Sớm Chiều

Chương 47



Trịnh Mật bị nàng ấy dựa vào ngủ suốt đêm nên nửa người tê rần.

Một câu "Cút" ập xuống mà nàng cũng không phản ứng lại.
Bộ dạng của Minh Tô thực sự khiến người khác lo lắng, lần trước gặp nhau nàng ấy như thú bị nhốt, mà nay phảng phất như thật sự đã trở thành một con thú bị mắc bẫy, cả người toàn gai.
"Ngươi nằm xuống trước đi, Hồ viện thủ đang ở ngoài điện, để ta gọi hắn vào." Trịnh Mật nhẹ giọng nói, muốn rướn người ra nhét góc chăn cho nàng ấy.
Minh Tô nhìn nàng, ánh mắt tựa đao, rất là lạnh lùng, rơi xuống người Trịnh Mật như kim đâm trên lưng nàng.
Trịnh Mật xem như không phát hiện, lấy thủ lô đặt dưới chăn bông ra, than trong lò đã nguội, nàng bèn sai ngươi làm mới, lại đè chăn xuống cho Minh Tô.
Hồ viện thủ vào điện và hành lễ với hai người trước, ánh mắt Minh Tô vẫn luôn đặt trên người Trịnh Mật.

Ánh mắt đó đã không còn mang theo sự mỉa mai, thờ ơ xa cách hay vô tình để lộ sự tin tưởng như ngày xưa nữa, không còn gì sót lại ngoại trừ sự phẫn uất và chán ghét.
Thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, Hồ viện thủ vùi đầu bắt mạch, không dám phát ra một tiếng động nào.
Sau một lúc lâu, Trịnh Mật hỏi: "Sao rồi?"
Hồ viện thủ hơi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn công chúa, ấp úng một lúc rồi mới trả lời: "Gió lạnh vào người nên còn cần phải tĩnh dưỡng.

Điện hạ cần phải dùng thuốc và không thể làm việc quá độ."
Trịnh Mật nhìn Hồ viện thủ một lát, nhìn đến mức khiến hắn lại cúi đầu, mới cảm thấy nhàm chán, nói: "Hồ khanh đi kê đơn đi."
Bị phong hàn mà chẩn bệnh như vậy thì chắc chắn là không nói thật.

Chẳng qua là ngại nàng ở đây, lại chăm sóc điện hạ suốt một đêm, không rõ nàng có phải "người mình" hay không, nên mới châm chước, dựa theo thái độ Minh Tô nói chiếu lệ để lấp liếm mà thôi.
Hồ viện thủ lui ra ngoài.
Cung nhân cầm thủ lô thêm than mới bước vào.

Khi mở cửa ra Trịnh Mật nhìn qua khe cửa thấy được ngoài trời, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, nhưng lại có ánh nắng tươi đẹp mà vào đông khó thấy.
Nàng nhận thủ lô, muốn để vào trong chăn của Minh Tô nhưng cổ tay bị nắm chặt.
Tay nàng ấy lạnh lẽo, lại dùng sức nên Trịnh Mật không thể động đậy, chỉ đành phải nhìn vào mắt nàng ấy.
Ánh mắt Minh Tô không chỉ là chán ghé mà trên mặt cũng không có chút cảm xúc nào: "Chỉ cần ngươi cút thật xa thì ta có bệnh gì cũng sẽ khỏi."
Tay Trịnh Mật run một chút, nàng nhìn Minh Tô, xác định những lời đó thật sự được phát ra từ trong miệng người này, lại nhìn vào ánh mắt cay độc của nàng ấy.

Nàng đưa tay phải lên nắm cổ tay của Minh Tô rồi kéo tay nàng ấy ra.

Nhưng Minh Tô mạnh hơn nàng rất nhiều.

Nàng dùng hết sức nhưng vẫn không kéo được nàng ấy.
Hai mắt Trịnh Mật bắt đầu đỏ lên, nàng mở miệng, nghẹn giọng: "Buông ra......"
Minh Tô thật sự cảm thấy nàng rất phiền, bèn thả tay ra, đưa lưng về phía Trịnh Mật, không quan tâm nữa.
Trịnh Mật vẫn đặt thủ lô vào trong chăn của nàng ấy, cũng vẫn đè góc chăn xuống giùm nàng ấy, lại rót một chén nước đặt trên đầu giường.

