Hoàng hậu đứng trước hòn giả sơn, nụ cười khẽ dịu dàng trên môi trùng khớp với nụ cười của Trịnh Mật trong ký ức.
Nếu là mấy ngày trước khi Minh Tô biết chuyện thì hơn phân nửa sẽ thất thần, nhưng hôm nay nàng lại vô cùng tỉnh táo.
A Mật không còn nữa, người khác có giống nàng ấy thì cũng không phải là nàng ấy.
Nàng đi qua đó, nhìn hòn giả sơn.
Hầu hết các giả sơn đều có hình dạng giống nhau, núi non trùng điệp, thanh tú đan xen.
Ngọn giả sơn trước mắt này cũng như vậy, nhưng Minh Tô lại phá lệ nhìn thêm vài lần, rồi mới nhìn hoàng hậu chào hỏi: "Nhi thần bái kiến nương nương."
Các nàng đứng rất gần và đối diện nhau, Minh Tô và nàng chỉ cách nhau một người.
Trịnh Mật tất nhiên đã phát hiện nàng ấy nhìn hòn giả sơn này thêm vài lần nên nàng khó tránh khỏi dâng lòng mong đợi, sau khi nói miễn lễ xong thì cười hỏi: "Sao công chúa lại đến nơi hẻo lánh này?"
Nơi này là chỗ nhất định phải đi qua nếu muốn từ tiền triều đến hậu cung, không được xem là nơi hẻo lánh.
Nhưng đằng sau giả sơn quanh co này, nếu không cố ý thì sẽ không vào đây.
"Đến sớm, còn chưa khai yến nên tùy ý đi dạo một chút." Minh Tô trả lời qua loa.
Hai người đứng gần như vậy, hoàng hậu có thể quan sát sắc mặt và động tác của Minh Tô, thì Minh Tô đương nhiên cũng có thể nhìn diện mạo khí sắc của hoàng hậu.
Hoàng hậu mặc cung trang màu xanh lá, hình thức rất giống với triều phục nhưng không nghiêm túc đến vậy, giữa vẻ uy nghiêm lộ ra chút dịu dàng, nhã nhặn.
Trang phục này rất phù hợp cho gia yến giao thừa tối nay.
Nhưng Minh Tô đặc biệt để ý quầng mắt thâm đen của hoàng hậu, dù nàng ấy đã dùng phấn che lại, nhưng khi đến gần vẫn nhìn ra được chút ít.
Làm nàng ấy trông có vẻ tiều tụy.
"Bổn cung cũng tản bộ đi dạo, rồi đi đến nơi này." Nghe nàng ấy nói chỉ là tùy ý dạo qua chứ không phải cố ý đến đây thì Trịnh Mật không khỏi thất vọng, nhưng nàng cũng biết là do nàng hy vọng xa vời.
Nàng cẩn thận quan sát khí sắc của Minh Tô, lại phát hiện nàng ấy gầy đi không ít, dường như chỉ còn một bộ xương dưới lớp áo choàng dày, bèn hỏi: "Bệnh công chúa đã đỡ hơn chưa?"
Vừa hỏi xong, nàng bỗng nhớ đến đêm cuồng phong gào thét ở phương bắc năm đó, cát vàng bay đầy trời, Minh Tô nằm cạnh nàng, khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng, hai mặt ánh nước, nhìn nàng rồi nói: "Tỷ tỷ, ta bị bệnh vì tỷ đó."
Giọng Minh Tô vang lên bên tai: "Đa tạ nương nương đã quan tâm, bệnh của nhi thần đã khỏi."
Cảnh tượng này, nàng ấy trả lời như vậy, như là trả lời câu hỏi của nàng, lại như trả lời với nàng vào đêm đó.
Trịnh Mật đau xót trong lòng, thầm nghĩ, bệnh của nàng đã khỏe nhưng bệnh của ta lại vì nàng mà nguy kịch.
Nàng dời mắt đi, nhìn tuyết trắng đọng trên núi giả, nói: "Khỏe thì tốt rồi."
