô nghĩ vu vơ, quay đầu lại thì thấy một góc mái gác đình.

Ngày thường nếu nhìn từ nơi này thì sẽ không thấy mái gác đó, hôm nay là do cái cây trước lầu gác bị phủ đầy tuyết, đè cành cây cong xuống một chút mới nhìn thấy cái mái đó.

Đó là lầu gác nàng đọc sách khi còn nhỏ.

Ánh mắt nàng tụ lại, muốn đi qua đó nhìn thử, bỗng có bốn phi tần bước ra khỏi điện.

Bốn người đó thấy nàng đứng ở bên ngoài thì có vẻ rất bất ngờ, người đi đầu là Thuận phi, cười với Minh Tô, nói: "Chào công chúa."
Thuận phi vào cung cũng đã lâu, khi Minh Tô còn nhỏ đã vào cung nàng ấy ăn kẹo, đương nhiên là quen biết.

Minh Tô cũng chào nàng ấy lại, cười nói: "Thuận phi nương nương."
Phía sau còn có ba vị phi tần, khi Minh Tô chào hỏi, nhìn lướt qua, hai người quen mắt, hình như là từ Tần vị trở lên, vị còn lại thì chưa từng nhìn thấy.

Ba người kia không dám nói chuyện thân quen với Minh Tô như Thuận phi, lục tục hành lễ với nàng.

Minh Tô cũng chỉ gật đầu, sắc mặt hờ hững, ba người kia hiển nhiên có phần sợ nàng, hành lễ xong thì vội vàng rời đi.

Vân Tang đứng ở một bên nhìn, cho đến khi các phi tần rời đi hết thì mới tiến lên, hành lễ nói: "Nương nương đã ở trong điện chờ điện hạ rồi ạ."
Trong điện ấm áp.

Khi bước vào thì có thể ngửi thấy nhiều mùi hương hòa lẫn vào nhau.

Là hương liệu trên người những vị phi tần đó, trời lạnh gió to, nên các nàng ấy dùng mùi hương hơi nồng, nồng đến nỗi người đi rồi mà hương thơm vẫn còn quanh quẩn trong điện.

Làm trong điện hơi ngột ngạt.

Trịnh Mật cảm thấy chóng mặt nhức đầu, thấy nàng tới, cũng không đợi nàng hành lễ thì đã nói: "Hay là đi ra ngoài dạo một chút đi?"
Nàng phải nghe mùi một lúc lâu, trên mặt hiện rõ sự nôn nóng muốn giải thoát, không hiểu sao Minh Tô lại cảm thấy thú vị, cười nói: "Cũng được......"
Hiếm khi nàng ấy nói chuyện ôn hòa với nàng như vậy.


Trịnh Mật vô cùng vui vẻ, ra đến ngoài điện lại thấy đất trời trắng xóa, sắc tuyết vừa đẹp, bèn nói: "Tuyết ngừng rồi, nếu công chúa không có việc gì thì chẳng bằng cùng bổn cung đến mai viên thưởng mai được không?"
Minh Tô liếc nhìn nàng, cười như không cười: "Nương nương thật có hứng thú."
"Ngươi chỉ cần nói có đi hay không thôi."
Minh Tô nghĩ nghĩ, nói: "Đi......"
Thế là hai người đi về phía mai viên.

Trong cung muốn thưởng mai thì cứ đi đến đó mà ngắm thôi.

Nếu là hoàng đế đến thì nhất định phải có đàn sáo ca vũ và mỹ nhân làm bạn.

Minh Tô và Trịnh Mật thì không phô trương như thế, chỉ chọn một cây hồng mai nở thật đẹp, lại sai người nấu một ấm rượu dưới gốc cây.

Hương rượu hòa hương mai, tuyết trắng ánh hồng mai, ý cảnh cũng xuất hiện.

Trên mặt đất trải một tấm chiếu thật dày, trên chiếu kê một cái bàn con, hai bên có thể đủ cho hai người ngồi.

Các cung nhân đều được cho lui.

Rượu còn chưa nóng nhưng vài đĩa điểm tâm thì lại trông rất ngon mắt.