Làm xong tất cả thì nàng mới mở cửa điện ra, không nói từ nào.
Ngoài điện Trinh Quán, Hiền phi và Đức phi cũng đến thăm, Huyền Quá biết điện hạ đã tỉnh, cũng biết giờ phút này ngài ấy chắc chắn không muốn gặp mấy người râu ria này, bèn ngăn hai người ở ngoài cửa.
Hai người đã đứng hàng tứ phi nhiều năm, trong hậu cung này là người nói một không có hai, nào có nội thị nào dám vô lễ như thế? Cho dù là Triệu Lương ở bên người hoàng đế, thấy các nàng thì cũng phải khách sáo.
Nhưng Huyền Quá không cho là không cho, trên mặt hắn vẫn lễ phép cung kích, nói năng cũng khéo léo khách sáo, nhưng đôi chân như dính liền với mặt đất, không nhượng bộ chút nào.
Hài người cũng không tiện xông vào nên đành phải rời đi.
Hiền phi thì đỡ hơn, không thấy thì thôi, tuy cảm thấy bị khinh thường nhưng lòng nàng vốn thâm sâu, trên mặt cũng không lộ ra gì.
Tính Đức phi thì nóng nảy hơn một chút, quay đầu thấy tiểu hoạn quan kia vẫn đứng ở tại chỗ, thấy nàng quay đầu lại thì cúi đầu vái chào rất cung kính.

Nàng giận quá hóa cười: "Hiền phi muội muội nhìn thử xem, có thấy Huyền Quá này giống một người không."
"Người nào?"
"Lý Hòe." Đức phi nói, "Thủ lĩnh nội thị trước kia của Nhân Minh Điện.

Tiếu diện hồ ly, khuôn mặt nhân hậu hòa ái, gặp ai thì cũng tươi cười đón chào, nhưng bên trong lén lút thủ đoạn âm ngoan, hậu cung mọi người không ai không sợ hắn."
Hiền phi hờ hững liếc nhìn nàng ta một cái, Đức phi cũng đã lâu không nhắc những chuyện xưa người xưa này, tình cờ nhắc đến thì không khỏi nói thêm: "Nhưng hắn thật sự rất trung thành với phế hậu và Tín Quốc.

Ta còn nhớ, khi Tín Quốc còn bé, lần đầu tiên đến thư phòng là do hắn đưa đi.

Lúc ấy Tín Quốc còn nhỏ, Lý Hòe sợ nàng ta mệt nên muốn dùng kiệu nâng nàng ta.
Nhưng tiếc là Tín Quốc tuy còn nhỏ nhưng tính tình lại trầm ổn, lại là ngày đầu tiên gặp sư phó, không đi bộ thì sợ không thành tâm nên không chịu, nằng nặc đòi tự mình đi.

Lý Hòe không có biện pháp, đành phải theo sát, lại sợ điện hạ đi học không quen, nên suốt một ngày đó không đi đâu cả, chỉ ở thư phòng hầu hạ."
Hiền phi vẫn là không nói gì, Đức phi lại nói tiếp: "Ta còn nhớ Minh Thần còn lén lút nói sau lưng là Tín Quốc đi học mà lại dùng thủ lĩnh nội thị bên cạnh hoàng hậu làm người hầu đọc, thật là tự đại."
Hiền phi thầm bực mình, nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Minh Thần xưa nay vốn luôn hòa ái kính trọng thân thích bằng hữu, lại càng yêu quý Minh Tô, sao lại nói vậy được chứ? Nếu không phải khi đó hắn mới vào triều, bận rộn, thì dù có gọi hắn đi làm thị độc cho Minh Tô thì hắn vẫn vui lòng đi đấy."
*Thị độc: Người hầu lo chuyện sách viết trong thư phòng.
Nói xong câu này thì đến một ngã rẽ, hai người xưa nay ghét nhau như chó với mèo, trực tiếp đường ai nấy đi.
Trịnh Mật đứng dưới mái hiên thật lâu, tuyết đọng trên cỏ cây thềm đá bị ánh mặt trời chiếu xuống như được dát vàng, ấm áp, nhưng cái ấm này lại là giả, tuyết vẫn lạnh thấu xương.

Cổ tay hơi đau, Trịnh Mật dùng tay phải vỗ vỗ vài lần.
Huyền Quá đối phó nhị phi xong, vào cửa lại thấy hoàng hậu đứng dưới hiên thì vội bước đến, cung kính hỏi: "Sao nương nương lại ra đây ạ?"
Sắc mặt Trịnh Mật như thường: "Công chúa tỉnh rồi."
Huyền Quá vui mừng.