Một lúc sau, có vẻ như nàng không yên tâm nên lại quay đầu, nhìn Minh Tô dặn dò: "Ngươi phải giữ gìn sức khỏe, không thể ỷ vào trẻ tuổi nên không quan tâm."
Nàng ấy nói như thể là một người già từng trải đang dặn dò hậu bối vậy, nhưng thật ra nàng ấy cũng chỉ lớn hơn nàng có năm tuổi mà thôi.
Minh Tô cúi đầu cười cười, nhẹ giọng nói: "Được......"
Nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cuống họng như có một cục đá thô to ma sát đau thấu máu thịt, mà nỗi đau trong lòng đã sớm tê dại.
Nàng suy nghĩ, A Mật cũng giống vậy, khi nàng ấy quan tâm nàng thì cũng dặn dò như thế.
Nàng ấy một mặt ngóng trông nàng nhanh lớn lên, mặt khác lại không thể không cưng chiều nàng, yêu thương nàng.
Như thể muốn vĩnh viễn cưng chiều nàng như một đứa trẻ.
Hoàng hậu nghe nàng đồng ý, cũng không biết là nhớ kỹ thật hay chỉ nói nói cho có nữa, nên lại nói thêm một câu: "Công chúa đã đồng ý thì chớ nuốt lời."
Minh Tô gật gật đầu, nàng nhớ đến chuyện trong điện Trinh Quán vào ngày ấy.
Nàng nói ác độc hung dữ đến vậy, nói chuyện làm tổn thương người khác, nhưng hoàng hậu lại chỉ yên lặng rời đi.
Bây giờ gặp lại, nàng ấy cũng không hề ghi hận, vẫn nói chuyện bình tĩnh với nàng như cũ.
Lòng Minh Tô áy náy, nói: "Ngày ấy đa tạ nương nương chăm sóc nhi thần suốt một đêm."
Trịnh Mật không nghĩ là nàng ấy sẽ nhắc đến chuyện ngày ấy, rất là bất ngờ.
Nghe thấy nàng ấy nói cảm ơn, làm nàng nghĩ đến những lời nói khó nghe của nàng ấy vào hôm đó, rồi lại thấy lo lắng.
Không biết lúc này Minh Tô nói cảm ơn là thật tình, hay là đàng châm chọc nàng bao đồng nữa.
Nàng ấy không dám mở miệng, đáy mắt lộ ra vài phần thật trọng lại khiến cho Minh Tô càng xấu hổ, nàng nhẹ giọng nói: "Hôm đó nhi thần nói năng ác độc, là nhi thần không phải."
Nàng thật sự nghiêm túc tạ lỗi.
Có lẽ là trong giấc mộng ngày ấy cảm nhận được hơi thở giống hệt A Mật, cũng có lẽ là do nàng quá nhớ mong nàng ấy, ngóng trông nàng ấy quay về.
Khi nàng mở mắt ra, nàng thật sự đã nghĩ rằng sẽ nhìn thấy nàng ấy.
Dù cho là người sống cũng tốt, mà hồn phách cũng được, nàng ấy thật sự trở lại.
Mà khi thật sự mở mắt ra thì mới biết mơ cuối cùng cũng chỉ là mơ.
Khi đó nàng hoàn toàn mất lý trí, trút hết mọi tức giận lên người hoàng hậu.
Thật ra nàng biết hoàng hậu vô tội, nàng giận là giận bản thân, nàng vậy mà lại nhận người khác là A Mật, lại còn chắc nịch là người nàng ôm chắc chắn là A Mật.
Khoảnh khắc đó, nàng cực kỳ hận bản thân, nhưng lại liên lụy đến hoàng hậu, bị nàng nói lời cay độc.
Nhưng Minh Tô thật tâm tạ lỗi ngược lại khiến Trịnh Mật bỗng không biết làm sao.
Minh Tô thấy vậy, bèn cung kính hành lễ: "Nhi thần xin tạ tội với nương nương."
Sau một lúc lâu, Trịnh Mật mới nói: "Không sao, bổn cung chưa từng trách ngươi."