Minh Tô không ăn uống gì, cũng chưa chạm vào, nhớ tới vừa rồi ở ngoài điện gặp các phi tần, bèn hỏi: "Nương nương thu phục Thuận phi nương nương từ khi nào thế?"
"Tự nàng ấy đến, hôm nay là lần đầu tiên." Trịnh Mật nói.

Minh Tô không hề ngờ đến, Thuận phi đã ở trong cung lâu năm, dưới gối còn có cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử Minh Thân năm nay lên ba tuổi, nên không bị cuốn vào tranh đấu của các hoàng huynh.

Dù cho là vì hoàng tử nào chiến thắng thì vì để tỏ lòng nhân ái cũng sẽ không bạc đãi vị ấu đệ này,
Cho nên Thuận phi đã chó chỗ dựa vào, hoàn toàn không cần phải nhúng chân vào vũng nước đục này.

Minh Tô nhìn hoàng hậu một cách kỳ lạ, nói: "Không phải là nương nương muốn nâng đỡ cửu hoàng tử đâu nhỉ?"
Trịnh Mật nhịn không được cười, nói: "Ta không có lòng đó."
Không có thì tốt rồi.

Minh Tô lại suy nghĩ một lát, nói: "Hình như vài vị phi tần kia đều xuất thân từ quan lại, nương nương muốn mượn bọn họ để liên lạc với tiền triều sao?"
Trịnh Mật gật đầu.

Minh Tô cười nhạo, nói qua gia thế mà hai người nàng biết một lần, sau đó lại nói: "Tất cả đều không phải là đại thần chức cao tước nặng, sợ là khó để nương nương dựa vào."
"Không phải là quan lớn nhưng đều là chức vị quan trọng.

Hơn nữa bọn họ làm quan trong triều nhiều năm, cũng không hiển lộ ra ngoài, tình nguyện an nhàn cư vị, nào biết tâm tư trong lòng bọn họ ra sao?" Trịnh Mật nhìn nàng ấy, dường như đang nói đến một chuyện vô cùng tầm thường
Minh Tô cụp mắt nhìn rượu trong bình, mùi rượu dường như đã đậm hơn.

"Công chúa không cảm thấy bây giờ triều đình có phần hỗn loạn sao?" Trịnh Mật lại nói, "Nếu là trước giờ vẫn vậy thì không nói gì, nhưng năm năm trước lại không phải như vậy.

Luôn có vài đại thần, ngoài miệng thì không nói nhưng trong lòng lại thấy không quen."
Minh Tô đột nhiên ngước mắt, ánh mắt sắc bén hẳn lên.

Nàng đột nhiên nhớ tới, vài ngày trước đó, ở Sở phủ nghe ông ngoại nói một câu.

"Người già rồi khó tránh khỏi hoài cựu, trong triều hẳn cũng có đại thần lén lút hoài niệm như thần thôi."
Ánh mắt nàng sắc bén, mang theo ý dò xét, Trịnh Mật lại cười, nhẹ giọng nói: "Hiếm khi ngươi chủ động đến đây, tất là có việc, nói cho ta nghe đi."
Mỗi lần nàng ấy không nghiêm túc xưng bổn cung gọi nàng là công chúa, mà chỉ gọi là "ngươi" thì luôn lộ ra chút thân thiết.

Minh Tô có chút cảnh giác, mở lời: "Mấy tháng trước nhi thần đã từng nhắc với nương nương, nếu có ý hợp tác thì phái người đến điện Trinh Quán thông báo một tiếng.

Mấy tháng đã qua nhưng nương nương vẫn chưa sai người đến, hay là vẫn còn do dự?"
Nàng ấy ở tại hậu cung, muốn nhúng tay vào việc tiền triều là chuyện không dễ dàng, tìm vài vị quan nhỏ thì có thể thành tiểu sự, nhưng muốn thành đại sự thì có phần hơi chậm.

Nàng ấy sớm hay muộn thì cũng sẽ tìm đến một người hiển hách.

Mấy tháng trước Minh Tô thấy hoàng hậu có thể sẽ có tác dụng, vì thế mới thuận miệng nhắc tới, mà nay hoàng hậu đã hiển sơn lộ thủy, cũng không thể coi khinh như khi đó nữa.