Truyện Mỹ Thực
"Bổn cung về trước, nếu công chúa có việc thì nhất định phải sai người đến nói." Trịnh Mật dặn dò.
Huyền Quá cười nói: "Tiểu nhân nhớ kỹ."
Trịnh Mật nghĩ đến mới thái độ vừa rồi của Hồ viện thủ, biết câu này của hắn cũng chỉ để lấp liếm cho qua.
Đối với Minh Tô mà nói, nàng là người ngoài, người bên cạnh nàng ấy tất nhiên cũng không để nàng vào mắt.
Trịnh Mật nên vui mới phải, những người này làm việc cho Minh Tô, lại trung thành với nàng ấy, nhưng sự chua xót trong lòng lại càng ngày càng đậm hơn.
Nàng điều chỉnh nét mặt, nói: "Công chúa và bổn cung là vinh nhục cùng hưởng, nếu nàng ấy gặp phải khốn cảnh thì ngươi nhất định phải sai người báo cho ta, ta tất sẽ đến giúp nàng."
Trong mắt Huyền Quá lộ ra sự đắn đo.

Trịnh Mật biết điều hắn đang cân nhắc không phải là sự chân thành của nàng, mà là câu "vinh nhục cùng hưởng" trước đó.

Nàng và bọn họ vẫn chưa tới lúc có thể nói chuyện tình nghĩa.
Huyền Quá suy nghĩ rất nhanh, ý cười đậm hơn, cũng càng thêm cung kính: "Nương nương yên tâm."
Lúc này Trịnh Mật mới rời đi, Nàng ra khỏi cửa lớn của điện Trinh Quán, từ "Cút" đó không ngừng lặp lại trong đầu nàng, lúc này tim cảm thấy đau đớn.
Nàng suy nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì? Lần trước gặp nhau, tuy không thể gọi là vui vẻ nhưng Minh Tô vẫn còn ôn hòa với nàng mà, sao chỉ mới mấy ngày không gặp lại thành như vậy?
Trong đó tất đã có chuyện.

Không phải là chuyện trong cung, nếu xảy ra ở trong cung thì không có khả năng giấu nàng không lọt chút tiếng gió nào, như vậy thì chỉ có thể là chuyện ngoài cung.
Nàng phải nhanh hơn nữa, Trịnh Mật thầm nghĩ.


Nàng rất sợ Minh Tô xảy ra chuyện, nàng đã không còn nhiều thứ để mất lắm.
Huyền Quá quá đợi hoàng hậu rời đi, vừa đẩy cửa vào điện lại thấy điện hạ tự mình xuống giường.

Huyền Quá cả kinh, vội bước đến đỡ nàng: "Điện hạ sao lại xuống giường rồi?"
Minh Tô đẩy hắn ra, tự phủ áo ngoài.

Mặt nàng vẫn còn tái nhợt, trên môi không chút máu, khi đứng dậy có hơi run rẩy.
Huyền Quá nóng ruột, thầm nghĩ sao Thục phi nương nương còn chưa quay lại? Đúng như lời hoàng hậu nói, hội thơ này thế mà lại mở suốt đêm.
"Hoàng hậu đến bao lâu rồi?" Minh Tô chỉ phủ áo choàng đã muốn ra ngoài.
Huyền Quá vội cởi áo choàng ra khoác lên người nàng, trả lời: "Tối hôm qua đã đến, chăm sóc điện hạ suốt một đêm đó."
Chăm sóc suốt một đêm, cho nên hơi thở cảm nhận được trong mơ không phải là của A Mật, mà là hoàng hậu.

Nàng thế mà lại nhận nhầm hoàng hậu thành A Mật, tim Minh Tô như tro tàn.
Nàng bước ra ngoài, đi ra thấy ánh mặt trời chiếu đầy đất thì chợt dừng lại.

Nàng nhớ đến đã từng có một ngày đông tươi đẹp như vậy, nàng và A Mật chơi đùa trong cung, từ đầu này của Ngự Hoa Viên đến đầu kia, A Mật luôn chiều theo ý nàng, còn hái hoa mai đẹp nhất tặng nàng.
Dường như bên tai vang lên tiếng cười khi đó, hốc mắt Minh Tô nóng lên, cắn chặt quai hàm, nhịn xuống rồi nói: "Đưa ta đi gặp bọn hắn."
Bọn hắn ở đây tất nhiên là chỉ mấy tên tâm phúc của Trình Trì Sinh.

Huyền Quá dạ vâng, suy nghĩ lúc có được tin đầu tiên thì mấy người kia đòi phải nói chuyện trực tiếp với điện hạ.