Minh Tô nhìn nàng, xác định lời nàng nói là thật lòng thì cười một chút.
Trịnh Mật càng thêm luống cuống, nàng cảm thấy Minh Tô hôm nay rất là kỳ lạ, rất khác với nàng ấy của những ngày trước đó.
Trên người như thể là mất đi lệ khí, hay là lệ khí đó sâu lại càng thêm sâu, sâu đến mức người ngoài không nhìn ra được.
Nếu phải nói tỉ mỉ, thì từng lời nói cử chỉ của Minh Tô trước mắt rất giống nàng ấy trước kia, ôn hòa nhã nhặn, luôn nở nụ cười với cung nhân hoặc là phi tần.
Nhưng Trịnh Mật lại cảm thấy có chút hoảng hốt, đột ngột thay đổi thì tất có việc.
Nàng quan sát Minh Tô một lúc lâu, mới hỏi: "Hôm đó ngươi bị sao vậy."
Sắc trời dần tối, một lát nữa là có thể khai yến rồi, Minh Tô nói: "Mơ một giấc mơ rồi gặp ác mộng."
"Mơ gì vậy?" Trịnh Mật lại hỏi.
Minh Tô nhìn nàng, đôi mắt nhìn vào mắt nàng, cười nói: "Là một giấc mơ rất đẹp, tiếc là khi tỉnh lại thì mộng tan ngay.
Nhi thần nổi giận nên mới xúc phạm nương nương, mong nương nương đừng trách móc."
Nàng ấy nói như vậy ngược lại khiến Trịnh Mật không tiện hỏi sâu hơn về chi tiết của giấc mơ, hỏi nữa thì như là nàng đang trách nàng ấy vậy.
Nàng bèn gật đầu, lại dặn dò nàng ấy tối nên nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya quá.
Minh Tô nghe nghe, khi nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu cực kỳ giống A Mật thì nàng lại không khỏi thất thần.
Nàng vẫn là không nghĩ ra được là vì sao trong giấc mơ ngày ấy, nàng lại nhận nhầm hoàng hậu thành A Mật được.
Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhận nhầm người khác thành nàng ấy.
Nếu như A Mật biết được thì chắc sẽ thất vọng lắm nhỉ.
Mấy ngày nay nàng cứ trằn trọc suy nghĩ, nghĩ đến rất nhiều chuyện, có chuyện đã từng xảy ra, cũng có chuyện do nàng suy đoán.
Xiềng xích bên giường vẫn còn đó, nàng không nỡ bỏ đi, đêm qua nàng ngủ không được bèn khóa sợi xích đó vào cổ chân mình.
Không hiểu vì sao lại có hơi yên lòng.
Khi đó nàng mới chợt nhớ là lâu lắm rồi A Mật không ôm nàng.
Liệu có một ngày nào đó, nàng sẽ quên mất cảm giác nàng ấy ôm nàng là như thế nào không, có thể một ngày nào đó ngay cả hơi thử của A Mật nàng cũng quên không?
Nghĩ vậy, nàng bỗng sợ hãi, ngồi dưới chân giường suốt cả đêm.
Nói đến cũng lạ, nàng như không biết mệt mỏi, mấy ngày liền không ngủ yên giấc nhưng nàng cũng không thấy mệt chút nào.
Nếu cứ lâu dài như thế thì có phải khi khen ngược đấy, tiết kiệm được không ít thời gian.
Nàng sẽ xử lý mọi chuyện nhanh hơn và sớm gặp lại A Mật.
Nàng vừa phân tâm suy nghĩ, vừa nghe hoàng hậu nói chuyện.
Đợi hoàng hậu nói xong, nàng mới cười nói: "Đã không còn sớm nữa, nhi thần xin cáo lui trước."
Đúng là không còn sớm nữa, không tiện dây dưa nữa, Trịnh Mật gật gật đầu.
Minh Tô đi dọc theo con đường mình vừa đến.
Trịnh Mật nhìn bóng lưng nàng ấy, rất lo lắng.