Cho nên hôm nay nàng mới tự mình đến đây.

Minh Tô đã sớm nói rõ, trong lòng thầm tính không biết hoàng hậu có điều kiện gì, mấy tháng trước lúc nàng ấy tứ cố vô thân thì vẫn còn giữ giá, không chịu đầu nhập.

Vậy hiện giờ chỉ sợ là càng khó đả động.

"Ta nguyện cùng công chúa liên thủ." Hoàng hậu trực tiếp nói.

Minh Tô cười: "Được......" Nói xong, lại chờ hoàng hậu ra một giá trên trời.

Không nghĩ hoàng hậu nghe nàng nói được xong thì chỉ cười cười, nhấc ấm rượu xuống, rót rượu cho hai người, tự cầm một ly lên, nói: "Lấy rượu này kết minh."
Không có điều kiện nào sao? Minh Tô nửa nghi nửa ngờ, nàng cũng cầm ly rượu của mình, chạm nhẹ với hoàng hậu, ngửa đầu uống.

Rượu mơ ủ vào ngày xuân, không dễ say, nhưng mùi rượu thì tỏa ra khắp bốn phía.

Hoàng hậu lại rót hai ly, nhưng không uống vội.

Rượu thơm nồng trong ly, hương thơm như lan tỏa khắp vườn mai.

Tuyết trên cành mai bên cạnh rơi xuống, đúng lúc rơi xuống đầu Minh Tô.

Minh Tô giơ tay muốn phủi xuống, nhưng người trước mặt lại chồm tới trước.

Minh Tô vô thức ngả ra sau để né, nhưng chậm hơn một bước
Tuyết rơi trên tóc bị nhẹ nhàng gạt đi, trên thân người nọ có mùi thơm nhàn nhạt, khác với hương mai, cũng khác với hương rượu, như hòa làm một với nàng ấy.

Minh Tô băn khoăn không biết có phải do lâu rồi không uống rượu không, mà chỉ một ly rượu mơ cũng đủ khiến nàng hơi say.

Bằng không sao nàng có thể cảm giác được mùi hương trên người của hoàng hậu giống như của A Mật chứ.

Rõ ràng A Mật trước giờ chưa bao giờ dùng mùi hương này.

Có lẽ là do cồn sắp tác dụng nên mặt nàng đỏ bừng, ngẩn ngơ nhìn hoàng hậu.

Trịnh Mật ngồi lại chỗ cũ, đầu ngón tay còn mang theo một cánh hoa mà nàng gỡ ra khỏi tóc Minh Tô.

"Hoa mai say rồi." Trịnh Mật nhìn nàng ấy nói, "Dường như công chúa cũng say."
Minh Tô gật đầu, vẫn nhìn nàng.

Tim Trịnh Mật khẽ rung rung, cười hỏi: "Hoa mai say vì rượu, còn điện hạ vì sao lại say?"
Nàng vì sao mà say? Minh Tô chậm rãi suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn hoàng hậu, nàng không nhìn dung nhan hoàng hậu, cũng không nhìn xiêm y của nàng ấy, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó.

"Ta......" Nàng đã mở miệng, nghe được giọng nói của chính mình thì chợt tỉnh táo lại, lập tức ngồi thẳng lại, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nàng vội vàng tìm lời để đối phó: "Còn chưa cảm tạ nương nương ban thưởng y phục."
Ý nói chiếu lệ quá rõ ràng, Minh Tô cũng rất lúng túng, nhưng nghĩ lại thì nàng là Tín Quốc điện hạ bá đạo mà, dù hành sự ra sao thì cũng hợp lý, thế là nàng cố gắng lộ ra dáng vẻ hợp tình hợp lý.

Nhưng mà đối diện với ánh mắt của hoàng hậu thì sự tự tin vừa dâng lên lại bị trút sạch.

Hoàng hậu không nói gì, chỉ nhìn nàng, ý cười nhàn nhạt, lại khiến nét mặt Minh Tô càng xinh đẹp hơn hồng mai trên cành..


Bình Luận (0)
Comment