Không biết là chuyện gì, cũng không biết điện hạ có chịu nổi không.
Minh Tô không rảnh lo bất kỳ chuyện gì nữa.
Một đường xuất cung, nàng đi rất nhanh, khi quay về phủ công chúa thì nàng đã hơi choáng váng, đầu đau như muốn vỡ ra, dạ dày quay cuồng, đau đớn vô cùng.
Nhưng nàng không rảnh để bận tâm, nàng phải hỏi cho rõ A Mật chết ở đâu, nàng muốn đưa ấy về.
Mấy người đó bị nhốt trong một phòng trong sau hậu viện của phủ công chúa.
Đồ đạc trong phòng đều đã bị dọn đi, mấy người đó bị trói trên cột, qua một đêm đã mệt mỏi không chịu nổi, thấy cửa được mở ra ngoài thì tinh thần trỗi dậy, nhìn phía cửa.
Người vào là Minh Tô, sau lưng nàng còn có hai tên thị vệ.
Mấy người đó vừa sợ vừa như thấy được hy vọng, bọn hắn lũ lượt nhìn nhau, tên cầm đầu nói: "Chỉ cần điện hạ giữ mạng cho chúng tiểu nhân, thì tiểu nhân còn có một chuyện muốn nói cho điện hạ."
"Chuyện gì?"
Người nọ nói: "Có liên quan đến Trịnh thị, chắc chắn điện hạ sẽ muốn nghe."
Minh Tô "Ồ" một tiếng, lại là cười một chút, trên khuôn mặt tái nhợt chợt lộ ra nụ cười, nhưng lại khiến nàng như quỷ mị.

Nàng gật đầu: "Không tồi, có liên quan đến nàng ấy thì đúng là cô sẽ muốn nghe."
Nàng ngồi xuống ghế: "Các ngươi nói đi."
Mấy người đó thấy nàng dễ nói chuyện như thế, không khỏi nghi ngờ, người cầm đầu nói: "Điện hạ thật sự có thể giữ mạng của bọn ta sao?"
"Có thể......" Minh Tô nói ngay không cần suy nghĩ.
"Lấy gì làm bằng chứng?"
"Lấy gì làm bằng chứng sao?" Minh Tô suy nghĩ một lát, như nghĩ đến gì đó, nở nụ cười, nói, "Vậy lấy mạng cô đi, nếu giữ không nổi mạng các ngươi thì cô lấy mạng cô bồi thường cho các ngươi, thế nào?"
Thân là người có địa vị cao, có ai mà không coi trọng mạng mình chứ, có ai tùy tiện nói ra như vậy đâu.

Mấy người đó tất nhiên là tin, và cũng lo sợ liếc nhìn công chúa.
"Nói đi......" Công chúa bình tĩnh nói.
Bọn hắn cũng không muốn trì hoãn nữa, bèn nói ra.

Tên cầm đầu nói: "Thật ra, năm năm trước, điện hạ và Trịnh tiểu thư đã sớm bị tướng quân tìm ra rồi.

Khi vừa đến Giang Nam thì hành tung của hai vị đã bị bại lộ.

Sau đó vẫn luôn có người giám sát."
Đã sớm đuổi kịp....Nàng và A Mật nghe kịch trên phiến đá bên cầu, lên đường trong mưa tuyết, dưỡng bệnh trong khách điếm nơi Lê Thanh đều đã bị người khác theo dõi.
Hai tay giấu trong tay áo của không ngừng run rẩy, không thể không chế.

Nhưng trên mặt nàng vẫn như không có việc gì, cười hỏi: "Hóa ra là vậy, thế mà giờ cô mới biết, sau đó thì sao? Đã phát hiện tung tích, nhưng sao không hiện thân?"
"Không dám hiện thân." Một người khác tiếp lời, "Bệ hạ ra mật chỉ nói là giết Trịnh tiểu thư, nhưng phải đưa điện hạ về kinh nguyên vẹn.
Khi đó Sở gia đang trỗi dậy, Sở thái uý rất quan tâm đến điện hạ và Thục phi nương nương, tướng quân lo nếu giết Trịnh tiểu thư thì sau khi điện hạ hồi kinh sẽ trả thù.

Vì thế đi theo suốt dọc đường, muốn tìm cơ hội để ra tay.


Nhưng điện hạ cùng Trịnh tiểu thư lúc nào cũng ở chung với nhau, rất ít khi tách ra, đi theo hơn một tháng nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội xuống tay.