Minh Tô nói chuyện nhã nhặn, thái độ cũng ôn hòa, nhưng không hiểu vì sao mà nàng nhìn nàng ấy, lại cảm thấy so với dáng vẻ chế giễu lạnh mặt ngày trước thì lại xa cách nhiều hơn.
Rốt cuộc nàng ấy có chuyện gì vậy? Trịnh Mật lo lắng không thôi.
Vân Tang bước ra khỏi giả sơn, nhắc nhở: "Nương nương, phải đi thôi ạ."
Trịnh Mật gật đầu, đi được hai bước rồi lại không nhịn được xoay người nhìn thoáng qua, rồi mới đi ra ngoài.
Vừa đến bên ngoài, mười mấy tên cung nhân đã đứng chờ chỉnh tề, thấy nàng bước ra thì nội thị đứng đầu bước đến, kiệu cũng được hạ xuống.
"Mời nương nương lên kiệu."
Khi đến cung Duyên Phúc, đèn dầu trong điện đã sáng lên, tông thân hoàng tử đều đã tề tựu đông đủ.
Trịnh Mật vào hậu điện trước, đợi trong chốc lát, đợi hoàng đế đến thì mới lục tục vào điện.
Đế hậu đã đến, yến tiệc mới bắt đầu.
Hôm nay là gia yến, người đến yến đến đều là hoàng thân, cũng không chia ra hai bên nam nữ, áng chừng khoảng hơn ba mươi người, ngồi kín đại điện.
Trịnh Mật đưa mắt nhìn quanh đại điện, có vài vị hoàng thân mà chưa giờ nàng chưa gặp qua.
Vân Tang đứng ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở, không bao lâu sau Trịnh Mật đã biết hết mọi người.
Ánh mắt nàng hơi dừng lại trên người Minh Tô một lát, thấy nàng ấy đang nói chuyện với tam hoàng tử ở bên cạnh, trên mặt nở nụ cười nhạt, hờ hững thờ ơ giống hệt ngày thường.
Như thể phát hiện ánh mắt của nàng, Minh Tô cũng nhìn về phía này, ánh mắt thản nhiên.
Nàng ấy cầm ly đứng lên, đối mặt với đế hậu đang ngồi song song ở phía trên, cao giọng nói: "Nhi thần chúc thọ phụ hoàng và nương nương, cung chúc phụ hoàng cùng nương nương tuổi mới an khang, hồng khí đông lai!"
*Ý chỉ phúc lớn, điềm lành.
Tương tự câu Tử khí đông lai.
Nói dứt lời, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Hoàng đế nói "Tốt" rồi cũng nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, Trịnh Mật cũng uống theo.
Minh Tô nói vài câu với hoàng đế rồi ngồi xuống, sau đó đi kính Thục phi.
Trịnh Mật vẫn luôn để ý, xác định nàng ấy không có gì lạ, như thể những gì nàng thấy sau giả sơn như là vì nàng quá lo lắng nên sinh ra ảo giác vậy.
Đàn sáo du dương trong điện, ca vũ mừng cảnh thái bình.
Có Minh Tô mở đầu, các vị hoàng thân bắt đầu lần lượt mời rượu nhau và nói chuyện.
Các hoàng tử cũng theo thứ tự trưởng ấu, lần lượt chúc thọ đế hậu.
Trước kia Trịnh Mật có gặp hoàng tử trưởng tử vài lần, nhưng từ sau khi trở thành hoàng hậu thì đây là lần đầu tiên gặp hắn.
Hoàng trưởng tử mặc triều phục, nhưng lại không mang triều quan, mà lại dùng một ngọc quan buộc tóc, hai bên mai có hai nhúm tóc rủ xuống, nhìn phiêu dật xuất trần.
Đây là trang phục của đạo sĩ.
Bên cạnh hắn cũng không có ai, chỉ tự mình uống rượu.
Trịnh Mật chỉ nhìn hắn một cái, rồi lại nói chuyện với phi tần ở bên cạnh.
Bỗng hoàng đế lên tiếng: "Minh Tô, hoàng huynh con cho con thứ tốt gì thế?"
Tuy đây là gia yến, ca vũ thoải mái, nhưng có mặt đế hậu thì mọi người nào dám thật sự thoải mái dùng bữa.
Nghe thế thì cả điện chợt im lặng, mọi người không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng nghe ngữ điệu của hoàng đế thì cũng không phải là chuyện xấu.
Tất cả bèn mỉm cười nhìn về phía Tín Quốc điện hạ
Minh Tô lấy ra một chiếc hộp nhỏ, nhìn lên trên mỉm cười: "Là đan dược do chính tay đại hoàng huynh luyện thành."
"Ồ?" Hoàng đế uống rượu nên đã ngà ngà say, nghe vậy, thì nghiêng người về phía Minh Tô, hất cằm nói: "Mở ra xem thử đi."
Mọi người nhìn nhau, mọi âm thanh trong điện đều biến mất.
Tam hoàng tử cau mày, nhìn cái tráp trong tay Minh Tô như thể là độc vật nào đó.
Ngũ hoàng tử nghiêm mặt, ánh mắt về phía đại hoàng tử có chút cảnh giác.
Đại hoàng tử ngồi nhãn nhã, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Minh Tô mở chiếc tráp trong tay ra ra, bên trong phủ một lớp vải lụa mềm, trên lụa là một viên thuốc cỡ trứng bồ câu, màu nâu đậm.
"Nhi thần vừa rồi còn hỏi hoàng huynh là lớn thế này sao nuốt xuống được?" Minh Tô cười nói.
Hoàng trưởng tử ngước mắt, nói: "Chia ra, lấy nước tháng ba đầu xuân, mỗi ngày dùng một viên.
Có thể kéo dài tuổi thọ, giữ mãi thanh xuân."
Lời vừa nói ra, chúng hoàng thân biến sắc.
Ánh mắt chán ghét của tam hoàng tử cũng chuyển từ viên đan được lên người huynh trưởng.
Luyện đan cầu trường sinh, từ xưa đã có nhưng bị triều đình giữ kín như bưng.
Thế nhân tuy không dám nói rõ, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, nếu thiên tử cầu trường sinh thì cũng không khác kẻ ngốc là bao.
Tình hình trong điện bỗng trở nên căng thẳng, trong đầu Trịnh Mật xuất hiện một phỏng đoán.
Nàng nhìn về phía Minh Tô, trong mắt ẩn chứa sự suy đoán.
Minh Tô thấy nàng nhìn thoáng qua thì khẽ hạ cằm xuống, đây là một động tác gật đầu cực kỳ nhỏ.
Tim Trịnh Mật thắt lại, bỗng cười một tiếng, hỏi: "Nước xuân tháng ba thì có gì đặc biệt?"
Hoàng đế híp mắt nhìn từ xa, rốt cuộc hắn cũng đã có tuổi rồi, lại uống rượu nên không thấy rõ hình dạng viên đan được đó.
Đang dần mất hứng thú thì lại nghe hoàng hậu nói, bèn nói: "Đúng vậy, vì sao phải dùng nước xuân tháng ba?"
Hoàng trưởng tử đứng lên, dáng vẻ xuất trần: " Trong 《 Chung Nam sơn phú 》của Ban Cố có câu Tam xuân chi quý; Mạnh hạ chi sơ; Thiên khí túc khanh; Chu lãm bát ngung.
Nước xuân tháng ba có tác dụng khôi phục sức sống, ngoài ra còn có vương khí của Cửu châu thiên hạ."
*Đại ý câu thơ trên là: Ba tháng mùa xuân, tháng tư đầu hạ, khí trời quang đãng, tuần lãm bát phương.
Mình không tìm được bài dịch cho bài thơ này nên mọi người thông cảm.
Hoàng đế khoát tay: "Buồn cười, trong nước làm gì có cái gọi là vương khí."
Mọi người cũng cười theo.