Cho đến ngày tuyết hôm ấy, Trịnh tiểu thư một mình rời khỏi Lê Thành."
Trong giọng Minh Tô ẩn chứa sự run rẩy: "Rời khỏi Lê Thành, sau đó thì sao?"
"Cũng may là Trịnh tiểu thư đi rồi, nếu không điện hạ cũng sẽ bị liên lụy.

Đã rất lâu rồi tướng quân không thể báo cáo nhiệm vụ, trong kinh đã có người tới giục.

Ban đầu tướng quân tính chọn một ngày nào đó, giả như sơn phỉ vào thành đánh cướp, để điện hạ và Trịnh tiểu thư cùng nhau......"
Tên tâm phúc đó sợ hãi nhìn công chúa một cái, mới nói tiếp: "Chết không có đối chứng, vậy là có thể báo cáo nhiệm vụ, lại không sợ ngày sau điện hạ sẽ trả thù."
Nói đến đây, bọn hắn cũng không giữ lại mà nói hết ra.
"Trịnh tiểu thư rời khỏi Lê Thành, chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm đuổi theo nàng ấy, nhóm còn lại ở lại khách điếm nơi điện hạ ở, lấy hết tiền bạc trong phòng, uy hiếp lão bản, lại lấy xe ngựa bán cho một lão ông trên trấn.

Để điện hạ cho rằng Trịnh tiểu thư bỏ ngài mà đi."
"Nhóm kia đuổi theo Trịnh tiểu thư, đến tận ngoài Dung thành thì ám sát sáng ấy.

Việc này rất dễ dàng."
Hai tai Minh Tô vang ầm lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác kinh tởm thấu trời.

Nàng muốn nôn nhưng bụng lại trống rỗng, nàng đứng lên, lại hỏi: "Vậy xác nàng ấy đâu?"
Tên cầm đầu đã sợ hãi, một tên khác đáp: "Xác đã bị đốt, thi cốt không còn."
"Tro cốt thì sao? Tro cốt của nàng ở đâu?"
"Tro cốt rải trên sống, không chừa lại chút nào."
Minh Tô lập tức ho khan, mấy người nhìn nàng kia kinh hồn táng đảm, hai tên thị vệ vội tới đỡ nàng.

Minh Tô đẩy bọn hắn ra, rút đao ở bên bọ hắn
Âm thanh lưỡi đao xẹt qua vỏ vô cùng chói tai, ánh đáo chiếu lên mặt mấy người kia, bọn hắn lo lắng, ở to hai mắt nhìn, nói: "Điện hạ đã hứa......"
Minh Tô như là không nghe và nàng thật sự cũng không nghe thấy.

Hai tai ù đi, trong đầu chỉ còn câu "thi cốt không còn".

Nàng đi đến cạnh người đầu tiên, đâm dao vào bụng người nọ, một đao chưa đủ, còn đao thứ hai, nàng lẩm bẩm trong miệng: "Là ám sát như thế nào? Sao các ngươi lại có thể xuống tay được......"
Máu bắn tung tóe lên y phục, lên mặt nàng.

Người đầu tiên bất động như một đống thịt nát, nàng lại đi đến trước mặt người thứ hai, sau đó là người thứ ba......
Những người trong phòng đều bị nàng dọa sợ, người cuối cùng hét lên chói tai: "Ngươi nói không giữ lời, bạo ngược thích giết chóc, ngươi tất sẽ bị báo ứng!"
Minh Tô tạm dừng một chút, đầu đau như búa bổ, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu nàng, máu tươi, ánh đao, người nằm trên mặt đất đầy máu,...!Nàng thì thầm: "Ta không sợ báo ứng, ta chỉ sợ báo ứng không đến.

Các ngươi đền mạng cho A Mật của ta trước, rồi ta lại đền mạng cho các ngươi......"
Đao cắm thẳng vào bụng người nọ, người nọ im bặt.

Máu vẫn còn nóng hổi, chảy ra từ tay Minh Tô, nàng đau đầu quỳ thụp xuống đất.
"A Mật......" Nàng nỉ non, nàng ấy không phải không cần nàng, A Mật cũng không bỏ nàng lại.
Nàng hận suốt năm năm, tất cả đều là vô căn cứ.

A Mật của nàng sẽ không quay về.
Nàng không bao giờ nhìn thấy nàng ấy nữa, cũng không thể nghe giọng nàng ấy nữa.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền ra, Minh Tô quỳ trên mặt đất, từ nay về sau, sinh mệnh nàng chỉ còn là vô vọng, không còn tia sáng..


Bình Luận (0)
Comment