Trịnh Mật đã biết Minh Tô muốn làm gì, tim nàng đập mạnh, nhưng nàng đã quen việc tin tưởng nàng ấy.
Tuy cảm thấy không ổn nhưng bây giờ vẫn quyết định giúp nàng ấy làm cho xong chuyện.
Đợi sau đó nàng lại tìm nàng ấy hỏi rõ.
Nàng nghĩ nghĩ, cười nói: "Bệ hạ nói phải, theo ý thần thiếp thì thuật luyện đang đều là thứ hư ảo.
Nếu không thì Tần Hoàng Hán Vũ công huân đến vậy, cũng đã đi thăm thuật sĩ khắp thiên hạ nhưng sao vẫn không thấy trường sinh.
Đế vương tầm thường sau đó thì lại càng không cần phải nói."
* Tần Hoàng Hán Vũ: Ý chỉ Tần Thủy Hoàng và Hán Vũ (Võ) Đế, hai vị hoàng đế tài giỏi bậc nhất trong lịch sử phong kiến Trung Hoa.
Trịnh Mật đã biết được chuyện cũ, đương nhiên cũng biết khúc mắc của hoàng đế.
Hắn tự phụ ngạo mạn, hận nhất là bị người khác khống chế, người như vậy tất nhiên sẽ không nghĩ rằng mình thua kém người khác.
Nàng nói như thế thì hắn chắc chắm sẽ cảm thấy hứng thú.
Mọi người nghe hoàng hậu nói xong thì vội nói chí phải.
Hoàng đế híp mắt, nhìn một lát, bỗng nhiên nói: "Trình lên đây để trẫm xem thử."
Viên thuốc trong tay Minh Tô được đặt vào tay nội thị, chớp mắt đã được đặt trên ngự án.
Hoàng đế đưa tay cầm viên thuốc trước mắt nhìn kỹ.
Mọi người nín thở tập trung nhìn
Hoàng đế nhìn một hồi lâu, lại quay đầu nhìn nhìn hoàng trưởng tử, không biết là đang nghĩ gì.
Đột nhiên hắn đưa viên thuốc lên miệng, phía dưới có người thất thanh: "Bệ hạ, không thể!"
Hoàng đế dừng lại, chậm rãi bỏ viên thuốc vào tráp, cười to nói: "Lấy về đi."
Lại nhìn về phía hoàng trưởng tử: "Nếu là mười năm sau, dung mạo của ngô nhi vẫn như hôm nay thì lại dâng đan dược cho trẫm cũng không muộn."
*Ngô nhi: cách gọi con trai thời xưa, thường dùng trong gia đình hoàng thân quý tộc.
Mọi người lập tức thở phào, sôi nổi cười phụ họa.
Ngũ hoàng tử còn nói thêm: "Đến lúc đó hoàng huynh nghìn vạn lần đừng tiếc tiên đan, nhớ ban cho thần đệ một viên đấy."
Lời hắn nói đầy ý mỉa mai, hoàng trưởng tử vẫn luôn không được sủng ái, mọi người thiên về ngũ hoàng tử nên càng cười to.
Hắn không phát hiện, nhưng Trịnh Mật ngồi cạnh hoàng đế đương nhiên là nhìn ra được.
Câu nói của hoàng đế cũng không phải là trào phúng, mà là thật lòng.
Nhưng mọi người trong điện đều hiểu sai ý, nghĩ là hoàng đế đang châm biếm thuật luyện đan là hão huyền.
Trong điện nói cười vui vẻ, rốt cuộc cũng có không khi vui mừng của năm mới.
Minh Tô nâng rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong lòng rất là tiếc nuối.
Chuyện này bắt đầu rất suôn sẻ rồi, tiếc là A Mật từng dặn nàng, muốn nàng không nên uống nhiều, nếu không hôm nay nên uống suốt đêm.
Nhưng nhớ đến Trịnh Mật, trong lòng nàng lại có chút ấm áp.
A Mật, nàng nhìn xem, tuy nàng không còn nữa nhưng ta vẫn nghe lời nàng nói, như khi nàng vẫn còn đấy thôi..